Hứa Chiêu nhìn theo hướng chỉ tay của Hứa Phàm, quả nhiên thấy Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm vẫn mặc áo sơmi kẻ caro như vừa rồi, quần dài, giày da, làm dáng người y càng thêm cao ngất, chỉ khác là vừa rồi hai tay y trống trơn, nay lại có thêm một chiếc túi.
Thôi Định Sâm không phải về nhà một lúc lâu rồi sao? Tại sao lại đến nữa?
Mắt Hứa Chiêu lộ ra vẻ nghi hoặc.
Thôi Định Sâm đã đi tới trước, trực tiếp đưa túi cho Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu khó hiểu mà nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói: “Cơm tối, mau ăn đi.”
Cơm tối?
Hứa Chiêu giật mình nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cho rằng Hứa Chiêu cũng có tính khiết phích như y, nói: “Đều là đồ ăn sạch sẽ, làm rất cẩn thận.”
Hứa Chiêu nhanh chóng nói: “Không phải, tiểu thúc, ý cháu không phải như vậy, cháu chỉ không hiểu sao thúc lại biết chúng cháu chưa ăn cơm tối, lại đưa cơm cho tụi cháu.”
Thôi Định Sâm nói: “Chính cậu nói là chưa ăn cơm tối.”
Hứa Chiêu hỏi: “Cháu có nói sao?”
“Ừ, vừa rồi cậu với bác gái nói “Mẹ với ba trở về ăn cơm trước đi“.”
Thì ra là những lời này.
Nhưng, điều này cũng đủ làm Hứa Chiêu ngại ngùng mà nói: “Tiểu thúc, cơm này-”
Trên mặt Thôi Định Sâm vẫn không có chút biểu cảm như mọi khi, nói: “Cầm đi, cậu không ăn, nhóc béo – trẻ con phải ăn.”
Hứa Chiêu nợ Thôi gia rất nhiều, cũng không để ý lúc này thêm một hai lần, về sau nhất định chậm rãi trả, vì thế vươn tay cầm lấy túi, mở ra xem, bên trong là một chiếc bát sạch với một chiếc cặp lồng ba tầng. Tầng một là hai cái bánh bao, hai cái bánh đường, tầng thứ hai là thịt nướng củ cải, tầng thứ ba là khoai tây sợi xào chua ngọt, ba tầng đều nghi ngút khói, nhìn qua là biết vừa mới làm ra nóng hổi, rất đầy đặn ngon miệng.
“Bánh đường!” Hứa Phàm nhận ra bánh đường cạnh bánh bao.
Bánh đường là một loại mỹ thực đặc sắc vào tết Trung Thu ở huyện Giang Bình, là dùng khoai lang bọc lại nhân đường đỏ rồi rán lên, nhiều gia đình nghèo không đủ tiền mua mỡ có thể thả vào nồi hấp.
Đương nhiên ăn ngon nhất là loại được rán bằng mỡ, ngoài giòn trong mềm, thơm ngọt mà không ngấy, hôm qua Hứa Phàm được ăn một cái ở nhà Đại Trang nên giờ vẫn nhớ như in, ánh mắt ngập nước nhìn chăm chăm bánh đường không rời, cái miệng nhỏ nhắn lại mở ra, có thể thấy nước miếng sắp trào hết ra ngoài.
“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.
Hứa Phàm chép chép miệng một cái, khuôn mặt mờ mịt nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu vươn tay lau đi chút nước miếng ở khóe miệng Hứa Phàm, nhìn Thôi Định Sâm cười xấu hổ.
Thôi Định Sâm nói: “Không sao, ăn đi.”
Hứa Chiêu hỏi: “Tiểu thúc đã ăn tối chưa ạ?”
“Ăn rồi.”
Hứa Chiêu đưa hộp cơm tới trước mặt Thôi Định Sâm: “Vậy thúc có muốn ăn thêm một chút không ạ?”
Trên mặt Thôi Định Sâm khó có được ý cười không nhận ra, nói: “Không cần, các cậu ăn đi.”
“Vậy cảm ơn tiểu thúc.”
Hứa Chiêu đặt túi lên ghế dài, dùng nước sôi tráng lại chiếc bát, sau đó vừa ăn vừa đút cho Hứa Phàm, lúc này Thôi Định Sâm mới nhận ra mình quên mang thìa để nhóc béo tự xúc ăn, nhưng không sao, nhóc béo rất thương ba ba, không ngừng nhường ba ba ăn trước.
Thôi Định Sâm cứ như vậy nhìn, thẳng đến khi Hứa Chiêu, Hứa Phàm ăn sạch toàn bộ đồ ăn trong hộp... toàn bộ ăn sạch, hai cha con này không kiêng ăn cái gì, thậm chí ngay cả tiếng miếng hành thái cũng vét sạch, Hứa Chiêu còn cẩn thận rửa sạch cặp lồng, bát và đũa, rồi đưa trả Thôi Định Sâm.
“Tiểu thúc, cảm ơn thúc rất nhiều.”
“Ừ.” Thôi Định Sâm vui vẻ cầm lại túi, hỏi: “Khi nào thì về thôn?”
