Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 82: Chương 82




Chiếc xe này đúng là của Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm không lập tức xuống xe, mà ngồi ở ghế lái hút thuốc nhìn bóng lưng Hứa Chiêu, tới khi điếu thuốc còn một nửa, chân mày mới giãn ra. Y vươn tay dụi đầu thuốc vào gạt tàn, sau đó nhẹ nhàng mở cửa, xuống xe, cơ hồ khiến mình và xe không phát ra âm thanh nào.

Tới tận khi đến bên cạnh Hứa Chiêu, Hứa Phàm rồi, Hứa Chiêu, Hứa Phàm mới chú ý tới Thôi Định Sâm.

“Tiểu thúc.” Hứa Chiêu kinh ngạc gọi một tiếng.

“Ừ.” Thôi Định Sâm ngồi xuống cạnh Hứa Chiêu.

“Sao thúc lại ở đây?” Hứa Chiêu giờ mới phát hiện xe của Thôi Định Sâm đã đỗ cạnh xe mình rồi.

Thôi Định Sâm đáp: “Đi theo các cậu tới.”

“Đi theo chúng cháu?”

“Ừ.” Thôi Định Sâm gật đầu.

“Từ chỗ nào ạ?”

Thanh âm Thôi Định Sâm ôn hòa nói: “Từ rạp chiếu phim thấy các cậu, tính tới hỏi thăm một chút xem đang làm gì, cần tôi giúp không?”

Hứa Chiêu lập tức không lên tiếng, nói cách khác Thôi Định Sâm đã biết cậu dắt Hứa Phàm đi xem mắt với Chu Hướng Tiền, cũng biết cậu và Chu Hướng Tiền tan rã trong không vui.

Quả nhiên, một giây sau Thôi Định Sâm hỏi: “Cậu đi xem mắt à?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ.”

Ánh mắt Thôi Định Sâm ảm đạm đi đôi chút, tiện đà hỏi: “Kết quả thế nào?”

Hứa Chiêu ăn ngay nói thật: “Thất bại ạ.”

Kỳ thật Thôi Định Sâm đã đoán trước được tám chín phần mười, nhưng vẫn không dám buông lỏng, giờ phút này nghe Hứa Chiêu trong miệng nói ra hai chữ “thất bại”, Thôi Định Sâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng hơi mím vô thức giãn ra, con ngươi cũng có ánh sáng trở lại, vô cùng đẹp, hỏi: “Vì sao thất bại?”

Thanh âm Hứa Chiêu vẫn còn chút suy sụp, nói: “Bởi vì không thích hợp ạ.”

“Không thích hợp chỗ nào?”

Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, từ khi nhìn thấy ô tô, Hứa Phàm đã chạy tới gần, giờ đang đi vòng vòng ngó nghiêng, vì thế cậu mới nói rõ cho Thôi Định Sâm: “Bởi vì người ta không thích Hứa Phàm.”

“Chỉ vậy thôi?” Thôi Định Sâm hỏi.

Hứa Chiêu đáp: “Dạ.”

Thôi Định Sâm trầm tư một giây, hỏi: “Không thích Hứa Phàm là cậu sẽ không tiếp nhận sao?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ.”

Thôi Định Sâm hỏi lại: “Không có nhắm vào Hứa Phàm, chỉ là đơn thuần thấy trẻ con rất phiền, vô cùng thích cậu cũng không được à?”

“Không được.”

Thôi Định Sâm im lặng vài giây, nói: “Tôi thấy trên đời có câu 'Yêu ai yêu cả đường đi lối về', sẽ có người yêu cậu, yêu cả Hứa Phàm.”

Hứa Chiêu nhìn đáy nước trong suốt, nói: “Có thế có, nhưng bây giờ cháu không muốn nghĩ nữa.”

“Không muốn nghĩ? Không nghĩ cái gì?”

“Không muốn nghĩ linh tinh nữa.”

