Hứa Chiêu vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc phản ứng chậm chạp, nhất thời không nghe rõ Hứa Phàm nói gì, hỏi lại: “Hứa Phàm, con nói cái gì?”
“Thôi Nhị gia ngốc lắm cơ.” Hứa Phàm nói.
“Ai ngốc cơ?” Hứa Chiêu xác nhận lại một lần.
“Thôi Nhị gia ạ.”
“Nói láo.” Hứa Chiêu nghiêm mặt, cậu luôn dạy Hứa Phàm kính già yêu trẻ.
Hứa Phàm thành thực trả lời: “Không nói láo mà.”
Hứa Chiêu nghiêm tục dạy dỗ Hứa Phàm: “Thúc là người lớn, biết không?”
Hứa Phàm do dự một chút: “Ông, ông không biết mặc quần.”
“Vậy con cũng không được phép nói người lớn là ngốc, như vậy là rất không lễ phép, ngày trước ba dạy con như thế nào?” Hứa Chiêu nghiêm mặt, về phương diện giáo dục văn hóa lễ phép, Hứa Chiêu luôn nghiêm khắc với Hứa Phàm.
Hứa Phàm nghe vậy lập tức cúi đầu, không nói lời nào, tay nắm chặt mép áo.
Hứa Chiêu hỏi: “Có phải nên xin lỗi Thôi Nhị gia không?”
Hứa Phàm gật đầu.
“Đi nói đi.”
Hứa Phàm quay đầu nhìn Thôi Định Sâm, nói: “Thôi Nhị gia, cháu xin lỗi, ông đừng giận cháu ạ.”
Vốn chỉ là việc nhỏ, Thôi Định Sâm khẳng định không so đo, thậm chí muốn can Hứa Chiêu mắng Hứa Phàm, chỉ là y thấy Hứa Chiêu nói có lý, thậm chí còn rất tán thành cách giáo dục của Hứa Chiêu, vì thế lúc này y theo ý Hứa Chiêu “ừ” một tiếng, trong tiếng ừ này có chút chột dạ.
Nhưng, đối với Hứa Phàm, thế nghĩa là Thôi Định Sâm chấp nhận lời xin lỗi rồi, vì thế Hứa Phàm quay đầu lại, sợ hãi nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu dịu mặt xuống, kéo Hứa Phàm đến bên người, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy con đi với Thôi Nhị gia làm gì thế?”
Hứa Phàm trả lời: “Đi tiểu ạ.”
Hứa Chiêu hỏi: “Thôi Nhị gia giúp con cởi quần à?”
Hứa Phàm gật đầu.
“Con nói cảm ơn chưa?”
“Con nói rồi.”
Hứa Chiêu mỉm cười xoa mặt Hứa Phàm, khích lệ một câu, sau đó lại hỏi: “Thôi Nhị gia cũng giúp con mặc quần à?”
“Dạ.” Hứa Phàm lấy tay vặn quần, nói: “Thôi Nhị gia, mặc, mặc quần, khó, khó chịu.”
“Làm sao vậy?” Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi.
“Cọ, cọ đau.” Hứa Chiêu lấy tay sờ đũng quần, nói: “Quần cọ đau ạ.”
Hứa Chiêu cũng sờ lên, quả nhiên, chẳng những đũng quần mặc lệch, ngay cả ổng quần cũng vặn hết lại... Làm, làm thế nào mà mặc được lên vậy? Thật khó cho Hứa Phàm, càng khó cho Thôi Định Sâm.
Trách không được Hứa Phàm muốn cáo trạng, Hứa Chiêu nhịn không được nhìn Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm lúc này đang đọc báo, hơn nữa còn để báo lên rất cao, trực tiếp che đi khuôn mặt, cho nên Hứa Chiêu không thấy được, chỉ nghe Thôi Định Sâm ho nhẹ một tiếng, phỏng chừng cũng là rất xấu hổ.
Hứa Chiêu 囧 một chút, thử tưởng tượng lại, nếu không có Thôi Định Sâm, có thể Hứa Phàm sẽ tè cả ra quần, vì thế cất lời cảm ơn Thôi Định Sâm.
