Trọng Sinh Sủng Phi

Chương 38: Chương 38: Một bức tranh




Editor: Linh

Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trần Việt đang đợi ở ven đường, Hoàng thái hậu nhìn thấy hắn liền hỏi: “Hoàng thượng không phải là vẫn luôn dưỡng bệnh sao, làm sao có thể đột nhiên đi Ngự dược phòng?”

Trần Việt cung kính trả lời: “Buổi sáng Hồ quý phi đã tới.”

Hoàng thái hậu lập tức cười lạnh.

Thì ra là thế.

Xem ra lại rót canh mê cho nhi tử của bà rồi!

Bà một đường đến thẳng Ngự dược phòng.

Nhóm Sư phó chế dược và thái y ở Thái y viện đang quỳ trên mặt đất, cầm đầu chính là Chu thái y, Hoàng đế lúc này đang muốn giết hắn đây, đang muốn gọi người kéo ra ngoài, chợt nghe Hoàng thái hậu đến đây.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, người có chút nhát gan cả người đã đầy mồ hôi.

Hoàng đế tâm tình rất không tốt, đối Hoàng thái hậu nói: “Mẫu hậu đến đây làm gì?”

“Hoàng thượng đây là định giết hết tất cả mọi người?” Hoàng thái hậu ngồi xuống, thở hổn hển mấy hơi mới nói: “Ta từng tuổi này, cũng không biết khi nào sẽ lại không được, cho nên lúc nào cũng không thể rời khỏi ngự y. Hiện giờ Hoàng thượng muốn giết hết tất cả bọn họ, đây không phải là muốn mạng ai gia à!”

Hoàng đế cũng không dám vác trên lưng tội danh giết mẫu, vội hỏi: “Trẫm không có ý này, chỉ là đám lang băm này dám lừa gạt trẫm, thử hỏi trẫm làm sao có thể tiếp tục dung túng được?”

“Thế nào gọi là lừa gạt Hoàng thượng, bọn họ cẩn trọng xem bệnh cho Hoàng thượng, cho ai gia, khi nào từng phạm sai lầm!” Hoàng thái hậu chậm rãi nói, “Mượn Chu thái y nói, khi Hoàng thượng ba mươi hai tuổi, từng bị đau ruột, là Chu thái y ngày ngày châm cứu cho Hoàng thượng, đầy đủ hai tháng mới chữa khỏi. Vào năm Hoàng thượng bốn mươi tám, lại bị bệnh hồng ban, lại là Chu thái y lật bao nhiêu sách thuốc mới chữa khỏi cho Hoàng thượng, vào năm Hoàng thượng năm mươi tuổi...”

Việc này rành rành trước mắt, Hoàng đế nhíu mày, khoát tay chặn lại nói: “Chu thái y đứng lên đi.”

Chu thái y cũng không dậy, dập đầu lạy ba lạy nói: “Hạ thần tuổi tác đã cao, chết không luyến tiếc, hạ thần thỉnh cầu Hoàng thượng bỏ qua cho các thái y khác, hạ thần nguyện ý một mạng đổi một mạng!”

Hoàng đế căm tức, còn có người không sợ chết này!

Hoàng thái hậu liếc ông ta một cái, tiếp tục nói: “Năm Hoàng thượng ba mươi tám tuổi bị trật eo, là Lưu thái y dùng bản lĩnh xoa bóp khỏi cho Hoàng thượng, bốn mươi tuổi đi ta nghiêm trọng, lại là Ngô thái y cẩn thận chữa khỏi. Hoàng thượng ngài từ khi sinh ra đến giờ, lần nào không thoải mái mà không xem Thái y? Tuy rằng là chức trách của bọn hắn, nhưng Hoàng thượng, ngài không thể lạm sát người vô tội như vậy a, phải khiến lòng bao người rét lạnh đây!”

Hoàng đế cắn răng nói: “Vậy vì sao lần này lại xem không tốt?”

“Hoàng thượng bệnh này vốn cần trường kỳ điều dưỡng, sao có thể lập tức liền khỏi? Bệnh trên thế gian đều dễ dàng chữa khỏi như vậy, còn sẽ có người qua đời sao? Huống chi, bệnh này của Hoàng thượng không tính là nghiêm trọng, còn xin cân nhắc!” Hoàng thái hậu giọng điệu nhu hòa xuống, “Nếu Hoàng thượng cảm thấy chậm trễ triều chính, như vậy thì một bên lâm triều, một bên điều dưỡng, chính là không thể quá mức mệt nhọc, dù sao Cảnh quốc chúng ta cũng không thể thiếu Hoàng thượng.”