Hứa Chiêu là một người có năng lực tự điều tiết rất mạnh, từng sống ở thế kỷ XXI, giờ thì ở đây, chỉ là bán kem, bán bánh trung thu, bán rau dưa đều quá thuận lợi, làm cậu thấy mình và Hứa Phàm thật ưu tú, ưu tú làm người gặp người thích, không tự chủ được mà có chút hy vọng với Chu Hướng Tiền, cho nên khi Chu Hướng Tiền đánh vỡ hy vọng của cậu, cậu mới thấy uể oải khổ sở.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhân dân tệ cũng không phải người gặp người thích, huống chi là cậu với Hứa Phàm, cậu hiện tại càng thêm rõ ràng vị trí của mình, biết rõ tình cảm không thể miễn cưỡng, hết thảy do duyên phận.

Nếu duyên phận đến, cậu tự nhiên sẽ rất vui, không có cũng không sao, quan trọng là cậu và Hứa Phàm sống tốt. Như vậy, việc cậu cần làm bây giờ là kiếm tiền thật nhiều, sống càng ngày càng tốt hơn.

Còn lại, là tùy duyên.

Chỉ là, Thôi Định Sâm không ủng hộ cách nói này của Hứa Chiêu, cất tiếng nói: “Đây không phải là chuyện linh tinh, cậu chỉ là gặp người không thích hợp, không cần nghĩ tiêu cực như thế, cậu có thể nhìn xem bên cạnh mình – “

“Tiểu thúc, cháu không tiêu cực.” Hứa Chiêu cười nói: “Cháu chỉ nhìn rõ chính mình thôi.”

Thôi Định Sâm nhíu mày nhìn Hứa Chiêu, tò mò hỏi: “Nhìn rõ chính mình? Thế cậu là người thế nào?”

Hứa Chiêu thản nhiên nói: “Cháu là một người đàn ông có con rồi.”

“Sau đó thì sao?”

“Đại đa số người đều để ý đối phương có con riêng.”

“Có người không để ý.”

“Rất ít, như vậy tùy duyên, hy vọng cháu có thể gặp được.”

Ngón tay cái Thôi Định Sâm vuốt vuốt ngón tay trò mất cái, sau đó dừng lại, mở miệng nói tiếp: “Hứa Chiêu, thật ra, tôi – “

“Tiểu thúc, cảm ơn thúc.” Hứa Chiêu đánh gãy lời Thôi Định Sâm, nói: “Cùng tiểu thúc nói chuyện một chút, trong lòng cháu thoải mái hơn nhiều, tạm thời cháu không muốn suy nghĩ chuyện này nữa, cũng không định đi xem mắt nữa, trước cứ kiếm thật nhiều tiền đã, cảm ơn thúc.”

Mặt Thôi Định Sâm có chút lạnh, nói: “Không cần khách sáo.”

Hứa Chiêu tuy rằng nhẹ lòng hơn, nhưng vẫn không có hứng thú nói chuyện như cũ, vì thế nói: “Tiểu thúc mới đi công tác về hẳn là mệt lắm, cháu và Hứa Phàm phải về rồi, gặp lại sau ạ.”

Gặp, gặp lại sau -?

Thôi Định Sâm còn chưa đứng dậy, Hứa Chiêu đã đứng lên trước, sau đó bước nhanh tới phía ô tô con bế Hứa Phàm lên xe đạp, sau đó ngồi lên xe, nói với Thôi Định Sâm: “Tiểu thúc, vậy cháu đi trước.”

“Để tôi đưa các cậu về.” Thôi Định Sâm đứng dậy.

“Không cần đâu ạ, cháu phải vào trấn mua ít đồ.”

Thôi Định Sâm chủ động nói: “Tôi với cậu cùng đi.”

Hứa Chiêu lần thứ hai cự tuyệt: “Tiểu thúc, không cần ạ, thúc cứ nghỉ ngơi đi, cháu đi trước.”

Nói xong Hứa Chiêu đạp mạnh chân, đi mất.

