Nghê Thế Kỳ đã gần trăm tuổi, hắn có tu vi Kim Đan sơ kỳ, nhiều năm trước sau khi tiến giai Kim Đan được Quốc chủ Nam Chiếu sắc phong là Phổ Dương Vương.
Lão Vương gia này có tổng cộng tám đứa con, ba nam, năm nữ. Còn sống đến giờ chỉ có một người con thứ hai không chút thiên phú nào, không thể trở thành Tu Chân Giả, bảy đứa con còn lại đều tử chiến dưới Chiến thành.
Thiên phú tu luyện của Nghê Thế Kỳ không tính là quá tốt, đạt tới Kim Đan sơ kỳ xong không thể tiến thêm chút nào nữa, nhiều năm qua luôn dừng lại ở Kim Đan sơ kỳ, thuộc về Vương gia cảnh giới thấp nhất của Nam Chiếu.
Cũng may Chiến thành tranh đoạt nước Nam Chiếu không phải dựa vào tu vi cảnh giới, mà là dũng mãnh và tàn nhẫn. Chỉ có người võ dũng (vũ lực + gan dạ) mới có thể leo lên kỳ đài Vương cao nhất trong Chiến thành.
Nước Nam Chiếu có một quy củ, mỗi lần tranh đoạt Chiến thành, toàn bộ Tu Chân Giả phải mặc một loại áo giáp mà Hoàng tộc luyện chế.
Loại áo giáp này được xưng là Tuyệt Linh Giáp, khi mặc trên người sẽ lập tức ngăn cách linh lực của Tu Chân Giả, dù cầm phi kiếm cũng không cách nào dùng được, chỉ có thể cho rằng đó là một thanh kiếm bình thường có uy lực lớn một chút mà thôi.
Tuyệt Linh Giáp ngăn cách linh lực hoàn toàn, biến Tu Chân Giả thành phàm nhân. Mà phàm thế nhân gian chém giết, chỉ cần đủ ngoan độc, đủ mãnh liệt là được.
Bồi dưỡng Tu Chân Giả thành mãnh tướng phàm nhân, biến họ thành từng mãnh hổ chân chính là ước nguyện ban đầu khi Quốc chủ Nam Chiếu lập Chiến thành. Vì vậy khi tu sĩ Nam Chiếu bỏ Tuyệt Linh Giáp, tranh đấu với Tu Chân Giả các nước khác, thường thường có thể thu được thắng lợi cuối cùng.
Năm này qua năm khác tranh đoạt Chiến thành khiến số lượng Tu Chân Giả Nam Chiếu luôn không nhiều lắm, nhưng phàm là Tu Chân Giả đã trải qua mấy lần đại chiến, đều không ngoại lệ mà thành tinh anh trong đám tu sĩ. Có thể nói ở Thanh Châu, chỉ có tu sĩ đến từ Nam Chiếu mới có thể khinh thường cùng cấp!
Tuyệt Linh Giáp tổng cộng có ba loại màu sắc, xanh, đen, vàng.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ mặc giáp màu xanh, Trúc Cơ kỳ mặc giáp màu đen, Vương gia cảnh giới Kim Đan thì mặc giáp màu vàng.
Ba loại áo giáp màu sắc khác nhau, phân biệt áp chế linh lực từ cảnh giới Luyện Khí cho đến cảnh giới Kim Đan. Phổ Dương Vương phủ chỉ có một kiện giáp vàng, hôm nay, bộ giáp vàng đại biểu cho cường giả Kim Đan kia đang được mặc trên người một lão già gầy nhom.
Phổ Dương Vương này đã già như vậy, chinh chiến nhiều năm cộng thêm con cái qua đời khiến lão nhân này vốn nên có thọ nguyên mấy trăm năm, trong vòng trăm năm gần như đến tình trạng dầu hết đèn tắt.
Áo giáp nặng nề được mặc chỉnh tề, eo hông lão giả có chút còng xuống ngay lập tức trở nên thẳng tắp, đôi mắt đục ngầu dưới khôi giáp lộ ra vài phần thanh trong. Trong tiếng giáp kêu lạp lạp, Phổ Dương Vương ngẩng đầu ưỡn ngực bước khỏi Vương phủ, giống như lần đầu hắn xuất chinh, bước đi mạnh mẽ uy vũ như trước.
Nhiều năm chém giết và chiến đấu ác liệt đã sớm biến lão nhân này thành một khối đá cứng rắn.
