Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 197: Chương 197: Luyện chế Pháp Khí




Tử Đằng Mộc khô héo được Bạch Dịch chia ra làm ba mươi sáu phần, xâu lại bởi từng sợi tơ Cửu Trọng. Mỗi một phần Tử Đằng và một sợi tơ Cửu Trọng chỉ có thể luyện chế ra được một kiện pháp khí mà thôi.

Bạch Dịch không phải muốn luyện chế một kiện pháp khí cực phẩm, thứ hắn muốn là luyện ra ba mươi sáu chuôi cực phẩm Tử Đằng Kiếm!

Toàn lực thúc giục ba mươi sáu kiện pháp khí cực phẩm, uy lực của nó gần ngang với pháp bảo cấp thấp. Nếu có thể dùng trong kiếm trận, uy lực sẽ còn tăng thêm vài phần.

Ba mươi sáu chuôi kiếm này chính là chỗ dựa sau này của hắn, không thể thất bại. Bởi vậy lúc luyện khí, Bạch Dịch vô cùng cẩn trọng.

Thắp lửa, rèn luyện, chú quyết,… Hắn cứ từng bước một luyện chế. Ba mươi sáu phần Tử Đằng mộc dần dần thay đổi cả màu sắc và hình dạng. Lúc toàn bộ tơ Cửu Trọng được luyện chế vào trong toàn bộ phi kiếm, Tử Đằng Kiếm đã có hình thức sơ khởi.

Phía trên Địa Hỏa đàn, ba mươi sáu chuôi trường kiếm màu tím sậm bay lơ lửng, trên kiếm lưu chuyển hàn mang nhàn nhạt. Đột nhiên, tất cả phi kiếm đều dựng lên, như một đám binh sĩ chờ lệnh xuất phát, theo sự bộc phát của Địa Hỏa, từ ba mươi sáu chuôi kiếm truyền tới tiếng vang như có sấm sét, lôi điện màu tím nhạt như ẩn như hiện tại mũi kiếm.

Đó chính là Tử Đàn Lôi, là tinh hoa của Tử Đằng Mộc.

Tử Mộc sinh lôi, đặc thù của Tử Đằng Mộc chính là ẩn chứa Tử Đàn Lôi. Một khi đem thả Tử Đàn Lôi ra, nó sẽ có được đặc tính độn phong nhi trảm.

Cái gọi là độn phong nhi trảm chính là lôi điện kỳ dị Tử Đàn Lôi có thể hấp thu sức gió, mượn nhờ lực lượng của gió để nâng khoảng cách công kích lên rất lớn, uy lực cũng tăng lên nhiều.

Trải qua một tháng tế luyện, ba mươi sáu chuôi Tử Đằng Kiếm có ẩn chứa Tử Đàn Lôi đã được luyện xong, trên lưỡi kiếm của mỗi thanh đều có điện quang màu tím nhạt lưu chuyển. Không riêng gì Tử Đàn Lôi, trên các phi kiếm này còn tản mát ra một tia cương phong lực mạnh mẽ.

Số còn lại của Thiên Cương Nham được Bạch Dịch cho vào luyện hóa cùng với các phi kiếm này, chỉ chừa lại hai khối để sau này luyện Thiên Ky Khôi Lỗi. Mỗi chuôi Tử Đằng Kiếm đều ẩn chứa lực cương phong. Loại pháp khí kinh khủng này cần số tài liệu để luyện nhiều hơn quá nhiều so với các pháp bảo đê giai thông thường, thậm chí còn nhiều hơn lượng tài liệu dùng để luyện chế pháp bảo trung giai.

Không tính Tử Đằng Mộc và Cửu Trọng Ti, giá trị của hơn ba mươi khối cực phẩm Thiên Cương Nham đã có giá trị mấy trăm vạn linh thạch.

Tài liệu tiêu hao để luyện pháp khí cực phẩm mà giống như để luyện chế pháp bảo, giá trị của ba mươi sáu chuôi Tử Đằng Kiếm này khiến người nghe phải rởn cả người.