Hứa Chiêu đáp: “Ngày mai cháu về, hôm nay cháu ở lại tiếp tục quan sát tình huống của anh Lý.”
“Buổi tối cậu ở đâu?”
“Bên cạnh giường anh Lý có giường trống.”
“Vậy nó ở dâu?” Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm ôm chân Hứa Chiêu nói: “Cháu ngủ cùng ba ba cháu.”
Thôi Định Sâm nghĩ nghĩ, thanh âm vẫn trầm thấp không nhịp điệu, hỏi Hứa Phàm: “Không thì qua nhà tôi ngủ đi.”
Hứa Phàm trực tiếp từ chối: “Không cần.”
Thôi Định Sâm không nhìn Hứa Phàm nữa, quay mặt về phía Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đã làm phiền người nhà họ Thôi rất nhiều rồi, thật sự rất ngại quấy rầy thêm, hơn nữa ba Đại Trang còn đang nằm viện, cho nên cậu uyển chuyển từ chối Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm gật đầu, sau đó hỏi: “Chuyện của anh trai cậu tính giải quyết như thế nào?”
Hứa Chiêu nói: “Cháu báo cảnh sát rồi.”
Thôi Định Sâm nâng mắt nhìn Hứa Chiêu, nói: “Từ lúc nào?”
Hứa Chiêu nói: “Sau khi xác nhận anh Lý không có vấn đề gì lớn, mọi người về rồi, cháu liền đi báo công an, thúc vừa rời đi cảnh sát liền tới.”
Cảnh sát liền tới – như thế thật ra ở ngoài dự đoán của Thôi Định Sâm. Trên thế giới này rất nhiều người ở xã hội làm ăn quyết đoán, chỉ là vừa đụng chạm tới thân thích bạn bè thì lại lằng nhằng dây dưa, không phải những người này không có bản lĩnh, mà do gia đình cuộc sống ảnh hướng tới cách đối xử với người thân của họ, khó mà tránh được.
Hứa Chiêu ngược lại thật bất ngờ, biết hai anh trai của mình chính là nói không thông đánh không chừa, rõ ràng trực tiếp bảo cảnh sát, hơn nữa còn là một thân đầy máu đi báo cảnh sát, hình ảnh này thực sự rất chấn động, không nói đến sự tình thế nào, chỉ bằng điểm này, cảnh sát nhất định sẽ lưu tâm, ánh mắt Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu xẹt qua một tia thưởng thức.
“Có cần tôi hỗ trợ gì không?” Thôi Định Sâm hỏi.
“Không cần ạ, tiểu thúc, thúc đã giúp cháu rất nhiều việc rồi, chuyện này mà cháu không tự làm được thì về sau còn làm được gì đây.”
Thôi Định Sâm trầm tư một chút, nói: “Ừ, cậu suy nghĩ rất đúng.”
Hứa Chiêu ảm đạm cười, rồi sau đó nhìn xung quanh không còn ai, tựa hồ trên đường cũng không còn người nữa, vì thế nói: “Tiểu thúc, đã khuya rồi, thúc nên về sớm nghỉ ngơi đi ạ.”
“Được.”
“Trên đường chú ý an toàn.”
“Cậu cũng vậy.”
Thôi Định Sâm rời đi.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm trong chốc lát nhìn ba Đại Trang, sau đó dắt Hứa Phàm, mượn phích nước nóng trong bệnh viện, một cái chậu, hai cha con tắm qua, sau đó lên giường nhỏ cạnh giường ba Đại Trang ngủ
Hứa Phàm nằm trong ngực Hứa Chiêu, gọi: “Ba ba.”
Hứa Chiêu đáp: “Ơi?”
“Bác Lý không ăn bánh đường.” Hứa Phàm nói.
“Ừ, bác ấy hiện tại không thể ăn.” Hứa Chiêu đáp.
“Khi nào bác có thể ăn ạ?” Hứa Phàm hỏi
“Buổi sáng ngày mai.” Hứa Chiêu nhẹ giọng trả lời.
“Ba ba.”
“Ơi?”
“Con không mang ô tô lớn đi rồi.”
“Không sao, bà ở nhà sẽ trông cho con, sẽ không mất, ngủ đi.”
“Ba ba.”
“Đừng nói chuyện, ngày mai về nhà ba sẽ kể chuyện cho con nghe, ngoan nào.”
“Dạ.”
Hứa Chiêu vừa mới dứt lời không bao lâu, mới quay đầu đi Hứa Phàm đã ngủ rồi, trẻ nhỏ ngủ thật là nhanh, Hứa Chiêu nhưng không lập tức ngủ, cậu nhìn trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, nhìn ba Đại Trang đang ngủ say, trong lòng thực sự xin lỗi, ba Đại Trang đối xử với cậu tốt như vậy, kết quả lại bị Hứa Hữu Thành ngộ thương, Hứa Chiêu cảm thấy vô cùng áy náy.
