Lâm Liên Kiều cứ thế lướt qua người đàn ông mà bỏ đi. Đi được chừng vài bước, cô lại nghe người đàn ông đó nói lớn.
“Tên của tôi là Sở Quân Huân, hãy nhớ lấy cái tên này, về sau tiểu thư nhất định sẽ cần dùng đến nó đấy.”
Cái tên này Lâm Liên Kiều vừa nghe đã ngờ ngợ như từng nghe qua ở đâu, nhưng cũng không có mấy ấn tượng. Cô không dừng bước đáp lại câu nào mà vẫn đi thẳng, cười khẩy một cái, cô nói thầm.
“Tự tin gớm nhỉ, tôi cần dùng tên anh làm gì?”
Sở Quân Huân vẫn đứng dõi theo từng bước đi của Lâm Liên Kiều, đến khi cô đi đủ xa, không thể nghe thấy gì nữa, thì người còn lại là tài xế của anh mới lên tiếng.
“Thiếu gia, cậu cũng đừng cố chấp quá. Lâm tiểu thư đã có người thương rồi, còn rất thâm tình nữa, chuyện này ai ai cũng biết cả.”
Sở Quân Huân như có linh cảm không lành, gương mặt của anh trở nên nặng nề hơn so với lúc đối mặt với Lâm Liên Kiều.
Chuyện cô thích Tiêu An, dĩ nhiên anh biết. Anh không muốn xen vào làm đảo lộn cuộc sống của cô, nhưng không hiểu sao, lần gặp mặt này lại mách bảo anh dù có làm kẻ thứ ba xen vào, anh cũng phải đưa cô về bên mình cho bằng được.
Anh lại nghĩ đến những câu trong lúc kích động mà Lâm Liên Kiều đã nói, những gì cô nói ra anh đều nhớ như in trong đầu, không bỏ sót dù chỉ một chi tiết nhỏ nào.
“Vừa nãy Kiều Kiều có nhắc đến tên Lâm Diễm Tinh và Lý Lộ Lộ, cho người để ý đến hai người này đi. Nếu hai người bọn họ có ý định làm gì Kiều Kiều thì lôi ngay đến gặp tôi.”
Sở Quân Huân âm thầm lo cho Lâm Liên Kiều như vậy dù biết cô đã có người trong lòng, tài xế của anh lấy làm ngưỡng mộ mà cũng lo lắng cho anh nếu như tình cảm của anh không được đáp lại.
Nhưng chuyện của bề trên, tài xế nhỏ nhoi như anh ta không quản được, chỉ biết phụng mệnh mà hành sự cho tốt.
…
Lâm Liên Kiều trở về nhà trong bộ dạng lấm lem ướt át. Giờ này, có lẽ cha của cô đã từ công xưởng trở về, ông ấy là chủ của xưởng vải lớn nhất nhì Thiên Thành. Tài sản cũng thuộc dạng khủng nên mới gợi nên sự tham lam đến việc độc địa gì cũng làm ra được của mẹ con Lâm Diễm Tinh chỉ để có được khối tài sản này.
Cha cô là người thương cô nhất, ngày ông ấy chết thế giới của cô như sụp đổ. Bây giờ cô lại sắp gặp được cha của mình rồi, cô sợ mình sẽ vui đến ngất mất.
Lâm Liên Kiều hít một hơi thật sâu, tự trấn an bản thân phải thật bình tĩnh khi gặp cha.
Cô đứng lưỡng lự trước cửa hồi lâu, sau đó mới lấy hết dũng khí mà đẩy toang cửa bước vào.
Nhưng đập vào mắt cô đầu tiên không phải là cha cô, mà là Lâm Diễm Tinh tay đang bó bột, ngồi bên cạnh là mẹ của cô ta, Cao Mộng Hà.
Cao Mộng Hà nhìn thấy cô, mắt nhoè khóc lóc mà đi tới.
“Kiều Kiều, con làm sao phải đẩy em con như thế? Nó có làm gì sai với con thì con hãy trút giận lên người của mẹ đây này.”
Cô nhìn về phía cha đang ngồi, vẻ mặt của ông trông có vẻ nghiêm trọng, chắc là hai mẹ con nhà này lại thêu dệt nên chuyện kinh khủng gì khi không có cô rồi.
Mỗi khi có mặt cha, Cao Mộng Hà đều hành xử như một người thùy mị, yếu đuối. Nhưng khi không có cha, bà ta như người hoàn toàn khác, miệng mồm mỗi khi nói ra đều chọc khoáy, đá xéo người khác. Mà mỗi lúc như vậy, thánh nữ Lâm Diễm Tinh đều xuất hiện để hoà giải.
Lần này cũng không khác, Cao Mộng Hà vừa dứt câu, Lâm Diễm Tinh đã ngay lập tức tiếp lời.
“Mẹ à, mẹ nói gì thế, mẹ đừng nghe người ngoài nói, con đã nói Kiều Kiều không đẩy con mà, chỉ là sự cố thôi, mẹ đừng trách chị ấy.”
Lâm Diễm Tinh còn không quên ra vẻ trước mặt Lâm Nghị.
“Cha, cha cũng đừng trách Kiều Kiều mà hãy trách con không cẩn thận nên mới để ra nông nổi này.”
Cô ta làm ra vẻ tự trách mà Lâm Liên Kiều thấy nực cười, cô nhìn hai người trước mặt như nhìn hai kẻ hề.
Nhưng Lâm Liên Kiều chỉ nhìn về phía cha, cô chỉ cần cha tin cô, cha cô là người sáng suốt, cô biết ông ấy sẽ không vội kết tội cô một cách vô căn cứ như thế.
