Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 276: Chương 276: Người làm thầy




Dịch: Lạc Đinh Đang

Chấm đen thứ nhất xuất hiện phía chân trời càng ngày càng gần, phi kiếm mỹ ngọc như gió như điện, trên thân kiếm là một nữ tử cung trang đứng thẳng. Chưa tới gần, khí tức cực hàn thanh phi kiếm này tản ra đã phá không mà đi, thẳng tới cường giả hắc y Hàn Ngọc tông.

“Tô Trưởng lão!”

Có đệ tử mắt tinh thấy rõ người tới, đúng là Trưởng lão Thụ pháp Hàn Ngọc tông, tu vi tương đương với Tông chủ, Tô Hải Đường.

Trong tiếng xé gió lạnh thấu xương, phi kiếm Tô Hải Đường chém thẳng tới một hắc y nhân. Đối phương không dám lơ là, lập tức bỏ qua việc tru sát đệ tử Hàn Ngọc tông để ứng chiến.

Tô Hải Đường cách tông môn rất xa, một kiếm của nàng ép lui một hắc y nhân, sau đó phát hiện cường giả hắc y khác vẫn đang thi triển đạo pháp Lôi hệ chuẩn bị tru sát nhiều đệ tử Hàn Ngọc tông hơn.

Uy vọng Trưởng lão Thụ pháp thậm chí vượt qua cả Tông chủ Lữ Tử Mặc, không vì điều gì khác, đơn giản là trong mắt Tô Hải Đường, đệ tử trong tông môn quan trọng hơn tất cả, nếu để nàng chọn, nàng thà bỏ thiên tài địa bảo để bảo vệ tính mạng đệ tử.

Đó là một Trưởng lão khiến người ta kính trọng, có thể nói là người có thái độ làm thầy gương mẫu.

Mắt thấy vô số đệ tử trong tông môn sẽ chết dưới sấm sét, Tô Hải Đường trợn mắt hạnh, kiếm quyết nhanh chóng xoay chuyển, nghiêm nghị quát nhẹ: “Liệt Kiếm Phong Sơn!”

Oành!

Theo tiếng quát của Trưởng lão Thụ pháp, thanh phi kiếm như mỹ ngọc nổ tung trên đỉnh đầu môn nhân Hàn Ngọc tông, hóa thành một vùng bão tuyết mênh mông, ngăn được đạo lôi kích thứ hai.

Một ngụm máu tươi trào ra từ miệng Tô Hải Đường, Pháp bảo bản mạng vỡ vụn khiến Trưởng lão Thụ pháp này nguyên khí đại thương. Không chút do dự tự bạo Pháp bảo bản mạng để bảo vệ đệ tử tông môn, toàn bộ Thanh Châu chỉ sợ chỉ có một Tô Hải Đường làm được.

Quyết đoán và dứt khoát của Trưởng lão Thụ pháp khiến sáu vị cường giả hắc y đồng thời cả kinh, rất nhiều đệ tử Hàn Ngọc tông đã rơi lệ đầy mặt.

Pháp bảo bản mạng được cường giả Nguyên Anh coi là tính mạng thứ hai thì độ trân quý tuyệt đối không phải thứ mấy trăm đệ tử so được. Hành động bạo kiếm của Tô Hải Đường được coi là một hành động vĩ đại, không chỉ cần quyết đoán, còn cần tình cảm yêu chiều với đệ tử tông môn.

Hành động kinh người lần này của Tô Hải Đường ngay cả Bạch Dịch cũng kính nể ba phần, nhìn Trưởng lão Thụ pháp lướt tới, Bạch Dịch không khỏi nhẹ gật đầu. Loại nữ tử này mới được xưng tụng là nhân kiệt, nhân trung long phượng, dù còn xa không bằng tông chủ Lữ Tử Mặc, nhưng nếu Hàn Ngọc tông sinh ra cường giả Hóa Thần, vậy chắc chắn là vị Trưởng lão Thụ pháp Tô Hải Đường này.

Một vị Trưởng lão Nguyên Anh trở về, lập tức khí thế bên Hàn Ngọc tông tăng nhiều. Không tới bao lâu, một điểm đen khác đã xuất hiện ở chân trời.

