Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 88: Chương 88




Nói không được?

Hứa Phàm không nói được Thôi Định Sâm?

Hứa Chiêu chắc chắn không tin, riêng về vụ ăn nói, Hứa Phàm, Đại Trang xưng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, huống chi Thôi Định Sâm còn ít nói hơn người bình thường, Hứa Phàm nhà cậu hôm nay thật sự rất khiêm tốn, rất rất khiêm tốn.

Khóe miệng Hứa Chiêu run một chút, hỏi: “Con đã nói với ông chưa?”

Hứa Phàm đáp: “Con, con chưa.”

Hứa Chiêu dở khóc dở cười mà nói: “Vậy sao, con chưa nói với ông mà đã bảo không nói được, như vậy không đúng đâu.”

Hứa Phàm kiên trì nói: “Ông, ông là người lớn.”

Hứa Chiêu nhẹ nhàng lên tiếng: “Người lớn cũng nghe được lời đề nghị.”

“Nhưng, nhưng...” Hứa Phàm nói không nên lời.

Hứa Chiêu nói: “Đừng sợ, đi nói với ông, nói con cũng muốn soi gương, chúng ta đã trả tiền thuê phòng, gương ông soi được, con cũng soi được.”

Hứa Phàm nhìn chằm chằm Hứa Chiêu một lát, nói: “Ba ba, ba nói giúp con đi.”

Hứa Chiêu nghiêm túc nói: “Chuyện của con tự con làm.”

“Con, con con sợ.” Hứa Phàm nói thật.

“Sợ cái gì?”

“Sợ Thôi Nhị gia.”

“Ông có gì đâu mà sợ.”

“Ông, ông, ông không cười, ông, ông sẽ đánh mông con.”

Quả nhiên, trẻ con đứa nào cũng sợ Thôi Định Sâm, cho tới nay là do có Hứa Chiêu ở bên, nên Hứa Phàm mới có một bộ không sợ trời không sợ đất.

Hứa Chiêu khuyên nhủ Hứa Phàm: “Không đâu.”

Hứa Phàm nói: “Sẽ.”

“Sẽ không, con không làm sai chuyện gì, ông sẽ không đánh mông con, con đi thử xem, ba ba tin tưởng con.”

Hứa Chiêu lần nữa cổ vũ Hứa Phàm.

Hứa Phàm nhìn về phía toilet một cái.

Hứa Chiêu sờ tay Hứa Phàm, nói: “Đi đi, con chính là nam tử hán dũng cảm, ba ba tin con, tin rằng không có gì có thể làm khó con.”

Ánh mắt long lanh của Hứa Phàm nhìn chằm chằm Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu cổ vũ Hứa Phàm, nói: “Cố lên.”

Hứa Phàm rốt cục được cổ vũ, bạch bạch tới cửa toilet, quay đầu lại nhìn Hứa Chiêu một cái, sau đó lại nhìn Thôi Định Sâm, tay bám lấy khung cửa, gọi: “Thôi Nhị gia.”

Thôi Định Sâm quay đầu lại nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm nhỏ giọng nói: “Cháu muốn soi gương.”

Thôi Định Sâm đã cạo râu xong, cũng nghe được lời đối thoại thì thầm của Hứa Chiêu, Hứa Phàm, nói: “Cháu soi đi.”

Hứa Phàm nói: “Ông không được chắn cháu, cháu là bảo bảo, cháu, cháu sẽ khóc, cháu khóc to lắm, không dỗ được đâu.”

“Lợi hại như vậy?”

“Dạ.”

“Được, tôi không chắn cháu nữa.”

Hứa Phàm nửa tin nửa ngờ mà tới trước bồn rửa tay, tay nắm thành bồn, không cần kiễng chân đã có thể nhìn thấy mình trong gương, còn hì hì cười, căn bản không để ý rằng trên sàn nhà trơn bóng đã có thêm hai tấm thảm chống trơn trượt.

Đứa nhóc tự luyến!

Thôi Định Sâm không quản Hứa Phàm nữa, bắt đầu đánh răng, tắm rửa, sau đó ra khỏi toilet, thấy Hứa Chiêu vẫn còn đang sắp xếp.

