Hiện giờ cảnh giới Bạch Dịch chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, nếu bố trí Truyền Tống Trận một cách khó khăn, có thể xem là thiên phú trận pháp cực cao. Nhưng nếu tiện tay bố trí Truyền Tống Trận, thế nào cũng bị nhìn thành quái vật.
Trong Tu Chân Giới chưa từng nghe qua tu sĩ Trúc Cơ nào có thể tiện tay bố trí Truyền Tống Trận tạm thời. Cho dù Kim Đan sơ kỳ cũng không làm được.
Phần đông đệ tử ánh mắt lo lắng. Hình thức ban đầu của Truyền Tống Trận tạm thời dần dần xuất hiện, từng chút linh khí nhàn nhạt bắt đầu phiêu lượn giữa căn cơ trận. Hy vọng trong mắt Vương Hạ càng đậm, trong mắt Dư Tình cũng liên tục xuất hiện tia sáng kì lạ.
Chỉ cần bố trí tốt Truyền Tống Trận tạm thời, hơn một nghìn tu sĩ ở đây có thể tránh được một cuộc tử kiếp.
Ầm ầm!
Sau lưng mọi người đột nhiên truyền đến tiếng đá vụn nổ mạnh. Một con quái trùng cực lớn toàn thân xám trắng, không đầu không mặt, phá thông đạo ra. Tại những nếp gấp trải rộng trên đầu, lờ mờ lộ ra từng cái răng quái dị kích thước không đều, trải rộng khắp miệng. Những cái răng kia mơ hồ lưu lại vết máu và xương vỡ, thoạt nhìn vô cùng khủng bố dữ tợn.
Lúc trùng lớn xuất hiện, tu sĩ trong động đều cảm giác được một cỗ uy áp cực lớn xuất hiện. Loại khí tức làm cho nguời ta sợ hãi này chỉ khi đạt tới cường giả Kim Đan sơ kỳ mới có được.
Trùng yêu cấp 4 có thể so với cường giả Kim Đan!
Tiếng hô cao thấp phút chốc nổi lên, tu sĩ trong động nhao nhao gọi phi kiếm ra. Truyền Tống Trận sắp bố trí thành công, dù lúc này đối mặt với Yêu thú cấp 4 cường đại, bọn hắn cũng phải dùng tính mạng bảo vệ.
“Đệ tử Trúc Cơ cảnh ở Thương Vân Tông theo ta!”
Vương Hạ hét lớn một tiếng, dẫn đầu xông lên, ngay sau đó Dư Tình ra tay. Phàm là đệ tử đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ trong hai tông mông đều nhao nhao phóng đi, toàn lực thúc giục phi kiếm chém lên đầu Trùng yêu.
Mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ đồng loạt ra tay, thanh thế lần này dù là cường giả Kim Đan cũng phải lánh mũi nhọn. Vì mạng sống, những người này bất chấp, không ngừng thúc giục linh lực trong cơ thể, vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh nhất của mình.
Quái trùng mới bò đến là Thiên Thực Trùng, loại Trùng yêu này tuy thực lực mạnh mẽ nhưng có một điểm yếu, đó là hình thể to lớn, quá mức vụng về.
Thông đạo vốn không lớn, Thiên Thực Trùng chỉ có cái đầu dài nhô ra. Không đợi tất cả cơ thể nó bò vào hang đá, đã gặp phải mấy trăm tu sĩ Trúc Cơ liều mạng tấn công. Không lâu sau, cái đầu to lớn của Trùng yêu trở thành một đống máu thịt.
Bị thương nghiêm trọng khiến Thiên Thực Trùng nổi giận. Nó dốc sức liều mạng vặn vẹo cơ thể, phá vỡ thông đạo nhỏ ra, vô số miệng dưới thân cũng bắt đầu phun ra chất lỏng xanh biếc cực độc. Các tu sĩ dính phải, sau khi kêu rên vài tiếng liền biến thành bộ xương trắng.
