Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 47: Chương 47




Hứa Hữu Thành bị bắt đi rồi –

Tuy rằng đã đoán được kết quả sẽ là như thế, nhưng sự tình thực sự đã xảy ra, Hứa Chiêu vẫn có chút giật mình, hỏi: “Chuyện khi nào vậy ạ?”

Mẹ Hứa nhỏ giọng trả lời: “Đêm qua, có ba vị cảnh sát, trông dọa người lắm, đến nói mấy câu rồi trực tiếp bắt nó đi, Hứa Tả Thành vì không phục mà bị cảnh sát đá một cước.”

Đêm qua – tức là Hứa Chiêu vừa mới báo cảnh sát, cảnh sát đã tới rồi, tốc độ làm việc này thực sự rất nhanh, lại suy nghĩ tới việc đả thương người ở niên đại này thực sự nghiêm trọng, Hứa Hữu Thành như vậy, ít nhất cũng phải ở đồn mười ngày nửa tháng, hiện tại chắc chắn chưa được thả về.

Quả nhiên, kế tiếp Hứa Chiêu được mẹ Hứa kể như có chuyện lạ: “Nó đến giờ vẫn chưa về đâu.”

Hứa Chiêu cũng nói theo: “Dạ, một lúc nữa cũng chưa về đâu ạ.”

“Tốt nhất ở đó lâu lâu một tí, để cho nó nhớ!” Mẹ Hứa nhỏ giọng mắng vài câu, sau đó lại nói: “Chị dâu hai con có tới tìm con nhiều lần lắm.”

“Tìm con làm gì ạ?” Hứa Chiêu hỏi lại.

“Thì là để con đi cầu tình giúp Hứa Hữu Thành chứ sao.” Mẹ Hứa nói, “Nhưng con đừng có đi!”

“Con nào dám ạ, cầu tình với cảnh sát sao được? Mẹ, trước không nói cái này.” Hứa Chiêu bước hai bước tới trước mặt mẹ Hứa, hạ giọng hỏi: “Mẹ, giờ mẹ có trên người năm đồng không ạ?”

“Có, con muốn dùng làm gì?” Tiền trên người mẹ Hứa đều là Hứa Chiêu cho.

“Tí nữa con nói với mẹ, giờ mẹ đưa cho con trước, con đưa anh Lý về nhà,“

“Được, mẹ vào nhà lấy cho con.”

Cầm được tiền rồi, Hứa Chiêu đỡ ba Đại Trang về nhà, sau đó thành thật ăn năn trước mặt ông bà và mẹ Đại Trang, là do mình khiến ba Đại Trang phải chịu tội.

Người niên đại này rất thành thật, còn phổ biến cái quan điểm “Chân gãy không sao, giày không hỏng là được” (?), hơn nữa cả nhà Đại Trang đều hiểu rõ và rất quý Hứa Chiêu, hoàn toàn không có ý trách Hứa Chiêu, ngược lại còn khuyên Hứa Chiêu phải tránh thật xa Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành.

Nhưng trong lòng Hứa Chiêu áy náy, nói với người nhà Đại Trang về việc uống thuốc đúng giờ, sau đó đưa cho mẹ Đại Trang năm đồng tiền thăm bệnh, phòng mẹ Đại Trang nhét trả lại, cậu nhanh chóng rời khỏi nhà Đại Trang, phía sau còn có Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm không nhanh không chậm ra khỏi sân nhà Đại Trang.

Hứa Chiêu lúc này mới quay đầu lại nói: “Tiểu thúc, cảm ơn thúc đã chở chúng cháu về.”

Thôi Định Sâm gật đầu, nhận lời cảm ơn của Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu cảm thấy hai chữ “cảm ơn” rất giả dối, hơn nữa cậu đã cảm ơn Thôi Định Sâm rất nhiều lần, vì thế hỏi: “Tiểu thúc, trưa thúc có bận không?”

“Không bận.” Thôi Định Sâm không chút do dự đáp.

