Khương Đại Xuyên rất xui xẻo. Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hàm ý của hai chữ xui xẻo.
So với việc trải qua mấy ngày nay, Khương Đại Xuyên cho rằng loại chuyện giẫm phải phân chó, vốn không thể xưng là xui xẻo.
Lúc đầu xem náo nhiệt tốt đẹpở tông môn đấy, ai nghĩ tới Quan Vân Đài rạn vứt, hắn đứng mũi chịu sào, là người đầu tiên rơi xuống, sau đó bị dòng nước cuốn tới thế giới dưới lòng đất.
Thực ra Khương Đại Xuyên đã rất cẩn thận rồi. Hắn thậm thụt tìm đường về, thậm chí trong một hang động tối mờ, hắn còn phát hiện một đóa Linh thảo vô cùng kì dị.
Linh thảo kì dị khiến Khương Đại Xuyên nổi lòng tham, chính lòng tham này đưa hắn vào trong miệng Yêu thú ở cạnh Linh thảo. May mắn đó là Trùng yêu mãng xà chỉ thích nuốt cả con mồi, đổi thành loại Trùng yêu khác, đoán chừng Khương Đại Xuyên đã sớm bị xé xác.
Từ khi bị nuốt vào bụng mãng xà, Khương Đại Xuyên chỉ còn tuyệt vọng. Hắn dùng toàn bộ linh khí chống lại sự ăn mòn trong bụng mãng xà, tới khi linh khí trong cơ thể tiêu hao hết, hắn cho rằng mình phải chết, lại gặp được Bạch Dịch.
Khương Đại Xuyên không để ý dơ bẩn trên người, kiên trì ôm chân Bạch Dịch, nói thế nào cũng không buông, sau khi khóc lớn thì cười ngây ngô, khiến Lữ Tịch Thần đứng bên không sao hiểu nổi.
Tiếng sàn sạt lần nữa vang lên, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng đá vụn rơi xuống, thêm nhiều Thiên Thực Trùng đang bò tới.
Bạch Dịch đưa tay túm Khương Đại Xuyên, cùng bước lên Truyền Tống Trận với Lữ Tịch Thần. Ánh sáng trắng hiện lên, được truyền tống đến cửa hang.
Ba người vừa rời đi, bảy, tám con Thiên Thực Trùng lần lượt bò vào hang đá. Những con Trùng lớn này không ngừng ngẩng phần đầu lên, từng cái miệng rộng dưới thân không ngừng khép mở, khiến các đệ tử tông môn kinh hồn bạt vía.
Tuy bò vào trong động nhưng đám Thiên Thực Trùng này không hề đuổi theo mọi người. Chúng dừng trước thi lâm, dường như sợ hãi thứ gì đó, không lâu sau bắt đầu cắn nuốt nửa thân thể còn lại của Thiên Thực Trùng bị các tu sĩ đánh giết.
Tiếng chẹp chẹp không ngừng vang lên. Thiên Thực Trùng bị kẹt trong động tuy chỉ còn nửa thân, nhưng vẫn chưa chết. Nó liên tục vặn vẹo gãy dụa, muốn thoát khỏi số bị cắn nuốt.
Cảnh ăn thịt đồng loại khiến một ít đệ tử nhát gan nôn mửa. Tu chân nhiều năm, bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng kinh khủng như thế.
Vương Hạ thấy Bạch Dịch thoát khỏi nguy hiểm, sắc mặt tái nhợt cười cười, mang theo đám tu sĩ rời khỏi phạm vi cửa động, tiếp tục đi về trước theo đường sông. Tu sĩ Hàn Ngọc Tông cũng lần lượt rời khỏi, không ai muốn ở đây nhiều thêm một khắc.
Không bao lâu, chỗ cửa vào thi lâm đã không một bóng tu sĩ. Chỉ có Bạch Dịch vẫn đừng nguyên như cũ, yên lặng nhìn những Thiên Thực Trùng khổng lồ phía đối diện.
Khương Đại Xuyên thấy tiểu thúc chưa chạy đi, thì một bước không rời Bạch Dịch. Có thể tìm được chỗ dựa, hắn không muốn mình bị Trùng yêu nuốt một lần nữa, đứng ở đó liên tục lau sạch vết bẩn trên người.
Khương Đại Xuyên không phát hiện, trọng tâm ánh mắt Bạch Dịch không phải ở trên đám Thiên Thực Trùng đang cắn nuốt đồng loại, mà là chỗ thi lâm quỷ dị.
Từ đầu tới cuối Bạch Dịch vẫn luôn nhíu mày, cảm giác nguy cơ thi lâm mang đến như giòi trong xương, luôn lượn lờ trong lòng hắn, xua không tan.
Người khác không biết tại nơi kì dị kia có gì, trong lòng Bạch Dịch lại biết rõ. Chính vì biết rõ, nên hắn càng thêm kiêng kị.
Trong thiên hạ, thứ có thể khiến Bạch Dịch kiêng kị rất ít. Mà trước mặt, chính là một loại.
Thứ tồn tại ở không gian kia là một loại trứng côn trùng cực nhỏ, mắt thường không thể nhìn thấy, chỉ có linh thức cực kì nhạy cảm mới phát hiện được chút ít dấu vết.
Những côn trùng lơ lửng trong hang đá này sẽ không bay đi, quanh năm trôi nổi giữa không trung. Một khi có sinh vật sống tới gần, chúng sẽ lập tức tiến vào cơ thể đối phương, dọc theo cơ thể tiến vào đầu, sau đó hút sạch não đối phương trong nháy mắt. Tiếp đó bắt kí chủ bò lên động đá, treo cổ trên đỉnh.