Đó là một lão phụ lớn tuổi tóc bạc phơ, một tay cầm Long đầu trượng.

“Tặc tử nơi nào dám hủy tông môn ta!” Tốc độ lão phụ cực nhanh, tới gần tông môn đã gọi Long đầu trượng ra, đánh về phía một hắc y nhân Nguyên Anh sơ kỳ.

Vị thứ hai chạy về tông môn, chính là Kỷ bà bà dẫn đội với Tô Hải Đường tham dự tam tông luận võ. Vị lão phụ này giận dữ đầy mặt, ra tay chính là một kích toàn lực.

Khi hai vị Trưởng lão Nguyên Anh Hàn Ngọc tông chạy về tong môn, hai chấm đen xa xa ở chân trời lập tức xuất hiện. Hai khí tức Nguyên Anh sơ kỳ nhanh chóng tới gần.

Có ba cường giả Nguyên Anh ở đây, sáu cái hắc y nhân muốn hủy diệt Hàn Ngọc tông trong nháy mắt đã là điều vọng tưởng. Không lâu sau, hai vị Trưởng lão Nguyên Anh khác của Hàn Ngọc tông sẽ chạy tới, một khi năm vị cường giả Nguyên Anh tề tụ, sáu y nhân cũng không còn tư cách hủy diệt.

Lục Giáp Thanh Hỏa Trận dùng đánh Hàn Ngọc Tông đã bị đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông hao tổn, mai rùa đã không thể phun Thanh Huyền Viêm được nửa. Nếu cường công, sáu người với năm người, lại ở nội địa tông môn người ta, kết quả tốt nhất chỉ là lưỡng bại câu thương.

Ba con sư tử cực lớn với bộ long tuyết trắng bị ba Trưởng lão Kim Đan Hàn Ngọc Tông dẫn tới gần băng tuyết, đây là Tuyết Tông Sư Vương cấp 4 đỉnh phong, mỗi con đều có thực lực Kim Đan. Hàn Ngọc tông đã lấy ra toàn bộ hậu thủ, nếu đối phương không lui, Lữ Tử Mặc quyết muốn liều cá chết lưới rách.

Sáu hắc y nhân cùng tập trung một chỗ, đột nhiên, hắc y nhân Nguyên Anh trung kỳ duy nhất trong đó chuyển mặt nạ khóc nhìn về phía chân trời. Ở nơi xa không thấy rõ, một đội Tu Chân Giả đang nhanh chóng lao tới, hai người cầm đầu đều là tu vi Nguyên Anh.

“Trưởng lão Thương Vân...”

Hắc y nhân lần đầu tiên phát ra tiếng khàn khàn, sau đó hắc y nhân đầu lĩnh phất tay, thấp giọng nói: “Đi!”

Chân đạp mai rùa cực lớn, sáu vị cường giả hắc y không chút do dự phá không mà đi, một khi thực lực của đối thủ vượt qua bọn họ, muốn đi sẽ khó hơn.

Năm vị cường giả Nguyên Anh Hàn Ngọc tông, thêm hai vị Nguyên Anh Thương Vân tông chạy tới đủ để vây giết một hai hắc y nhân.

Cường giả hắc y rút đột ngột, hơn nữa tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã biến mất phía chân trời. Ngay lúc này, hai Trưởng lão Hàn Ngọc tông khác mới khó khăn về tông môn.

Sống sót sau tai nạn khiến tiếng hoan hô vang ầm, đệ tử Hàn Ngọc tông gần băng tuyền đều muốn vung tay hô to, rất nhiều nữ đệ tử ôm nhau khóc, một ít nam đệ tử đã lau mồ hôi đầm đìa từ lâu, nghĩ mà sợ không ngừng.

Đại nạn nguy hiểm đã qua như vậy, chỉ tổn thất mấy trăm đệ tử mà thôi, Hàn Ngọc tông lần này được cho đã thoát một kiếp. Không ai dám tưởng tượng, nếu không phải bốn vị Trưởng lão Nguyên Anh kịp thời chạy về, nếu Tông chủ không kéo chân địch nhân ba ngày, vậy Hàn Ngọc tông lúc này chỉ sợ đã sớm thành phế tích.

