Hứa Chiêu bế Hứa Phàm đuổi theo Thôi Định Sâm, nói: “Tiểu thúc, để cháu tự xách.”
Ngữ khí Thôi Định Sâm bình thường mà nói: “Tôi xách.”
“Nặng lắm.”
“Không nặng, đi thôi.”
“Nhưng mà-”
“Nhìn đường, yên nào, tôi xách, cậu trông Hứa Phàm.”
Nhìn dòng người ngược xuôi, Hứa Chiêu cũng sợ lạc mất Hứa Phàm, vì thế không tranh cãi chuyện hành lý nữa, mà là cười nói: “Vậy cảm ơn tiểu thúc, vất vả cho thúc rồi.”
“Ừ.”
Hứa Chiêu không tiếp tục đòi tự xách đồ nữa, ôm Hứa Phàm đi theo Thôi Định Sâm, khuôn mặt Hứa Phàm rốt cục cũng rút hết vẻ mờ mịt, ngược lại là mới lạ, người cũng thấy mới lạ nữa là Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cũng lần đầu tiên tới nhà ga Tây Châu, tốt hơn so với tưởng tượng một chút, ít nhất cũng có trạm xoát vé, sảnh, phòng đợi đầy đủ hết, lại có người đến người đi, hoặc quần dài áo da, hoặc vác theo áo bông chân bông, hoặc mang theo bao lớn bao nhỏ, đủ loại người, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là nhà ga hơi nhỏ, phần lớn các chỉ dẫn đều là viết tay, tổng thể mà nói là không tệ, cũng không biết trình tự ngồi xe có gì khác không.
Dù sao cậu đi theo Thôi Định Sâm, dọc đường không gặp vấn đề gì, vào phòng đợi, nhân viên kiểm vé, lên khu chờ, chen vào trong xe lửa, vào toa giường nằm, hai vé đều là giường nằm cho nên Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm không cần phải chen chúc đứng cất đồ, trực tiếp để hành lý lên giường, cạnh giường, mỗi người nằm trên giường của mình nghỉ ngơi.
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm chưa từng ngồi xe lửa, ngay cả thấy cũng chưa từng thấy, bây giờ vẫn đang tò mò, không nói lời nói, nhìn khắp nơi đánh giá.
Thôi Định Sâm không hiểu hỏi: “Hứa Phàm làm sao vậy?” Bình thường cái miệng là nói không ngừng, hôm nay lại yên lặng đến lạ.
Hứa Chiêu sờ đầu Hứa Phàm, đáp: “Nó đang làm quen vào hoàn cảnh đó ạ.”
“Còn phải làm quen nữa à?”
Hứa Chiêu cười nói: “Dạ, đây là lúc nó ngoan nhất đó, à mà tiểu thúc muốn uống nước không ạ? Vừa nãy cháu đi vào thấy phía trước có ấm nước, cháu đi rót cho thúc một ly.”
Thôi Định Sâm nói: “Tôi có mang.”
Hứa Chiêu nói: “Vậy cháu đi uống chút nước.”
“Tôi có.”
“Không cần đâu, cháu đi rót một chút là được mà.”
“Hiện tại đang đông, uống của tôi đi.”
Hứa Chiêu nhìn trong toa xe hành khách tới lui, cũng không kiên trì đi rót nước nữa, nhìn Thôi Định Sâm mở túi da ra, bên trong có một ít quần áo được gấp vuông vức sạch sẽ, bên cạnh là một bình giữ nhiệt và một ít đồ dùng sinh hoạt.
Vừa nhìn đã biết là một người vừa sạch sẽ vừa nghiêm cẩn!
Biêt Thôi Định Sâm thích sạch sẽ, Hứa Chiêu lập tức mở túi của mình, lấy ra một cái cốc tráng men, đưa cho Thôi Định Sâm nói: “Thúc rót cho cháu một ít là được ạ.”
Thôi Định Sâm dừng động tác lại, nhìn Hứa Chiêu một cái, cũng không nói thêm gì, đổ nửa cốc nước nóng còn bốc hơi nhẹ cho Hứa Chiêu. Hứa Chiêu thử độ ấm một chút, uống rất vừa, vì thế gọi: “Hứa Phàm.”
Hứa Phàm quay đầu nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi: “Uống nước không?”
Hứa Phàm gật đầu.
“Nói chuyện.”
Hứa Phàm nói: “Uống ạ.”
Hứa Chiêu đưa cốc tới bên miệng Hứa Phàm, Hứa Phàm ực ực uống hai ngụm, hết khán, dường như bắt đầu giảm phòng bị, bắt đầu nói chuyện: “Ba ba, phòng, phỏng nhỏ là gì thế ạ?”
Hứa Chiêu cười giải thích: “Đây không phải phòng nhỏ, đây là xe lửa.”
“Đây là phòng nhỏ mà.”
“Không phải, đây là xe lửa.”
Hứa Phàm kiên trì nói: “Là phòng nhỏ.”