Hoàng thái hậu vô cùng hiểu rõ tâm tư của Hoàng đế.

Hắn nào có thật sự muốn giết người, chỉ là muốn lập uy, làm tất cả mọi người biết hắn vẫn là Hoàng đế, chẳng qua ngự y không hay ho, trở thành con gà để giết gà dọa khỉ mà thôi.

Bây giờ bà mời Hoàng đế lại chấp chính, tự nhiên là phải trấn an được Hoàng đế trước.

Sắc mặt Hoàng đế quả nhiên dịu xuống chút.

Hoàng thái hậu lại nói: ‘Hữu Đường suy cho cùng vẫn còn trẻ, vẫn là muốn Hoàng thượng dạy hắn, chính hắn cũng nói với ta, có một số việc khó giải quyết, hắn không biết xử lý thế nào, cho nên có chút việc là ta giúp đưa ra chủ ý, lại bảo hắn thỉnh giáo đại thần trong triều, nói Hoàng thượng đang dưỡng bệnh, không cần mọi chuyện đều đi quấy rầy.”

Đây là giúp Thái tử nói chuyện, Hoàng thái hậu cảm thấy giải thích một chút vào lúc này là chuyện cần phải làm.

Tuy rằng bà không biết rõ Hồ quỳ phi châm ngòi với Hoàng thượng thế nào, nhưng là dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay, bà vẫn nắm đúng cửa ngõ.

Hoàng đế gật gật đầu: “Trong khoảng thời gian này cũng là vất vả hắn, hắn đúng là nên cùng đại thần học nhiều mấy năm.”

Hoàng thái hậu biết cơn tức của Hoàng thượng đã qua, người cũng buông lỏng ra, một cảm giác mệt mỏi thổi qua, kém chút khiến bà té xỉu.

Chung quy là già đi!

Cũng không biết mình còn sống được mấy năm nữa, nhưng là, nhi tử này làm sao bây giờ, Hoàng thái hậu rất lo lắng Hoàng đế, sợ sau khi bà chết sẽ rối thành một nùi.

Hoàng thái hậu tự chống đỡ tỉnh lại, nói: “Hoàng thượng đi nghỉ tạm một lát đi, ta đây cũng mệt mỏi rồi.”

Hoàng đế liền đi trước.

Một đám người lúc này mới ào ào cảm tạ ơn cứu mạng của Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu nhìn Chu thái y, cười nói: “Ngươi đây một giọt mồ hôi cũng không rơi, quả nhiên là rất can đảm!”

Chu thái y thở dài: “Hạ thần sớm đã biết đây là công việc liên quan đến dây thắt lưng, không thẹn với lương tâm cũng chẳng sao, chỉ tiếc hạ thần không thể khuyên được Hoàng thượng.”

Hắn là tiếc mấy mạng người chết oan uổng này.

Hoàng thái hậu cũng thở dài, phân phó người dưới an táng thật tốt, trợ cấp người nhà.

Buổi chiều, Thái tử cầu kiến.

Hoàng thái hậu nói: “Hoàng thượng sáng mai bắt đầu muốn lâm triều.”

Thái tử vẻ mặt bình tĩnh: “Tôn nhi biết, đã gặp qua phụ hoàng, cũng đã giao đãi xong tất cả mọi việc.”

Sáng sớm nay hắn biết chuyện này liền đến Càn Thanh cung trước, trừ thăm Hoàng đế ra, cũng cho thấy thái độ của bản thân, đối với chuyện Hoàng thượng một lần nữa tự mình chấp chính, vô cùng cao hứng.

Hoàng thượng tự nhiên cũng không thế nào, dù sao tất cả lại về đến tay ông ta.

Hoàng thái hậu dựa người vào ghế, nói: “mấy năm nay đều ủy khuất ngươi, có điều Hữu Đường, người chỉ có từng trải qua gì đó mới có thể trưởng thành, tương lai ngươi sẽ hiểu rõ.”

“Tôn nhi không có chuyện gì.” Thái tử nói, “Chỉ sợ thân thể phụ hoàng thừa nhận không được.”

Hoàng thái hậu than nhẹ: “Biết sao được, ai gia đã khuyên rồi, là chính Hoàng thượng không nghe.”

Giờ khắc này, bà sắc mặt lạnh như băng.

Thái tử nhìn Hoàng thái hậu, trái tim nhảy liên tục.

Hắn lại nghĩ đến việc hôm nay, trở về dặn dò Dư Thạch, lại tăng thêm người âm thần nhìn chằm chằm Hồ quý phi và tâm phúc của bà ta, còn có hoàng môn cung nhân liên quan đến bên người Hoàng thượng, thậm chí là thị vệ thiếp thân của Hoàng thượng.