“Vẫn chưa dọn xong à?” Thôi Định Sâm hỏi.

“Dạ.” Hứa Chiêu ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm, thấy Thôi Định Sâm đang mặc một bộ áo ngủ mà tối, dưới ánh đèn mờ nhạt lại nhiều thêm vài phần nhu hòa, thật sự là mặt đẹp dáng đẹp mặt gì cũng đẹp, Hứa Chiêu thở dài. Sau đó hỏi lại: “Tiểu thúc, Hứa Phàm nhà cháu đâu ạ?”

“Đang soi gương trong toilet.”

“Vẫn đang soi ạ?”

“Ừ.”

Hứa Chiêu đỡ trán một phen, lấy quần áo đi vào toilet. Mới vừa vào đã thấy Hứa Phàm đang kiễng chân lấy dao cạo râu của Thôi Định Sâm trên bồn rừa.

“Hứa Phàm, con đang làm gì đấy.”

Hứa Phàm quay đầu cười hì hì nói: “Ba ba, con cũng cạo dâu.” Là cạo 'râu'.

Hứa Chiêu nói: “Bớt làm đỏm, con làm gì có râu.”

Hứa Phàm soi gương nói: “Con lớn sẽ có.”

“Ừ, lại đây tắm rửa.”

“Không tắm đâu, lạnh lắm.”

“Có máy sưởi, không lạnh.”

“Không tắm.”

Hứa Chiêu không cưỡng ép Hứa Phàm tắm rửa, mà là nói: “Tắm sạch là đẹp trai cực kỳ luôn.”

Hứa Phàm lập tức đáp ứng: “Dạ.”

Hứa Chiêu đóng cửa phòng tắm lại, tắm rửa cùng Hứa Phàm, mặc quần áo mỏng vào, sau đó Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm để vào giường cạnh Thôi Định Sâm, để Hứa Phàm vào trong chăn trước, rồi hỏi Thôi Định Sâm: “Tiểu thúc, thúc có muốn giặt đồ luôn không, vừa lúc cháu đang giặt quần áo, có thể giặt giúp thúc mấy bộ luôn?”

Thôi Định Sâm vươn tay chỉ chỉ: “Tôi giặt rồi.”

Hứa Chiêu nhìn theo hướng chỉ thì thấy trên dây phơi đã có quần lót, kỳ thật cậu hỏi quần áo không bao gồm quần lót, nhưng bị Thôi Định Sâm chỉ như vậy lại cảm thấy không được tự nhiên. Hứa Chiêu mỉm cười nhìn Thôi Định Sâm nói: “Cháu vào giặt đồ đây.”

“Ừ.” Thôi Định Sâm gật đầu.

“Vậy-”

“Tôi giúp cậu trông Hứa Phàm.”

“Dạ, cảm ơn tiểu thúc.”

“Không có gì.”

Hứa Chiêu đi giặt quần áo.

Thôi Định Sâm nhìn sang Hứa Phàm đang nằm trên giường khác, nhóc béo vừa mới tắm xong, khuôn mặt dưới ánh đèn trắng nõn, không có quần áo dày bao bọc mà vẫn mập mập.

Nhận được ánh mặt của Thôi Định Sâm, Hứa Phàm quay đầu lại nhìn.

Thôi Định Sâm tiếp tục nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm quay mặt sang một bên, sau đó lại quay lại nhìn Thôi Định Sâm nói: “Cháu bôi thơm thơm.”

Thôi Định Sâm hỏi: “Thì sao?”

Hứa Phàm nói: “Cháu thơm thơm.”

“À.”

“Ba ba của cháu bôi cho cháu.”

“À.”

“Bôi thơm thơm là phải nhắm mắt lại.”

“...”

“Nếu bôi thơm thơm vào mắt, sẽ đau, sẽ đau khóc.”

“...”

Nói nhiều thật.

Thôi Định Sâm nhịn không được cầm sách trên tủ đầu giường lên, bắt đầu đọc sách. Không để ý Hứa Phàm nữa, cái miệng lập tức dừng lại, nhìn trái nhìn phải một hồi, chán quá, đang định gọi ba ba thì nghe Thôi Định Sâm nói: “Xem TV đi.”

Hứa Phàm nhanh chóng trả lời: “Xem!”

