Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 45: Chương 45




Edit: Blanche

“A! Cẩn thận!”

“Cẩn thận lưỡi dao!”

“Hứa Chiêu!”

“Ba Đại Trang!”

“...”

Tiếng la bỗng nhiên bùng nổ trong đám người, Hứa Chiêu và Hứa Tả Thành đang đánh nhau tại chỗ cùng quay đầu lại, liền nhìn thấy Hứa Hữu Thành tay cầm lưỡi liềm đứng sững sờ, sân nhỏ vừa rồi ồn ào đột nhiên im lặng như tờ, sau đó lập tức nhìn thấy một cỗ máu tươi chạy ào ạt từ tai ba Đại Trang xuống.

“Anh Lý!”

“Ba Đại Trang!”

“Trời ơi! Đổ máu!”

“Chém người! Chém người!”

“Trời ơi, sao có thể như vậy!”

“...”

Tiểu viện vừa yên tĩnh trong nháy mắt loạn thành bát cháo, mỗi người đều khiếp vía đứng lên, ngay cả Hứa Chiêu, Hứa Chiêu nhanh chóng xem xét miệng vết thương cho ba Đại Trang, nhìn thấy vết thương tuy không sâu, nhưng rất dài, chưa kể không ngừng chảy máu, thầy thuốc trong thôn trị khổng nổi, cơ hồ chỉ mất một giây, cậu xoay người lấy xe đạp, nhanh chóng đạp tới, ngồi trên xe gọi: “Anh Lý! Lên xe!”

Ba Đại Trang có chút không hiểu: “Hứa Chiêu -”

“Nhanh lên xe!” Hứa Chiêu gọi.

Ba Đại Trang bưng miệng vết thương ngồi vào phía sau.

“Tránh ra!”

Hứa Chiêu hô lên một tiếng, đám người tản ra, cậu dùng toàn bộ sức lực mà đạp, xe đạp như bay mà ra khỏi sân nhà, để lại huyên náo phía sau.

Hứa Chiêu một khắc không ngừng mà ra sức đạp, để ba Đại Trang ôm lấy thắt lưng cậu, đầu để trên lưng cậu, ráng chịu, phải ráng chịu.

Hứa Chiêu không kịp lau mồ hôi, không kịp nghĩ nhiều, liều mạng mà đạp lên thị trấn, bình thường hơn ba mươi phút mới tới nơi, hôm nay cơ hồ chỉ mất hơn mười phút, chỉ là hôm nay chính là tết Trung Thu, thị trấn nơi nơi đều là người, Hứa Chiêu cũng không quản nhiều như vậy, không ngừng mà ấn chuông, lớn tiếng hô “Tránh ra! Tránh ra!”, hoàn toàn không để ý mình vừa đụng tới một người, người này chính là Thôi Định Sâm.

“Bị đụng phải sao?” Thôi Định Sâm hỏi nam sinh nhã nhặn bên cạnh.

Thôi Định Sâm nhìn xe đạp vừa đi lướt qua kia mà thất thần, hình như là Hứa Chiêu.

Nam sinh lại gọi: “Thôi Định Sâm.”

Thôi Định Sâm nhìn về phía nam sinh.

Nam sinh hỏi: “Anh nhìn gì đấy?”

“Không có gì.” Sắc mặt Thôi Định Sâm bình tĩnh như ngày thường, nói: “Về sau cậu đừng tới tìm tôi nữa.”

Vẻ mặt nam sinh kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Thôi Định Sâm nói: “Tôi đều đã nói rõ rồi, không cần lặp lại, về đi.”

Thôi Định Sâm nâng bước rời đi.

Nam sinh nhịn không được đuổi theo Thôi Định Sâm hỏi: “Thôi Định Sâm, rốt cuộc anh muốn tìm gì trên người tôi? Chẳng lẽ tìm không được sao?”

Thôi Định Sâm nghĩ nghĩ nói: “Không tìm gì cả, mau về đi, trời muộn rồi.”

