Thật đúng là Hứa Tả Thành, người này thật sự không thể nào yên tĩnh chút nào. Hứa Chiêu hỏi ba Đại Trang: “Không phải anh ta muốn ra ngoài làm công à? Không đi sao?”
Ba Đại Trang trả lời: “Hắn nói là nhà máy kia đột nhiên không nhận người nữa, ai muốn làm thì phải đợi tới cuối năm, nên muốn dựng cái nhà kính.”
Không nhận người?
Không phải trước Hứa Tả Thành đắc ý lắm à? Bây giờ còn mặt mũi ở nhà dựng cái nhà kính? Hứa Chiêu tiếp tục hỏi: “Anh ta tính dựng ở đâu ạ?”
Ba Đại Trang nói: “Trên đất ruộng.”
“Không phải ở đó đang trồng lúa ạ?”
“Hắn cắt hết để dựng nhà kính, không mua ống thép mà dùng thanh trúc lấy ở nhà mẹ vợ, còn mượn tiền của mẹ vợ nữa.”
Dám làm ẩu như thế!
Hứa Chiêu lúc này nói: “Anh ta bị điên rồi! Thời gian này phải trồng lúa thì đi trồng rau? Đầu óc bị nước vào rồi.”
Ba Đại Trang nói: “Ai biết được.”
Hứa Chiêu nói: “Đi, đi xem sao.”
Hứa Chiêu, ba Đại Trang cùng tới khu ruộng phía tây thôn Nam Loan, giữa biển lúa mênh mông vô bờ, quả thật hai ba người đang loay hoay cắt lúa, trong đó không phải Hứa Tả Thành thì là ai?
Hứa Chiêu đứng lại không động.
Ba Đại Trang nghi hoặc nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi: “Anh Lý, bây giờ em đi khuyên anh ta không nên dựng nhà kính, anh ta có nghe không?”
Ba Đại Trang vô cùng khẳng định mà nói: “Chắc chắn không.”
Hứa Chiêu nhìn ba Đại Trang, nói: “Nếu em giải thích chi tiết rõ ràng cho anh ta rằng, bây giờ mà dựng nhà kính trồng rau chắc chắn sẽ lỗ vốn, anh ta sẽ tin sao?”
“Cũng sẽ không” Ba Đại Trang vẫn khẳng định như cũ.
Hứa Chiêu lại hỏi: “Vậy cứ mở mắt trừng trừng nhìn anh ta ném tiền đi ạ?”
Ba Đại Trang hỏi lại: “Sẽ lỗ sao?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Trăm phần trăm lỗ tiền.”
“Vì sao?”
“Nguyên nhân về mùa, kỹ thuật, thị trường tiêu thụ.”
Nhà kính trồng rau thực ra không phải dễ kiếm tiền như vậy, Hứa Chiêu sở dĩ kiếm được bởi vì cậu có nơi tiêu thụ đảm bảo, lại bắt kịp khoảng thời gian cuối năm, cũng chỉ có mình nhà cậu bán rau dưa trái mùa, giá đẩy lên cao hơn, gieo trồng đủ thể loại mới thu được năm sáu ngàn đồng. Nhưng bây giờ đã vào xuân, vạn vật sinh trưởng, muốn kiếm tiền như đợt tết chắc chắn là không thể.
“Nhưng chú nói chắc chắn hắn ta không tin.” Ba Đại Trang nhìn Hứa Chiêu: “Nói không chừng còn chửi chú vì rủa hắn.”
Quả thật sẽ như thế, Hứa Chiêu đành phải nói: “Đi thôi, quên đi, mọi người đều lớn cả rồi, việc mình làm hậu quả mình chỉu, chỉ mong anh ta không lỗ nhiều quá.”
Ba Đại Trang gật đầu, rồi sau đó hỏi: “Chúng ta đây cũng bắt đầu trồng thôi?”
Hứa Chiêu không nhìn Hứa Tả Thành nữa, xoay người vào trong thôn, vừa đi vừa nói chuyện: “Dạ, ngày mai bắt đầu gieo trồng, trồng loại nào chu kỳ ngắn, để trước tháng ba dương lịch bán được hết.”
“Sao phải vội như vậy?”
Hứa Chiêu giải thích: “Bởi vì sau tháng tư sẽ có rất nhiều rau theo mùa được bán, cạnh tranh thăng cao, giá cả không thể cao được, bản thân chúng ta cũng không có ưu thế.”