Nghe được Thôi Định Sâm thản nhiên mà “ừ” một tiếng, Hứa Chiêu mới bắt đầu cởi hết quần của Hứa Phàm xuống, rồi mặc từng cái lại chuẩn chỉnh, sau đó hỏi Hứa Phàm: “Được chưa? Thoái mái không?”
“Thoải mái ạ.” Hứa Phàm nói.
Hứa Chiêu vươn tay véo mà Hứa Phàm, nhẹ nhàng thơm một cái, truyền đi chút tình thương của cha, tỏ vẻ rằng tuy mới mắng Hứa Phàm nhưng vẫn rất yêu Hứa Phàm, Hứa Phàm lập tức cảm nhận được, nháy mắt khôi phục lại vẻ hoạt bát, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hứa Chiêu cười hỏi: “Còn muốn ngồi cạnh Thôi Nhị gia ngắm cảnh nữa không?”
Hứa Phàm bi bô mà nói: “Không ngồi ạ.”
“Sao thế?” Chẳng lẽ cãi nhau với Thôi Nhị gia rồi?
“Bởi vì Thôi Nhị gia nói, nói là, ba ba dậy, là có thể ăn cơm.”
Thì ra là muốn ăn cơm.
Nãy giờ Thôi Định Sâm không nói gì, rốt cục giờ cũng bỏ tờ báo xuống, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn về phía Hứa Chiêu, nói: “Ừ, đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Đi ăn ở đâu ạ?” Hứa Chiêu hỏi.
“Toa ăn.”
Toa ăn-
Xe lửa ở niên đại này cũng có toa ăn?
Hứa Chiêu ngạc nhiên hỏi: “Có toa ăn ạ?”
“Có.”
Hứa Chiêu thật đúng là tò mò, vì thế ôm Hứa Phàm đi theo Thôi Định Sâm vào toa xe số bảy.
Quả thực cậu thấy được một toa ăn, cũng là ghế ngồi như toa xe khách, nhưng không phải là bàn nhỏ mà được đổi thành bàn lớn, trên bản phủ một lớp khăn trải màu kem, cực kỳ giống khách sạn Giang Bình, còn sạch sẽ hơn, làm người khác cảm thấy thoải mái.
Lúc này là giờ ăn cơm, trong toa ăn đã có bảy, tám người đang dùng bữa, hương thức ăn xông vào mũi, hoàn toàn không giống với cơm trên xe lửa trong trí nhớ của Hứa Chiêu, mặt khác còn có cả nhân viên đoàn tàu đứng đó cân đo xới cơm cho khách, trọng lượng đồ ăn rõ ràng, tỏ vẻ đoàn xe cung cấp chất lượng cho mỗi người đều như nhau.
Thật sự là mới lạ.
Hứa Chiêu nhìn.
Hứa Phàm cũng nhìn, nhưng Hứa Phàm đã ngửi thấy mùi đồ ăn, đã bắt đầu chẹp chẹp, tay nhỏ đặt bên miệng, nhỏ giọng nói: “Ba ba, con muốn ăn cơm.”
Hứa Chiêu, Hứa Phàm ngồi cùng Thôi Định Sâm, sau đó cùng Thôi Định Sâm chọn món một phen, chỉ vào một vài món, rồi ngồi chờ đợi.
Thôi Định Sâm hỏi: “Uống bia không?”
Hứa Chiêu thấy lạ hỏi: “Ở đây còn có bia nữa.”
“Có, uống không?” Thôi Định Sâm hỏi.
Hứa Chiêu vội vàng từ chối: “Không không không, không uống, cháu chỉ hỏi thôi, tửu lượng cháu kém lắm.”
“Tửu lượng không nhiều à?” Thôi Định Sâm hỏi.
Hứa Chiêu cười: “Một chai là gục ạ.”
Thôi Định Sâm khó có được dịp mỉm cười: “Gục cũng không sao, tôi giúp cậu trông Hứa Phàm.”
Hứa Chiêu nhẹ giọng cười, nói: “Nếu cháu gục, thúc trông Hứa Phàm, ai lại làm thế, với cả cháu cũng không thích uống rượu bia, thúc muốn cứ gọi ạ.”
“Tôi tạm không uống.”