Một tháng sau, Tử Đằng Kiếm được luyện chế xong, nhưng các phi kiếm này còn chưa hoàn thành hoàn chỉnh, vì Tử Đàn Lôi và lực cương phong không cách nào dung hợp. Những phi kiếm này hiện chỉ có thể gọi là bán thành phẩm. Trừ phi có thể tìm được Tấn Mi Ngọc, dung hợp được hai lực lượng trên thì ba mươi sáu chuôi phi kiếm kia mới chính thức tế luyện hoàn chỉnh.

Việc không ngừng luyện chế làm Bạch Dịch cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Hắn nghỉ ngơi trong nhà đá một ngày, sau đó thu hồi ba mươi lăm chuôi phi kiếm, để lại một thanh, sau đó lấy xúc tu đen kịt của Sát Văn ra bắt đầu tế luyện, thần sắc ngưng trọng.

Lần luyện chế này kéo dài năm ngày, xúc tu của Sát Văn đã triệt để dung nhập vào chuôi phi kiếm. Nguyên bản phi kiếm có màu tím sậm biến thành đen sì như mực, trên lưỡi kiếm bốc lên một tia sương mù nhàn nhạt, không tụ không tán, vẻ rất quỷ dị.

Sương mù là kịch độc trong xúc tu của Sát Văn. Loại kịch độc này bị Tử Đằng Kiếm hấp thu hoàn toàn. Bị mấy thanh phi kiếm này chém trung, địch nhân không chết bởi phi kiếm đi chăng nưa, chỉ cần không đạt tới Nguyên Anh cũng sẽ bị kịch độc này giết chết.

Bạch Dịch mang Tử Đằng Kiếm đen kịt sau lưng mà không thu vào trong túi trữ vật. Chuôi phi kiếm này là chủ kiếm trong ba mươi sáu kiếm của hắn, chẳng những uy lực lớn nhất, thời điểm kết thành kiếm trận nó cũng sẽ trở thành mắt trận.

Hắn đeo phi kiếm sau lưng mục đích chính là để dưỡng kiếm.

Tu sĩ Trúc Cơ chưa có bản lĩnh kiếm nhập thể, muốn hàm dưỡng phi kiếm chỉ có cách đeo trên người, dùng khí tức bản thể để rèn luyện nó từng thời khắc một.

Bình thường, các tu sĩ dù có cực phẩm pháp khí cũng không có mấy người nghĩ tới việc dưỡng kiếm, bởi một khi kết thành Kim Đan, pháp khi chẳng khác nào gân gà, bỏ thì tiếc mà dùng thì tội, chỉ có uy lực của Pháp bảo mới dứng với cường giả tu vi này. Cực phẩm pháp khí cường mãnh đến mấy cũng chỉ là pháp khí, không thể so với uy lực của Pháp bảo. Tất nhiên, ba mươi sáu thanh Tử Đằng Kiếm của Bạch Dịch không giống như vậy. Đợi đến lúc hắn Kết Đan, những thành phi kiếm này sẽ được tế luyện thêm một lần, chính thức trở thành Pháp bảo.

Chỉ mất hơn một tháng để luyện ra ba mươi sáu chuôi cực phẩm pháp khí, cho dù mới là bán thành phẩm thì cũng khiến người ta phải giật mình kinh hãi rồi. Nếu không phải vì Bạch Dịch có kinh nghiệm của bạn năm tu luyện trước đó, đừng nói một tháng, một năm cũng chưa chắc luyện ra được một thanh.

Lúc Bạch Dịch rời khỏi Địa hỏa quật, Luyện Khí điện lại một lần nữa mở ra. Bên trong Địa Hỏa quật không thấy tung tích của đệ tử nào, đại môn của trưởng lão cũng đóng chặt không mở.

Trở lại nơi ở nghỉ ngơi ba ngày Bạch Dịch mới khôi phục như cũ.

Đinh…đang…!!!

