CHƯƠNG 16
*****
Làm sao kiềm nén, lại làm sao phản kháng.
Bùng nổ trong im lặng, cũng tắt ngúm trong im lặng.
La Kiều không bùng nổ cũng không phản kháng, cậu thuận theo nguyện vọng của hoa báo Mông Đế, lăn. Không chỉ La Kiều lăn, ngay cả hai tiểu liệp báo cũng cuộn người thành hai cục bông lông xù, cùng nhau lăn, bất quá khoảng cách lăn có chút xa, trước khi hoa báo Mông Đế phản ứng, La Kiều xoay người nhảy dựng lên, mang theo hai tiểu liệp báo tính toán chạy trốn.
Bất quá hi vọng rất tuyệt nhưng sự thật luôn tàn khốc.
Khoảng cách xuất phát không đủ, chết quả cho dù La Kiều cùng hai tiểu liệp báo trong nháy mắt tăng tốc đến cực hạn cũng như cũ bị Mông Đế cắn cái đuôi. Mông Đế không cắn hai tiểu liệp báo, nó nhắm chuẩn La Kiều mà ra tay, không cắn chảy máu nhưng cũng rất đau.
La Kiều thành thật, không dám chạy nữa.
Mông Đế dùng móng vuốt đè La Kiều, từ trên cao nhìn cậu, ánh mắt hệt như đang nói ‘bé ngoan, ngươi chạy a, chạy thử xem? Có chạy nữa cũng trốn không thoát móng vuốt của anh đây!’.
La Kiều bất đắc dĩ, nhìn hai tiểu liệp báo đang hoảng sợ, chỉ có thể kìm nén cơn giận hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Muốn thế nào không phải đã nói sao, cảm thấy ngươi lăn rất đáng yêu, muốn ngươi lăn một chút a.” Mông Đế dùng móng vuốt giẫm lên bụng La Kiều, vừa giẫm vừa dịu dàng nói: “Ngoan, lăn một chút, lăn tốt thì ta để các ngươi đi.”
La Kiều căm giận nghĩ, vì cái gì liệp báo lại da giòn máu ít? ! Ta lăn!
Vì cái gì liệp báo không am hiểu đánh nhau? ! Lại lăn!
Vì cái gì cả đám này đều khi dễ liệp báo? ! Tiếp tục lăn!
La Kiều rụt móng vuốt, hệt như một con mèo nhà lăn tròn mấy vòng trên mặt đất, lăn tới toàn thân đều là đất, Mông Đế hài lòng. Nó rốt cuộc bộc phát lòng từ bi, thu hồi móng vuốt. Bất quá trước khi thả La Kiều đi, nó ngậm lấy một con gà gô, mỹ danh nói: phí qua đường.
“Săn mồi trên lãnh địa của ta, ít nhất cũng phải để lại chút gì đi? Còn có, sau này ngươi có thể tiếp tục tới đây.”
La Kiều chán nản, nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể ngậm hai con gà gô còn lại, mang theo hai tiểu liệp báo chạy trối chết. Cậu thề, trừ phi những nơi khác con mồi đều chết sạch, cậu tuyệt đối sẽ không bước vào khe núi này một bước!
Mông Đế hảo tâm ở phía sau nhắc nhở La Kiều: “Trước lúc ăn gà gô nhớ vặt lông a.”
La Kiều đang cấp tốc chạy như điên liền lảo đảo, suýt chút nữa té lăn trên mặt đất.
Mông đế ngậm gà gô leo lên cây sung, tuy nó không thiếu thức ăn, nhưng cảm thấy phản ứng của con liệp báo kia rất thú vị, có lẽ đây là thiên tính của động vật họ nhà mèo đi, vô luận là mèo lớn hay mèo nhỏ, bị bọn nó bắt được, nếu không chơi đủ thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
Ngay lúc Mông Đế dựa vào nhánh cây sung ngủ gật, một hoa báo cái hình thể nhỏ đi qua dưới tán cây, nó ngẩng đầu lên, nhìn cái đuôi thả dài từ trên cây xuống, nói: “Mông Đế, ngươi cứ vậy buông tha con liệp báo kia sao?”
Nó vẫn tránh phía sau một mỏm núi đá, vốn tưởng Mông Đế sẽ giết chết ba con liệp báo xâm nhập lãnh địa kia, không ngờ lại thấy được một màn khi nãy.
