Truyền Tống Trận xây trong một thành loại nhỏ của Nam Chiếu. Tòa thành này không lớn, nhưng tường thành cực kỳ cao, khoảng bảy, tám trượng.
Tường thành cao ngất, trải qua năm tháng mài mòn mang phong cách cổ xưa hùng vĩ, lỗ châu mai chỉnh tề, cửa thành tĩnh mịch, còn có vô số vết móng ngựa thật sâu dưới đường. Không gì không biểu thị tòa thành trấn loại nhỏ này đã trải qua vô số lần chinh chiến.
Một thành nhỏ như vậy có thể xưng là trọng yếu của nhà binh, trừ mười tu sĩ ngoài Truyền Tống Trận, rõ ràng không có một bóng người!
Thành nhỏ vắng vẻ, chỉ có một lá cờ lớn tung bay trên tường bên trên viết chữ Mục, cô độc bay trong gió, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.
“Trước kia đây là một chiến thành, sau bị Hoàng tộc Nam Chiếu đưa cho Mục gia ta, toàn bộ Nam Chiếu không ai dám đánh chủ ý lên tòa thành nhỏ này.”
Mục Linh nhìn cờ lớn trên tường thành, giải thích cho Bạch Dịch: “Nam Chiếu có chút đặc biệt, ở đây không có môn phái tu chân, cũng không có thế gia tu chân, Hoàng tộc Nam Chiếu thống trị toàn bộ phàm nhân và Tu Chân Giả trong nước. Ngươi có thể coi tất cả Nam Chiếu là một tông phái khổng lồ, mà Hoàng tộc là Tông chủ của môn phái này.”
“Quốc chủ nước Nam Chiếu tên Nam Cung Lãnh, tu vi đạt đến trình độ Nguyên Anh hậu kỳ đáng sợ. Cuộc chiến giành Linh mạch Thanh Châu lần trước, chính nước Nam Chiếu là kẻ chiến thắng. Thực lực Tu Chân Giới ở Nam Chiếu xếp số một toàn Thanh Châu, ngay Mục gia chúng ta cũng không bằng.”
Mục Linh giống như vô cùng quen thuộc với nước Nam Chiếu, nhưng Bạch Dịch càng nghe càng khó hiểu, không khỏi hỏi: “Vương gia của Nam Chiếu chẳng lẽ không phải người một nhà với Quốc chủ?”
Bạch Dịch có nghi vấn này vì Mục Linh từng nói Nghê Thu Vũ là Phổ Dương Quận chúa nước Nam Chiếu, mà Quốc chủ Nam Chiếu lại có họ kép Nam Cung, gia gia (ông nội) Nghê Thu Vũ là Phổ Dương Vương nên cùng một họ với Quốc chủ mới đúng, không lẽ lại mang họ Nghê.
“Gia gia của ta là Vương khác họ.”
Nghê Thu Vũ cau mày lại, yếu ớt nói: “Ở Nam Chiếu có rất nhiều Vương khác họ, phàm là Tu Chân Giả đạt tới cảnh giới Kim Đan thì đều được Quốc chủ phân đất phong hầu. Hơn mười năm trước Nam Chiếu đã có hơn trăm vị Vương khác họ, không biết đến giờ đã nhiều đến mức nào.
Về lại cố hương mình, Nghê Thu Vũ càng lộ vẻ sầu lo, ngay sau đó nàng giải thích: “Mỗi vị Vương khác họ không những có đất phong và thần dân của mình mà còn có đại quân của bản thân. Người dân Nam Chiếu hung mãnh, các đại quân dưới trướng Vương hầu tạo thành bởi tu sĩ dưới Trúc Cơ và phàm nhân, mỗi năm đều chinh chiến không ngừng...”
Giống như nhớ lại chuyện cũ hồi nhỏ, thân thể Nghê Thu Vũ rõ ràng có chút run rẩy, trong đôi mắt to tròn xinh đẹp tràn ngập sợ hãi.
Mục Linh dịu dàng ôm hảo hữu của mình, thay Nghê Thu Vũ nói tình hình tàn khốc ở Nam Chiếu.
Nước Nam Chiếu cực kỳ đặc biệt, hơn trăm vị Vương hầu đều muốn chinh chiến một lần hàng năm, mà mục đích chinh chiến, là vì đạt được tài nguyên tu chân mà Quốc chủ Nam Chiếu ban thưởng.
