Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 257: Chương 257: Bố trí Đan Các




Sau khi Diêm Sơn hiện thân, phát hiện Bạch Dịch hoàn hảo không tổn hao gì, mà Tào Cửu Tiền lại biến mất vô tung, biết rõ đại chiến đã chấm dứt, ngoài sự nhẹ nhõm, Diêm Sơn còn nghĩ mà sợ.

Trảm Kim Đan, nhất là chém giết cường giả Kim Đan hậu kỳ. Diêm Sơn sợ không phải là Tào Cửu Tiền, mà là sợ gã thiếu niên gầy yếu trước mắt này.

Im lặng trong chốc lát, hắn khàn khàn nói: “Cừu gia đã chết, hẳn là sau này chúng ta sẽ an toàn.”

Dương Hải nằm trong góc cố sức đứng lên, nhìn Bạch Dịch cả người đều là máu, đau khổ than một tiếng, nói: “Không ngờ Tào Cửu Tiền lại tàn nhẫn như thế, chỉ sợ muội muội ngươi...”

“Ta nói rồi, dù ngươi chết, ta cũng sẽ báo thù cho ngươi.” Với lời nói của Dương Hải, Bạch Dịch dường như từ chối không nghe thấy, hắn thấp giọng nỉ non nói: “Dương Nhất Phàm, ngươi có thể nhắm mắt.”

Những lời này của Bạch Dịch đã từng nói trước khi Dương Nhất Phàm tiếp tục bái nhập vào Đan Các. Theo hắn, mặc dù Dương Nhất Phàm trở thành nhân vật khiến người người chú ý trong Đan Các, vẫn cực kỳ nguy hiểm, nhưng không ngờ Dương Nhất Phàm quả nhiên không thoát khỏi độc thủ của Tào Cửu Tiền, thành oan hồn chết uổng.

Lau vết máu trên người, Bạch Dịch dùng linh lực giữ một ít máu tươi. Sau đó hắn lấy ra mấy bộ đạo bào, chia cho Diêm Sơn và Dương Hải, chính mình cũng thay một bộ.

“Sau này chúng ta nên đi nơi nào.” Dương Hải nhíu mày nói: “Tào Cửu Tiền đoạt xá Dương Nhất Phàm, hôm nay chết ở chỗ này, có thể nói hai nhân vật có thực quyền trong Đan Các đã hoàn toàn biến mất, sớm muộn gì tông môn cũng phát hiện Đan Các bất thường. Một khi truy tung là ngươi gây nên, tóm lại là một trận phiền toái.”

Dương Hải lo lắng là lo lắngThương Vân tông điều tra, một khi Bạch Dịch bị liên lụy vào, Chấp Pháp Điện Thương Vân Tông cũng không ngồi không. Gần như những đệ tử chấp pháp kia đều là nhân vật máu lạnh, đặc biệt là Trưởng lão Chấp Pháp nổi danh nghiêm khắc.

Chuyện Tào Cửu Tiền đoạt xá Dương Nhất Phàm này gần như không thể nói rõ, cho dù có Dương Hải ra mặt làm chứng, Chấp Pháp Điện cũng chưa chắc sẽ tin tưởng. Tuy nói hai người đã chết không có đối chứng, nhưng có thể cường giả Nguyên Anh sẽ có những cách khác truy tung ra hung thủ giết người, mà một khi Bạch Dịch bị liên quan đến, hậu quả không thể tưởng được.

“Trưởng lão Đan Các vẫn còn.”

Bạch Dịch nhìn Diêm Sơn, lại nhìn Dương Hải, trầm giọng nói: “Có vị thủ đồ Đan Các là ngươi, cuộc chiến giành Linh mạch năm sau tông môn bề bộn nhiều việc, chỉ cần hai người các ngươi tồn tại, sẽ không ai hoài nghi Đan Các xảy ra chuyện gì.”

Nghe những lời này của Bạch Dịch, Dương Hải hơi kinh hãi, hắn nghi hoặc mà nhìn Diêm Sơn.

Quả thực, bộ dáng lúc này của Diêm Sơn không khác Tào Cửu Tiền là bao. Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp trung này Bạch Dịch luyện chế dựa theo bộ dáng Tào Cửu Tiền, trừ khi có người dùng linh thức cảm giác kỹ lưỡng, nếu không sẽ không ai nghi ngờ Diêm Sơn.

“Dù sao hắn cũng không phải Tào Cửu Tiền, giả mạo Trưởng lão Thương Vân Tông không phải là chuyện nhỏ, một khi bị điều tra ra, chúng ta đều là trọng tội.” Dương Hải lo lắng nói: “Hơn nữa ta là đào phạm thiên lao, trở về Đan Các chỉ sợ càng bị người hoài nghi.”