“Kiều Kiều, nói cho cha biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Nghị đứng dậy với dáng vẻ nghiêm khắc. Nhưng cái mà Lâm Liên Kiều quan tâm chính là cô vừa mới nghe được giọng của cha. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy, cô dù đã kiềm chế cũng không ngăn được hai mắt rưng rưng.
“Cha…”
Cô oà khóc chạy tới ôm chầm lấy Lâm Nghị. Nhìn thấy con gái khóc nức nở, vẻ nghiêm khắc của Lâm Nghị tan biến ngay tức khắc.
Ông dịu dàng vuốt lưng cô, ông hỏi.
“Sao người là ẩm ướt thế này, có chuyện gì mau nói cho cha biết, là ai đã bắt nạt con?”
Lâm Liên Kiều dụi đầu vào người cha, nước mắt làm ướt lây vào áo của ông, cô nghẹn ngào không thể nói nên lời.
Lâm Nghị nghĩ con gái đang uất ức đến mức không thể nói được, ông chuyển sang tức giận trừng mắt với mẹ con Lâm Diễm Tinh.
Cả Lâm Diễm Tinh và Cao Mộng Hà đều giật mình sợ sệt trước ánh mắt đó. Trong lòng bọn họ nửa sợ, nửa cay cú và có cùng suy nghĩ.
“Sau hôm nay con nhỏ đó diễn trò giỏi vậy chứ?”
Cao Mộng Hà không thể để Lâm Nghị tức giận, bà ta nhanh chóng cũng bày ra bộ dạng quan tâm, hỏi han.
“Kiều Kiều à, đừng khóc nữa nói cho mẹ và cha nghe đã xảy ra chuyện gì? Mọi người sẽ đòi lại công bằng giúp con mà.”
Nói xong, Cao Mộng Hà chưa dừng mà còn làm ra khuôn mặt đau khổ thể hiện trước mặt Lâm Nghị.
“Cũng tại em, con bé vừa về, em đã trách nó nên nó mới sinh lòng ấm ức thế kia, nhưng em cũng chỉ vì lo lắng cho Tinh Tinh thôi. Anh Lâm, tha lỗi cho em.”
Trong lúc dầu sôi thế này, Lâm Nghị mà nổi giận là kế hoạch lấy lòng của hai mẹ con bà ta coi như tiêu tùng. Thế nhưng trong tình cảnh này, Lâm Diễm Tinh lại nghĩ ra một ý, cứ ngỡ như vô tình mà lại cố ý gán tiếng xấu cho Lâm Liên Kiều.
“Cha, cha đừng trách mẹ, trách con lúc đó đã để chị Kiều Kiều đi một mình. Có thể trong lúc đó chị ấy đã xảy ra chuyện. Một thân con gái một mình ra ngoài, rất dễ bị bọn lưu manh trêu chọc, có lẽ…”
“Câm miệng.”
Lâm Nghị bất chợt quát lớn, Lâm Diễm Tinh bị làm cho giật bắn người, môi tự động mím chặt không phát ra âm thanh. Đến Cao Mộng Hà cũng làm cho hú vía đến toát mồ hôi, khóc cũng không dám khóc nữa.
Đối với hai mẹ con họ thì hung dữ, nhưng quay lại với Lâm Liên Kiều thì Lâm Nghị lại rất nhẹ nhàng.
“Kiều Kiều, đừng khóc nữa, mau nói cho cha nghe xem. Bất kể kẻ nào dám bắt nạt con cha cũng sẽ không tha.”
Lâm Liên Kiều tách mặt ra khỏi người cha, cô lau nước mắt, nước mũi, từ từ lấy lại bình tĩnh.
“Không có gì đâu cha, con bị ngã đau quá, mà vừa về đã bị dì Cao trách móc, nên con… chỉ có cha là thương con thôi.”
Lâm Liên Kiều không dám nói sự thật mình bị xúc động vì nghe giọng nói của cha, cũng may cô bình tĩnh kịp thời, tận dụng nước mắt của mình mà phản công lại Cao Mộng Hà.
Cao Mộng Hà trố mắt, tức nghẹn không thể tin được, bà ta vừa rồi chỉ nói vu vơ để Lâm Nghị hạ hoả, thế mà Lâm Liên Kiều lại lợi dụng điểm này kéo bà ta vào, biến bà ta thực sự thành người có tội.
Nghe Lâm Liên Kiều đã gọi Cao Mộng Hà là dì trong khi trước đây cô toàn ngoan ngoãn gọi bằng mẹ, Lâm Nghị đã đoán ra mọi chuyện không chỉ đơn giản là bị Cao Mộng Hà trách oan, chắc cô phải dồn nén nhiều lần lắm nên lần này mới là giọt nước tràn ly.
Lâm Nghị vỗ vai Lâm Liên Kiều, dỗ dành cô trước.
“Kiều Kiều, con mau về phòng thay quần áo sạch đi. Cha sẽ gọi bác sĩ đến khám cho con.”
“Vâng.”
Lâm Liên Kiều ngoan ngoãn đi lên lầu, lúc Lâm Nghị không để ý, cô đã kéo chùng một mắt xuống, lè lưỡi để chế giễu mẹ con Cao Mộng Hà.
“Biết ngay là cô ta giả vờ mà, tức chết đi được.”
Cao Mộng Hà nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn cô như muốn xâu xé. Bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Nghị quay qua, bà ta liền thay đổi sắc mặt.
Lâm Nghị có vẻ tức giận nói.
“Cao Mộng Hà, vào thư phòng nói chuyện với tôi.”