CHƯƠNG 15
*****
Thời gian sáng sớm, toàn thể sư đàn đã ăn no nê, lưu lại một con sư tử cái trẻ tuổi canh giữ thi thể trâu, những con khác bắt đầu ngủ nghỉ.
Đám tiểu sư tử ăn no tới bụng tròn vo, tinh lực dư thừa không chịu nằm một chỗ, bọn nó quay cuồng đùa giỡn, ngẫu nhiên sẽ cắn cái đuôi sư tử cái nhưng không hề chọc bọn nó nổi giận. Đám tiểu sư tử lông xù chơi tới vui vẻ, liền bổ nhào tới trước mặt Áo La Tư. Áo La Tư hiếm có dịp tâm tình tốt, muốn cùng nhóm tiểu sư tử chơi một chốc, kết quả không thể khống chế lực đạo, tát một cái, tiểu sư tử đã bị vỗ bẹp xuống đất, tứ chi mở rộng, miệng phát ra tiếng kêu non nớt.
Áo La Tư còn cảm thấy chơi rất vui, liền bắt chước lúc nãy tát mấy tiểu sư tử gần đó nằm úp sấp hết cả, tiểu sư tử ương ngạnh đứng lên lại bị tát ngã, cứ thế lặp đi lặp lại. Không ngờ động tác của nó chọc giận nhóm sư tử cái sốt ruột muốn bảo vệ đàn con, Sa Na cùng Hoắc Na tính tình nóng nảy trực tiếp nhào tới cho Áo La Tư mấy vuốt, sau đó cứu đám tiểu sư tử khỏi móng vuốt bự của nó. Sư tử đực đáng thương còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì đã bị Đề Na rống giận, cuối cùng, trực tiếp bị đá ra khỏi sư đàn.
“Dù sao ngươi cũng ăn no nê rồi, mau đi dò xét lãnh địa đi.”
Đề Na giải quyết vô cùng dứt khoát, không có bất cứ con sư tử cái nào lên tiếng vì Áo La Tư. Sư tử đực bất đắc dĩ chỉ có thể đi ba bước lại quay đầu một lần, lưu lại cho sư đàn một bóng dáng bi thương.
Trời biết, nó chỉ muốn bồi tiểu sư tử chơi một chốc mà thôi, trước đó đám sư tử cái còn oán hận nó không đủ kiên nhẫn, không đủ tình yêu, kết quả nó có tình yêu,có kiên nhẫn, không phải vẫn bị đánh bầm dập mặt mũi như cũ sao? Giống cái đúng là sinh vật khó hiểu.
Sư tử đực Áo La Tư mất đi tiếng nói trong nhà, ủ rủ bắt đầu hành trình tuần tra lãnh địa của mình.
Lúc nhóm sư tử tiến vào mộng đẹp trong buổi sớm, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cũng bắt đầu một ngày mới.
Mùa khô thực vật thiếu tốn, mỗi lần đi săn La Kiều đều phải đi rất xa. Cậu không có khả năng để tiểu liệp báo đứng tại chỗ chờ mình trở về, chỉ có thể mang theo hai đứa nhỏ đi cùng. La Sâm cùng La Thụy thực cao hứng, vô luận như thế nào, bọn nó cũng không muốn bị tách khỏi ba ba quá lâu. Nhưng mỗi ngày phải đi chặn đường mấy km, có thể bắt được con mồi hay không vẫn chưa biết, hai tiểu liệp báo sẽ phải tiêu hao rất nhiều nhiệt lượng, điều này làm La Kiều lo lắng không thôi.
Theo thời gian trôi qua, nhiệt độ không khí bắt đầu tăng cao. La Kiều tận lực mang hai tiểu liệp báo đi ở những nơi có bóng râm, tỷ như thân cây hay những mỏm núi đá. Nhưng bọn họ không có khả năng dừng lại nghỉ ngơi quá lâu.
Hôm nay La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo tới một nơi có chút xa lạ, nơi này cách nơi sư đàn săn trâu lần trước khoảng mấy km, tới gần một hẻm núi giữa các mỏm đá, lúc mùa mưa tới sẽ có những nhánh sông Tát chảy qua các khe núi, hiện giờ chỉ còn là những dòng suối nhỏ cùng những lòng sông khô cạn phơi bày dưới cái nóng gay gắt.
La Kiều trong một lần truy đuổi linh dương đã phát hiện nơi này. Vào mùa khô, nguồn nước cùng thực vật cũng hiếm hoi như nhau, tuy sông Tát sẽ không cạn khô nhưng sâu trong lòng sông ẩn núp đám cá sấu, nếu không phải bất đắc dĩ, La Kiều tuyệt đối sẽ không để hai tiểu liệp báo tiếp cận sông Tát.
Nước suốt trong hẻm núi rất trong, hai tiểu liệp báo hoan hô một tiếng chạy về phía nguồn nước, móng vuốt đặt lên phần bùn đất có chút ẩm ướt, khẩn khấp đưa đầu lưỡi phấn hồng vào trong nước.