“...”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm tới cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy một đoàn xe lửa khác, Hứa Chiêu chỉ vào đầu xe, toa xe, bánh xe, kiên nhẫn mà cẩn thận dạy cho Hứa Phàm nghe.
Cuối cùng, Hứa Phàm tổng kết một câu: “Ba ba, xe lửa là phòng nhỏ biết chạy!”
Hứa Chiêu gật đầu nói: “Không sai!”
“Phòng, phòng lớn của con không chạy được.”
“Đúng rồi!”
“Con muốn là phòng lớn cũng chạy được, con sẽ mang theo ba ba mang theo ông mang theo bà mang theo Đại Trang mang theo bà Thôi mang theo chú Thôi mang theo Thôi Nhị gia, chúng ta, chúng ta cùng chạy khắp nơi!”
“Ừ.” Hứa Chiêu đáp.
Thôi Định Sâm đang đọc báo, nghe được ba chữ “Thôi Nhị gia”, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, tiếp tục đọc báo.
Lúc này, xe lửa bắt đầu khởi động.
Ánh mắt long lanh của Hứa Phàm lập tức trợn to, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói: “Ba ba! Ba ba! Xe lửa chạy rồi! Chạy rồi!”
Hứa Chiêu nhanh chóng che miệng Hứa Phàm lại: “Đang ở ngoài công cộng, nhỏ giọng lại một chút.”
Hứa Phàm gật đầu.
Hứa Chiêu buông tay khỏi miệng Hứa Phàm.
Hứa Phàm tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt hưng phấn như sáng lên, nói: “Ba ba, xe lửa thật nhanh, còn biết chạy, còn xình xịch xình xịch, mang theo nhiều phòng nhỏ xình xịch xình xịch, có phải không ạ?”
Hứa Chiêu đáp: “Đúng rồi.”
“Ba ba.”
“Ừ?” Hứa Chiêu đáp.
“Con muốn ngồi đây nhìn.”
Tay Hứa Phàm chỉ vào giường của Thôi Định Sâm, ngồi ở chỗ kia có thể nhìn được cảnh ở bên ngoài, Hứa Phàm đương nhiên sẽ thích.
Không đợi Hứa Chiêu ở miệng cự tuyết, Thôi Định Sâm đã nói: “Để nó ngồi ở đây nhìn đi.”
“Vậy tiểu thúc thì sao?” Hứa Chiêu ngại ngùng hỏi.
“Tôi ngồi ở-” Thôi Định Sâm thật ra muốn ngồi bên người Hứa Chiêu, nhưng vừa rồi trên đường biết được Hứa Chiêu ở nhà làm không ít việc nhà nông, sáng nay trời còn chưa rạng đã dậy, hẳn là cần nghỉ ngơi, nếu y ngồi ở đó, chắc chắn Hứa Chiêu sẽ không ngủ, nên mới sửa miệng nói: “Tôi ngồi ở đây.”
Hứa Chiêu lại nghĩ ra một biện pháp, nói: “Nếu không chúng ta đổi vị trí đi.”
“Không cần đổi, để Hứa Phàm ngồi cạnh tôi, tôi trông giúp cậu, còn cậu đi ngủ một chút đi, sau đó dậy ăn cơm trưa.”
“Cháu-”
“Ngủ đi.”
Thôi Định Sâm vừa nói như thế, Hứa Chiêu quả thật có chút mệt, nhưng trước khi ngủ, Hứa Chiêu đưa cho Hứa Phàm bột ô mai, thịt Đường Tăng, sau đó để Hứa Phàm ngồi sang bên kia, cùng Hứa Phàm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một chút, nhìn nhìn một hồi không kìm được nằm trên giường ngủ mất.
Thôi Định Sâm buông báo xuống, đắp chăn cho Hứa Chiêu, ngẩng đầu nhìn hành khách xung quanh, phần lớn đều đã ngủ, vì thế y ngồi lại chỗ, gọi một tiếng: “Hứa Phàm.”
Hứa Phàm quay đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm như thường nói: “Ba ba của cháu đang ngủ, cháu đừng quấy rầy ba cháu.”
Hứa Phàm nhìn Hứa Chiêu đang ngủ, lại nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hỏi: “Hiểu không?”
Hứa Phàm lập tức nói: “Hiểu ạ, cháu sẽ ngoan.”
Thôi Định Sâm gật đầu, nói: “Có chuyện gì thì nói với tôi.”
Hứa Phàm lập tức nói: “Cháu muốn uống nước.”
“Cái gì?”
“Cháu muốn uống nước, cháu khát.”
Thôi Định Sâm lấy cái bình giữ nhiệt trên bàn nhỏ, đưa cho Hứa Phàm, nhưng lại nghĩ tới cảnh vừa rồi Hứa Chiêu đút nước cho Hứa Phàm, vì thế mở nắp bình, rót ra cốc rồi nhẹ nhàng đưa tới bên miệng Hứa Phàm, hơi hơi nâng chén lên, nghe được Hứa Phàm ực ực vài tiếng, y mới đặt lại cốc lên bàn.