Thu lại ánh mắt, nhìn thấy khăn tay vuông đang vắt trên ghế, nghĩ tới Thôi Định Sâm cẩn thận, săn sóc, trong lòng có chút vui sướng, dù sao cậu cũng thích đàn ông, ở thế kỷ hai mốt hồi còn học trung học cũng từng có mối tình đơn phương, nhưng không bao lâu thì đối phương chuyển trường, cũng không giải quyết được gì.
Sau lại tới đây, nam nam có thể quang minh chính đại, nhưng cậu không có tâm tư, ăn còn không no, sức đâu mà nói chuyện yêu đương, hơn nữa cậu còn có Hứa Phàm, vừa nghĩ tới Hứa Phàm, Hứa Phàm trong ngực đột nhiên giật mình, sau thút thít khóc lên.
“Hứa Phàm, Hứa Phàm” Hứa Chiêu gọi.
Hứa Phàm thút thít hai tiếng rồi lại ngủ.
Xem ra là gặp phải ác mộng.
Hứa Phàm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm, ôm Hứa Phàm đi vào giấc ngủ, thẳng đến hừng đông, ba Đại Trang cũng tỉnh.
“Anh Lý, bây giờ anh thấy thế nào?” Hứa Chiêu hỏi.
“Không sao, không sao.” Ba Đại Trang từ sau tai đến gáy đều quấn băng, bình thường có hơi tùy tiện, bây giờ không thể không cẩn thận.
“Đầu có thấy choáng váng hay không?”
“Không choáng.”
“Miệng vết thương có đau hay không ạ?”
“Hơi chút, không sao, không có việc gì.”
Ba Đại Trang lại an ủi Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu chạy qua quán cơm mua một chén cháo trắng để ba Đại Trang uống một chút, vừa mới xuất viện liền thấy Thôi Định Sâm với chiếc xe con của y.
Hứa Phàm lập tức chạy tới gọi: “Thôi Nhị gia!”
Thôi Định Sâm: “...”
Hứa Phàm cực kỳ nhiệt tình hỏi: “Thôi Nhị gia, hôm nay ông đi ô tô tới ạ.”
Thôi Định Sâm vươn tay đè ấn đường đáp: “Ừ.”
“Thôi Nhị gia, ông đi ô tô đi đâu thế?”
Thôi Định Sâm: “...”
Chờ đến khi Hứa Phàm được ngồi lên xe rồi, ngay lập tức không thèm để ý Thôi Định Sâm nữa, Thôi Định Sâm thấy rõ ràng, Hứa Phàm không phải nhiệt tình với y, mà là nhiệt tình với cái xe của y mà thôi. Thôi Định Sâm từ gương chiếu hậu liếc nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm đang vui vẻ mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, căn bản không thèm để ý tới y, cái nhóc béo này...
Nhưng, Hứa Phàm cũng không nhìn được bao lâu, về tới nhà Hứa Chiêu rồi, xe lập tức dừng ở trước cửa nhà, thu hút không ít ánh mắt, đừng nói là thôn Nam Loan, toàn bộ cái huyện Giang Bình này không có mấy cái ô tô đâu, xe máy còn hiếm thấy, cho nên nhìn thấy xe con đen tiến vào thôn, người thôn Nam Loan đều kéo hết lại đây vây quanh, có người là tới nhìn ô tô, có người tới nhìn ba Đại Trang, có người tới là đã thấy ai bước ra từ trong xe... Tóm lại, trước cửa nhà Hứa Chiêu, đầy áp người.
Hứa Chiêu đỡ ba Đại Trang xuống xe, ánh mắt mọi người lúc này mới tập trung lên người ba Đại Trang, hỏi thăm tình huống, mẹ Đại Trang với Đại Trang nhanh chóng chạy tới, xác định ba Đại Trang không gặp phải chuyện gì lớn, cả người mẹ Đại Trang thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đại Trang thì nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô con màu đen không rời.
Hứa Phàm lập tức chạy tới, đặc biệt kiêu ngạo mà nói: “Đại Trang, hôm nay tới ngồi xe ô tô đi về.”
Tay nhỏ của Đại Trang chỉ vào chiếc ô tô hỏi: “Là ngồi ô tô lớn này về sao?”
Hứa Phàm nói: “Ừa, tớ còn được ngồi nhiều lần cơ.”
Đại Trang hỏi: “Vậy, vậy, vậy có thể cho tớ ngồi một lần không?”
“Không được.” Hứa Phàm từ chối thật quyết đoán.
“Vì sao?”
“Bởi vì đây là ô tô của Thôi Nhị gia của tớ, không phải Thôi Nhị gia của cậu.”
Thôi Định Sâm vừa định bước vào trong nhà nghe thấy những lời này của Hứa Phàm, thiếu chút nữa đi không vững, nhóc béo này rất làm người ta bất ngờ, không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng y nghe nói vậy vẫn không tự chủ được cong cong khóe miệng, sau đó mới theo Hứa Chiêu đi vào trong sân, vừa mới vào, mẹ Hứa đã nhiệt tình chào đón, sau đó nói với Hứa Chiêu: “Hứa Chiêu, Hứa Hữu Thành bị bắt rồi.”