Thôi Định Sâm vẫn đang đứng cạnh con mương, sắc mặt dần dần trầm xuống, vốn là đang vui vì Hứa Chiêu xem mắt thất bại, kết quả di chứng xem mắt thất bại lại xảy đến, đối với tình cảm trở nên tiêu cực, làm Thôi Định Sâm luôn lãnh tính kiềm chế lần đầu tiên tức giận, cực kỳ cực kỳ tức giận, vươn tay sờ lấy bao thuốc trong túi quần, kết quả là không có. Đi vào trong xe, lấy một điếu thuốc ra, hút một hơi, lâm vào trầm tư, kết quả là điều thuốc tự cháy tới tận ngón tay.

Đm!

Thôi Định Sâm dụi tắt điếu thuốc, lại đốt một điếu mới, theo làn khói lượn lờ, y rốt cục khôi phục tính cách lãnh đạm, tựa lưng vào ghế xe chậm rì rì nhả khói, nghĩ tới bộ dáng uể oải của Hứa Chiêu vừa rồi, bỗng nhiên có chút đau lòng, vô cùng muốn ôm Hứa Chiêu, an ủi thật nhiều. Đúng, y muốn ôm Hứa Chiêu, đúng, y thực sự mê luyến Hứa Chiêu thật nhiều, y phải làm gì mới được đây? Làm sao để có thể đối xử với Hứa Chiêu thật tốt đây?

Thôi Định Sâm nhìn về phía trước, trong lòng tự hỏi.

Nhưng phía trước đã không còn thân ảnh Hứa Chiêu, Hứa Chiêu chở Hứa Phàm về Phàm Tiểu Điếm. Phàm Tiểu Điếm vốn là Thôi Thanh Phong trông, nhưng từ khi sang năm mới liền giao cho cha Thôi, vừa lúc cha Thôi không có việc làm, nguyên nhân thân thể không khỏe, rất hợp để trông tiệm.

Tán gẫu với cha Thôi vài câu xong, Hứa Chiêu mang theo Hứa Phàm đi mua đồ ăn, mua xong đồ ăn còn mua cho Hứa Phàm một cái bánh nướng.

Hứa Phàm bất mãn mà nói: “Ba ba, một, một cái không đủ, không đủ ăn ạ.”

“Lớn như vậy rồi vẫn không đủ ăn à?” Hứa Chiêu hỏi.

Hứa Phàm nói: “Không đủ, con có thể ăn, có thể ăn nhiều nữa.”

Huyện thái dương Hứa Chiêu nảy lên thình thịch, nói: “...Chừa bụng một ít, chừa bụng lại về nhà ăn sủi cảo.”

Hứa Phàm lúc này mới vừa lòng, dọc theo đường về, ngồi “xe mui trần” của nhà mình, ăn bánh nướng, hạnh phúc cực. Ăn xong bánh nướng rồi, bé vui vẻ mà hát nhạc thiếu nhi Hứa Chiêu dạy.

Thanh âm non nớt trong trẻo, vô cùng dễ nghe, Hứa Chiêu thích vô cùng, trên mặt cũng nở nụ cười. Về nhà rồi lại cười không nổi, vì mẹ Hứa bảo là Chu Hướng Tiền có gọi điện tới, nói là mong Hứa Chiêu không hiểu nhầm ý của hắn, hy vọng có thể gặp lại nói chuyện.

Hứa Chiêu không nói lời nào.

Mẹ Hứa hỏi: “Hứa Chiêu à, rốt cuộc có chuyện gì thế con?”

Hứa Chiêu nói thẳng: “Mẹ, không thích hợp, coi như hết.”

“Hết?” Mẹ Hứa kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

“Không hợp ạ.”

“Sao lại không hợp? Hôm qua không phải là rất hợp sao?” Mẹ Hứa hỏi, bà thực sự mong Hứa Chiêu có thể tìm một người bạn đời, có thể giúp đỡ cậu, như vậy bà có thể yên tâm hơn một chút, bà vẫn luôn thấy con trai mình một thân một mình như vậy quá khổ, cho nên nghe được con bà nói rằng không hợp, tâm tình đều lạnh đi.