Thôi Định Sâm xuống giường, mở TV, có thể là do quá muộn nên các chương trình truyền hình đều đã hết, chỉ còn một kênh bản tin, y hỏi: “Xem cái này à?”

“Xem cái này ạ.”

Thôi Định Sâm lần nữa ngồi trên giường đọc sách.

Hứa Phàm ngồi trên giường xem TV.

Chờ đến khi Hứa Chiêu giặt xong quần áo đi ra, liền nhìn thấy hai người một đọc sách một xem TV, không ai để ý tới ai, nhưng lại rất hài hòa.

Chỉ là Hứa Chiêu vừa xuất hiện liền hết hài hòa, Thôi Định Sâm bỏ sách xuống, vừa định bắt chuyện với Hứa Chiêu đã bị Hứa Phàm đoạt mất: “Ba ba, con đói bụng.”

Thôi Định Sâm: “...”

“Đói bụng à?” Hứa Chiêu hỏi.

“Dạ, con muốn ăn khoai chiên.” Hứa Phàm nói.

“Không ăn khoai chiên, giờ uống nửa bình sữa được không?”

“Cũng được ạ.” Hứa Phàm sảng khoái nói.

Đây là bắt chước giọng điệu của người lớn này.

Hứa Chiêu véo véo mặt Hứa Phàm.

Hứa Phàm cười rộ lên.

May mà Hứa Chiêu có mang theo bình sữa và bột sữa, pha cho Hứa Phàm nửa bình để Hứa Phàm ôm tự uống, rốt cục chặn được miệng Hứa Phàm, bên trong phòng an tĩnh một mảnh. Bấy giờ Thôi Định Sâm mới cất tiếng: “Hứa Phàm còn uống sữa à?”

Hứa Chiêu đáp: “Trước kia thì không uống nhưng gần đây mới uống ạ.” Trước kia là không có tiền uống sữa, hồi nhỏ toàn uống nước gạo, mà nước gạo loãng cũng không có nhiều nên khi đó bé vừa nhỏ vừa gầy.

“Vì sao bây giờ lại uống sữa?” Thôi Định Sâm tò mò hỏi.

Hứa Chiêu trả lời: “Bởi vì nó mãi không cao lên, tuổi cũng gần với mấy đứa trong thôn mà nó còn lùn hơn cả Đại Trang. Cháu cũng nghe mọi người nói là uống sữa sẽ cao lên cho nên thử xem.”

Thôi Định Sâm nghĩ rồi hỏi: “Nhà cậu có ai lùn không?”

Hứa Chiêu đáp: “Không có.”

“Vậy ba lớn của nó thì sao?” Là chỉ một ba ba khác của Hứa Phàm.

“Cao hơn cháu rất nhiều.” Hứa Chiêu lập tức đáp.”

Cái 'lập tức' này làm sắc mặt Thôi Định Sâm tối sầm lại, nhịn không được nhìn Hứa Phàm đang uống sữa trong lòng Hứa Chiêu, thanh âm có chút khó chịu: “Vậy thì nó không lùn đâu, chỉ là chưa phát triển thôi.”

Hứa Chiêu cười nói: “Hy vọng là thế ạ, cháu nghe bác gái nói thúc cũng thế.”

“Ừ, hồi tiểu học tôi thấp nhất lớp.”

“Cha mẹ tiểu thúc đều cao ạ?”

“Ừ, đều không lùn, mẹ tôi cao gần một mét bảy.”

“Phụ nữ vậy là rất cao đó ạ.” Hứa Chiêu cảm thấy hứng thú hỏi: “Khi nào thúc mới bắt đầu phát triển chiều cao thế?”

Khóe miệng Thôi Định Sâm mang cười mà đáp: “Cấp hai.”

“Tiểu thúc hẳn không nghĩ rằng mình sẽ cao như thế đâu nhỉ?”

“Tôi cao sao?” Thôi Định Sâm hỏi lại.

“Cao ạ, rất cao ạ.” Hứa Chiêu cười đáp.

Thôi Định Sâm hỏi tiếp: “Cậu có thích người cao không?”

Hứa Chiêu nói: “Đương nhiên, cháu hy vọng sau này Hứa Phàm cũng có thể cao như thúc.”