Nam sinh đứng không động, một hồi mới tức giận rời đi.

Thôi Định Sâm thì bước về hướng bệnh viện trung tâm thị trấn, vừa rồi y nghe rõ đó là thanh âm của Hứa Chiêu, hơn nữa nhìn thấy sau lưng Hứa Chiêu tràn đầy máu tươi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Điều gì khiến cậu ấy luôn bình tĩnh lễ phép như thế lại mất đi lý trí.

Thôi Định Sâm không khỏi nhíu máy, bước chân nhanh hơn, đi vào bệnh viện thị trấn, y cũng không xác định rõ có thật là Hứa Chiêu hay không, ôm thái độ nghi hoặc, rốt cuộc nhìn thấy ở trên hành lang bệnh viện lạnh lẽo, Hứa Chiêu đang ngồi đợi trên ghế dài.

Thật sự là Hứa Chiêu!

Thôi Định Sâm đi tới chỗ Hứa Chiêu, nhìn thấy áo sơ mi trắng của cậu đều là máu, cảm thấy cả kinh, nhưng rất nhanh y hiểu được Hứa Chiêu ngồi ở đây chứng tỏ người bị thương không phải cậu ấy, mà là một người khác, y thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi lên trước, gọi: “Hứa Chiêu.”

Hứa Chiêu đang tự trách mình, quay đầu nhìn thấy Thôi Định Sâm, hơi giật mình: “Tiểu thúc.”

Thôi Định Sâm lúc này mới phát hiện ra người Hứa Chiêu đầy mồ hôi, thở gấp, tay còn hơi run rẩy, thoạt nhìn vừa chật vật vừa sợ hãi, Thôi Định Sâm từ nhỏ đã ưa sạch sẽ, nhưng lúc này hoàn toàn không ghét bỏ Hứa Chiêu, mà ngồi cạnh Hứa Chiêu, hỏi: “Đánh nhau với người ta sao?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ.”

Thôi Định Sâm lại hỏi: “Với hai người anh của cậu?”

Thanh âm Hứa Chiêu đáp rất nhẹ: “Dạ.”

“Ai là người bị thương vậy?”

“Là một người hàng xóm, một người hàng xóm rất hay giúp cháu.”

“Bị thương ở chỗ nào vậy?”

“Hàm dưới.”

“Vết thương sao rồi?”

“Bác sĩ đang khâu lại.”

“Vậy chỉ thương ngoài da thôi, không có việc gì, đừng quá lo lắng.”

“Dạ.”

Vừa rồi trong lòng Hứa Chiêu rất hoảng, Thôi Định Sâm hỏi vài câu như vậy, thấy thoải mái hơn rất nhiều, lý trí cũng chậm rãi hồi lại, quay đầu nhìn về phía Thôi Định Sâm, hỏi: “Tiểu thúc sao lại ở chỗ này?”

“Đi ngang qua.” Thôi Định Sâm nói.

“Là bạn của thúc bị bệnh hay là?” Hứa Chiêu rất sợ người nhà họ Thôi có chuyện gì.

Thôi Định Sâm giải thích: “Không có người bị bệnh, là lúc đi qua bệnh viện thấy cậu tiến vào nên mới vào hỏi thăm.”

Nguyên lai là như vậy, Hứa Chiêu âm thầm thở phào, nói: “Cảm ơn tiểu thúc đã quan tâm.”

“Không có gì.”

Thôi Định Sâm lúc này mới phát hiện ra trán của Hứa Chiêu cũng bị thương, khuôn mặt đỏ bừng, dính toàn đất cát, hơn nữa trên đầu cũng có tơ máu hồng hồng, đây rốt cuộc là bị đánh như thế nào, y cảm thấy có chút không vui, vừa nhìn chằm chằm vết thương, định đưa tay chạm tới xem một chút, đột nhiên gần đó có tiếng khóc của trẻ con không lớn không nhỏ.

“Ba ba, ba ba... Cháu muốn tìm ba ba, cháu muốn tìm ba ba của cháu...”

Là Hứa Phàm.