“Vậy trưa nay thúc ở lại nhà cháu ăn cơm nhé.”

Trong giọng nói Thôi Định Sâm mang chút trêu chọc, hỏi: “Lần này đồng ý để tôi ở lại ăn cơm rồi sao?”

Hứa Chiêu nghĩ tới lần trước không cho Thôi Định Sâm vào thôn, ngại ngùng mỉm cười, nói: “Bởi vì chuyện hai anh trai của cháu giải quyết được rồi, thúc có thể tới dùng cơm.”

Thôi Định Sâm hỏi: “Thực sự giải quyết rồi sao?”

“Dạ.” Hứa Chiêu gật đầu nói: “Hai anh cháu thực chất chỉ là tiểu nhân, tới cục cảnh sát một chuyến, bọn họ chắc chắn bị dọa sợ.”

Thôi Định Sâm còn nhớ rõ mẹ Hứa nói gì với Hứa Chiêu, nói: “Không phải chị dâu cậu tới tìm cậu sao? Giải quyết như thế nào?”

Hứa Chiêu cười nói: “Tìm cháu cũng vô dụng, đây là chuyện cảnh sát giải quyết, cháu chỉ là dân thường có cái bản lĩnh gì, hơn nữa về sau cháu không định ở lại nơi này.”

“Không định ở lại nơi này?” Thôi Định Sâm tò mò hỏi: “Cậu muốn ở đâu?”

Hứa Chiêu dừng một chút, tính toán số tiền trong tay trừ đi chi tiêu cho mùa đông còn lại bao nhiêu, sau đó nói: “Để xem cháu có thể mua nhà ở trong thị trấn hay không, nếu không đủ thì cháu xây một cái nhà ngói trong thôn, dù sao cũng phải cách xa bọn họ.”

Thôi Định Sâm ngẫm nghĩ một chút, nói: “Chuyện này để tôi để ý cho.”

“Không gấp ạ.” Hứa Chiêu cười nói: “Tiền bán bánh trung thu còn chưa tính xong, tính xong lại nói ạ.”

Thôi Định Sâm gật đầu: “Được, có việc gì cứ đến tìm tôi.”

“Cảm ơn thúc nhiều.”

“Ừ.”

Hứa Chiêu cười bước đi.

Thôi Định Sâm rảo bước bên cạnh.

Hứa Chiêu cũng là người dáng cao, nhưng đi cùng Thôi Định Sâm chỉ tới tai, nhưng hai người vô cùng ưa nhìn, ở thôn cũng rất hấp dẫn người khác, nhất là Thôi Định Sâm, mặc đồ đẹp, lái xe ô tô, còn là người thành phố, đi trên đường nhỏ trong thôn, đâu cũng có người thăm dò đánh giá.

Thôi Định Sâm từ nhỏ đã đẹp, khi còn bé cũng béo như Hứa Phàm, cũng rất đáng yêu, càng lớn thì càng đẹp trai anh tuấn, đi đến đâu cũng bị chú ý, đã sớm quen.

Chỉ là, Hứa Chiêu da mặt mỏng, bị đánh giá có chút ngại ngùng, nhanh chân bước về nhà, chưa tới cửa đã nhìn thấy bên cạnh chiếc xe ô tô là hai nhóc béo, một đứa là Đại Trang, một đứa khác là Hứa Phàm, hai đứa trẻ vây quanh chiếc xe, dường như mắt nhìn không đủ, thỉnh thoáng dùng tay nhỏ bé sờ sờ cửa xe, sờ sờ lốp xe, sờ sờ cửa kính, xoa xoa vuốt vuốt.

Đại Trang chỉ vào bánh xe mà nói: “Tam oa tử, cậu xem, cái này là cánh của xe ô tô, làm ô tô lớn, lớn, lớn – chạy như bay.”

Hứa Phàm bạch bạch mà chạy tới trước mặt Đại Trang, nhìn một cái, nói: “Không phải chạy như bay.”

Đại Trang: “Không chạy như bay thì là gì?”