Lời nói này vô cùng dễ nghe, trong lòng Thôi Định Sâm vô cùng vui sướng, nói: “Không cần gấp, ba tuổi cao như vậy là đạt chuẩn rồi.”

“Dạ, hôm nay cháu gặp một đứa bé ba tuổi trên xe lửa, còn lùn hơn Hứa Phàm nữa.”

“Cho nên cậu liền hết lo?”

Hứa Chiêu đột nhiên cảm giác như học sinh bị thầy giáo phát hiện làm trò xấu, hỏi: “Có phải không phúc hậu lắm không ạ?”

Thôi Định Sâm cười nhẹ, nói: “Không có, là tâm lý bình thường.”

Hứa Chiêu nghe xong cười một chút, sau đó cúi đầu nhìn Hứa Phàm trong ngực, Hứa Phàm đang ngậm cái núm cao su mà ngủ, bình sữa đã uống sạch sẽ, trông ngoan cực kỳ.

Hứa Chiêu lấy bình sữa khỏi tay Hứa Phàm, để bình sữa lên đầu giường, rồi ôm Hứa Phàm, đắp chăn lên cả hai, ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm, trên mặt hơi mệt mỏi, nói: “Tiểu thúc, đã khuya rồi, thúc cũng ngủ sớm đi.”

“Ừ, cậu ngủ đi.”

“Thúc ngủ ngon.”

“Ừ.”

Thôi Định Sâm vừa dứt lời, Hứa Chiêu lập tức đi vào giấc ngủ.

Thôi Định Sâm chưa ngủ, rời giường tắt TV, tắt đèn toilet, đèn phòng, mở đèn ngủ đầu giường, sau đó nằm nghiêng người ngắm Hứa Chiêu, không kiêng nể gì mà nhìn, càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thấy muốn, đúng, là muốn, ở gần nhau như vậy, nhìn cậu ôm Hứa Phàm, y chỉ muốn kéo Hứa Phàm ra, mình ôm Hứa Chiêu ngủ.

Nhưng y không thể.

Y có thể làm gì được? Hứa Chiêu IQ vô cùng thấp, coi Hứa Phàm còn quan trọng hơn bản thân, không cẩn thận chạm phải điểm mấu chốt “Hứa Phàm” này, lập tức sẽ bị Hứa Chiêu bài xích. Trước khi nằm thẳng lại, y không nhịn được nhìn Hứa Phàm, cũng là khuôn mặt nhỏ giống với Hứa Chiêu, thực ra cũng rất đáng yêu, nhưng chỉ bằng một phần trăm của Hứa Chiêu. Thôi Định Sâm lại dời mắt về khuôn mặt Hứa Chiêu, lẳng lặng mà nhìn, trong tâm nhẹ nhàng tới lạ.

Hai cha con đều ngoan, mặt đối mặt ngủ, thực đáng yêu. Thôi Định Sâm vào toilet rửa lại mặt một chút, khi trở về, hai cha con chưa tỉnh, chân béo của Hứa Phàm lại thò ra ngoài chăn.

Cái chân này thực sự lắm thịt.

Thôi Định Sâm tiến lên, đẩy mạnh chân Hứa Phàm vào trong chăn, sau đó nhẹ chạm vào mặt phúng phính của Hứa Phàm, ngón tay xoẹt qua mặt Hứa Chiêu một chút, trong lòng rung động, động tác cứng lại, ánh mắt yên lặng nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu thực sự rất đẹp, là vẻ đẹp rất rất hiền, càng nhìn càng thấy đẹp, sạch sẽ, nhã nhặn, còn mang theo chút ấm áp, làm người khác không nhịn được phải tới gần.

Hơn nữa đối với Thôi Định Sâm mà nói, Hứa Chiêu như có một lực hấp dẫn vô cùng lớn, từ ngày đầu tiên đã hấp dẫn y, lâu như vậy, sự hấp dẫn này càng trở nên mạnh mẽ, ngay cả y có chút không thể nào khống chế được, không kìm lòng được mà vươn tay, hướng về khuôn mặt tuấn tú của Hứa Chiêu.

Còn chưa chạm được, Hứa Chiêu bỗng tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.