Lâm Liên Kiều bắt bừa một chiếc xe kéo mà không biết nơi chính xác mình muốn đi. Xe kéo cứ thế chạy qua bao đoạn đường, đến một công viên rợp bóng cây, cô chợt bảo dừng lại.
Ngay thời điểm này, cha của Lâm Liên Kiều vẫn còn sống, cô đã hơn mười năm không gặp lại cha rồi, cô sợ về nhà ngay sẽ không kiềm chế được cảm xúc nên mới quyết định đi dạo để điềm tĩnh lại.
Nhưng đầu óc của cô không một giây phút nào được thư thái. Trong đầu cô đang toan tính gì đó rất nhiều, khiến cơ mặt không thể thư giãn nỗi. Cô bước đi, không để ý đến cảnh sắc xung quanh mắt chỉ mãi lo nghĩ ngợi.
Ở kiếp trước, cũng do Lâm Diễm Tinh làm bác sĩ nên cô ta thuận lợi làm được biết bao nhiêu là việc. Mà một người có nhân cách không bằng súc sinh như vậy, thì khi tinh thông y thuật còn nguy hiểm và khó lường hơn một kẻ sát nhân.
Lâm Liên Kiều cắn môi, mày chau lại đăm chiêu.
“Nếu vậy, chỉ cần mình ngăn cản cô ta học y là có thể bước đầu xoay chuyển được cục diện.”
Vừa nghĩ ra được một ý, cô lại nhanh chóng thở dài lắc đầu. Dù cô có ngăn cản Lâm Diễm Tinh học y được đi chăng nữa, thì bản chất của cô ta và việc cô ta rắp tâm hại cô và cha cô vẫn mãi không thể thay đổi.
Cô ta còn có Tiêu An và cả nhà của anh ta chống lưng phía sau, còn cô đến năm nhất đại học mới gặp được Điềm Á Hiên nên hiện tại cô chỉ có một mình.
Mẹ của Lâm Diễm Tinh và cô ta đang chiếm cảm tình tốt của cha cô, mà cô cũng không có bằng chứng nào vạch trần bọn họ ngay lúc này được. Nếu nói với ông ấy là cô bị Lâm Diễm Tinh hại chết rồi trọng sinh trở lại chắc ông ấy lại nghĩ cô bị điên mất. Hơn nữa, cũng sẽ không có một ai tin cô.
Lâm Liên Kiều trong đầu rối rắm, cúi xuống nhặt hòn đá ném mạnh xuống hồ, ánh mắt gằn lại quyết tâm thấy rõ.
“Làm gì thì làm, phải để cho cha biết được âm mưu của hai mẹ con Lâm Diễm Tinh và tên sở khanh Tiêu An mới được.”
Một viên đá đối với cô là không đủ, cô tiếp tục cúi xuống nhặt tiếp rồi lại ném, chân di chuyển gần đến mặt hồ lúc nào không hay.
Bất chợt cô nhìn thấy bản thân dưới nước, mấy lời miệt thị về cô lại ùa về trong đầu.
Cô bất giác đưa tay lên sờ mặt của mình, nhìn nghiêng, ngó dọc ngắm mình dưới nước, cô tự nói với bản thân.
“Mặt quả thật hơi to, nhưng mình cũng đâu có xấu lắm đâu…”
“Đúng là không có xấu.”
“Thấy chưa, rõ ràng là không có… xấu…”
Đột nhiên có một giọng nói đàn ông lạ hoắc vang lên ngay bên cạnh, Lâm Liên Kiều còn hớ lời đáp lại, nhưng nữa chừng lại nhận ra có gì đó không phải, ngay lập tức cô dứt lời, quay đầu lại nhìn.
Có người nào đó đứng ngay sát phía sau cô, lúc cô quay lại thì giật thót, suýt đâm đầu vào người đó. Theo linh tính, cô liền ngã người về phía sau tránh né mà quên mất phía sau của mình chính là hồ nước.
“Cẩn thận đấy.”
Người kia cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, bàn tay của anh ta nhanh như chớp mà với ra bắt lấy cô.
Tuy bắt được rồi nhưng vì Lâm Liên Kiều quá nặng, cô đã nghiêng người quá nhiều nên không thể nào kéo cô lên được nữa. Thế là từ một, thành hai người rớt ùm xuống nước tạo nên một cơn chấn động.
Lâm Liên Kiều không bơi được, cô chỉ biết vùng vẫy. Cũng may là người đàn ông kia có vẻ bơi giỏi, chưa đầy một phút sau đã đẩy cô được đến bờ.
Lâm Liên Kiều toàn thân ướt như chuột lột. Cô thở hổn hển, giang hai tay nằm ngửa người, mắt ngước nhìn lên bầu trời.
“Thật tốt quá, còn nhìn thấy bầu trời là còn sống. Mình còn tưởng sống lại chưa được bao lâu đã phải chết lần nữa rồi chứ.”