Hứa Phàm lại bị bình giữ nhiệt hoa văn non nước hấp dẫn, nhìn một lát, lại nói: “Thôi Nhị gia, cháu muốn uống nước nữa.”
Thôi Định Sâm lại cho Hứa Phàm uống nước.
Một lát sau, Hứa Phàm lại nói: “Thôi Nhị gia, cháu uống nước.”
Thôi Định Sâm lần thứ hai đút nước cho Hứa Phàm.
Tận đến khi uống xong.
Thôi Định Sâm nói: “Hết nước rồi.”
Hứa Phàm lúc này mới không đòi uống nước nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Thôi Nhị gia, có dê con.”
Thôi Định Sâm nhìn báo ừ một tiếng.
“Thật nhiều lúa mạch nha.”
“Ừ.”
“Woa! bên kia còn có xe lửa!”
“Nhỏ giọng chút.”
“Bên kia còn có xe lửa, thiệt nhiều phòng nhỏ nha.”
“Ừ.”
“Còn có! Còn có!”
“Nhỏ giọng xuống.”
“...”
Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm đang chuyên tâm đọc báo, lại nhìn Hứa Chiêu ngủ ở đối diện, lại nhìn hành khách xung quanh đang ngủ, nghe một vài tiếng trò chuyện nhỏ nhỏ cách vách, lần thứ hai nhìn Thôi Định Sâm, nói: “Cháu muốn đi tiểu.”
Thôi Định Sâm gấp báo lại nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm nói: “Cháu tìm ba ba, cháu muốn đi tiểu.”
“Tôi mang cháu đi.”
Thôi Định Sâm bỏ báo xuống, đứng dậy, nói với Hứa Phàm: “Đi.”
Hứa Phàm cẩn thận xuống giường, đi ra ngoài.
Thôi Định Sâm đi theo sau nói: “Rẽ phải, rẽ phải.”
Hứa Phàm quay đầu lại, ngẩng đầu hỏi: “Rẽ phải là gì ạ?”
“...Đi hướng bên kia.” Thôi Định Sâm chỉ tay vào bên phải, Hứa Phàm lập tức rẽ phải, thẳng tắp đi về phía trước.
Thôi Định Sâm theo sát, tới trước nhà vệ sinh, Thôi Định Sâm nói: “Dừng.”
Hứa Phàm dừng lại.
Thôi Định Sâm nhìn nhà vệ sinh rồi nói: “Chờ một chút.”
Hứa Phàm hỏi: “Vì sao ạ?”
“Trong WC có người.”
“Ông gọi người ta ra đi.”
“...Chờ một chút, chờ người khác một chút là được.”
“Dạ.”
Không có cha mẹ ở bên nhưng Hứa Phàm không hề nghịch ngợm, ngoan ngoãn đứng cạnh Thôi Định Sâm, cùng Thôi Định Sâm chờ đi vệ sinh, chờ tới khi Hứa Phàm ngẩng đầu nói: “Thôi Nhị gia, cháu muốn đi tiểu.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Không nhịn được nữa à?”
Hứa Phàm tủi thân mà nói: “Dạ.”
Thôi Định Sâm vươn tay gõ cửa nhà vệ sinh, rốt cục người bên trong cũng đi ra, người này không đi vệ sinh mà đang khóc, trách không được lâu như vậy, chắc là do vừa xa nhà, nhớ.
Thôi Định Sâm cũng không quan tâm người này, nói với Hứa Phàm: “Đi vào đi vệ sinh đi.”
Hứa Phàm nói: “Cháu không cởi quần được.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Cháu không biết cởi?”
“Cháu là bảo bảo, cháu năm nay không cởi được, sang năm cháu mới cở được quần.” Thật ra là mặc dày quá, không cởi nổi.
“...”
Vì thế Thôi Định Sâm phải ngồi xổm xuống, vụng về mở cởi quần bông bên ngoài của Hứa Phàm ra, sau đó là quần mỏng bên trong.
Thôi Định Sâm lần đầu tiên cởi quần cho trẻ con, cảm giác còn khó hơn cả xử lý giấy tớ, cảm giác không giống như mặc đồ cho người lớn, hoàn toàn không giống, cũng không biết cởi đến mức nào là phù hợp.
Thôi Định Sâm nói: “Chờ một chút.”
“Nhanh lên mà.” Hứa Phàm rung chân: “Cháu sắp tè ra quần rồi.”
“Được rồi.”
Thôi Định Sâm rốt cuộc cũng cởi được quần trong ra cho Hứa Phàm, để Hứa Phàm ngồi lên bồn cầu, rốt cục tại thời điểm suýt nữa Hứa Phàm không nhịn nổi, giải cứu được cái quần, sau đó đầu đầy mồ hôi về lại chỗ ngồi, vừa lúc Hứa Chiêu tỉnh.
Hứa Phàm vừa mở miệng là cáo trạng: “Ba ba, Thôi Nhị gia, Thôi Nhị gia ngốc lắm cơ.”
Thôi Định Sâm: “...”