Hứa Phàm trả lời ngay: “Không phải chạy như bay, mà là chạy nhanh như bay! Còn nhanh hơn cả Tề Thiên đại thánh.”

Đại Trang lúc này phụ họa: “Đúng, chúng ta ngồi lên đây chạy nhanh như bay đi tìm Tề Thiên đại thánh.”

“Ừ, còn đi tìm Thái Bạch Tinh Tinh.” (Cái này là do Hứa Phàm nói ngọng, đúng là Thái Bạch Kim Tinh.)

Đại Trang còn nói: “Còn có Quan Thế Âm Bồ Tát và Phật Tổ Như Lai nữa.”

Hứa Phàm tiếp lời: “Đại Trang, chúng ta tìm không thấy Phật Tổ đâu.”

Đại Trang không hiểu hỏi: “Vì sao? Vì sao không tìm thấy Phật Tổ?”

Hứa Phàm nói: “Bởi vì, bởi vì Phật Tổ còn đang ở nhà ăn cơm, không ở trên trời.”

Bởi vì – Phật – Tổ - còn – đang - ở - nhà – ăn – cơm – không - ở - trên – trời –

Logic kiểu Hứa Phàm –

Suy nghĩ của Hứa Phàm –

Quả nhiên không ai sánh bằng.

Thôi Định Sâm nhịn không được đỡ trán.

Hứa Chiêu hơi hơi xấu hổ một chút, nhưng, Hứa Chiêu vô cùng đồng ý để Hứa Phàm tự do suy nghĩ tự do nói ra ý kiến như vậy, nên chỉ dặn dò Hứa Phàm và Đại Trang chú ý an toàn, cẩn thận không là xước xe, mặt khác không quan tâm, đi cùng Thôi Định Sâm vào sân nhà.

Vừa rồi Thôi Định Sâm ở trong sân không nhìn kĩ, bây giờ mới thấy căn nhà này nhỏ thật, không lớn bằng một phần ba nhà của Thôi Thanh Phong, hơn nữa sân còn là dùng rào tre quay lại, bên trong chỉ có ba gian nhà tranh thấp bé, còn có chút lụp xụp, cả nhà Hứa Chiêu ở trong ba gian nhà tranh này sao?

Trong lòng Thôi Định Sâm có chút chua xót, càng làm y chua xót hơn là chị dâu hai nhà Hứa bụng lớn tới tìm Hứa Chiêu kể lể, khóc lóc rằng sinh hoạt không dễ dàng thế nào. Thôi Định Sâm không nghe ra được chị dâu hai với Hứa Hữu Thành sống khó khăn chỗ nào, trái lại y nghe ra thấy, trước kia Hứa Chiêu sống có bao nhiêu thảm, về sau có Hứa Phàm lại càng khổ hơn.

Khổ như vậy, Hứa Chiêu còn có thể tích cực kiên cường như thế, giống như bông hoa mọc trên vách đá dựng đứng, khiến người khâm phục, hơn nữa còn có thể nuôi dạy Hứa Phàm hoạt bát sáng sủa như thế.

Thôi Định Sâm một lần nữa hiểu thêm về Hứa Chiêu, tuy rằng Hứa Hữu Thành đối đãi cay nghiệt với Hứa Chiêu, nhưng Hứa Chiêu đối với chị dâu đang mang bầu vẫn khách khách khí khí, nhưng ngôn từ đều là khuyên nhủ cùng cự tuyết, đây không phải là thái độ của thân nhân bình thường, vì thế chỉ trong chốc lát, chị dâu hai nhà họ Hứa khóc lóc không cam tâm mà đi rồi.

Hứa Chiêu ở trong sân giúp Hứa mẫu làm đồ ăn.

Thôi Định Sâm hỗ trợ.

Cha Hứa ngồi trước bếp nhóm lửa.

Mẹ Hứa chạy ra chạy vào dọn dẹp.

Trong thời gian ngắn, món ăn đã nấu xong, Hứa Chiêu ra ngoài sân gọi: “Hứa Phàm!”