Lâm Liên Kiều miệng nhép nhép, nói chữ được chữ mất, còn liên tục ho sặc sụa. Cho đến khi người đàn ông kia vỗ vỗ vào mặt cô, lay gọi thì cơn mơ hồ trong cô mới chợt tan biến.
Cô bừng mở to mắt, ngay tức khắc bật dậy túm chặt lấy cổ áo người đàn ông kia, đẩy anh ta nằm sải xuống đất. Dùng chiêu lấy thịt đè người, cô hung dữ nói.
“Là Lâm Diễm Tinh sai anh tới giết tôi đúng không? Hay là Lý Lộ Lộ? Nói mau, nếu không bà đây không bỏ qua đâu.”
Người đàn ông có vẻ không phản kháng, anh ta để yên cho cô túm cổ áo, còn mình chỉ đưa tay lên vuốt tóc, khuôn mặt còn hơi cười như rất nhẹ nhõm.
Giọt nước trên tóc của anh ta rơi xuống mặt, lăn từ từ xuống xương hàm góc cạnh, rồi tiếp tục chảy xuống cổ. Yết hầu của anh ta nhẹ chuyển động lên xuống nhìn rất cuốn hút. Tay của Lâm Liên Kiều đang chạm vào ngực của anh ta cũng cảm nhận được sự rắn chắc.
Lâm Liên Kiều trong một khoảnh khắc đã ngây ngốc người ra.
“Chết thật, sát thủ gì mà đẹp vậy chứ?”
“Không phải chuyện đó. Mày đang nghĩ linh tinh gì thế? Mày đúng là điên rồi mới khen kẻ muốn giết mình đẹp, chắc não của mình bị úng nước.”
Lâm Liên Kiều độc thoại nội tâm, cô lắc đầu thật mạnh lấy lại tỉnh táo. Cô lại tiếp tục gườm mắt nhìn xuống, tay siết chặt kéo cổ áo của anh ta hơn, giọng quay lại vẻ khí thế.
“Anh cười cái gì? Còn không mau nói, có tin tôi bóp chết anh không?”
“Ấy chết, tiểu thư mau ngồi dậy đi, cô ngồi như vầy thì đè bẹp thiếu gia nhà tôi mất.”
Một người đàn ông nữa từ đâu chạy đến, khuôn mặt hớt hãi.
Lâm Liên Kiều nhíu mày, có vẻ đề phòng anh ta nên cô đã siết chặt tay hơn nữa.
“Anh cũng là đồng bọn của anh ta sao? Thiếu gia gì chứ, rõ ràng là sát thủ, các người đừng hòng qua mặt tôi.”
“Tiểu thư ơi, thiếu gia nhà tôi thấy cô đứng gần bờ hồ nguy hiểm, sợ cô nghĩ quẩn nên mới tới xem sao thôi. Cô nghĩ xem, thiếu gia nhà tôi mà là sát thủ thì đâu có tốn công kéo cô lại rồi bị ngã luôn xuống nước như vậy chứ?”
Người đàn ông vừa chạy tới cố gắng giải thích. Lâm Liên Kiều mới chợt nhớ ra liền nhìn người bị mình đè dưới thân. Cũng chính người này đã đẩy cô lên bờ, nếu anh ta muốn giết cô thì cần gì phải làm vậy.
Lâm Liên Kiều bị nhiều người hại nên sinh ra đa nghi quá, khi cô nhận ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cô có chút ái ngại liền thả tay ra rồi ngồi dậy.
“Sao anh không nói sớm, còn giở trò lén lút hại tôi giật mình nên mới ngã xuống nước. Kiểu gì anh cũng là người hại tôi trước mà.”
“Vậy tiểu thư có thể cho tôi cơ hội chuộc lỗi của mình không?”
Người đàn ông lần thứ hai cất lời, giọng trầm ổn rất dễ nghe, anh ta nói chuyện rất lịch thiệp, thế nhưng lại bị Lâm Liên Kiều từ chối phũ phàng trong một nốt nhạc.
“Không cần đâu. Tôi đi trước đây, hẹn không gặp lại.”
Cứ tưởng vậy là xong, Lâm Liên Kiều còn chưa bước được mấy bước đã bị người đàn ông toàn thân ướt sũng đứng bật dậy cản đường. Nhưng cử chỉ của anh ta vẫn rất nhẹ nhàng, cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.
“Vừa nãy tiểu thư nói có ai đó thuê người muốn giết cô, cô có thể nói cho tôi biết là ai không? Tôi có thể giúp cô.”
Đột nhiên được một người lạ đề nghị giúp đỡ, Lâm Liên Kiều cũng có chút hoài nghi. Người này trong kiếp trước cô cũng chưa từng gặp nên không biết tính cách của anh ta thế nào.
Kiếp trước cô cũng đã tin tưởng người khác, nhưng kết quả thì sao? Gia đình tan nát, thân tàn ma dại mà chết. Kiếp này chắc chắc cô không thể mù quáng tin tưởng ai tuyệt đối được nữa.
Cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông mà lạnh lùng từ chối.
“Không liên quan đến anh, đừng lo chuyện thừa thãi.”