Ba Đại Trang lo lắng hỏi: “Chúng ta phải làm sao? Còn kiếm tiền được nữa không?”
Hứa Chiêu cười nói: “Đương nhiên kiếm được, chúng ta có thể bán hoa quả, chờ tới khi thu hoạch xong lúa mạch sẽ mở rộng quy mô nhà kính.”
“Được.” Ba Đại Trang tin phục Hứa Chiêu, đáp ứng vô cùng dứt khoát.
Chỉ là Hứa Chiêu lại do dự.
“Sao thế?” Ba Đại Trang hỏi.
Hứa Chiêu nói: “Em sẽ chỉ trồng được rau vào mùa đông, xuân hạ thu ba mùa lại không được.”
Ba Đại Trang sửng sốt, hỏi: “Chẳng lẽ không phải cùng một loại hết sao?”
Hứa Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải đều giống nhau, em phải suy nghĩ trước đã.”
“Được, chú nghĩ đi, cứ từ từ mà nghĩ.”
Về tới trong thôn, Hứa Chiêu cùng ba Đại Trang tách ra. Cậu vừa về nhà vừa suy nghĩ về rau dưa ba mùa xuân hạ thu, rồi vấn đề trồng hoa quả. Nếu cậu đã làm được nhà kính trồng rau thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, hơn nữa thổ nhưỡng ở thôn Nam Loan thực sự rất thích hợp để trồng trọt, đặc biệt là ra sản lượng cao, đất vô cùng màu mỡ, sản lượng thu hoạch luôn vượt mức tưởng tượng của cậu.
Chỉ là, làm sao vận dùng nhà kính vào ba mùa còn lại, Hứa Chiêu thực sự không biết, đang nghĩ đã về tới cửa nhà. Hứa Chiêu nhìn thấy ngay mẹ Hứa, liền bước tới hỏi chuyện Chu Hướng Tiền, mẹ Hứa bảo đã nói với bà Đại Trang rồi, ngày mai bà mối Liễu thôn cách vách mà tới, ba Đại Trang sẽ từ chối.
Hứa Chiêu nghe xong thấy cả người thoải mái, rốt cục cũng giải quyết xong chuyện này.
Mẹ Hứa cũng không quan tâm chuyện này nữa, ngược lại hỏi: “Mẹ nghe nói Hứa Tả Thành tính làm nhà kính trồng rau à?”
Hứa Chiêu gật đầu.
Mẹ Hứa tức giận mà nói: “Sao nó không để cho người khác sống yên ổn thế hả!”
Hứa Chiêu cười nói: “Không sao mà, chúng ta làm chuyện của chúng ta, không sợ anh ta.”
“Chúng ta đây bao giờ bắt đầu gieo trồng?”
Hứa Chiêu trả lời: “Ngày mai ạ. Dọn hết cây của năm cũ, xới đất lại một lần, sau đó trồng vài loại rau ăn lá ạ.”
“Rau ăn lá là loại nào?”
“Cải cúc, cải thảo kiểu đó ạ.”
“Được.” Mẹ Hứa lập tức đáp ứng.
Nói chuyện với mẹ Hứa xong, các chuyện trong lòng đều được xử lý kha khá, Hứa Chiêu lúc này mới thấy đói, chợt nhớ ra Hứa Phàm cũng chưa ăn trưa, cậu nhìn xung quanh một chút không thấy Hứa Phàm đâu. Đang định hỏi thì nghe được từ phòng bếp âm thanh leng keng lách cách, Hứa Chiêu, mẹ Hứa nhanh chóng chạy tới.
Vừa vào phòng bếp là thấy được Hứa Phàm, cả người béo tròn đứng trên ghế con, đứng trước bệ bếp, một tay cầm vung nồi, một tay thò vào trong mò mò, mò một chút, lại mò thêm chút, cái miệng nhỏ còn lầm bầm “không có gì hết, sao không có gì hết, trời ơi nha.”
“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.
Hứa Phàm quay đầu nhìn qua.
Hứa Chiêu hỏi: “Con đang làm gì đấy?”
Hứa Phàm nghiêm túc mà trả lời: “Ba ba, bụng của con, bụng nói, nó đói bụng, con tìm đồ cho nó ăn.”
Nói hay lắm... Khóe miệng Hứa Chiêu run rẩy hai cái.
Mẹ Hứa cũng bất đắc dĩ cười, nhóc con này không hiểu học ở đây mấy cách nói cổ quái như vậy.
