Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 256: Chương 256: Mặt trái của sự tham lam




Năng lực của Bạch Dịch quá để hắn ghen ghét, hắn thực sự muốn biết tất cả của Bạch Dịch. Nếu có thể đạt được năng lực của Bạch Dịch, với Tào Cửu Tiền mà nói không thua gì một phần vận may to lớn.

Tham lam là thứ dễ khiến người ta lơ là. Dù là Tu Chân Giả mạnh mẽ đi nữa, trước tham lam vẫn trở nên si mê. Mà mặt trái của tham lam, có thể không cất giấu vận may gì mà là một đầu Ác Long dữ tợn!

Ngay khi linh thức của Tào Cửu Tiền chui vào trong đầu Bạch Dịch, trong túi Linh Thú lúc trước bị hắn giẫm vào bùn đất bỗng nhiên hơi động một chút. Ngay sau đó, một cái miệng rộng tối om xuất hiện sau lưng Tào Cửu Tiền.

Rắc rắc!

Cái miệng rộng khủng bố hợp mạnh vào, non nửa người Tào Cửu Tiền thành huyết thực trong miệng rộng.

Không đợi phương pháp sưu hồn của Tào Cửu Tiền cảm giác đến trí nhớ Bạch Dịch, hắn đã cảm thấy một trận đau đớn cực lớn đánh úp lại.

Ngay lập tức bỏ qua việc sưu hồn Bạch Dịch. Sau khi Tào Cửu Tiền cảm giác thân thể của mình bị cắn mất một nửa, tiếng kêu thảm thiết giống như sói tru vang lên. Loại đau đớn khủng bố này gần như khiến hắn đau đến chết.

Cánh tay đã thiếu mất một cái, vùng bụng bị chém xéo mở ra vết thương, lục phủ ngũ tạng theo đó trôi ra. Tào Cửu Tiền mở bừng mắt, muốn xem rốt cuộc là vật gì cắn mất non nửa cơ thể mình.

Rắc rắc!

Khi Tào Cửu Tiền vừa mới thấy rõ quái vật trước mặt, một chân của hắn đã rơi vào miệng nó.

Đó là một con sâu trắng to như con chó hoang, không giống với loài sâu bọ khác, con sâu trắng cực lớn này lại mọc lên bốn móng vuốt, trên người không có lông, mắt nhỏ miệng rộng, nhìn thế nào cũng giống một con thằn lằn xấu xí.

“Ah!” Tào Cửu Tiền kêu một tiếng thảm thiết thê lương, cuồng loạn hô to: “Yêu Thú cấp 3!”

Thằn lằn xấu xí đích thực là Yêu Thú, bởi vì Tào Cửu Tiền đã cảm giác được khí tức của Yêu Thú cấp 3. Nhưng đến chết hắn cũng không nghĩ thông, vì sao trong tiểu trấn này lại vô duyên vô cớ xuất hiện một con Yêu Thú cấp 3.

Nghe được hai chữ Yêu Thú, dường như quái trùng cực kỳ tức giận. Nó dựng thẳng như người, hai chân trước bành một cái túm được đầu Tào Cửu Tiền, mở miệng rộng ra, phát ra một loại tiếng gào chói tai.

“Lão tử là Long, con mẹ nó ngươi mới là Yêu Thú!”

Không ngờ miệng quái trùng lại phun tiếng người, một màn này khiếnTào Cửu Tiền thiếu chút nữa quên đau đớn kịch liệt nửa người, nhìn chằm chằm quái trùng trước mắt.

Yêu Thú chưa hóa hình, tuyệt đối không thể mở miệng nói tiếng người. Tào Cửu Tiền tu luyện mấy trăm năm, chưa từng nghe nói Yêu Thú cấp 3 có thể nói chuyện. Hắn rất muốn hỏi một câu, quái trùng trước mắt rốt cuộc là thứ gì. Nhưng mà, hắn đã không có cơ hội mở miệng, bởi vì quái trùng đã nuốt đầu của hắn và phần còn lại của cơ thể hắn vào miệng rộng của nó.