“Dạ?” Thanh âm Hứa Phàm non nớt ngoài cửa vang lên.

“Về nhà ăn cơm.”

“Dạ, con về nhà ăn cơm.”

Thanh âm Hứa Phàm đã dừng được một lúc nhưng vẫn không thấy người dâu, Hứa Chiêu lại gọi: “Tam oa tử, về ăn cơm, con không muốn ăn cơm sao.”

“Có, con muốn ăn cơm, ba ba, con về rồi.”

Hứa Phàm vội vàng chạy vào sân, dọa sợ Thôi Định Sâm.

Cũng không biết Hứa Phàm chơi đùa kiểu gì, từ mặt tới chân tay đều là đất, tay cứ như từ đất rút ra, biết chính mình bẩn nên Hứa Phàm nhìn mấy người lớn trong nhà cười hì hì, chủ động chạy ra chậu nước, ngồi xổm xuống, tay nhỏ chà xát thật kĩ, nhưng vẫn không tránh được nghe mẹ Hứa nói cho một trận.

Đến tận lúc mọi người vây quanh bàn cơm, mẹ Hứa vẫn còn đang nói Hứa Phàm: “Thật chả biết tam oa tử giống ai, ham chơi quên đường về, Hứa Chiêu còn bé ngoan lắm đó.”

Hứa Phàm vừa ăn thịt gà vừa nói: “Bà ơi, con giống ba ba.”

Hứa mẫu cười đùa Hứa Phàm: “Con chẳng giống ba ba của con tí nào, ba ba con ngoan hơn con nhiều.”

“Con giống ba ba của con!”

Hứa Chiêu nghe vậy cười rộ lên.

Mẹ Hứa liền nói: “Rồi thì giống, nhưng ba con ngoan hơn, đã thế ngày xưa ba con còn thi vào trường điểm rất cao, vào được cả trường chuyên trên trấn, cả thôn chỉ mình nó là đỗ trường chuyên, con sau này thi được vào trường chuyên không?”

Hứa Phàm chưa trả lời, Thôi Định Sâm đã ngạc nhiên hỏi: “Hứa Chiêu ngày xưa từng học trường chuyên? Trường nào vậy?”

Vừa nghe có người hỏi chuyện Hứa Chiêu thi đỗ trường chuyên, mẹ Hứa lập tức kiêu ngạo tự hào, vui vẻ mà nói: “Từng học từng học, là cái trường ở -”

“Mẹ.” Hứa Chiêu đánh gãy lời mẹ Hứa: “Còn chưa học xong mà, có gì đáng khoe đâu ạ.”

“Ôi kìa, tốt xấu gì cũng từng học mà.” Mẹ Hứa cười nói: “Người khác còn không được học qua đâu.”

Thôi Định Sâm chuyển hướng Hứa Chiêu, hỏi: “Nếu đã thi đỗ, sao lại không học hết?”

Hứa Chiêu cười: “Về sau cháu học không theo kịp.”

Thôi Định Sâm cũng từng học qua trường chuyên, y biết trong trường có những người học không theo kịp, hơn một nửa trong số đó đã bỏ học. Nghĩ như vậy, y liếc nhìn Hứa Phàm, tia nghi hoặc trong lòng lập tức biến mất, không có tiếp tục hỏi, tiếp tục ăn cơm, ăn được một nửa thì nghe thấy cách vách có tiếng khóc của đại oa nhị oa, hình như là bị người nhà đánh, đánh trẻ con làm gì?

Đương nhiên là cho cha mẹ Hứa xem, để cha mẹ Hứa nghe, khiến cha mẹ Hứa đau lòng.

Quả nhiên cha Hứa ăn không vô.

Mẹ Hứa cũng hoảng loạn.

Hứa Chiêu gắp cho Hứa Phàm một miếng trứng gà, sau đó nhìn về phía Hứa phụ Hứa mẫu: “Ba mẹ, chúng ta chuyển nhà đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.