Nhưng, Hứa Phàm thực sự mò ra từ trong nồi một cái bánh màn thầu nguội ngắt, còn vui vè mà cười khanh khách, nhưng Hứa Chiêu không để cho Hứa Phàm, mà nấu rất nhanh hai bán sủi cảo nhân thịt heo cải trắng. Hứa Phàm được ăn hạnh phúc đến nở hoa, ăn xong không bao lâu lại tới giờ cơm tối, nhưng cũng không cản trở Hứa Phàm ăn thêm được nữa.
Sức ăn này... Hứa Chiêu đành phải dắt Hứa Phàm đi tản bộ, đi một vòng về, Hứa Chiêu lại kéo Hứa Phàm đi tắm rửa, nghe radio. Đang nghe thì điện thoại vang lên, là Chu Hướng Tiền gọi, giải thích chuyện ban ngày mình nói với Hứa Chiêu, kiên định mà tỏ vẻ sau này kết hôn cùng Hứa Chiêu rồi sẽ sinh sống cùng Hứa Phàm.
Vô tâm nói như lúc trước mới là suy nghĩ trong lòng, cho nên không quan tâm Chu Hướng Tiền nói gì, Hứa Chiêu đều không tin nội tâm Chu Hướng Tiền chấp nhận Hứa Phàm, chỉ là Chu Hướng Tiền không từ bỏ ý định, nói rằng ngày mai mình phải vào thành phố đi làm, chờ tới khi được nghỉ sẽ tới tìm Hứa Chiêu, để chứng minh bản thân cho Hứa Chiêu.
Không chờ Hứa Chiêu nói xong, Chu Hướng Tiền bên kia đã cúp điện thoại.
Hứa Chiêu đang buồn bực, điện thoại lại vang lên, Hứa Chiêu tiếp máy liền nói ngay lập tức: “Tôi đã nói rất rõ ràng.”
“Cái gì rõ ràng?” Thanh âm trầm thấp của Thôi Định Sâm từ ống nghe vang lên.
Hứa Chiêu hoảng sợ: “Tiểu thúc!”
“Là tôi, cậu cho là ai?” Trong giọng nói Thôi Định Sâm mang theo chút không vui.
“A, không ai đâu ạ.” Hứa Chiêu nhanh chóng nói.
Thôi Định Sâm không dễ bị lừa, ôn hòa hỏi: “Đối tượng xem mắt quấn lấy cậu?”
Thật lợi hại! Cái này cũng biết!
“Cũng không phải quấn.” Hứa Chiêu lúc này mới giải thích: “Chỉ là nói rõ ràng quan hệ.”
“Quan hệ gì?”
“Không quan hệ ạ.”
“À.” Ngữ khí Thôi Định Sâm dịu xuống.
Hứa Chiêu cảm thấy bớt áp lực một cách khó hiểu, sau đó hỏi: “Tiểu thúc, thúc gọi điện tới có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
“Không có gì? Vậy sao thúc gọi điện cho cháu?” Hứa Chiêu không hiểu mà hỏi.
“Khụ” Thôi Định Sâm ho nhẹ một tiếng.
Hứa Chiêu vội vàng hỏi: “Tiểu thúc, thúc bị cảm ạ?”
Đầu lưỡi Thôi Định Sâm như bị thắt lại: “Không, không có, tôi, cậu còn nhớ nợ tôi một bữa cơm không?”
“Nhớ rõ ạ.”
“Ừ, nhớ là được, sắp tới tôi sẽ ở lại thị trấn, khụ, sắp tới sẽ có thời gian, trả tôi bữa cơm này đi.”
“Được ạ.” Hứa Chiêu vẫn luôn muốn mới Thôi Định Sâm ăn cơm, nhưng Thôi Định Sâm bận quá, toàn không có thời gian, khó được dịp Thôi Định Sâm rảnh, Hứa Chiêu vui vẻ hỏi: “Tiểu thúc, thúc muốn ăn cái gì? Cháu mời thúc.”
“Cậu thích ăn gì?” Thanh âm Thôi Định Sâm ôn nhu bất ngờ mà hỏi lại.
Hứa Chiêu không phát hiện thanh âm Thôi Định Sâm khác thường, cười nói: “Cháu không kén ăn.”
“Thích ăn nhất cái gì?” Thôi Định Sâm hỏi.
“Cháu thích ăn cá nhất, rồi khoai tây chiên, canh sườn.”