Thấy Hứa Phàm chạy vào phòng phía đông tìm cha Hứa, Hứa Chiêu mới mở miệng nói: “Hắn không tiếp nhận Hứa Phàm.”

Mẹ Hứa sửng sốt, tiện đà nghĩ tới điều gì, nói: “Sao lại thế? Bà Đại Trang nói là cậu ta không để ý tam oa tử, có thể tiếp thu tam oa tử mà.”

“Cậu ấy tiếp thu sự tồn tại của Hứa Phàm, nhưng không tiếp thu việc cùng Hứa Phàm sinh sống về sau.”

“Là ý gì?”

“Cậu ấy tính về sau đem tam oa tử cho hai người nuôi.”

Mẹ Hứa ngơ ngẫn, một lát sau nói: “Thực ra – “

Hứa Chiêu như đinh đóng cột: “Con không đồng ý, Hứa Phàm vốn đã phải nghe nhiều tin đồn nhảm của người khác, nếu không có con ở bên, không biết sẽ có bao nhiêu người giáp mặt sau lưng chỉ vào Hứa Phàm, nói Hứa Phàm là 'đứa trẻ không ai cần', thậm chí còn có những lời khó nghe hơn. Hứa Phàm vốn luôn thiếu cảm giác an toàn, còn thêm như vậy nữa, liệu Hứa Phàm còn có thể khỏe mạnh trưởng thành sao?”

Mẹ Hứa tuy nghe không hiểu cái gì gọi là cảm giác an toàn không an toàn, nhưng bà hiểu được “đứa trẻ không ai cần”, không ai muốn con mình bị người người xem thường như vậy, cho dù có ông bà chở che, nhưng cũng sẽ bị nói ba nói bốn, nên mẹ Hứa trầm mặc.

Hứa Chiêu kiên định mà nói: “Mẹ, lần xem mắt này thành như vậy, con giáp mặt nói vớ người ta không tiện, mẹ gửi lời xin lỗi bà Đại Trang giúp con, cảm ơn họ quan tâm, về sau Chu Hướng Tiền có nói cái gì, chúng ta cứ lễ phép từ chối.”

Vẻ mặt mẹ Hứa sầu khổ mà nói: “Chỉ là mẹ muốn con có một người bạn đời thôi, con – “

Hứa Chiêu lạc quan mà nói: “Mẹ, đừng nóng vội, sẽ có mà.”

“Con đã hai tư rồi.”

Hứa Chiêu nói: “Thêm một tuổi nữa cũng đâu có nhiều.”

“Cũng không còn nhỏ nữa.”

“Con nhìn vẫn trẻ lắm, được rồi mẹ, mẹ cứ yên tâm, con về sau sẽ càng ngày càng tốt.”

Mẹ Hứa thở dài một tiếng.

Hứa Chiêu ôm vai mẹ Hứa, nói: “Mẹ, đừng thở dài, con sẽ càng ngày càng tốt hơn mà.”

Mẹ Hứa bật cười, nói: “Được, ai ghét bỏ cháu trai mẹ, mẹ sẽ không cần, kiên quyết không cần người đó.”

Hứa Chiêu cười nói: “Đúng ạ.”

“Mẹ đây đi nói chuyện với bà Đại Trang.”

Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Dạ mẹ đi đi.”

Mẹ Hứa lúc này mới rời đi.

Chân trước mẹ Hứa mới rời đi, ba Đại Trang đã vội vã mà đến.

“Hứa Chiêu, có chuyện.” Mặt ba Đại Trang nghiêm trọng nói.

Hứa Chiêu hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Ba Đại Trang thở hồng hộc mà nói: “Anh cả chú đang đựng cái nhà kính trồng rau kìa!”

Hứa Chiêu tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Ai cơ ạ? Ai cũng dựng nhà kính cơ?”

“Hứa Tả Thành đó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.