Thôi Định Sâm vừa mới nhấc mắt, liền nhìn thấy ở cửa có một bác gái lớn tuổi dắt theo một nhóc béo rầm rì khóc đi về hướng bên này, chính là mẹ Hứa và Hứa Phàm.

“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.

“Ba ba! Oa a a a!” Thanh âm Hứa Phàm khóc càng lớn.

Thôi Định Sâm: “...”

Hứa Chiêu nhanh chóng tiến lên một bước, ôm Hứa Phàm vào trong ngực.

Vẻ mặt Hứa mẫu trầm xuống, vội vàng hỏi: “Ba Đại Trang sao rồi?”

Hứa Chiêu nói: “Đang ở trong phòng khâu lại.”

“Có nghiêm trọng lắm không?”

“Không nghiêm trọng lắm ạ.”

Mẹ Hứa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này những người trong thôn cũng lục tục tới, chỉ là mẹ Đại Trang đang mang thai còn phải trông Đại Trang, cho nên ông Đại Trang qua đây, hỏi rõ một lần, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tiện đà tức giận không thôi, vào nhìn qua ba Đại Trang một lần, sau đó Hứa mẫu cùng mọi người về thôn Nam Loan trước, Hứa Chiêu ở lại trông ba Đại Trang đang nằm truyền nước, tất nhiên có cả Hứa Phàm.

Hứa Chiêu hiện tại mới lo lắng được cho Hứa Phàm trong ngực, Hứa Phàm đã không còn khóc nữa, nhưng vẫn thút thít nấc, là cực tủi thân mà vậy.

Thôi Định Sâm lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ từ túi áo đưa cho Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nghi hoặc mà nhìn Thôi Định Sâm, không hiểu đưa khăn tay là có ý gì.

Thôi Định Sâm chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ của Hứa Phàm.

Hứa Chiêu giờ mới nhìn đến khuôn mặt bụ bẫm của Hứa Phàm toàn là nước mắt nước mũi tèm lem, Hứa Chiêu xấu hổ mà nhìn Thôi Định Sâm nói: “Ngại quá, vừa rồi bận quá cháu không chú ý tới.”

Thôi Định Sâm đặt khăn vào tay Hứa Chiêu, nói: “Lau sạch đi.”

“Này...”

“Giặt sạch rồi trả lại cho tôi sau.”

Hứa Chiêu lúc này mới ôm Hứa Phàm tới vòi nước, chẳng những lau sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm, mà còn tẩy sạch cho chính mình, lau sạch cả vết máu trên cánh tanh, chỉ là áo trắng bị dính máu một mảng lớn, phỏng chừng là giặt không sạch.

“Ba ba, ba đồ máu.” Hứa Phàm chỉ sau lưng Hứa Phàm nói.

“Không có, ba ba không có đổ máu” Hứa Chiêu cúi đầu, nói với Hứa Phàm.

Hứa Phàm lại nhìn thấy cái trán bị thương của Hứa Chiêu, cái miệng nhỏ nhắn lại hơi mếu máo.

“Làm sao vậy?” Hứa Chiêu hỏi.

“Đầu của ba ba bị sưng rồi.” Hứa Phàm bi bô nói.

“Không sao, sưng một tí rồi khỏi mà.” Hứa Chiêu cười nói.

Hứa Phàm nhìn chằm chằm miệng vết thương nói: “Đau.”

Hứa Chiêu nói: “Không đau.”

“Đau.”

“Không đau thật.”

“Đau.”

Nhóc con này còn đau thay cho người khác nữa!

Trong lòng Hứa Chiêu ấm áp, ôm Hứa Phàm thơm thơm, sau đó ôm lại vào trong ngực, quay trở lại ghế chờ, thấy Thôi Định Sâm vẫn còn ở đó, Hứa Chiêu nhịn không được hỏi: “Tiểu thúc, thúc không về nhà sao?”

Thôi Định Sâm nói: “Về.”

“Vậy – “

“Ừ, tôi đi đây.”