Trên giáo trường ngoài Vương phủ cát vàng cuồn cuộn, chiến mã hí dài, binh sĩ lệ thuộc Phổ Dương Vương phủ đã chờ từ lâu, chừng năm vạn người. Trong những người này mặc giáp xanh có ngàn người, mặc giáp đen cũng có khoảng trăm người.
Ngàn bộ giáp xanh chính là ngàn tu sĩ Luyện Khí kỳ, mà trăm bộ giáp đen thì là trăm tu sĩ Trúc Cơ, thêm một vị cường giả Kim Đan, cỗ lực lượng này cực kỳ đáng sợ, huống chi còn có năm vạn binh sĩ phàm nhân mang nón mặc giáp.
Tất cả binh sĩ phàm nhân ở Phổ Dương Vương phủ đều là đàn ông thân thể khoẻ mạnh, nguyên một đám cao lớn vạm vỡ, mặt mũi tràn đầy sát khí, thấy Vương gia đi ra lập tức đứng về đội. Sau khoảng thời gian không bao lâu, năm vạn đại quân đã sắp xếp chỉnh tề.
Tu Chân Giả tham dự tranh đoạt Chiến thành, một khi thắng lợi có thể được lượng lớn Linh thạch ban thưởng, mà binh sĩ phàm nhân thì có thể được lượng lớn tiền tài. Có số tiền tài này, không cần lo kế sinh nhai một nhà già trẻ, vì vậy phần lớn đàn ông nước Nam Chiếu tòng quân, dựa vào chém giết để nuôi sống gia đình.
Nghê Thế Kỳ nhìn tinh binh trước mặt, lớn tiếng quát: “Gió thu thổi vong hồn về, mỗi năm một lần Chiến thành quyết, lại đến thời điểm các huynh đệ kiến công lập nghiệp rồi. Năm sau có thể tinh tiến tu vi, gia nhân có thể chắc bụng an khang, phải xem trước mắt!”
“Gió! Gió lớn!”
“Thắng! Vạn Thắng!”
Tiếng hô hào ầm ầm nổ vang, năm vạn đại quân đồng thời hò hét, chấn động đến mức mây trắng trên bầu trời đều tản ra thêm vài phần, đây mới là khí thế binh hùng tướng mạnh.
Nghê Thế Kỳ thoả mãn gật đầu, xoay người bước lên một con ngựa đen, quay đầu nói với người nam tử trung niên canh giữ ngoài cửa: “Vi phụ chinh chiến cả đời, không cầu vinh hoa phú quý, nhưng cầu da ngựa bọc thây, đây là số mệnh Tướng quân. Ngươi không cách nào tu luyện, không kế thừa được Vương vị, nếu ta chiến tử, ngươi lập tức giải tán đại quân Vương phủ, rời khỏi Nam Chiếu, dù làm thôn phu nơi sơn dã cũng được, coi như lưu lại cho Nghê gia một phần hương khói.”
Nam tử tên Nghê Kiên sớm đã hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào liều mạng cúi đầu, không dám để cha già thấy nước mắt bất lực của mình.
Thân là phàm nhân, hắn thể như các huynh đệ tỷ muội khác hiệp trợ cha già xuất chiến, mỗi lần đại chiến, hắn chỉ có thể sợ hãi trốn trong nhà, sau đó trơ mắt nhìn người thân từ từ rời hắn mà đi.
Năm nay rời khỏi mình, là cha già à...
Nghê Kiên cảm thấy trước mắt có chút hóa đen, thân thể của phụ thân vì mấy năm liên tục chinh chiến mà nội thương trải rộng, sợ rằng cuối cùng không chống đỡ nổi lần ác chiến này. Có lẽ như lời cha già nói, da ngựa bọc thây, chiến tử sa trường, mới là chốn về của hắn.
Nghê Kiên cũng không kiên cường, nhưng hôm nay hắn quyết định ngẩng đầu. Hắn muốn đưa mắt nhìn cha già đi chinh chiến, dù là ngày này năm sau chính là ngày giỗ của phụ thân.
Nghê Kiên quyết định hành động hôm nay, rồi mạnh mẽ lau khô nước mắt ngẩng đầu. Không những hắn thấy rõ bóng lưng cô đơn của cha già, còn thấy người thân khác của mình.
“Gia gia! Nhị thúc!”
Âm thanh Nghê Thu Vũ truyền đến giữa không trung, không chờ Mục Linh hạ phi thuyền xuống, nàng đã vội vã gọi phi kiếm ra, nháy mắt bay vào giáo trường bên ngoài Vương phủ.
Sắc mặt Nghê Thế Kỳ rất không tốt, lão nhân không có chút nào kinh hỉ sau khi nhìn thấy vãn bối, ngược lại lạnh lùng khiển trách: “Ngươi lập tức về Thương Vân Tông cho ta!”
