Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 166: Chương 166: Hồng phúc tề thiên




Hỏa cầu đỏ thẫm trong nháy mắt xuất hiện, phát ra nhiệt độ cực nóng khiến người ta sợ hãi. Khi Lữ Tịch Thần thấy phía sau truyền đến cảm giác vô cùng nóng rực, thậm chí nàng sinh ra sự sợ hãi không rõ.

Thủy Hỏa vốn tương khắc. Tu sĩ tinh thông đạo pháp Băng Hệ, kỵ nhất là đạo pháp Hỏa Hệ hùng mạnh.

Dưới chân đã giẫm lên căn cơ Truyền Tống Trận, Lữ Tịch Thần quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một cái miệng khổng lồ dữ tợn bị nhét đầy bởi hỏa cầu, sau đó là tiếng gào thét đinh tai nhức óc của Thiên Thực Trùng.

Truyền Tống Trận xuất hiện từng hồi sáng trắng, đây là dấu hiệu sắp dịch chuyển. Vương Hạ thấy miệng rộng của Thiên Thực Trùng liền ngay sau mình, mồ hôi lạnh sớm chảy ròng. Mặt Dư Tình lộ vẻ kinh hãi, miệng mở lớn nói không nên lời. Toàn bộ những người còn lại đều sợ hãi, bọn họ không dám tưởng tượng, nếu Bạch Dịch không ra tay, hậu quả chỉ sợ tất cả chín người đều bị nuốt.

Phúc khẩu của Thiên Thực Trùng cực lớn, một lần có thể dễ dàng nuốt gọn mười mấy người.

Nuốt một đoàn hỏa cầu to lớn, Thiên Thực Trùng ăn đau, phát ra tiếng gào thét tức giận. Con Trùng yêu cấp 4 này cũng mạnh mẽ, mặc cho phúc khẩu bị cháy khét lẹt, nó vẫn hướng phía Bạch Dịch như cũ. Bên trong cái miệng khổng lồ bị cháy, răng nanh vẫn còn sắc bén.

Truyền Tống Trận đã bắt đầu dịch chuyển. Bạch Dịch muốn bước lên Truyền Tống Trận cũng không kịp, thân hình nhanh chóng trở lại, hiểm hóc tránh khỏi miệng rộng. Lữ Tịch Thần thấy Bạch Dịch hãm sâu hiểm địa, cắn chặt răng ngà, vậy mà có thể lao ra ngoài trận, vì làm việc nghĩa mà không chùn bước.

Tia sáng chói mắt che đi tiếng kinh hô của những người khác. Đến khi đám tu sĩ cuối cùng xuất hiện ở cửa ra vào, tại chỗ chỉ có hai người Bạch Dịch và Lữ Tịch Hai, còn có Trùng yêu cực lớn đang phát cuồng.

Rặc rặc!

Phúc khẩu khép mở, cắn xuống một khối cự thạch từ trên hang đá. Bạch Dịch gần như khó khăn tránh khỏi hàm răng Thiên Thực Trùng. Mà khối cự thạch kia cũng bị cắn nát vụn.

Tay Lữ Tịch Thần kết chú quyết, sắc mặt tái nhợt thi triển ra một đạo pháp chính mình cũng không hiểu rõ hoàn toàn. Uy áp của Trùng yêu cấp 4 tạo cho nàng áp lực quá lớn, nếu không toàn lực ra tay, hai tu sĩ Trúc Cơ hoàn toàn không cách nào chạy thoát trước mặt Trùng yêu cấp 4.

Ngọc kiếm và ngọc thuẫn (khiên) đồng thời được gọi ra, phòng ngự trước mặt chủ nhân. Chú ngôn khó hiểu dẫn đến một cỗ linh lực kì dị chấn động, lờ mờ tạo nên ca ngâm trầm thấp. Không khí ẩm ướt dần dần ngưng tụ, kết thành sương băng lạnh lẽo.

“Thủy Lao... Băng Ngục!”

Trong sương mù truyền tới tiếng quát nhẹ của nữ tử, giống như một tiếng sét. Sương lạnh dường như nhận lời kêu gọi, trong khoảnh khắc ngưng tụ làm một, hình thành từng cột băng cứng chắc quanh phúc khẩu Thiên Thực Trùng, chớp mắt ngưng kết một nhà giam băng tuyết.

