Đưa một phần phương pháp luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi cho Trưởng lão Luyện Khí, Bạch Dịch rời khỏi Luyện Khí Điện, đi thẳng tới Đan Các.
Dương Hải đã chờ lâu, thấy Bạch Dịch, bình tĩnh đưa hắn đến một gian viện vắng vẻ.
Đi vào gian viện không người này, Bạch Dịch lập tức lấy ra Truy Hồn Kính từ Lũng Thiên Lý, lại lấy ra máu của Bạch Ngọc được linh lực giữ lại. Hắn rải đầy máu tươi lên mặt kính Truy Hồn Kính, lập tức thúc giục Pháp khí truy tung này.
Bạch Dịch kết luận Bạch Ngọc tất sẽ bị Tào Cửu Tiền giam cầm ở Đan Các, cho nên hắn mới dùng Truy Hồn Kính ở Đan Các. Đợi sau khi mặt kính đen kịt thu nạp máu tươi của Bạch Ngọc, một bộ hình ảnh lờ mờ chậm rãi hiện ra.
Đó là một chỗ địa lao âm u, không lớn lắm, lại cực kỳ sâu thẳm, bốn phía vách tường địa lao trải đầy rêu xanh, nhìn qua là chỗ sâu trong lòng đất.
Trung tâm địa lao có một bệ đá không cao, trên bệ đá có một giá gỗ dùng khi thẩm vấn tội tù. Trên giá gỗ treo một bóng người gầy yếu đến mức da bọc xương, bóng người cúi thấp đầu, tóc dài xơ xác rũ xuống, không thấy rõ dung mạo.
“Ngọc nhi. . .”
Thấy tình cảnh của muội muội, trong mắt Bạch Dịch bắn ra thần sắc cực kỳ rét lạnh, tiếp tục thúc giục linh lực, bắt đầu tìm kiếm cửa vào địa lao.
Chỗ tốt của Truy Hồn Kính là chỉ cần có máu tươi, có thể truy tung đến nơi ở của mục tiêu. Không lâu sau, Bạch Dịch mạnh mẽ thu lại linh lực, lật tay cất Truy Hồn Kính vào.
“Tìm được rồi?”
Dương Hải vội vàng hỏi thăm, từ khi Diêm Sơn an bài Đan Các trước tất cả các đệ tử Đan Các thì một mình bế quan ở nơi Tào Cửu Tiền bế quan trước kia. Giờ tất cả đệ tử Đan Các có thể nói lấy Dương Hải như thiên lôi sai đâu đánh đó, hắn thành công thay thế địa vị lúc trước của Dương Nhất Phàm, chân chính trở thành đệ nhất nhân Đan Các.
Bạch Dịch thu hồi Truy Hồn Kính, không nói một lời, rời khỏi tòa viện. Dương Hải vội vàng đi sau hắn, hai người xuyên qua hơn nửa Đan Các, cuối cùng đi vào một mảnh đất hoang phía sau Đan Các.
Trong mảnh đất hoang này có một suối nước nho nhỏ, thứ tuôn ra bên trong chính là nước sơn tuyền. Bình nước nước ăn của đệ tử Đan Các đều đến từ chỗ sơn tuyền này.
Xuyên qua đất hoang, phía sau suối nước tuôn ra sơn tuyền có một hòn núi đá, hòn núi đá này chính là cửa vào mật thất.
Núi đá nhìn qua không lớn lại có hơn phân nửa hãm sâu trong đất, ít nhất khối nham thạch này nặng gần ngàn cân. Đừng nói là đệ tử Trúc Cơ, dù là Trưởng lão Kim Đan cũng không dễ nhấc ra.
Vận chuyển Đảo Thiên Công, hai tay Bạch Dịch tương đối có lực, dựa vào Đảo Thiên Công trong nháy mắt bộc phát ra luồng sức lực lớn, một hơi nhấc tảng đá lớn lên. Hiện ra dưới tảng đá lớn là một thông đạo sâu thẳm thông xuống lòng đất.
“Ta xuống dưới với ngươi.” Dương Hải đã không kinh sợ với chuyện quái dị khi Bạch Dịch có thể nhấc lên cự thạch vạn cân nữa, hắn chỉ lo lắng khi Bạch Dịch thấy thi thể muội muội sẽ nổi giận phát cuồng.
“Không cần.”
Bạch Dịch lạnh nhạt nói ra hai chữ này, bóng dáng hơi gầy liền biến mất giữa mật đạo.
Ngoài thông đạo, Dương Hải chau mày, thở dài một tiếng rồi xếp bằng trên đá lớn, chờ Bạch Dịch quay về. Theo hắn thấy, sợ rằng không thể tránh được một hồi sinh ly tử biệt.
Trong thế gian vốn có thăng trầm, sinh lão bệnh tử, Tu Chân Giả chỉ là một đám dị loại nghịch thiên tu hành. Nhưng những dị loại này, nói cho cùng, vẫn là người, không phải tiên cũng không phải thần. Nếu là người, sẽ không thoát khỏi vận mệnh tối tăm đã bị chú định.
Cuối thông đạo sâu thẳm, bước chân Bạch Dịch cuối cùng dừng ở bệ đá trung tâm mật thất. Trên giá gỗ trước mắt, một cỗ thân thể gầy gò như lá rách trong gió, sắp theo gió biến mất.
Bạch Ngọc bị đóng đinh trên giá gỗ đã không còn hình người, gầy chỉ còn da bọc xương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà cũng không thấy màu máu, tựa như một bộ xương khoác da người, mái tóc trên đầu không những khô xác xơ, còn hiện ra màu xám trắng.