Tất cả Linh mạch nước Nam Chiếu đều nằm trong phạm vi của Quốc chủ, không có mệnh lệnh của Quốc chủ, không một vị Vương gia nào có tư cách tự ý động vào Linh mạch. Một năm một lần ban thưởng đã thành cơ hội duy nhất để đám vương gia kia thu được tài nguyên tu chân.
Quốc chủ ban thưởng cực kỳ không tầm thường, tài nguyên linh thạch khổng lồ đủ cho đám Vương gia kia tiêu xài một năm, nhưng phần thưởng này không phải Vương gia nào cũng có, mà trong hai Vương gia, chỉ có một nguườiười được. Nói cách khác, toàn bộ đám Vương hầu nước Nam Chiếu, có một nửa người trong vòng một năm không chiếm được bất kỳ tài nguyên tu chân nào.
Loại quy củ quái dị này, không phải vì nước Nam Chiếu tài nguyên tu chân chưa đủ, trái lại, toàn bộ Linh mạch nước Nam Chiếu còn nhiều hơn so với Đại Phổ và Ngũ Nhạc cộng lại. Nguyên nhân Quốc chủ Nam Cung Lãnh làm như vậy là vì rèn luyện Tu Chân Giả nước Nam Chiếu.
Loại rèn luyện này dù tàn nhẫn và tử vong, nhưng nhiều năm qua, Quốc chủ Nam Chiếu không thay đổi chút nào. Không chỉ thế, gần mười mấynăm qua, đám Vương hầu họ chinh chiến lẫn nhau khiến đại quân dần mở rộng. Hơn mười năm trước chỉ có Tu Chân Giả và chút ít phàm nhân tham gia, chinh chiến đến giờ, binh sĩ phàm nhân ngày càng nhiều.
Hoàng thành Nam Chiếu thành lập ở trung tâm Nam Chiếu, quây quanh Hoàng thành, trải rộng một loại thành lớn gọi là “Chiến thành“. Số lượng Chiến thành đến một nửa được các Vương hầu bảo vệ. Mỗi năm chinh chiến, Vương hầu Nam Chiếu họ sẽ bị chia làm hai nhóm, đọat được một tòa Chiến thành của đối phương mới coi là người chiến thắng, được Quốc chủ ban thưởng. Mà không đoạt được Chiến thành, chỉ có thể tham dự tranh đoạt vào năm sau.c
Năm mươi mấy tòa Chiến thành, mỗi năm đều cùng lúc nghênh đón một trận ác chiến, hai vị Vương gia vì tranh đoạt một tòa chiến thành, không tiếc bất kỳ giá lớn nào mà phát động tấn công mạnh, dù toàn bộ đội quân thủ hạ tử chiến cũng không tiếc.
Tài nguyên tu chân là mạch máu sinh tồn của Tu Chân Giả. Muốn có tài nguyên tu chân ở nước Nam Chiếu, cũng chỉ có một đường công thành này. Mà công thành, chính là một hồi huyết chiến, một hồi chiến tranh vô cùng tàn khốc.
Biến thu hoạch tài nguyên tu chân tình thế hai quân giao chiến tàn nhẫn, sau khi Bạch Dịch nghe qua lập tức chân mày khẽ động.
Nếu như tham chiến đều là Tu Chân Giả còn dễ nói, dù sao nhìn những quốc gia khác, khi các tu sĩ tranh đoạt tài nguyên tu chân cũng là ngươi chết ta sống, nhưng khi nghe mười mấy năm trước Nam Cung Lãnh bắt đầu bắt đầu dùng càng ngày càng nhiều quân sĩ phàm nhân tham dự đại chiến công thành, thần sắc Bạch Dịch liền trở nên u ám.
Tu Chân Giả không được điều khiển phàm nhân chinh chiến, đây là một phần quy tắc của Tu Chân Giới Thanh Không Vực.