Hắn biết, tranh giành sống chết rất nhanh sẽ bắt đầu!

Tới một tháng, Phùng Liên Dung đã làm xong áo lót cho Thái tử, quần áo cho con, lúc này đang lấy ra cẩn thận kiểm tra, nhìn xem còn có chỗ nào thêu chưa tốt không.

Chung ma ma cười nói: “Rất tốt, nhìn cái hoa này xem tinh xảo cỡ nào, chủ tử lên tay nghề rồi.”

Phùng Liên Dung liếc xéo bà một cái: “Ma ma chỉ dỗ ta, ta cũng không dám bày chung với quần áo của Thượng phục cục.”

“Sao có thể đánh đồng được, các nàng là nô tì, chủ tử là chủ tử a, chủ tử như vậy đã là rất không tệ rồi.”

“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, màu sắc phối cũng cũng rất đẹp.” Mấy cung nhân đều nói.

Phùng Liên Dung cười hì hì, tuy rằng biết một nửa là nịnh hót, nhưng cũng vẫn cao hứng.

Dù sao đó là tự nàng làm.

Nàng vươn tay sờ bụng, đã nghĩ đến con mặc vào sẽ có bộ dáng như thế nào, chỉ là lại có chút lo lắng, hỏi hai vị ma ma khác: “Thái hậu nương nương mời bà đỡ chưa?”

“Mời, đã sớm mời rồi, chủ tử vừa có động tĩnh gì là lập tức tới ngay.” Một ma ma trong đó nói, “Bà đỡ này rất lợi hại, ở Kinh thành vô cùng có danh tiếng, vương công quý tộc đều kêu nàng đỡ đẻ, thế này mới có thể được chọn vào trong cung.”

Thì phải là rất có kinh nghiệm, Phùng Liên Dung thoáng an tâm.

Ngay tại lúc này, Ngân Quế cười nói: “Chủ tử, Điện hạ tới rồi.”

Phùng Liên Dung cũng biết hiện giờ Thái tử không giám quốc, lúc đó cũng từng buồn thay hắn, nhưng nàng biết tương lai của hắn, tin tưởng hắn rất nhanh sẽ phấn chấn lại, cũng không lo lắng nữa.

Nàng cười tủm tỉm đứng tại chỗ đón Thái tử.

Thái tử tiến vào, nhìn đến mặt nàng, tâm tình lập tức tốt.

Mặt giống như quả cầu, nhéo thật thích!

Hắn tiến lên nhéo mặt nàng: “Trắng quá, giống như bánh bao vậy, bên trong là nhân gì vậy?”

Vừa tới đã bị trêu ghẹo, còn hỏi là nhân bánh gì, Phùng Liên Dung tức giận đến ánh mắt trợn thật to: ‘Nhân củ cải, bên trong có rất nhiều củ cải đấy.”

Thái tử không thích ăn bánh bao nhân củ cải, nàng biết.

Ai ngờ Thái tử nở nụ cười ha ha: “A, chưa ăn qua loại này, để ta cắn một miếng.”

Hắn nói liền thật sự cắn xuống.

Trái tim nhỏ của Phùng Liên Dung run lên, sợ bị cắn đau.

Kết quả Thái tử cắn nhẹ lên mặt nàng một cái rồi chuyển xuống miệng.

Thái tử ở phương diện này tác phong hào phóng, thường xuyên cứ như vậy ở trước mặt mọi người, cho nên mấy ma ma, cung nhân nhìn thấy Thái tử đến đều rất tự giác tránh đi.

Phùng Liên Dung bị hắn hôn không tiếp xúc được với không khí, khi bị buông ra, mặt đều nghẹn đỏ.

Nàng há to miệng thở hổn hển mấy hơi mới trở lại được bình thường, rất hiếu kỳ vì sao lúc hôn hắn không cần nghỉ lấy hơi.

“Điện hạ, áo lót làm xong rồi.” Nàng vui rạo rực lấy đến.

Thái tử lấy ra khoa tay múa chân trên người một hồi, chỉ thấy áo cắt rất vừa người, có điều hoa thêu giống như có chút không phải rất tinh xảo, có điều nàng không phải tú nương, cũng coi như là có thể.

“Còn được.” Hắn gật gật đầu.

Phùng Liên Dung vẻ mặt suy sụp.

Còn được chính là không được, nàng sao có thể nghe không hiểu, nếu không nhất định sẽ nói là rất tốt!