Một khi sáu vị cường địch Nguyên Anh đánh vào tông môn từ sớm, trừ Tông chủ, cả đệ tử Hàn Ngọc tông và Trưởng lão Kim Đan đều không ai còn sống.

Đám đệ tử Hàn Ngọc tông thấy may mắn khi các Trưởng lão về kịp, tán thưởng sự kiên trì của Tông chủ, cảm giác Tô Hải Đường đại nghĩa, nhưng không ai nhớ rõ tu sĩ trẻ tuổi tăng uy lực của Hắc Phong Tứ Tượng Trận, mang tới sinh cơ thật sự cho họ.

Bạch Dịch đứng cạnh băng tuyền, bình tĩnh như trước, chỉ là bóng dáng có phần kiên nghị kia có phần không hợp với đám đệ tử Hàn Ngọc tông hoan hô tung tăng như chim sẻ.

Trên không băng nham, một đội tu sĩ đã tới, dẫn đầu là hai vị cường giả Nguyên Anh phong cách hoàn toàn khác nhau, một vị hào hoa phong nhã tay cầm quạt lông, nhìn dung mạo chính là một thiếu niên lang. Một vị khác thì cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt tráng hán sát khí, cực kỳ tục tằng.

Lữ Tử Mặc thấy người đến, tự mình ra ngoài tông môn nghênh đón, chắp tay nói: “Văn Võ Trưởng lão Thương Vân giá lâm vẻ vang cho kẻ hèn Hàn Ngọc tông này, tiểu nữ tử tạ ơn hai vị Trưởng lão có tình viện thủ.”

Người đến đúng là một đám Trưởng lão vội vã chạy tới từ Thương Vân tông, từ khi Tông chủ Lê Văn Phong đoán ra Hàn Ngọc tông gặp nạn, hai vị Trưởng lão Văn Võ mang theo hơn hai mươi vị Trưởng lão Kim Đan từ xa vạn dặm chạy tới viện trợ. Suy đoán Hàn Ngọc tông bị diệt tông này, dù đoán sai, Thương Vân tông cũng phái cường giả tới.

Một khi cục diện chân vạc ba đại tông môn Đại Phổ bị thay đổi, chính là lúc Tu Chân Giới Đại Phổ bắt đầu rung chuyển. Cuộc chiến giành Linh mạch ngày càng gần, Thương Vân tông không dám mạo hiểm.

Quả nhiên, hai vị Trưởng lão Văn Võ đã cảm giác linh lực dao động trong Hàn Ngọc tông từ rất xa. Nhưng chờ họ chạy tới, địch nhân đã rút đi.

Văn trưởng lão Mạc Phong đong đưa quạt lông, hoàn lễ đáp: “Lữ Tông chủ quá lời, Thương Vân và Hàn Ngọc có giao tình ngàn năm, ta nhớ một cặp đạo lữ người người ngưỡng mộ ở Thanh Châu ngàn năm trước chính là người Thương Vân và Hàn Ngọc.”

Đạo lữ ngàn năm trước Mạc Phong nhắc tới đúng thực là một nam tu sĩ Thương Vân tông và một nữ tu Hàn Ngọc tông từng kết đôi ngàn năm trước. Nhưng thời gian cảnh vật thay đổi, giờ nhắc tới chuyện cũ ngàn năm trước, mưu đồ của Mạc Phong chỉ là kéo gần quan hệ với Hàn Ngọc tông mà thôi.

Vị Văn Trưởng lão Thương Vân này luôn mang bộ dáng thanh niên nhã nhặn, nhìn qua cả người lẫn vật vô hại nhưng ăn nói rất khéo léo, lời từ miệng hắn dù biết rõ là lôi kéo làm quen, các Trưởng lão Hàn Ngọc tông cũng thấy rất dễ nghe.

Khác Mạc Phong, Võ Trưởng lão Phương Nham vẫn nhìn trời bên cạnh, mặt mũi không che dấu sát ý tràn đầy. Hắn trầm giọng nói: “Sáu hắc y nhân kia rốt cuộc có lai lịch gì, sao lão phu lại có cảm giác quen thuộc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.