“Cũng được, tôi cũng thích mấy món đó.” Thanh âm trầm thấp của Thôi Định Sâm vang lên bên kia điện thoại.
Hứa Chiêu kinh hỉ: “Tiểu thúc có khẩu vị giống cháu ghê.”
“Không khác nhiều lắm.”
Hứa Chiêu thật sự không ngờ rằng khẩu vị của mình với Thôi Định Sâm giống nhau, vì thế nói: “Dạ được, mấy hôm nữa cháu sẽ mời thúc ăn mấy cái này”
“Được.”
Bàn xong chuyện ăn cơm, Hứa Chiêu vốn muốn cúp điện thoại, trong đầu đột nhiên nghĩ tới chuyện nhà kính trồng trọt, vì vậy khiêm tốn cất tiếng hỏi: “Tiểu thúc, thúc từng đi qua nhiều nơi rồi phải không ạ?”
Thôi Định Sâm trả lời chi tiết: “Ừ, mấy tỉnh thành lớn ở toàn quốc đều đã tới, thành phố nhỏ cũng đi qua không ít, làm sao vậy?”
Hứa Chiêu theo sát hỏi: “Vậy tiểu thúc có biết chỗ nào làm nhà kính tốt nhất không ạ? Tổng hợp lại một chút.”
“Cậu muốn học tập theo?” Thôi Định Sâm rất nhanh hỏi lại.
Cùng Thôi Định Sâm nói chuyện tốt là ở chỗ đó, không cần giải thích nhiều lời, chỉ cần nói mở đầu, Thôi Định Sâm liền hiểu Hứa Chiêu muốn làm gì như thế nào, Hứa Chiêu cười trả lời: “Dạ, cháu tương đối hiểu biết về việc trồng rau trái mùa trong nhà kính vào mùa đông nhưng, nhưng ba mùa xuân hạ thu lại không rõ lắm, hơn nữa cháu muốn học hỏi hình thức quản lý của các khu tiên tiến hơn một chút, cả hình thức tiêu thụ mỗi loại nữa ạ.”
“Ừ, ý tưởng rất tốt, vậy đi đế đô đi, đế đô bốn mùa có nhiệt độ không khác nhau nhiều, hơn nữa về phương diện nhà kính này là tiên tiến nhất, những địa phương khác làm có khi còn không bằng cậu.”
“Trong lòng cháu cũng nghĩ như vậy.” Năm trước Hứa Chiêu đã tính toán chuyện đi đế đô, chỉ là không quá chắc chắn, nghe được Thôi Định Sâm nói vậy, Hứa Chiêu lập tức xác định, nói: “Vậy hai ngày nữa cháu sẽ đi đế đô một chuyến.”
“Tôi cũng đi.” Thôi Định Sâm liền nói theo một câu.
Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Thúc cũng đi ạ?”
Thôi Định Sâm đáp: “Ừ, khụ, vừa lúc cần phải tới đó một chuyến, xem qua thấy thời gian đi của hai chúng ta không sai biệt lắm, cùng đi luôn cũng được.”
“Tốt quá ạ.”
Ngữ khí Thôi Định Sâm như mọi khi, nói: “Vậy cậu xác định được ngày thì báo với tôi một tiếng, tôi xem có thời gian không.”
Hứa Chiêu đồng ý: “Dạ, mùng mười cháu phải ra chợ bán tỏi, bán xong tỏi cháu sẽ báo thời gian cho thúc. Phải đi xe lửa ạ?”
“Ừ, phải mua vé trước.” Thôi Định Sâm nói.
“Cháu gọi lại cho thúc sau.”
“Được.”
Trước khi cúp điện thoại, Hứa Chiêu nói: “Tiểu thúc, cháu thấy thúc dạo này cần uống nhiều nước một chút, đừng để bị cảm, thúc xem suốt từ nãy tới giờ thúc khụ nhiều lần, thúc chú ý thân thể một chút, ăn mặc ấm, đừng để bị lạnh.”
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý, cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Hứa Chiêu đáp dạ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Mặt bên kia, Thôi Định Sâm đang ngồi trong nhà mình cầm điện thoại, thư giãn mà ngồi dựa lưng trên ghế sofa, trong lòng từ từ tràn ngập ngọt ngào, quanh quẩn ở đầu quả tim. Khóe miệng y không kìm được mà nhếch lên, không tự chủ được lại “khụ” một tiếng, rồi lại khụ một tiếng.
Nghĩ thầm rằng,
Thật đáng yêu.
Y làm gì bị cảm.