“Bích Thúy Ti?” Mông Đế thăm dò nhìn xuống, lập tức buồn chán nằm úp sấp trở lại trên nhánh cây: “Ngươi không thấy tên tiến hóa kia rất thú vị sao?”
Quả thực. Bích Thúy Ti không phủ nhận điểm đó, liệp báo đực mang theo ấu tể, vô luận theo phương diện nào cũng rất thú vị. Nhưng biểu hiện của Mông Đế, không chỉ vì điểm này đi?
Ánh mắt vàng nhạt tương tự Mông Đế thăm dò nhìn về phía hoa báo đực nằm trên cây: “Chỉ vì thế thôi sao?”
“Kia có quan hệ gì tới ngươi.”
Âm thanh Mông Đế không hề phập phồng, ngay sau đó nó vứt một con gà gô xuống dưới: “Cho ngươi, chuyện vừa nãy coi như không nhìn thấy đi.”
Nhìn con gà gô nằm trên mặt đất, Bích Thúy Ti hoàn toàn có thể khẳng định, Mông Đế có hứng thú đặc biệt đối với con liệp báo tiến hóa kia, chứ không phải vì hành vi đặc thù của nó.
Hoa báo phân chia lãnh địa bất đồng với sư tử, một con hoa báo đực sẽ có phần lãnh địa rất lớn, mà phần lớn lãnh địa của hoa báo cái sẽ thành lập bên trong lãnh địa hoa báo đực. Bình thường hoa báo cái sẽ cùng chủ nhân lãnh địa ***, nếu sinh ra tiểu hoa báo cái sẽ để nó kế thừa lãnh địa của mụ mụ hoặc ở gần đó thành lập lãnh địa của riêng mình, nếu là tiểu hoa báo đực sẽ bị đuổi đi. Đương nhiên, thời gian một con hoa báo đực chiếm giữ lãnh địa cũng có hạn, bọn nó hoặc tự nhiên tử vong, hoặc bị người mới tới đuổi đi hay giết chết. Giống như sư tử vậy, giống cái mới là chủ nhân thực sự của lãnh địa.
Mông Đế rất mạnh, hai năm trước nó đã đuổi con hoa báo đực của vùng lãnh địa này đi, chiếm giữ nơi này, khi đó, nó chỉ vừa trưởng thành. Nơi này vốn có năm hoa báo cái sinh hoạt, bọn nó đều rất trẻ, ba trong số đó chỉ mới kế thừa lãnh địa của mụ mụ không lâu. Bọn nó đều khát vọng được ***, khát vọng dưỡng dục ấu tể, nhưng, chủ nhân mới của vùng lãnh địa này lại hoàn toàn không chịu phối hợp!
Vô luận nhóm hoa báo cái da lông bóng loáng, cử chỉ gợi cảm cỡ nào, Mông Đế vẫn không có phản ứng. Nhóm hoa báo cái chưa chịu từ bỏ ý định, thay nhau ra trận, kết quả Mông Đế chán ghét tìm nơi trốn đi. Điều này làm nhóm hoa báo cái vô cùng căm tức.
Bọn nó không có khả năng đuổi Mông Đế đi, cũng không có hoa báo đực khác tiến vào nơi này, mà thái độ của Mông Đế lại như thế, nếu không phải điều kiện không cho phép, nhóm hoa báo cái thực muốn cưỡng ép một phen. Bọn nó không hẹn mà cùng sinh ra một ý tưởng, con hoa báo đực thoạt nhìn cường tráng uy vũ này không phải không lên nổi đi?
Cũng may một năm sau Mông Đế rốt cục cũng nguyện ý *** với nhóm hoa báo cái, nhưng so với những hoa báo đực khác nồng nàn suốt mấy giờ, nó ngay cả một phút đồng hồ cũng không tới. Mùa mưa qua đi, trong lãnh địa chỉ sinh ra hai tiểu hoa báo! Bọn nó không biết có thể sống sót qua khỏi mùa khô này hay không.
Nhóm hoa báo cái bắt đầu nảy sinh một loại lo lắng khác, chẳng lẽ con hoa báo đực này không phải không lên nổi mà là tính tình lãnh cảm? Tuy bọn nó không ngại thái độ lạnh lùng của hoa báo đực, nói ra thì bọn nó đều quen độc lai độc vãng, dưỡng đứa nhỏ không có hoa báo đực cũng không sao, cho dù Mông Đế muốn, bọn nó cũng không thích, một khi Mông Đế xuất hiện cách nhóm tiểu hoa báo khoảng mấy trăm thước, nói không chừng còn nhào tới đánh một trận. Nhưng như vậy không có nghĩa bọn nó muốn lúc mình cần lại không chiếm được thỏa mãn a!