Hai người đang nói, nhân viên phục vụ đã mang món ăn tới đây, ba bát mì, một đĩa cá chiên giòn, một đĩa thịt xào, một đĩa rau xào, không ngờ hương vị rất tốt, làm Hứa Chiêu sửa lại hết ấn tượng về đồ ăn trên xe lửa.
Thật không ngờ cơm trên xe lửa ở niên đại này lại ngon như vậy.
An tĩnh ăn cơm trưa xong, ba người quay lại toa xe giường nằm, những hành khách khác đã ngủ dậy đi ăn cơm, ăn xong thì nhiệt tình tán gẫu, những người ở đây đều chất phác nhiệt tình, ai với ai cũng có thể bắt chuyện với nhau.
Hứa Chiêu, Hứa Phàm cũng nói chuyện một vài câu, ngược lại Thôi Định Sâm luôn an an tĩnh tĩnh, mấy tờ báo đều xem xong hết rồi, nằm trên giường nghỉ trong chốc lát, rồi lại ăn cơm tối, ăn xong cơm tối, Hứa Phàm ngủ khoảng một giờ, chờ tới lúc tỉnh lại đã tới địa phận đế đô, nhìn qua cửa sổ có thể thấy những ngọn đèn rực rỡ vụt qua chớp nhoáng.
Sự mơ màng của Hứa Phàm lập tức biến mất, đứng lên kinh hô: “Ba ba, nhìn kia, thật nhiều sao quá đi! Thật là nhiều sao! Ba ba, sao biết chạy ạ?”
Làm một đám hành khách ồn ào cười to.
Hứa Chiêu cười giải thích cho Hứa Phàm, ôm Hứa Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, hai cha con nhỏ giọng nói chuyện với nhau, giống như quên mất Thôi Định Sâm, làm lòng Thôi Định Sâm không rõ cảm giác gì, sau lại nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn của Hứa Chiêu tràn đầy dịu dàng, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ngẫu nhiên nhìn cả Hứa Phàm.
Càng nhìn Hứa Phàm càng thấy giống Hứa Chiêu, làm y thấy thích, về phần ở chung... Thử thì thử, chỉ là y thấy mình với đám trẻ con hình như có một bức tường ngăn cách, không phải là nhắm vào Hứa Phàm, cứ như thế ngắm Hứa Chiêu, rốt cục cũng tới đế đô.
Thời gian là mười giờ rưỡi tối, Hứa Phàm đã dựa vào ngực Hứa Chiêu.
Thôi Định Sâm hỏi: “Hứa Phàm đang ngủ à?”
Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Định Sâm xách toàn bộ hành lý, nói: “Cậu đi trước đi.”
“Cảm ơn tiểu thúc.”
Hai người xuôi theo đám đông đi ra khỏi nhà ga đế đô, nhà ga ở đây quả nhiên không giống với Tây Châu, rõ ràng lớn hơn, vả lại nơi nơi đều sáng ngời, xanh đỏ tím vàng, vô cùng náo nhiệt, vừa lúc đó Hứa Phàm cũng tỉnh. Sau khỉ tỉnh lại, đầu tiên là tim đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, tiếp đó là bắt đầu vui vẻ lên.
Hứa Phàm lại bắt đầu nói tiếp: “Ba ba, thật nhiều sao không giống nhau nha.”
“Ừ.” Hứa Chiêu cười nói: “Là đèn sáng giống sao.”
“Vì sao lại không giống nhau ạ?”
“Vì sao lại phải giống nhau?” Hứa Chiêu hỏi lại.
“Bởi vì đều là đèn mà.”
“Người với người không ai giống ai, vì sao lại muốn đèn nào cũng giống đèn nào?”
Hứa Phàm mờ mịt một chút, không trả lời được, sau đó ôm cổ Hứa Chiêu, ánh mắt long lanh nhìn xung quanh.
Hứa Chiêu cười đi vào khách sạn gần nhà ga cùng Thôi Định Sâm, đặt một phòng đôi.
Tuy có chút đơn sơ, nhưng vẫn giống như thế kỷ XXI, có giường, toilet, TV, giá áo, vừa rồi cô tiếp tân còn đưa tới hai ấm nước, chén trà, thực sự làm người ta vừa ý.