“Cảm ơn khăn tay của tiểu thúc, cháu giặt sạch sẽ trả lại.”

“Được.”

Thôi Định Sâm đứng dậy, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của Hứa Phàm.

Hứa Phàm nâng khuông mặt nhỏ, ánh mắt ngập nước nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm không nói gì, xoay người rời đi.

Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm vào phòng bệnh, ba Đại Trang đang nằm trên giường truyền nước, nhìn thấy Hứa Chiêu thì muốn mở miệng nói chuyện, Hứa Chiêu nói: “Anh Lý, anh nghỉ ngơi trước đi, có lời gì mai lại nói, không cần lo lắng tiền thuốc men, sẽ không để anh phải trả đâu.”

Ba Đại Trang còn muốn lên tiếng.

Hứa Chiêu mở miệng nói: “Mẹ em đã đưa bác Lý về rồi, chị dâu cũng không có việc gì, anh đừng lo lắng.”

Ba Đại Trang rốt cục an tâm, có thể là vì mất máu quá nhiều, chỉ chốc lát ba Đại Trang đã ngủ.

Hứa Chiêu sợ Hứa Phàm quấy rối ba Đại Trang, ôm Hứa Phàm ra ngoài, lúc này mới có thời gian để ý vấn đề tâm lý cho Hứa Phàm, hỏi: “Vừa rồi khi ba ba đánh nhau con có sợ không?”

Hứa Phàm nói: “Sợ.”

“Nói ba nghe chút nào, con sợ cái gì?”

“Sợ bác cả, bác hai đánh, đánh, đánh ba ba, đánh đau.”

“Không phải sợ, ba ba không đau.”

Hứa Chiêu ôn nhu mà trấn an Hứa Phàm, lấy tư duy của trẻ nhỏ giải thích chuyện vừa rồi phát sinh cho Hứa Phàm nghe, Hứa Chiêu cũng không biết làm vậy có đúng không, dù sao khi cậu còn bé đã phải trải qua sự sợ hãi, thấp thỏm, không yên ổn, cậu không muốn Hứa Phàm cũng phải như vậy dù chỉ một lần, vì chỉ hơi sợ hãi, thấp thỏm không yên cũng rất khổ sở.

May thay bản tính Hứa Phàm lạc quan, Hứa Chiêu giải thích rõ cho bé, bé đã nhanh chóng vui vẻ, sau đó nói: “Con sẽ cắn nhị oa!”

“Con cắn nhị oa?”

“Dạ, nếu nó lấy kẹo đường của con, con sẽ cắn nó.”

“Đúng!”

Hứa Phàm vui vẻ lấy một viên kẹo sữa đường từ trong túi quần ra, là Hứa Chiêu đưa bé từ ban ngày, giờ phút này tay mập mạp lại nắm lấy tay Hứa Chiêu, nói: “Ba ba, ba ăn đi.”

“Con ăn đi.”

“Ba, chúng ta cùng ăn.”

“Cùng ăn như thế nào?”

Hứa Phàm bóc vỏ kẹo, bỏ vào miệng, dùng sức cắn một cái, kẹo chia hai nửa, sau đó bé lấy ra nửa cái dính đấy nước miếng trong suốt nói: “Ba ba, cho ba ăn nè.”

Hứa Chiêu: “...”

“Ba ba, ba ăn đi.”

“...”

“Ba ba, ba mau ăn đi.”

“...”

Hứa Chiêu rốt cục phải tìm một lí do, dùng nước rửa qua nửa cái kẹo một chút, sau đó mới bỏ vào miệng ăn, cũng không quá ngọt, ăn xong, Hứa Chiêu mới nhận ra bữa cơm Trung Thu cả nhà một miếng cũng chưa được thử, hai cha con ngồi trên ghế, bụng đồng thời sôi lên, hai cha con cùng nhau cười.

Hứa Phàm đang cười bỗng nhiên chỉ tay về phía cửa ra vào, nói: “Ba ba, nhìn kìa, Thôi Nhị gia lại tới nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.