Thủy Lao Băng Ngục, đạo pháp trung giai, đạo thuật cường đại tu vi Kim Đan mới có thể nắm giữ. Lữ Tịch Thần ở cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ mà thi triển được hoàn chỉnh, có thể thấy thiên phú kinh người thế nào của Thanh Châu Minh Ngọc.

Đạo pháp cũng phân chia ba giai cao thấp, mỗi giai chênh lệch ít nhất gấp mười lần. Tu sĩ Trúc Cơ nắm giữ đạo pháp trung giai, dù chỉ biết một loại đạo pháp, xếp cùng giai có thể đứng bất bại, thậm chí có cơ hội đánh bại cường giả có cảnh giới cao hơn mình.

Phúc khẩu Thiên Thực Trùng vốn đã bị đạo pháp Bạch Dịch đốt cháy khét lẹt, lúc này gặp thêm đạo pháp Băng Hệ trung giai, lập tức bị đông cứng thành một khối cực lớn. Bạch Dịch nâng kiếm, chặt đứt hoàn toàn phúc khẩu Thiên Thực Trùng.

Phúc khẩu là mệnh môn của Thiên Thực Trùng, giấu sâu trong bản thể Thiên Thực Trùng. Hôm nay chẳng những phúc khẩu bị chém rụng, mà bản thể Thiên Thực Trùng cũng bị chặt mất phân nửa. Giờ là lúc nó hấp hối, giãy giụa cũng không có bao nhiêu lự, không bao lâu sẽ hoàn toàn chết đi.

Một đạo pháp trung giai trực tiếp tiêu tốn toàn bộ linh lực của Lữ Tịch Thần. Dưới chân nàng mềm chút, thiếu điều ngã xuống đất. Lữ Tịch Thần mạnh mẽ chống đỡ đứng đó, ngẩng đầu lên, dường như lòng tin đã mất trước đó lần nữa trở về.

Thấy Lữ Tịch Thần có bộ dáng trẻ con, Bạch Dịch cười nhạt một tiếng, khẽ gật đầu, đồng ý với sự kiêu ngạo của Thanh Châu Minh Ngọc. Có thể trong hiểm cảnh không để ý bản thân đi cứu đồng bạn, vốn là một loại đại nghĩa. Dù bên trong đại nghĩa này có nhân tố bực bội, dù hành động ngu xuẩn này có chút buồn cười.

Thiên Thực Trùng chỉ có một phúc khẩu. Bạch Dịch không chắc một mình hắn có thể chặt đứt, nhưng có thể toàn thân trở ra. Dù sao con Thiên Thực Trùng này kẹt trong thông đạo, không thể động đậy. Khoảng cách phúc khẩu cắn nuốt có hạn, hơn nữa ngọc bội bên hông hắn còn một Quỷ Vương ngàn năm, đương nhiên không khó thoát khốn.

Bạch Dịch không có tâm tư vạch trần điểm này, quay người về hướng Truyền Tống Trận.

Vừa rồi hai người mạo hiểm chém giết, khiến những tu sĩ đối diện hãi hùng khiếp vía. Lúc này từ lối ra truyền đến từng trận reo hò, còn có thúc giục vội vã.

Thiên Thực Trùng không chỉ có một con. Nếu thêm một con bò ra, Bạch Dịch và Lữ Tịch Thần liền toi mạng, ngay cả cơ hội bước lên Truyền Tống Trận cũng không có.

Rắc! Bịch!

Đang lúc Bạch Dịch và Lữ Tịch Thần đi về phía Truyền Tống Trận, sau lưng hai người đột nhiên vang lên một âm thanh lạ. Chỗ Thiên Thực Trùng bị đóng băng đã bắt đầu tan chảy, một con mãng xà lớn rơi ra từ vụn băng, còn giãy giụa trên đất.

Động tĩnh vừa rồi là âm thanh con mãng xà lớn này rơi xuống đất.