Bạch Dịch lo lắng giống Dương Hải, bắt đầu nghiêm trọng phân phó: “Diêm Sơn, sau khi trở về Đan Các, đầu tiên ngươi bổ nhiệm Dương Hải là người tạm thời quản lý công việc trong Đan Các, sau đó ngươi liền bế quan không ra. Giao toàn bộ sự vụ Đan Các cho Dương Hải quản lý, ngươi có thể toàn lực bế quan tu luyện pháp thuật Quỷ đạo.”

An bài xong Diêm Sơn, Bạch Dịch lại nói với Dương Hải: “Có Trưởng lão Đan Các tự mình bổ nhiệm, không cần giải thích bất cứ lời nào, tất cả mọi người sẽ cho rằng Trưởng lão Đan Các đã tha thứ cho việc năm đó ngươi trộm đan. Lỗi lầm của ngươi vốn là không hòa thuận giữa thầy và trò, không liên quan tới tông môn. Chỉ cần Trưởng lão Đan Các lên tiếng, ngươi vẫn là Thủ đồ Đan Các, lấy thanh danh của Dương Hải ngươi, đệ tử Đan Các không ai không phục.”

Nghe xong Bạch Dịch an bài, Dương Hải trầm tư một chút, gật đầu nói: “Quả thực như ngươi nói, chỉ cần Tào Cửu Tiền bổ nhiệm công việc tạm thời cho ta tại đại diện Đan Các, đệ tử Đan Các khác không ai dám ngỗ nghịch. Nhưng mà chung quy biện pháp này cũng không phải con đường lâu dài, Trưởng lão Đan Các có thể bế quan mười năm, thậm chí vài thập niên, nhưng cuối cùng sẽ có ngày hắn xuất quan. Chỉ cần xuất quan, trước mặt Trưởng lão khác của Thương Vân, trước mặt Tông chủ, kiểu gì hắn cũng lộ ra sơ hở.”

Điều Dương Hải lo lắng không phải không có lý, một khi Diêm Sơn dùng thân thể khôi lỗi này xuất hiện trước mặt một đám Trưởng lão Thương Vân Tông, chỉ cần có một người dùng linh thức cảm giác sẽ phát hiện hắn không ổn, vì đó nhìn thấu thân thể khôi lỗi của hắn.

“Vài thập niên. . .”

Bạch Dịch ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xanh sậm, nói nhỏ: “Đã đủ rồi.”

Đích thực thời gian vài chục năm là đủ rồi. Diêm Sơn và Dương Hải không lắm đầy đủ trong lời Bạch Dịch đến cùng là có ý gì, bọn họ càng không cách nào tưởng tượng được, chỉ cần thời gian vài chục năm, cảnh giới của Bạch Dịch sẽ tăng đến một trình độ bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới. Cho đến lúc đó, Bạch Dịch có đủ lòng tin tưởng dùng sức một mình, lực áp toàn bộ Thương Vân Tông!

Phốc.

Chúc Hỏa nuốt xương trắng trọn một trăm lần, lúc này giống như bị kẹt trong cuống họng, hộc ra một đoạn xương trắng nhỏ, nhìn qua hẳn là khối xương nào đó trên người Tào Cửu Tiền. Nhưng có điều khác là, đoạn xương trắng nhỏ này rõ ràng tản ra vầng sáng màu bạc.

Thấy Chúc Hỏa nhổ ra đoạn xương trắng kia, lập tức ánh mắt Bạch Dịch ngưng lại, một luồng linh lực tràn ra, túm xương trắng vào tay.

Đây là một đoạn xương trắng trên xương sống, dài khoảng nửa ngón tay, bên ngoài có một quầng sáng màu bạc thẫm lưu chuyển. Sau khi Bạch Dịch dùng linh thức cảm giác, bỗng nhiên vận chuyển Đảo Thiên Công, tiếp đó dùng sức bóp chặt một cái.

Dưới man lực được Đảo Thiên Công gia trì, mẩu xương trắng này không những không bị bóp nát, thậm chí ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.

“Luyện Cốt Quyết!”

Thấp giọng quát nhẹ, hàn ý trong mắt Bạch Dịch càng đậm, lật tay thu đoạn xương trắng này vào túi trữ vật.

Luyện Cốt Quyết, một loại bí thuật luyện thể, một khi tu luyện đến đại thành, xương cốt toàn thân sẽ cứng rắn như tinh cương, ngay cả Pháp bảo bình thường không gây chút thương tích nào. Tuy nó không so được với Đảo Thiên Công nhưng cũng là một loại pháp môn luyện thể cực kỳ hiếm thấy. Đoạn xương trắng này chỉ là màu bạc, nói rõ vừa mới tu luyện không lâu, nếu như biến thành hoàng kim, mới xem như thật sự tu thành.

Chân mày Bạch Dịch nhíu chặt, loại pháp môn Luyện Cốt Quyết cực kỳ hiếm thấy, tuyệt không phải thứ tu sĩ Kim Đan có thể tiếp xúc tới, sao Tào Cửu Tiền tìm được? Không chỉ Luyện Cốt Quyết, Di Căn Chi Pháp cùng Đoạt Xá Thuật, đều không nên xuất hiện trên người tu sĩ Kim Đan.