Vừa mới khôi phục, Bạch Dịch nghe thấy từ sâu trong Luyện Khí điện truyền tới một tiếng chuông thanh thúy, kèm theo Linh khí dao động cuối tới nhanh như gió, bắt đầu từ Luyện Khí điện sau đó bao phủ toàn bộ Thương Vân Tông.

Trấn Vân Chung đã được trưởng lão Luyện Khí điện sửa thành công.

Nghe tiếng chuông, tất cả đệ tử của Luyện Khí điện cùng tập trung lại. Lúc tới, nhìn thấy bộ dáng của Chu Thừa, hai mắt đỏ bừng, tóc tai rối tung, đám đệ tử thiếu chút nữa đã không nhận ra bị trưởng lão này.

Bạch Dịch vì luyện chế Tử Đằng Kiếm mà vô cùng mệt mỏi, không nghĩ tới Chu Thừa cũng vì sửa lại chuông mà bị giày vò tới như vậy. Cũng may tạo nghệ của vị trưởng lão này cao thâm nên không làm hỏng mất dị bảo trấn phái của tông môn này.

“Chúc mừng sư tôn đã chữa xong dị bảo!”

Trương Lương đi đầu hô to một tiếng, đám đệ tử Luyện Khí điện còn lại đều ngay ngắn hành lễ.

Thần sắc Chu Thừa tuy có uể oải nhưng hai mắt lại sáng ngời, gật đầu phân phó. “Đem Trấn Vân Chung treo lên Quan Vân Thai. Dị bảo này đã khôi phục chín phần, đủ sức bảo vệ tông môn ta.”

Trương Lương lĩnh mệnh, mang theo mấy đệ tử cẩn thận đưa Trấn Vân Chung ra khỏi đại điện. Lúc đi qua người Bạch Dịch, hắn đột nhiên giơ tay gõ nhẹ một cái.

Đ..a..n..g..g..!!!

Tiếng chuông giòn tan vang lên, nhưng không truyền ra uy lực chấn động của linh lực. Dù sao hắn lấy tay gõ chuông cũng không cách nào thúc giục uy năng của chuông này được.

Hành động của hắn thiếu chút nữa hù chết Trương Lương. Đám đệ tử đang đỡ chuông mặt trắng bệch, nhìn Bạch Dịch đầy oán hận rồi cúi đầu chờ vị trưởng lão Luyện Khí điện quở trách.

Gõ chuông trước mặt Chu Thừa, không bị mắng tới hói đầu thì không phải là Chu Thừa. Không chỉ người gõ, đám khiêng chuông như bọn hắn cũng khó mà thoát được.

Đợi một lúc không thấy vị trưởng lão này nói gì, Trương Lương nghi ngời quay ra nhìn sư tôn, rồi nhanh chóng giục đám đệ tử mau chóng treo chuông, hoàn thành nhiệm vụ.

Bạch Dịch gõ xong một cái thì khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

Theo hắn tính toán, uy năng của Trấn Vân Chung quả đúng là đã khôi phục tới chín thành, chỉ có điều thời gian sử dụng không còn được nhiều lắm. Một khi sử dụng hết uy lực, không được mấy sẽ hoàn toàn vỡ vụn.

Uy lực của Trấn Vân Chung đã vượt qua pháp bảo cao giai, so với pháp bảo cực phẩm cũng không thua kém nhiều. Có thể mang loại dị bảo này chữa được như thế đã là cực hạn của trưởng lão Luyện Khí điện rồi. Dù sao, Chu Thừa mới có tu vi Kim Đan hậu kỳ, kinh nghiệm luyện khí và cảnh giới đều không thể sánh với lão tổ đã luyện chế ra Trấn Vân Chung.

Trấn Vân Chung được mang ra khỏi điện, Chu Thừa mệt mỏi phất tay xua đám đệ tử ra ngoài, thấy Bạch Dịch quay người rời đi vội gọi. “Bạch Dịch lưu lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.