Hứa Chiêu đặt Hứa Phàm xuống, Hứa Phàm bắt đầu đi tới đi lui khắp nơi, sau đó hỏi: “Ba ba, đây là nhà chúng ta ạ?”
Hứa Chiêu đáp: “Không phải.”
“Vậy là nhà của ai ạ?” Vấn đề Hứa Phàm không hiểu luôn luôn nhiều như thế.
“Đây là nhà của ông chủ, chúng ta ở lại một đêm.”
“Ở lại một đêm ạ.”
“Ừ.”
Hứa Phàm không hỏi lại, tiếp tục nhìn khắp nơi.
Hứa Chiêu thì cảm ơn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói: “Không có gì, mệt không? Đi toilet tắm rửa vệ sinh rồi ngủ đi.”
Hứa Chiêu nói: “Tiểu thúc, thúc đi tắm trước đi, cháu sắp xếp đồ ra đã, để lát nữa tắm cho Hứa Phàm ạ.”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm vẫn đang tò mò quan sát TV lớn, căn bản không có ý muốn đi tắm, Thôi Định Sâm lúc này mới đi vào toilet.
Cửa phòng tắm bị mở cạch một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Hứa Phàm, Hứa Phàm nhanh chóng bạch bạch chạy vào toilet, nhìn thấy Thôi Định Sâm đang đứng trước bồn rửa tay, bé cũng chạy tới, tay bám lấy thành bồn, kiễng mũi chân, thấy được gương, thấy được cả mình ở trong gương, đầu tiên là nhoẻn miệng cười thật tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm đang rửa mặt chuẩn bị cạo râu.
Ánh mắt long lanh của Hứa Phàm nhìn chằm chằm Thôi Định Sâm một hồi lâu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bé xoay người chạy khỏi toilet, hỏi Hứa Chiêu: “Ba ba, thơm thơm của con đâu ạ?”
Hứa Chiêu đang sắp xếp đồ đạc quay đầu hỏi: “Con muốn thơm thơm làm gì?”
“Con muốn bôi thơm thơm.”
“Mặt con đã rửa đâu mà đòi bôi.”
Hứa Phàm đưa tay sờ mặt, nhận ra đúng là mình chưa rửa, vì thế lại chạy vào nhà vệ sinh, đứng trước mặt Thôi Định Sâm, nhìn thấy Thôi Định Sâm đang cạo râu, động tác vô cùng đẹp trai, hơn nữa Thôi Định Sâm đã anh tuấn sẵn, đây là điều mọi người cũng biết, Hứa Phàm cũng biết.
Hứa Phàm nhìn trong chốc lát, tay lại bám vào thành bồn, kiễng chân soi gương.
Thôi Định Sâm ở bên sợ Hứa Phàm bị ngã, vì vậy đem khăn mặt phủ lên, ngăn tầm mắt của Hứa Phàm, không để Hứa Phàm tiếp tục bám bồn rửa soi gương.
Hứa Phàm sửng sốt một chút, lại dịch sang bên một tẹo, Thôi Định Sâm lại dịch khăn mặt theo.
Hứa Phàm lại dịch.
Thôi Định Sâm lại dịch khăn mặt.
Hứa Phàm lại dịch thêm.
Thôi Định Sâm lại dịch khăn mặt thêm.
Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cúi đầu nhìn Hứa Phàm, biểu tình vẫn như ngày thường, nhưng không kiềm được khí chất trấn áp.
Hứa Phàm không bình tĩnh được nữa, quay đầu chạy ra khỏi toilet, chạy tới trước mặt Hứa Chiêu, mếu máo gọi: “Ba ba.”
Hứa Chiêu tò mò hỏi: “Đây là sao thế này?”
Hứa Phàm tủi thân mà nói: “Thôi Nhị gia, chắn gương của con, không, không cho con soi.”
Hứa Chiêu đơ người một lát, mới hiểu được ý của Hứa Phàm, hỏi: “Con nói là Thôi Nhị gia chắn con, không cho con soi gương hả?”
“Dạ.” Hứa Phàm đáp.
“Vậy con nói với ông, bảo ông đừng chắn con nữa.”
“Nhưng, nhưng, ông là người lớn, con không nói được ông.”
“...”