Bí pháp Tào Cửu Tiền gặp, có phần hơi nhiều. . .

Nếu chỉ là đoạt xá hoặc di căn, Bạch Dịch còn không đến mức lo ngại, nhưng lúc này cộng thêm Luyện Cốt Quyết, cuối cùng hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận thực sự của Tào Cửu Tiền. Bởi vì làm một Trưởng lão Đan Các Thương Vân Tông, Tào Cửu Tiền tuyệt đối không thể nắm giữ nhiều bí pháp như vậy.

Tới cùng thì Tào Cửu Tiền đến từ nơi nào, thân phận thật sự của hắn rốt cuộc là người phương nào, Bạch Dịch đã không muốn nghĩ nhiều, đè xuống nghi hoặc trong lòng, dưới tiếng hót vang lên thanh thúy, Thanh Vân Tước bay lên trời, chở ba người bay khỏi trấn Vĩnh Đông, chạy tới Thương Vân Tông.

Trở lại tông môn, Diêm Sơn và Dương Hải dựa theo Bạch Dịch an bài, trực tiếp quay trở về Đan Các. Quả nhiên, khi Trưởng lão Đan Các bổ nhiệm, những đệ tử Đan Các khác lập tức cung kính gọi Dương Hải là Đại sư huynh.

Tuy rằng có đệ tử Đan Các nghi hoặc tung tích Dương Nhất Phàm, nhưng chỉ là một đệ tử chân truyền thất thế mà thôi, rất nhanh đã bị mọi người quên mất. Hơn nữa trong mắt rất nhiều đệ tử cũ ở Đan Các, Dương Hải mới chân chính là Thủ đồ Đan Các nhất mạch, hôm nay Trưởng lão đã tha thứ cho Dương Hải, như vậy sau này truyền thừa Đan Các tất nhiên còn có thể do Dương Hải kế thừa.

Sau khi Bạch Dịch trở về tông môn, trước tiên về chỗ ở của mình. Hắn không phải người Đan Các, nếu không về Luyện Khí Điện trước mà tùy tiện theo Diêm Sơn và Dương Hải tới Đan Các, tất sẽ bị các đệ tử Đan Các khác hoài nghi.

Sau một ngày nhẫn nại ở Luyện Khí Điện, bố cục Đan Các cuối cùng chấm dứt thuận lợi. Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Dịch một đêm không ngủ đi khỏi chỗ ở, chuẩn bị chạy tới Đan Các.

Hắn cần phải tìm được Bạch Ngọc, dù Bạch Ngọc trở thành một cỗ thi thể.

Vừa mới đi tới cửa ra vào Luyện Khí Điện, bóng dáng Chu Thừa đi vòng từ đại điện ra, trong tay còn cầm một khôi lỗi tiểu nhân cắt thành hai đoạn.

Thấy Bạch Dịch, vị Trưởng lão Luyện Khí này nhếch miệng, lão cực kỳ mất hứng nói: “Bạch Dịch nha, cái khôi lỗi này của ngươi cực kỳ huyền diệu, lão phu nghiên cứu nhiều ngày lại không đoán ra phương pháp luyện chế. Theo ta thấy, khôi lỗi này nhất định có chỗ thiếu hụt chí mạng, chỉ cần đền bù chỗ thiếu hụt này, uy lực ít nhất có thể nâng cao. . .”

Không đợi Chu Thừa nói xong, một cái thẻ tre xinh xắn liền bị Bạch Dịch vứt ra ngoài, sau đó cũng không quay đầu mà đi khỏi Luyện Khí Điện.

Chu Thừa ngại với danh vọng Trưởng lão Luyện Khí của mình, lúc này mới nói nhảm nhiều như vậy, không có gì hơn muốn Bạch Dịch nói cho hắn biết phương pháp thật sự luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi. Chu Thừa đưa tay tiếp được thẻ tre, sau khi nhìn một cái, lập tức thoả mãn nở nụ cười.

“Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ con là dễ dạy. Hắc hắc, sớm lấy ra thì xong rồi, khiến lão phu tốn nhiều nước bọt như vậy. Thiên Cơ Khôi Lỗi? Tên rất hay, tên rất hay!”

Chu Thừa đạt được phương pháp luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi, thiếu điều hoa chân múa tay vui sướng, loại khôi lỗi này với hắn mà nói tác dụng cũng không lớn, nhưng thứ hắn coi trọng không phải uy lực của khôi lỗi, mà là phủ pháp Luyện khí để luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi.

Đối với tu sĩ nghiên cứu đạo luyện khí nhiều năm như Chu Thừa mà nói, chỉ cần có thể học được một ít thủ đoạn Luyện khí mới, chỉ cần trình độ Luyện khí của mình có chỗ đề cao, thậm chí còn quan trọng hơn đề cao tu vi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.