Mãng xà lớn rơi từ bụng Thiên Thực Trùng, không cần nghĩ cũng biết là đồ ăn của Thiên Thực Trùng. Da toàn thân con mãng xà lớn sớm bị ăn mòn, chỉ còn một tầng máu thịt hơi mờ. Nó uốn éo qua lại, thoạt nhìn khiến người ta buồn nôn.

Quay đầu nhìn mãng xà lớn đang hấp hối, Bạch Dịch bỗng dừng bước.

Trên thân mãng xà lớn, phần bụng sưng to, căng phồng lên, hẳn là con mồi của nó trước khi bị Thiên Thực Trùng nuốt mất.

Nhìn bụng mãng xà, ánh mắt Bạch Dịch lạnh dần. Hình dáng sưng lên này, rõ ràng là một con người.

Gọi phi kiếm ra, chuẩn xác cắt lên mãng xà lớn, quả nhiên một nam nhân toàn thân bị dịch nhờn che kín lăn ra từ bụng mãng xà. Tóc hắn dính trên mặt, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo, chỉ có đạo bào rách rưới có thể làm rõ thân phận. Sau khi rơi ra từ bụng mãng xà thì hắn cuộn trên đất run rẩy, không biết bị đau hay bị hù dọa.

Dùng linh thức quét đối phương, thần sắc Bạch Dịch cổ quái, tiến lên một cước, thiếu chút nữa đá bay đối phương.

Nam nhân trong bụng mãng xà ăn một cước lăn về sau, nhảy dựng lên rú thảm, vung vẩy tay chân nhảy loạn giống như bị điên.

Vung vẩy một hồi, phát hiện xung quanh không có nội tạng mềm dẻo sền sệt giống bụng mãng xà, bấy giờ nam nhân mới dừng lại. Hắn dùng cái tay cực kỳ bẩn mà ra sức xoa mắt, sau khi thấy cảnh vật và con mãng xà lớn cuộn một bên, vậy mà khóc nức lên.

Một đại nam nhân, lại là một Tu Chân Giả, nếu không phải gặp hoàn cảnh trắc trở không thể tưởng tượng nổi, cũng sẽ không coi ai ra gì mà khóc thút thít.

Lữ Tịch Thần thích thú nhìn quái nhân trong bụng mãng xà. Bạch Dịch thì không biết phải làm sao, nhấc chân đạp nam nhân sang một bên, quát mắng: “Bị nuốt thôi, ngươi đâu chết, khóc cái gì.”

Nam nhân nghe xong lời này, lập tức nổi giận. Hắn đứng dậy, muốn chửi ầm lên, nhưng khi thấy rõ bộ dáng của Bạch Dịch, nhất thời mắng không ra lời, nước mắt càng rơi nhiều hơn, nghẹn ngào bò đến chân Bạch Dịch, gào khóc nói: “Tiểu thúc ơi, chất nhi thiếu chút bị mãng xà ăn. Mệnh Khương Đại Xuyên ta sao khổ thế này, ô ô ô.”

Trong bụng mãng xà không phải ai khác, chính là cháu trai Bạch Dịch tiện tay có được, Khương Đại Xuyên.

Vị này không biết nên nói xúi quẩy hay may mắn, trong lòng đất không cẩn thận bị mãng xà lớn nuốt, mãng xà lớn nuốt hắn lại bị Thiên Thực Trùng nuốt. Vừa rồi nếu Bạch Dịch không chém phúc khẩu Thiên Thực Trùng, sợ rằng đời này Khương Đại Xuyên bị nhốt trong bụng mãng xà không ra được.

Nhìn bộ dáng nước mắt nước mũi đáng thương của Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch vừa bực vừa buồn cười, nói: “Mãng xà lớn nuốt ngươi, vậy mà bị Thiên Thực Trùng nuốt mất. Đại Xuyên, ngươi đúng là hồng phúc tề thiên* đấy.”

*Hồng phúc tề thiên: phúc lớn ngang trời, tức là vô cùng may mắn hạnh phúc.

Khương Đại Xuyên đau khổ lau nước mắt, vẹo mắt nói: “Loại phúc lớn này Đại Xuyên khổng hưởng nổi, vẫn nên dành cho tiểu thúc ngài đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.