Không lâu trước Chúc Hỏa đã thành công tiến cấp tới trình độ Yêu Thú cấp 3. Khi nó tỉnh lại, đúng là lúc Bạch Dịch dùng Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đại chiến Tào Cửu Tiền.

Chúc Hỏa cũng không phải là Chúc Long thật sự, nó tên là Thiên Hào, còn Chúc Long thật sự tên là Vạn Phá. Từ tên có thể nhìn ra, Vạn Phá có dũng vạn quân phá địch, mà Thiên Hào chỉ có khả năng đau xót nghìn người.

Chúc Hỏa không những ăn nói hèn mọn bỉ ổi, lá gan cũng không đủ lớn, khi gặp nguy hiểm, ý nghĩ đầu tiên của nó không phải trợ giúp chủ nhân đối địch, mà là bảo toàn bản thân. Sở trường của nó là cáo mượn oai hùm, còn đấu tranh anh dũng là tính tình của Chúc Long Vạn Phá.

Tuy nói Chúc Hỏa có chút gì đó sai, nhưng nó vẫn là linh thú bản mạng của Bạch Dịch. Một khi chủ nhân chiến tử, nó cũng hồn phi phách tán theo. Mặc dù lá gan nhỏ nhưng đến thời khắc sinh tử tồn vong, Chúc Hỏa cũng biết cắn người, nhất là loại phương thức giết người âm thầm này là sở trường nhất của nó.

Kỳ thật Tào Cửu Tiền bị giết không oan chút nào. Hắn nghìn tính vạn tính, lại tính sai một chuyện, đó là túi Linh Thú vừa rồi bị hắn giẫm vào bùn.

Ra khỏi túi Linh Thú của chủ nhân, gần như trở thành tử vật. Không có linh lực của chủ nhân, dù bên trong túi Linh Thú chứa một con rồng, cũng không dùng được. Bởi vì dưới tình huống linh thú không được sự cho phép của chủ nhân thì vốn không thể tự lao ra khỏi túi Linh Thú.

Tác dụng của túi Linh Thú không chỉ dùng để gửi linh thú, còn có công dụng giam cầm linh thú. Nếu không được sự cho phép của chủ nhân, linh thú bên trong túi Linh Thú sẽ không cách nào xuất chiến. Mà muốn mở túi Linh Thú thì phải cần linh lực của chủ nhân.

Tào Cửu Tiền biết rõ điểm này mới giẫm túi Linh Thú của Bạch Dịch vào trong bùn, rồi sau đó không buồn quan tâm, bởi vì Bạch Dịch đã bị hắn giam cầm hoàn toàn, ngay cả chút ít linh lực cũng không xuất ra được, đương nhiên bên trong túi Linh Thú sẽ không nhảy ra con linh thú gì.

Kinh nghiệm của Tào Cửu Tiền đúng thực không sai, linh thú của Tu Chân Giả khác tuyệt đối không thể tự ra vào túi Linh Thú, nhưng Chúc Hỏa thì khác.

Dị thú Chúc Long không những là linh thú bản mạng của Bạch Dịch, còn là huynh đệ làm bạn chinh chiến với hắn cả đời. Tuy hiện giờ khống chế cơ thể Chúc Long là tên gia hỏa Chúc Hỏa hèn mọn bỉ ổi này, nhưng Bạch Dịch vẫn không có dự định dùng túi Linh Thú để giam cầm Chúc Hỏa. Kiếp trước cũng như vậy, bất kể nơi nào, Chúc Long đều có thể dễ dàng ra vào túi Linh Thú, căn bản không cần linh lực của Bạch Dịch.

Thuật đánh lén của Chúc Hỏa sớm đã đại thành. Nó đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng chờ đến thời cơ tốt nhất.

Pháp bảo bản mạng của Tào Cửu Tiền bị hủy, cộng thêm cảnh giới rơi xuống, khiến cho tâm thần hắn bất ổn, lại đang trong tình huống linh lực sắp hết vận dụng phương pháp sưu hồn. Thừa cơ hội này, Chúc Hỏa chuồn ra khỏi túi Linh Thú, lúc này mới một ngụm nuốt giết Trưởng lão Đan Các Pháp bảo mất hết, linh lực sắp cạn kiệt, lại đặt toàn bộ tinh lực trên việc sưu hồn.