Hai quốc gia phàm nhân giao chiến dù là thây xác ngập trời, chỉ cần không phải Tu Chân Giả cố tình thúc đẩy, sẽ không ai hỏi trách, dù sao sự hưng suy diệt vong của quốc gia đều là quy luật tự nhiên. Nhưng mà khi Tu Chân Giả dùng phàm nhân với tư cách là quân cờ tiến hành chinh chiến đồ sát quy mô lớn, tất sẽ phải chịu trừng phạt của toàn Tu Chân Giới.
Quy củ này vào mười sáu năm trước không ai dám sửa đổi, càng không ai dám đụng vào, bởi vì khi đó Tiêu Dao Tiên Quân vẫn còn. Nhưng khi chủ nhân Thanh Không vẫn lạc, toàn bộ Thanh Không Vực trở nên nông nổi. Không những xuất hiện tung tích của Vu tộc viễn cổ ở Đại Phổổ mà ngay cả Quốc chủ Nam Chiếu cũng không hề sợ hãi quy tắc của Tu Chân Giới, lại dám bắt đầu dùng lượng lớn quân đội phàm nhân chinh phạt lẫn nhau.
Trong lòng Bạch Dịch bất đắc dĩ thở dài, lấy thực lực bây giờ của hắn, căn bản không thể thay đổi quyết định của Quốc chủ nước Nam Chiếu được. Nhưng một khi tu vi đầy đủ, trong mắt hắn, nước Nam Chiếu, nhất định sẽ không còn tồn tại.
Dám tự ý dùng vô số phàm nhân chinh chiến lẫn nhau, riêng điều này, Nam Cung Lãnh đã là tử tội!
Tán đi sát khí trong lòng, rốt cuộc Bạch Dịch hiểu rõ Nghê Thu Vũ sợ cái gì. Tận mắt thấy những người thân của mình chinh chiến năm này qua năm khác, đổ máu năm này qua năm khác, tuyệt đối không phải đả kích một nữ tử dịu dàng có thể thừa nhận.
Phàm là chiến tranh, tất nhiên sẽ có thây người nằm xuống khắp nơi. Khi rời khỏi Nam Chiếu Nghê Thu Vũ mới mười mấy tuổi, lấy tính tình thiện lương của nàng, nếu tiếp tục ở lại Nam Chiếu, căn bản không thể tu luyện đến cảnh giới bây giờ.
Nghê Thu Vũ giãy dụa đứng lên, nàng lo lắng nhìn lá khô sắp tàn trên cây, nói: “Mùa thu hàng năm chính là thời điểm tranh đoạt Chiến thành, ta phải nhanh chút chạy tới Phổ Dương Vương phủ.”
Mục Linh gật đầu, gọi một chiếc phi thuyền Pháp khí cực kỳ mỏng nhẹ, kéo Bạch Dịch và Nghê Thu Vũ lên, ba người bay nhanh về phương Bắc.
Đất phong của Phổ Dương Vương ở phía Bắc nước Nam Chiếu.
Đợi đến khi ba người rời khỏi thành nhỏ, Mục Vũ nhếch miệng, cũng đứng lên.
Một đệ tử Mục gia đến gần, cười hì hì nói: “Đại thiếu gia, lần này chúng ta giúp Vương gia nào, lần trước đến Nam Chiếu, vậy mà chúng ta được không ít chỗ tốt. Giờ có Mục Thập Tam ở đây, nhất định phải làm lớn một hồi mới được.”
Đệ tử Mục gia theo Mục Vũ vào Nam Chiếu đều là đám người hiếu chiến. Loại đại chiến giữa Vương hầu ở nước Nam Chiếu vừa hay hợp ý bọn họ. Hơn nữa giao tình của Mục gia và Quốc chủ Nam Chiếu không nhỏ, chẳng những cho phép người Mục gia mặc áo giáp ra trận, hiệp trợ Vương hầu một phương nào đó, mà dù thất bại cũng không lo tính mạng.
Có thể đại khai sát giới, lại có thể đạt được không ít chỗ tốt, sao mà không làm. Trong mắt những người Mục gia này, đại chiến ở Nam Chiếu với bọn hắn chỉ là là một trò chơi giết người mà thôi.
Mục Vũ nhe răng cười một trận, hai bàn tay lớn siết vào kêu răng rắc, lớn tiếng quát: “Nếu Mục Linh đi giúp Phổ Dương Vương, chúng ta đây phải giúp đối thủ của Phổ Dương Vương thật tốt!”