Trứng côn trùng kì dị dùng cách rợn người mà sử dụng kí chủ. Tới khi trứng nở ra, thân thể kí thành sẽ thành hang ổ của chúng.
Loại trứng côn trùng này với Bạch Dịch không đáng sợ. Đáng sợ là Trùng mẫu, thứ sinh ra bọn này.
Sát Văn, một loại Trùng yêu khủng bố tương đương với Yêu thú cấp 6!
Loại Trùng yêu này có hình dáng của cổ trùng viễn cổ, khó đối phó nhất trong tất cả các loại Trùng yêu, cũng là thứ Vu tộc thượng cổ yêu thích nhất. Nếu luyện hóa Sát Văn thành cổ trùng, uy lực của nó càng lớn hơn. Lúc đó ngay cả tu sĩ Hóa Thần cảnh cũng phải nhượng bộ lui binh.
Sự khủng bố của Sát Văn, tu sĩ bình thường tuyệt đối không tưởng tượng nổi. Trên toàn Thanh Không Vực, tu sĩ gặp qua Sát Văn lác đác không nhiều, càng không nói đến đệ tử Trúc Cơ cảnh trong tông môn. Nếu như một con Sát Văn xuất hiện, đừng nói là hơn nghìn đệ tử tông môn, ngay cả hơn nghìn trưởng lão Kim Đan cũng phải toi mạng.
Cấp bậc Yêu thú trong Tu Chân Giới, ứng với cảnh giới Tu Chân Giả. Thực lực của Yêu thú cấp 6 tương đương với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, đã vượt qua thực lực của Tông chủ Thương Vân.
Nếu trong thi lâm giăng đầy trứng côn trùng của Sát Văn, chứng tỏ ở gần có một Sát Văn thực sự. Dù Bạch Dịch thủ đoạn thông thiên, nhưng hôm nay tu vi chỉ có Trúc Cơ sơ kì, chẳng may gặp phải, chắc chắn hắn phải chết.
Nặng nề thở dài, Bạch Dịch quay người rời đi. Khương Đại Xuyên đi sau, nhắm mắt theo đuôi. Hai người dọc theo bờ sông dần dần đi xa.
Bên ngoài hang động thi lâm là một con đường rộng rãi, hẹp dài u ám, không biết thông tới nơi nào. Các tu sĩ không gặp phải Trùng yêu, trên đường đi cực kì yên lặng, giống như nguy hiểm đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn đường sông đại biểu cho sự sống vẫn ào ào tuôn chảy.
Nước sông tĩnh lặng dần trở nên chảy xiết, càng lúc càng nhanh. Tất cả mọi người dần hưng phấn lên, bởi vì nước chảy nhanh dần ý chỉ cửa ra không còn xa.
Nguy hiểm và áp lực ở thế giới dưới lòng đất khiến những đệ tử này thở không nổi, mỗi người đều sợ không chịu nổi một ngày. Hôm nay hi vọng trước mắt cả đám đệ tử đều lên tinh thần, thậm chí trong một ít đệ tử quen biết nhau còn truyền ra tiếng cười đùa.
Không lâu lắm, đệ tử dò đường dừng lại. Phía trước đã không còn đường. Nước sông chảy siết dọc theo đường nhỏ hẹp xuyên qua một khối đá. Dựng đứng trước mặt mọi người là là một tường đá cao lớn màu xanh đen.
Không biết tường đá chặn ngang dày bao nhiêu, trên đá trải đầy cỏ rêu xám trắng kì quái. Vương Hạ và Dư Tình cùng đến trước tường đá, dùng linh thức cẩn thận cảm nhận.
Hồi lâu sau, hai người đồng thời thu lại linh thức, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng nghi ngờ. Dựa vào linh thức của họ mà không thể xuyên qua tường đá xanh đen này.
Linh thức có thể xuyên thấu ngói, đây là điều Tu Chân Giới công nhận. Nếu ngay cả linh thức cũng gặp trở ngại, chứng tỏ bên trong tường đá còn tồn tại một chất liệu cứng rắn khác.
Nước sông xuyên qua động nhỏ nhất, hơn nữa trong nước có một số quái ngư cực lớn. Không ai biết tường đá dày bao nhiêu, cũng không ai nguyện ý lặn vào nước. Trừ khi đây là đoạn sông bị chặn, nếu không tu sĩ vào nước chỉ làm mồi cho cá ăn.
Quái ngư không bò lên bờ, chỉ bơi lượn trong nước, mỗi con đều có khí tức Yêu thú cấp 3, thậm chí có con còn tản ra khí tức Yêu thú cấp 4. Đừng thấy những quái ngư này không lên bờ, một khi có con mồi xuống nước, chúng không ngại có thêm một bữa ngon.
Vương Hạ nhìn chằm chằm tường đá trước mặt, lại nhìn quái ngư dưới sông, bất đắc dĩ nói: “Không nghĩ tới chúng ta đi lâu như vậy, tưởng rằng tìm được cửa ra mặt đất, không ngờ lại đi vào tử lộ.”
“Chưa chắc là tử lộ.” Dư Tình từ đầu vẫn nhìn tường đá, nói: “Đường sông chảy siết thế này, tất nhiên đã tới điểm cuối, phía sau tường đá nhất định là cửa ra lòng đất. Nếu không có cách xuống dưới sông, chúng ta hợp lực mở một đường.”