Bộ dáng Bạch Ngọc trước mắt đâu còn là thiếu nữ thanh xuân rực rỡ trước kia, rõ ràng là một lão phụ sinh cơ sắp hết!
“Ngọc nhi. . .”
Trong tiếng gọi khẽ, Bạch Dịch vén mái tóc khô xác xơ trước mặt Bạch Ngọc, theo đó một đôi đồng tử trống rỗng vô thần xuất hiện trước mặt hắn.
Trong mắt Bạch Ngọc trải đầy tơ máu, đồng tử trở nên cực lớn, gương mặt tái nhợt cũng phủ đầy tử khí, đó là dấu hiệu cô bé sắp tử vong.
Bỗng nhiên đồng tử mờ mịt khẽ động, trong cổ họng sớm khô nứt của Bạch Ngọc phát ra một tiếng tràn đầy sợ hãi, tuyệt vọng, lại cực kỳ lưu luyến, tủi thân: “Ca. . .”
Giống như tiếng quạ khóc trong đêm, trong con mắt chết lặng của Bạch Ngọc chảy một chút nước mắt mang theo vết máu, theo khóe mắt chảy xuống, lưu lại một vết máu dữ tợn trên gương mặt tái nhợt.
Chỉ sợ đó là một đám máu đỏ tươi cuối cùng trong cơ thể nàng.
“Hối hận à.” Bạch Dịch cưng chiều nhìn muội muội, giống như hai huynh muội lúc còn thiếu niên, khẽ vuốt nhẹ mái tóc khô xác xơ.
“Không.” Âm thanh Bạch Ngọc dần dần lớn hơn một ít, nàng cực kỳ lưu luyến mà cảm nhận sự dịu dàng của huynh trưởng, khàn khàn nói: “Ca nhất định sẽ báo thù cho Ngọc nhi.”
“Kẻ hại ngươi đã bị ta giết.”
Bạch Dịch nhẹ nói nói: “Hắn đã bị bằm thây vạn đoạn, Thần hồn còn sót lại cũng bị thôn phệ hoàn toàn, sinh hồn bị Chúc Long nuốt mất trọn đời sẽ không được siêu sinh. Biết vì sao người bị Chúc Long nuốt mất lại không thể luân hồi không?”
Bạch Dịch tựa như một vị huynh trưởng hiền lành, vì muội muội tuổi nhỏ không thể ngủ yên mà kể câu chuyện kỳ dị, ngay sau đó hắn giải thích: “Bởi vì trong bụng Chúc Long có một nơi kỳ dị, hồn phách đến cái chỗ đó chỉ có thể lâm vào vạn kiếp bất phục.”
Nghe ca ca kể, Bạch Ngọc dần dần hiện ra một chút giải thoát vui vẻ, tia thanh tỉnh cuối cùng trong mắt đang dần dần tán đi. Bộ dáng bi thảm kia của cô bé, dù là cường giả tu chân nhìn thấy cũng cảm thấy tinh thần chán nản.
“Ngọc nhi, muội phải nhớ kỹ, thứ muội muội của Bạch Dịch ta cần phải học được không phải là đạo pháp tiên quyết, mà là dũng cảm.”
Bạch Dịch thấp giọng nói, trong mắt đột nhiên lóe ra một loại thần thái không người nào có thể lý giải, tựa như Thương Long lượn vòng trên chín tầng trời, gào thét với các sinh linh nhỏ bé trên đại địa. Trong tiếng rống kia, tràn đầy một loại khí tức cuồng ngạo bễ nghễ thiên hạ.
“Mặc dù gần như tử địa, nhưng cũng phải đứng nghiêm. Gân có thể đứt, máu có thể khô, duy chỉ có lưng không được cúi xuống nửa phần.”
Khi nói ra những lời này, thần thái trong mắt Bạch Dịch bỗng nhiên biến đổi một lần nữa, nhiều thêm một loại cao ngạo và khinh cuồng quán tuyệt thiên hạ. Hắn cao giọng quát: “Người Bạch gia chúng ta thà bị vạn người đố kỵ cũng không để một người thương hại!”
Vù!
Theo tiếng quát nhẹ của Bạch Dịch, ngoại trừ chủ kiếm đen như mực, ba mươi lăm thanh Tử Đằng Kiếm bay loạn lên, giữa không trung đứt gãy thành trăm cây gai nhọn giống như cương châm, lượn vòng bên người Bạch Ngọc.
“Ta nói rồi, trong kiếp này, ta không chết, muội bất diệt!”
Trong lúc Bạch Dịch quát nhẹ đã vận chuyển một loại đạo quyết không ai nhận ra. Theo thuật pháp thi triển, âm phong trong toàn bộ mật thất nổi lên, giữa cuồng phong gào thét, mật thất nho nhỏ này giống như Quỷ Vực hàng lâm.
Đối mặt với dị tượng, Bạch Ngọc sắp chết không chỉ không sợ, trong nụ cười yếu ớt như được giải thoát lại mang theo thần sắc kiên nghị. Nàng hao hết lực lượng cuối cùng của mình, nặng nề gật đầu một cái, đại biểu cho nàng đã ghi tạc trong lòng lời ca ca nói sẽ không để nàng chết nơi tử địa.
Trong cuồng phong, quang mang sắc nhọn trong mắt Bạch Dịch chớp động, trăm cây gai nhọn sắc bén ngay lập tức đâm vào cơ thể Bạch Ngọc sớm đã chảy hết tinh huyết. Trong khoảnh khắc, trên người cô bé đã xuất hiện một trăm miệng vết thương xỏ xuyên qua toàn thân khiến người ta sợ hãi.