Thấy Chúc Hỏa nuốt giết Tào Cửu Tiền, Bạch Dịch mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giống như muốn che phủ bi thương trong mắt.

Trước đó Chúc Hỏa đã nghe hết toàn bộ, biết rõ Bạch Ngọc bị hại, thấy bộ dáng đâu khổ của chủ nhân, Chúc Hỏa cũng bi ai một trận, miệng rộng mở ra, nhổ ra một bộ khung xương trắng hếu còn mang theo thịt vụn.

“Dám làm chủ nhân ta bị thương, lão tử nuốt ngươi 100 lần!”

Nói xong, quả nhiên Chúc Hỏa lại nuốt khung xương vừa nhổ ra vào. Ngay khi khung xương trắng hếu sắp bị Chúc Hỏa nuốt hết lần thứ hai, một hạt đan dược lấp lánh kim mang ảm đạm bay ra từ trong khung xương, bỏ chạy thẳng ra ngoài viện.

Đó cũng không phải đan dược thật sự, mà là Kim Đan được bao bởi linh khí tinh thuần và toàn bộ hồn lực!

Phát hiện Kim Đan Tào Cửu Tiền chạy thục mạng, Chúc Hỏa cười gằn mở miệng rộng ra. Trong nháy mắt một cỗ lực hút kinh người kéo giật Kim Đan trở lại, tiếo tục nuốt vào. Chúc Hỏa vừa nhai liên tục vừa mắng: “Trước mặt bổn đại gia còn dám chạy, dung hồn Kim Đan mà thôi, cũng không phải Nguyên Anh, ngươi chạy trốn được sao!”

Mấy ngụm liền nuốt hết Kim Đan Tào Cửu Tiền và thi cốt vào bụng, Chúc Hỏa phát hiện vẫn chưa nuốt đủ 100 lượt, vì vậy lặp lại chiêu cũ, lại phun khung xương ra. Hiện giờ trên khung xương đã không còn máu thịt, xương trắng hếu thoạt nhìn bóng loáng trơn nưóc, chẳng qua mùi vị không được tốt lắm mà thôi.

Dương Hải mệt mỏi nằm trong góc trợn mắt há mồm, hắn ngơ ngác nhìn sâu trắng kia nhiều lần nuốt khung xương Tào Cửu Tiền, kiểu nuốt khiến người ta buồn nôn này hoàn toàn khiến Dương Hải khiếp sợ không biết nói gì.

Hắn vì giảm bớt đau đớn của đan độc mới bất đắc dĩ nuốt sống kiến trắng, không nghĩ tới một con quái trùng vì giải hận đang ở kia nuốt thi thể của địch nhân nhiều lần, chuyện này đã được cho là một kỳ văn Tu Chân Giới rồi.

Linh thạch ảm đạm trong tay bị Bạch Dịch bóp một cái nát bấy, vừa khôi phục một chút linh lực liền đứng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng Thương Vân Tông phía xa.

Sợ rằng sinh cơ Bạch Ngọc sắp hết. Trong lòng Bạch Dịch như đao xoắn, hắn bỗng sinh ra một chút hối hận, nếu lúc trước không đưa Bạch Ngọc vào Nhập Vân Cốc, thì cũng không khiến nữ tử ngây thơ kia bị tổn thương như thế. Nếu để Bạch Ngọc ở lại hẻm Bố Y, hiện giờ muội muội vẫn sống sờ sờ như trước mà đứng trước mặt mình.

Hối hận vừa nảy sinh đã bị Bạch Dịch dùng ý niệm cường đại hoàn toàn đánh nát.

Thân là chủ nhân Thanh Không, từ trước tới nay hắn sẽ không hối hận, cũng không nên hối hận. Từ khi đạp vào tu chân không đường về này đã định trước phải gặp gian nguy trắc trở. Dù thân sắp chết cũng không nên có chút sợ hãi và hối hận nào.

Ánh mắt trống rỗng lần nữa trở nên lăng lệ ác liệt, thiếu niên hơi gầy vẫn đứng thẳng tắp như trước, vung tay lên, Diêm Sơn đứt hai tay đã xuất hiện cạnh bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.