Một bên Vương Hạ tấn công mạnh vào Thiên Thực Trùng, một bên liếc mắt nhìn Bạch Dịch, mong Bạch Dịch có thể mau chóng bố trí thành công Truyền Tống Trận. Hiện tại dựa vào địa thế còn có thể quần nhau với Trùng yêu, một khi thông đạo bị mở ra, lại thêm mấy con quái trùng bò vào, lúc đó tất cả hơn một nghìn tu sĩ đều phải bỏ mạng.
Cơ thể khổng lồ của Thiên Thực Trùng bị kẹt trong thông đạo, nhất thời không cách nào bò vào hang động. Phần đầu nó đã bị chặt đứt hơn một trượng*, dù vậy, loại Trùng yêu cấp 4 này không có chút dấu hiệu nào bị đánh chết, ngược lại càng thêm táo bạo điên cuồng, dốc sức liều mạng bò vào hang động.
*1 trượng = 4m.
Thời điểm Thiên Thực Trùng xuất hiện, Bạch Dịch bắt đầu bày trận nhanh hơn. Không lâu lắm, căn cơ trận đã hoàn toàn hình thành.
Chưa hề nhìn tới Trùng yêu cực lớn cách đó không xa, Bạch Dịch đứng bên ngoài căn cơ trận, đưa tay đánh ra từng đạo chú quyết. Theo chú quyết thúc giục, căn cơ Truyền Tống Trận bắt đầu chớp động hào quang. Trong lúc đó, giữa trung tâm căn cơ trận, một cột sáng dày đặc giống như linh lực phóng lên trời!
Linh khí ngút trời, pháp trận đại thành!
Sau khi Truyền Tống Trận bộc phát linh khí, Bạch Dịch lui người về sau. Hắn lập tức ngồi xuống một bên, dùng Linh Thạch khôi phục.
Bày trận không coi vào đâu, linh quyết thành trận cuối cùng mới tiêu hao tâm lực nhất. Lúc thúc giục Truyền Tống Trận tạm thời, Bạch Dịch đồng thời tiêu hao toàn bộ linh lực.
Vương Hạ phát hiện linh khí sau lưng nổi lên, vừa nhìn Truyền Tống Trận đã thành công, lập tức kinh hỉ hét lớn: “Trận thành! Đệ tử Luyện Khí kỳ đi trước!”
Chẳng những Vương Hạ phát ra lệnh, Dư Tình cũng lệnh từng nhóm đệ tử Hàn Ngọc Tông rời đi. Cảnh giới thấp nhất đi trước.
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh còn chống cự Thiên Thực Trùng, mười mấy đệ tử Luyện Khí Kỳ đã chạy nhanh đến Truyền Tống Trận. Một hồi linh khí lưu chuyển bên trong, thân ảnh mười mấy người này lập tức biến mất, trực tiếp vượt qua phạm vi thi lâm, xuất hiện ở cửa vào hang đá đối diện.
Truyền Tống Trận tạm thời này chỉ có thể truyền tống trong khoảng cách trăm trượng, hơn nữa là truyền tống một hướng. Chỉ cần lúc bày trận dự tính tốt phương hướng, có thể mang mười tu sĩ truyền tống đến trăm trượng bên ngoài trong nháy mắt. Nếu là Truyền Tống Trận trăm nghìn dặm, nhất định phải thiết lập pháp trận ở cả hai địa điểm.
Mười tên đệ tử được truyền tống đến cửa ra đều ngạc nhiên không thôi, tu sĩ cấp thấp có rất ít người từng sử dụng Truyền Tống Trận. Khi bọn họ phát hiện mình không biến thành cương thi trong thi lâm, lập tức vui mừng tung hô.
Mười người một nhóm truyền tống, tiếp tục tiến hành đâu vào đấy. Không lâu sau, nửa số đệ tử đã được truyền tống ra hang đá này, kế tiếp chính là tu sĩ Trúc Cơ truyền tống.
Trong thông đạo, cơ thể Thiên Thực Trung không biết bị cắt ra bao nhiêu. Hai bên đường, thịt thối bị chồng chất cao hơn nửa người, quánh lại khiến người ta buồn nôn. Dù vậy, Thiên Thực Trùng vẫn liều mạng như cũ, uốn éo xoay người muốn bò vào thông đạo.