Thái tử thấy nàng bĩu môi, cười nói: “Ta trở về sẽ mặc lên, tiểu quý nhân của ta làm, khẳng định thoải mái.”

Phùng Liên Dung lại cao hứng, cho hắn xem áo trẻ con.

Hai người nói nói cười cười, Thái tử bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, đi đến phòng ngủ của nàng liền thấy vẫn còn dán chữ Phúc, lập tức nhăn mày lại: “Lần trước không phải bảo nàng tháo xuống rồi sao, giờ cũng được một tháng, sớm đã qua năm mới, để ở chỗ này không thích hợp.”

“Rất tốt mà, có thể để đến mừng năm mới sang năm đấy.” Phùng Liên Dung thấy không sao cả.

Thái tử tuy rằng cao hứng, nhưng mỗi lần nhìn thấy chữ Phúc dán ở đây, hắn cảm thấy thật sự kỳ quái, rất không hòa hợp.

“Thôi, ta vẽ tranh cho nàng.”

Phùng Liên Dung mừng rỡ: “Thật sự? Vẽ tranh?”

“Còn lừa nàng chắc, bây giờ liền vẽ.

Thái tử nói liền làm, lập tức kêu Nghiêm Chính đi lấy giấy mà bút mực trong thư phòng hắn qua đây.

Phùng Liên Dung nghĩ chỗ này của nàng cũng có giấy và mực, hắn thế nhưng không cần, còn phải dùng của chính mình. Có điều hắn dùng khẳng định là tốt nhất, đồ của nàng không thể so được.

Nghiêm Chính lấy đến, liền mài mực.

Thái tử suy nghĩ một lát mới cầm bút vẽ tranh.

Phùng Liên Dung ở bên cạnh, ngay cả hít thở cũng nhỏ hơn chút, sợ quấy rầy đến hắn.

Qua một lát Thái tử mới vẽ xong.

Phùng Liên Dung nhìn liền thấy, trong tranh là một mỹ nhân đang ngủ trong bụi hoa, người nằm nghiêng, mặt như bạch ngọc, mặt mày như họa, ngủ thật sự thơm ngon, giống như đang làm một giấc mơ đẹp.

Dù là bông hoa bên cạnh cũng chỉ là lá xanh làm nền cho nàng mà thôi.

Phùng Liên Dung nhìn không chuyển mắt, đột nhiên kêu lên: “Điện hạ, đây không phải là ta sao?”

Trách không được nhìn quen mắt như vậy, có điều nàng lại cười hì hì nói: “Điện hạ vẽ thiếp thân đẹp quá rồi.”

Nàng nào có đẹp như vậy đâu.

Thái tử liếc nàng một cái, nhíu mày nói: “Ai nói ta vẽ nàng, nàng ngủ dậy giống như con heo nhỏ, người này chỗ nào giống nàng, chưa gặp qua người nào tự tâng bốc mình như nàng.”

Phùng Liên Dung tức đến giơ chân, nhịn không được vươn tay đánh hắn, nói khẽ: “Chán ghét, thật đáng ghét!”

Nàng không dám lớn tiếng mắng hắn, tuy rằng rất muốn.

Có người nào thích bị người khác nói thành heo nhỏ chứ?

Thái tử phân phó Nghiêm Chính: “Tháo chữ Phúc xuống, dán cái này lên.”

Nghiêm Chính lập tức đi.

Trong phòng thay đổi một bức tranh, lập tức làm rạng rỡ không ít, tốt hơn rất nhiều so với chữ Phúc ban đầu.

Phùng Liên Dung nhìn cũng thích: “Quả nhiên vẫn là tranh đẹp hơn, Điện hạ vẽ thật sự rất đẹp.” Nàng vươn tay ôm lấy cánh tay hắn, nghi hoặc nói, “Có điều thật sự không phải thiếp thân à?”

Nhìn như giống lại như không giống.

Thái tử ừ một tiếng: “Không phải, nàng suy nghĩ nhiều.”

Phùng Liên Dung nổi giận.

Thái tử âm thầm nghĩ, tối hôm đó hắn nhìn đến chính là như vậy, có điều bây giờ béo thành như vậy, nàng còn cảm thấy là nàng à?

Thật không biết xấu hổ.

Hắn cười ôm nàng đi qua.

Phùng Liên Dung thầm nghĩ, không phải nàng thì không phải, dù sao đều là tranh Thái tử vẽ, quản nhiều như vậy làm chi!

Hắn viết chữ Phúc cho nàng, lại vẽ tranh, nàng đủ thỏa mãn rồi.

Hai người ôm nhau một hồi lâu mới buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.