Có ba con hoa báo cái đã rời bỏ vùng lãnh địa này đến nơi khác, lưu lại hai con hoa báo cái, một con đã có tính toán rời đi, chỉ có Bích Thúy Ti, nó cần phải lưu lại nơi này dưỡng dục hai ấu tể của mình.
Thẳng đến hôm nay, Bích Thúy Ti mới phát hiện, Mông Đế căn bản không phải như bọn nó suy đoán, người này căn bản không phải không lên nổi, cũng không phải tính tình lãnh cảm!
Mặc dù nghẹn một bụng hỏa nhưng Bích Thúy Ti cũn không bỏ qua thức ăn, nó còn hai tiểu hoa báo phải nuôi dưỡng. Ngậm lấy gà gô, Bích Thúy Ti nhanh chóng rời đi. Đợi đứa nhỏ lớn lên, nó cũng đi khỏi nơi này! Hoa báo đực bốn chân, khắp thảo nguyên đều có!
Mông Đế nằm trên nhánh cây sung, hơi nheo mắt, ai cũng không biết giờ phút này nó đang nghĩ gì trong đầu.
La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo một đường chạy như điên, ở một gốc cây keo thì ngừng lại. Hai tiểu liệp báo mệt tới không nói nổi, La Kiều đau lòng quơ hai tiểu liệp báo vào lòng ngực, liếm liếm con này, liếm liếm con kia, hai con gà gô một đường ngậm tới nơi này tựa hồ đã bị bỏ quên.
Ngay lúc La Kiều cùng hai tiểu liệp báo nghĩ có thể thở phào thì một con sư tử cái đột nhiên xông vào tầm mắt bọn họ. La Kiều ấn tượng đối với con sư tử cái này, nó chính là kẻ từng cướp đi xác con linh dương sừng cao của đám kên kên cách đó không lâu. Bộ dáng của nó thoạt nhìn khá gầy, cũng có chút lôi thôi. Mục tiêu của nó rõ ràng là hai con gà gô kia.
Sư tử cái không hề ngừng lại hướng về phía La Kiều cùng hai tiểu liệp báo đi tới. Tiểu liệp báo thở hổn vì mới chạy trốn xong, không có khả năng cùng khí lực chạy tiếp đợt nữa.
La Kiều chắn trước mặt hai tiểu liệp báo, cúi đầu, bộ lông sau gáy dựng thẳng, hướng về phía sư tử cái bày ra tư thế uy hiếp.
Sư tử cái tựa hồ không để tâm, chỉ là một con liệp báo mà thôi.
La Kiều rốt cục tức giận, tiểu liệp báo hôm nay phải ăn được chút gì đó, nếu không ngày mai có thể bọn nhỏ sẽ đói chết! Hoa báo trêu chọc cậu, con sư tử cái này lại muốn mạng đứa con cậu! Liệp báo đực trẻ tuổi không thể nhịn được nữa, hướng về phía sư tử cái vọt tới.
Sư tử cái hoàn toàn không ngờ con liệp báo đực này lại dám lao về phía mình, bộ dáng vô cùng hùng hổ. Nó cũng không trấn định như bề ngoài, hiện giờ nó đang ở lãnh địa của một sư đàn xa lạ, một khi làm sư đàn này chú ý, tai họa lập tức sẽ đổ xuống đầu nó.
Thấy La Kiều lộ ra bộ dáng liều mạng, sư tử cái khiếp đảm, quay đầu vội vàng chạy trốn.
La Kiều mạo hiểm có hiệu quả, cậu bảo vệ thức ăn, cũng bảo vệ hai tiểu liệp báo. Nhưng liệp báo ba ba trẻ tuổi cũng không vui vẻ. Thậm chí còn có chút uể oải. Nếu cậu mạnh hơn một chút thì còn bị khi dễ như vậy như sao?
“Ba ba?”
La Sâm cọ cọ chân trước La Kiều, La Kiều cúi đầu liếm tai La Sâm, lấy lại tinh thần, nói với hai tiểu liệp báo: “Đến, chúng ta ăn trước đã!”
END 16.