Tu sĩ trong hang đá càng ít, cuối cùng còn lại có trăm người. Chỉ cần truyền tống mười lần, tất cả gần hai nghìn tu sĩ có thể chạy thoát.
Vương Hạ và Dư Tình liếc nhau một cái, để cho đồng môn bên người bắt đầu truyền tống. Những người còn lại thì dốc sức thúc giục phi kiếm, muốn hoàn toàn giết chết Thiên Thực Trùng. Có cự trùng này ngăn thông đạo, những cự trùng khác không thể bò vào dễ dàng.
Truyền Tống Trận chớp động chín lần, chỗ còn lại không đến mười người. Lúc này Bạch Dịch đã khôi phục như ban đầu, đứng lên, mắt nhìn Thiên Thực Trùng còn đang vặn vẹo, chuẩn bị bước lên Truyền Tống Trận.
Vương Hạ đem toàn lực gọi phi kiếm, nháy mắt chém đứt một khối máu thịt lớn trên người Thiên Thực Trùng. Kiếm pháp Dư Tình cao hơn Vương Hạ một chút, lúc này cũng vận dụng chiêu mạnh nhất. Trong lúc đó, bàn tay Lữ Tịch Thần nâng lên hạ xuống, thi triển đạo pháp Băng Hệ sở trường nhất của mình.
Ba người ra tay lần cuối, Thiên Thực Trùng lại bị thương, một đoạn thân thể bị đóng băng ầm ầm vỡ vụn.
Ô!
Ngay lúc chín tu sĩ quay người phóng đến Truyền Tống Trận, Thiên Thực Trùng vốn trọng thương gần chết phát ra một tiếng gào bén nhọn. Tiếng gào đầy bực tức, khiến người nghe được da đầu phát run.
Chín người không quay đầu lại, tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới Truyền Tống Trận. Chỉ có Bạch Dịch sau khi nghe tiếng gầm của Thiên Thực Trong, trong mắt phát lạnh.
Không ai quay đầu, tức không có người phòng ngự. Chín tu sĩ đều trong thế hệ đệ tử mạnh nhất, nhưng họ bởi vì thói quen thường ngày, sắp chôn vùi tính mạng.
Yêu thú gào thét, mọi người đều biết. Chín người này dù là Thanh Châu Minh Ngọc, đều cho rằng Thiên Thực Trùng phát ra tiếng kêu lúc gần chết. Họ không biết rằng Thiên Thực Trùng không bao giờ gào thét, cả khi máu thịt bị chặt mất gần nửa, cũng không phát ra bất kì tiếng vang nào.
Một khi Thiên Thực Trùng gào lên, cũng chỉ có thể chứng minh một tình huống. Đó chính là phúc khẩu (miệng ở bụng) mở lớn!
Phúc khẩu, giấu trong bụng, vô số cái miệng sinh trường bên ngoài thân thể Thiên Thực Trùng đều không thể phát ra âm thanh. Chỉ có phúc khẩu có thể thò ra ngoài mười trượng dùng nuốt con mồi, mới có thể phát ra tiếng gào thét dữ tợn.
Tất cả chín người đều đưa lưng về phía Thiên Thực Trùng, hoàn toàn không ai thấy cái miệng rộng từ trong máu thịt thò ra. Bọn họ phóng tới Truyền Tống Trận, Bạch Dịch lại như một tia chớp nghênh đón Thiên Thực Trùng.
Phúc khẩu Thiên Thực Trùng đáng sợ thế nào, Bạch Dịch rõ ràng nhất. Nếu bỏ mặc nó, chín người kia sẽ bị nuốt hết một lần. Một khi rơi vào trong bụng Thiên Thực Trùng, sẽ không còn đường sống nữa.
Lao nhanh đi, Bạch Dịch bỏ qua thúc giục phi kiếm, đạo quyết khó hiểu nháy mắt được hắn đọc ra. Khi hắn và chín người giao nhau, chớp mắt, một đoàn hỏa cầu đỏ thẫm khổng lồ hiện ra.