Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 198: Chương 198: Vọng Nguyệt Phong




Những đệ tử khác lần lượt rời đi. Ai cũng biết trưởng lão Luyện Khí Điện rất thiên vị Bạch Dịch. Tới lúc đại điện đã trống trải, Chu Thừa tò mò đi quanh Bạch Dịch vài vòng, gõ gõ thanh hắc kiếm sau lưng hắn.

“Tử Đằng Mộc?”

Chu Thừa không hổ là trưởng lão trông nom Luyện Khí Điện, liếc mắt là nhận ra chất liệu của thanh hắc kiếm. Thấy Bạch Dịch gật đầu thừa nhận, hẳn hoảng sợ nói. “Đàn Lôi chi lực! Người đã rèn ra được Tử Đàn Lôi?”

Hắn đứng ngồi không yên, dậm chân hỏi. “Thanh phi kiếm này ngươi phải dùng bao nhiêu Tử Đằng Mộc mới luyện ra được? Đừng nói với ta là người chỉ dùng vỏn vẹn có một dây thôi nhé.”

“Đúng là chỉ dùng một dây Tử Đằng Mộc, ngẫu nhiên nhặt được mà thôi.” Bạch Dịch đáp với thái độ như không có chuyện gì.

“Nhặt được?!” Chu Thừa nghe xong thì gào lên. “Vì thứ đồ chơi này, cường giả Nguyên Anh cũng không tiếc mạng mà tranh đoạt, người tùy tiện là có thể nhặt được một dây? Ngươi tìm được ở đâu vậy, dẫn ta đi nhặt thêm một dây nữa được không. Không cần cả sợi dài, chỉ một đoạn được rồi.”

“Ở phía sau Tử Đằng Cốc, có rất nhiều.” Bạch Dịch bất đắc dĩ đáp.

Chu Thừa nhìn Bạch Dịch bằng ánh mắt hồ nghi. “Ngươi thật đúng là có hồng vận thiên tử. Tông chủ tới Tử Đằng Cốc cũng chỉ kiếm được một đoạn Tử Đằng Mộc héo rũ. Phi kiếm của Lê Tử Tiên chính là do đoạn Tử Đằng Mộc này luyện chế mà thành. Số ngươi thật may mắn, nhặt được cả một đoạn dài.”

Chu Thừa lắc đầu, căn bản không tin Bạch Dịch có thể ngẫu nhiên kiếm được một sợi Tử Đằng Mộc dài, chắc là vị trưởng bối kia trong gia tộc lưu lại thôi. Lão do dự một chút rồi bảo. “Ngươi có một sợi dài như vậy, hay là bán chỗ còn lại cho lão phu. Ngươi có thể yên tâm về giá cả, tuyệt đối sẽ thỏa mãn.”

Tử Đằng Mộc quý hiếm không thua thì Thiên Cương Nham. Một sợi Tử Đằng Mộc nguyên vẹn càng là một báu vật vô giá.

Bạch Dịch từ chối giao dịch của trưởng lão Luyện Khí Điện. Tử Đằng Mộc bị hắn luyện chế phi kiếm hết rồi, một chút cũng không còn.

Biết chắc Bạch Dịch không còn Tử Đằng Mộc nữa, Chu Thừa thở dài, không thắc mắc nữa. “Trấn Vân Chung đã chữa xong, điều kiện của người cũng nên đáp ứng rồi. Ngày mai lão phi sẽ mang ngươi đi Tổ sư đường.”

TĨnh tu hai mươi ngày ở Tổ sư đường là lời hứa của Chu Thừa. Bạch Dịch chắp tay tạ ơn xong thì trở về chỗ ở.

Một đêm yễn tĩnh trôi qua. Sang hôm sau, Bạch Dịch theo Chu Thừa rời khỏi Luyện Khí Điện đi tới Vọng Nguyệt Phong.

Vọng Nguyệt Phong đứng đầu tam đại chủ phong của Thương Vân Tông, cũng là khu vực hạch tâm linh mạch. Mấy ngàn năm qua, ngọn núi này là nơi trú ngụ của tông chủ Thương Vân Tông.

Trên Vọng Nguyệt Phong cỏ xanh mơn mởn, khắp nơi đều là cổ thụ xanh ngắt, chỉ có một đường ngỏ lên núi, quanh năm tĩnh mịch.

Tổ sư đường của Thương Vân Tông được xây dựng trên đỉnh Vọng Nguyệt Phong, là tòa kiến trúc có địa thế tối cao trong tôn môn, ngay cả đại điện của tông chủ cũng chỉ được xây ở giữa sườn núi mà thôi.

Không có trưởng lão dẫn đầu, không có đệ tử nào được leo lên núi. Đi qua đại điện cổ lão giữa sườn núi, Bạch Dịch phát hiện thấy linh khí giao động từ trận pháp mạnh mẽ.

Tông chủ khởi động trận pháp chứng tỏ Thương Vân Tông và Thất Sát Môn đã ở thế không chết không dừng. Một khi đại trận phòng ngự của tông môn đã mở ra, thời điểm hai tông phái khai chiến cũng không còn xa nữa.

Cuối con đường nhỏ có một căn nhà tranh được xây dựng hết sức bình thường, nóc nhà bị nắng gió bao phủ bao lâu phát ra màu cổ đồng, cửa phòng bện từ cỏ tranh không ngừng đung đưa khi có gió núi thổi qua.

Gian nhà tranh đơn giản vô cùng, khiến người khác không có cảm giác đìu hiu mà có cảm giác như có gì đó huyền ảo khó tả. Thứ cảm giác khiến người ta nghĩ chính nó mới thật sự là Thương Vân Tông, còn lại lầu các cung điện chỉ như những thứ phụ trợ mà thôi.