Thần sắc mừng rỡ lập tức cứng ngắt trên mặt Nghê Kiên, há mồm muốn nói gì đó, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Hôm nay chính là thời hạn đại chiến, lúc này Nghê Thu Vũ trở lại, tất nhiên sẽ xuất chiến vì Nghê gia. Mà trong lòng cha già đã muốn chết, một khi Nghê Thu Vũ tham chiến, có lẽ hai thân nhân cuối cùng của Nghê Kiên hắn đều hồn quy Địa phủ.
Nghê Kiên biết rõ chất nữ (cháu gái) này của hắn nhìn như kiên cường, tâm địa lại cực kỳ thiện lương nhu nhược, không thích hợp ra trận giết địch như quân sĩ phàm nhân. Vì đứa bé này quá thiện lương nên hơn mười năm trước đã bị Phổ Dương Vương đưa tới Đại Phổ, bái nhập Thương Vân Tông.
So với Nam Chiếu, tông môn ẩn trong núi sâu càng hợp cho đứa bé thiện lương như Nghê Thu Vũ sống hơn, giết chết Yêu Thú và chém chết địch nhân, tuyệt đối không cùng một loại cảm giác.
Nghê Thu Vũ kiên định đứng trước ngựa gia gia, quát từng từ: “Chuẩn bị giáp, Nghê Thu Vũ tham chiến!”
“Cút về!”
Cuối cùng Nghê Thế Kỳ không áp nổi phẫn nộ trong lòng, mã đao thật dài bỗng nhiên vung lên, trực chỉ mi tâm Nghê Thu Vũ, cáu kỉnh hét lớn. Hắn không cho phép kết cục cuối cùng của chất nữ mình yêu thương nhất là chết trên chiến trường.
Nghê Thu Vũ không nhúc nhích, cùng gia gia bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên cường vô cùng.
Tuy nàng thiện lương, nhưng lại một nữ nhi quật cường, sao có thể trơ mắt nhìn gia gia xuất chinh mà không để ý. Nhiều thêm một phần khí lực, có lẽ năm nay Phổ Dương Vương phủ có thể đạt được đại thắng.
Nàng không muốn lần quay về cố hương tiếp theo, thứ nhìn thấy là bia mộ lạnh như băng của gia gia.
Qua hồi lâu, Nghê Thế Kỳ thở dài một tiếng, cả người càng thêm già nua, nói: “Chất nữ của ta trưởng thành rồi, cũng tốt, vậy theo gia gia chinh chiến một lần cuối cùng đi. Nghê gia sớm đã suy tàn, nhưng khí thế của người Nghê gia vĩnh viễn sẽ không gục xuống!”
Theo lời nói của Phổ Dương Vương, trong võ đài yên tĩnh lần nữa vang lên hò hét rung trời.
“Gió! Gió lớn!”
“Thắng! Vạn Thắng!”
Trong tiếng hò hét rung trời, hạ nhân Vương phủ nâng ra bảy bộ giáp đen, chủ nhân bảy bộ giáp đen này là bảy đứa con đã chiến tử của Phổ Dương Vương. Có lẽ chỉ Nghê Thu Vũ mới có tư cách mặc áo giáp của trưởngbối lên người.
Ngón tay run rẩy cầm một bộ khôi giáp hơi lớn, đó là Tuyệt Linh Giáp của cha ruột nàng. Trước mặt vạn quân, nữ tử trẻ tuổi mang nón mặc giáp, không lâu trở thành rồi một vị nữ tướng quân uy phong lẫm lẫm.
Mục Linh ở một bên cười khanh khách, đưa tay cầm một bộ giáp đen, lật vài cái đã mặc trên người, xem ra vô cùng quen thuộc.
Bạch Dịch nhìn qua hai nữ tử anh tư hào sảng, mỉm cười lấy bộ hắc giáp thứ ba. Nếu bằng hữu đã quyết định ra trận, sao hắn có thể tránh lui.
Giáp đen mặc vào, vốn là thiếu niên hơi gầy liền biến thành rồi một vị tiểu tướng trong quân. Bạch Dịch nhảy lên yên một con ngựa đỏ thẫm, Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm biến ảo thành một cây ngân thương sáng loáng, được hắn giơ cao trên tay.
Ngựa đỏ xứng giáp đen, thiếu niên thương bạc. Vạn quân trước trận, tiểu tướng giáp đen lật tay ra một cây thương, lập tức nghênh đón một mảnh reo hò ủng hộ của binh sĩ.