Cảm giác mát lạnh làm giảm đi khô nóng cùng khát nước, tinh thần La Kiều cũng tốt hơn rất nhiều. Liệp báo trưởng thành như cậu có thể hấp thu một lượng nước nhất định từ thức ăn, dài nhất là có thể không uống nước trong mười ngày, nhưng tiểu liệp báo trong thời kì phát triển thì phải ăn cơm uống nước có quy luật. Chỉ cần vài ngày không bắt được con mồi lớn một chút, tiểu liệp báo sẽ gầy hẳn đi. Hơn nữa sau lần hoảng sợ khi gặp sư tử, vô luận thế nào La Kiều cũng muốn bồi thường một chút cho đứa nhỏ của mình.
Ba cha con đang hưởng thụ thời gian mát mẻ hiếm có thì bị một trận âm thanh ồn ào đánh vỡ.
Là gà gô.
Loại chim to om sòm này mỗi khi phát hiện kẻ săn mồi sẽ nhao nhao để toàn thế giới đều biết. La Kiều bình thường thực không muốn nhìn thấy đám này, bọn nó luôn làm hỏng kế hoạch đi săn của cậu, nhưng hiện tại thì…
La Kiều bảo hai tiểu liệp báo đứng im tại chỗ, bản thân thì đứng lên chạy về phía đám gà gô, cố ý lùa bọn họ vào bụi cỏ rậm rạp ở đối diện con sông. Gà gô quả nhiên bị lừa, những con chạy trước liền tiến vào những cái bẫy La Kiều đã chuẩn bị trước đó, những con phía sau mới tỉnh ngộ ra, chạy hay bay, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
La Kiều không để ý đám gà đã bỏ chạy, cậu hưng phấn chạy tới bụi cỏ, đẩy ra những cọng cỏ dài chắn đường, quả nhiên có hai con gà gô bị trói chân, một con khác rơi thẳng xuống bẫy rập, bị những nhánh cây sắc nhọn bên dưới đâm xuyên qua cánh, hấp hối.
“Ba ba, ba ba, hôm nay chúng ta ăn bọn nó sao?”
La Sâm cấp tốc chạy tới, La Thụy theo sát phía sau, hai anh em nhìn thấy La Kiều cắn chết hai con gà gô đang giãy dụa, còn con bị thương ở cánh thì quăng cho hai tiểu liệp báo luyện tập đi săn.
La Kiều bố trí những cái bẫy này vốn dùng để đối phó thỏ cùng lợn warthog, không ngờ đám gà gô này lại chui đầu vô lưới. Tuy không nghe nói liệp báo ăn thứ này, nhưng hiện tại thức ăn thiếu thốn, cũng không có thời gian phàn nàn chủng loại thức ăn nữa. Vả lại, hoa báo ngay cả chim cũng ăn, liệp báo ăn gà gô cũng không có gì kì quái đi?
Hai tiểu liệp báo vô cùng thuần thục cắn cổ con gà gô kia, La thụy nóng vội muốn ăn mấy ngụm lại cắn cả miệng lông, liền kiềm không được mà hắt xì, vài cọng lông gà gô lượn lờ rớt xuống đầu tiểu liệp báo.
La Thụy cảm thấy thực ủy khuất, ánh mắt hổ phách to tròn ngập nước nhìn La Kiều, kêu lên: “Ba ba, này không ăn được.”
Bộ dáng kia làm trái tim La Kiều run rẩy, khống chế không được mà quơ La Thụy tới trước mặt, cọ cọ tiểu liệp báo, thành công từ cuồng con trai thăng cấp thành cuồng lông tơ. La Thụy tưởng La Kiều đang chơi đùa với mình, nháy mắt liền quăng con gà gô qua một bên, quay lại vừa cọ vừa liếm La Kiều, La Sâm thấy vậy cũng sáp tới, ba cha con cọ thành một đoàn.
La Kiều còn cùng hai tiểu liệp báo lăn trên mặt đất, lăn được một nửa thì cứng đờ người, hiện tại cậu cùng con mèo có gì khác nhau? Có không a?
Bản năng này nọ, thật đáng sợ…
Đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền tới một trận gió, La Kiều còn chưa kịp phản ứng đã bị một lực mạnh đè chặt trên người, một móng vuốt to bự mềm mại đặt trên cái bụng còn chưa kịp lật lại của cậu, còn ác ý xoa xoa.
La Kiều choáng váng, hoàn toàn cháng váng.
Con hoa báo này sao lại xuất hiện ở đây? !
“Lại gặp mặt a.”
“Sao ngươi lại ở đây?”
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của La Kiều, Mông Đế vui vẻ lắc lắc cái đuôi, cúi đầu, đôi mắt vàng nhạt nhìn La Kiều, nói: “Nơi này là lãnh địa của ta, ta đương nhiên ở đây rồi.”
La Kiều cũng nhớ ra, hoa báo không phải thích hoàn cảnh kín đáo lại có đám cây cối to lớn ở xung quanh sao? Vì cái gì trước đó cậu không chú ý a!
Ngửi ngửi mùi trên mình La Kiều, Mông Đế hài lòng thu hồi móng vuốt, nói tiếp: “Vừa nãy nhìn thấy ngươi lăn thật đáng yêu, lăn một cái đi rồi ta để các ngươi đi.”
La Kiều nhất thời rơi lệ đầy mặt, hoa báo này tuyệt đối là một tên đại lưu manh!
Ngữ khí này có khác gì lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành a?
Rõ ràng chính là đang nói ‘Em gái, cười một cái cho anh xem, anh hài lòng sẽ để em đi.’
END 15.