Trước phòng không có mấy chữ thường thấy như à Tổ sư đường, nhưng đệ tử đã đi vào bên trong đều mang thần sắc vô cùng nghiêm túc và trang trọng, cung kính vạn phần.

Bởi gian nhà này chính là nơi lão tổ Thương Vân Tông ngộ đạo sau khi khai tông lập phái.

Bên ngoài gian nhà tranh đứng nhiều người, có đệ tử có trưởng lão. Sau lưng mỗi vị trưởng lão đều có thêm một hai môn đồ đắc ý, đám đệ tử mặc áo bào trắng, tu vi đều đã ngoài Trúc Cơ trung kỳ.

Cuộc chiến tranh giành linh mạch đã gần kề, liên quan đến mười năm sử dụng sắp tới, liên quan trực tiếp tới đám đệ tử Trúc Cơ kỳ. Bởi vậy mà thực lực của đám đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ sẽ nắm vai trò mấu chốt trong cuộc chiến giành linh mạch sắp tới.

Không chỉ có các trưởng lão của Thương Vân Tông tìm mọi cách tăng thực lực của ái đồ mình, mà mọi tông một khác cũng đều như thế. Có thể có thể càng nhiều đệ tử đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong thì càng tốt, phần thắng ở cuộc chiến sắp tới cũng theo đó mà nhiều thêm một chút.

Các trưởng lão đang đứng bên ngoài gian nhà cũng chỉ muốn thực lực đệ tử của mình tiến thêm được một bước, tốt nhất là có thể thăng lên tới Kim Đan. Cho nên trong thời gian này, Tổ sư đường gần như không còn chỗ trống.

Trưởng lão chấp sự Phương Hà cũng đứng bên ngoài gian nhà. Vừa nhìn thấy Chu Thừa lão đã mở miệng cười nhạo. “Chu lão đầu, vài ngày không gặp sao người đã gầy như que củi vậy? Luyện Khí Điện mà không có cơm ăn, ngươi đừng ngại tới Chấp Sự Đường tìm ta, ta cam đoan ngươi sẽ không bị bỏ đói.”

Thấy đối phương trêu trọc, Chu Thừa hừ lạnh một tiếng, tức giận đáp. “Heo mập kia, kết cục của mọi việc còn không phải do ngươi quyết định. Nếu Trấn Vân Chung lại có vấn đề, ta nhất định nói với tông chủ cho ngươi đi tu sửa, giúp ngươi giảm bớt chút mỡ trên người cũng tốt.”

“Đừng nha Chu lão đầu, ta sao có thể so với một trưởng lão Luyện khí như ngươi được.”

Rõ ràng hai người này đã rất quen thuộc, chỉ cười ha hả mà không tức giận gì nhau. Vừa cười vừa trêu ghẹo. “Nghe nói lần tu sửa Trấn Vân Chung này, tông chủ đã lấy cả Uẩn Anh Đan ra làm thù lão. Lần này xem như lão gia hỏa nhà ngươi đã phát đạt rồi. Uẩn Anh Đan là đan dược hàng ngũ phẩm, nâng cao tỷ lệ ngưng Anh lên khá nhiều. Giá trị của nó chắc chắn không thể ít hơn cả trăm vạn linh thạch.”

Phương Hà nói đùa, giọng lại không nhỏ. Xung quanh có mấy vị trưởng lão khác. Đệ tử bình thường có thể không biết sự trân quý của Uẩn Anh Đan, nhưng mấy trưởng lão cảnh giới Kim Đan thì biết. Đám này nghe được tên đan dược ấy thì hai mắt liền đỏ lên.

Sau Kim Đan là cảnh giới Nguyên Anh, cũng là lúc ngưng kết ra Nguyên Anh, là điều mà tất cả các tu sĩ Kim Đan kỳ đều mơ ước tới. Uẩn Anh Đan có tác dụng nâng cao tỷ lệ ngưng kết Nguyên Anh, tầm quan trọng với đám tu sĩ Kim Đan thật không khác gì tính mạng.

Khóe mắt Chu Thừa nhếch lên một cái, oán trách nhìn Phương Hà. Đây là Thương Vân Tông, xung quanh cũng toàn trưởng lão của tôn môn nhà mình. Nếu để đám tu sĩ Kim Đan bên ngoài biết được bản thân lão có Uẩn Anh Đan, mạng hắn khó mà toàn vẹn.

Vì chữa Trấn Vân Chung mà ta thiếu chút nữa đã ném đi nửa cái mạng, phải liên tục dùng Đan Hỏa rèn luyện hơn một tháng trời, ngươi thử nếm xem tư vị đó như thế nào!” Chu Thừa nổi giận đáp.

“Ta biết rõ lão gia ngài đã vất vả rồi. Việc sửa chữa Trấn Vân Chung không là lão thì ai đứng ra bây giờ, ha ha…” Phương Hà tiếp tục giễu cợt. Dù sao tông chủ không có ở đây thì không ai được vào bên trong, đám người này vẫn phải chờ ở bê ngoài.

“Tiểu hầu tử này cũng muốn tiến vào Tổ sư đường sao?”

Phương Hà chợt phát hiện thấy Bạch Dịch đứng sau lưng Chu Thừa, hắn giật mình hỏi thăm. “Cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, sợ có tiến vào Tổ sư đường thì tác dụng cũng không lớn. Chu lão đầu, ngươi không phải vì già nên hồ đồ đấy chứ? Đây là lúc để đệ tử chân truyền Trúc Cơ hậu kỳ tăng thêm thực lực, nếu không thì cũng phải lựa mấy tên đệ tử Trúc Cơ trung kỳ mới đúng chứ.”

“Lão phu mang ai đến không liên quan tới ngươi. Chu Thừa liếc Phương Hà một cái, ngẩng đầu lên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.