Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 274: Chương 274: Thuyết Tứ Tượng




Dịch: Lạc Đinh Đang

Không ai coi trọng lời Bạch Dịch nói, ngược lại hắn thành mục tiêu bị cười nhạo. Không ít ánh mắt đệ tử Hàn Ngọc tông nhìn hắn như một thằng ngốc.

Nhất là những nam đệ tử, vốn đang tức giận tên ngoại lai này quá thân cận với Thanh Châu Minh Ngọc, giờ còn dám ăn nói bừa bãi, rõ ràng là một tên tiểu tử giảo biện, dạng người hư hỏng chỉ biết khoác lác.

Tuy Bạch Dịch cuồng ngôn khiến rất nhiều đệ tử Hàn Ngọc tông khinh thường, nhưng vẫn có số ít đệ tử sáng mắt, ánh mắt nhìn Bạch Dịch kèm theo vẻ mong đợi.

Những đệ tử này đều người may mắn thoát khỏi thế giới dưới lòng đất, từng hiểu một ít với thủ đoạn của Bạch Dịch, nhất là Chấp sự Dư Tình, vốn trong lòng còn mây mù trải rộng, sau khi nghe những lời này của Bạch Dịch thì tươi tỉnh không ít.

Có lẽ người khác không tin nhưng Dư Tình đã tin bảy tám phần.

Sau nửa ngày do dự, cuối cùng Lữ Tịch Thần thở dài, nàng biết Bạch Dịch có rất nhiều bản lĩnh, nhưng không cho rằng Bạch Dịch có thể cường hóa đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông thật. Lữ Tịch Thần biết rõ sự huyền ảo và rắc rối của Hắc Phong Tứ Tượng Trận, sư tôn đã từng nói rất rõ với nàng, Thập đại tuyệt trận Thượng cổ tuyệt đối không phải thứ tu sĩ dưới Kim Đan có thể nghiền ngẫm. Không tới Nguyên Anh, đừng mong sờ tới mặt ngoài của Hắc Phong Tứ Tượng Trận.

“Liên lụy đến ngươi rồi.” Lữ Tịch Thần khàn giọng nói: “Nếu đại trận bị phá, ngươi hãy chạy về phía sau tông môn. Trừ khi toàn bộ đệ tử Hàn Ngọc tông chết trận, nếu không những hắc y nhân kia sẽ không lùi một bước.”

Thấy Lữ Tịch Thần cũng không quá tin lời mình, Bạch Dịch trực tiếp bỏ qua Thanh Châu Minh Ngọc, hét to về phía Tông chủ Hàn Ngọc tông đang điều khiển trận: “Lưỡng nghi sinh tứ tượng, hắc phong hóa vô thường, thái dương thiểu cửu, thiểu âm đa nhất, thiểu dương bất định. Thái Âm là giả, Tứ Tượng không rõ, đại trận hộ tông như vậy thì gió từ đâu đến!”

Lữ Tử Mặc đang thúc giục đại trận nghe câu hét này, giữa hai đầu lông mày tinh xảo bỗng hiện ra một chút kinh ngạc.

Đúng như hắn nói, Hắc Phong Tứ Tượng Trận dựa vào lực lượng Tứ Tượng sinh ra hắc phong. Mà trăm năm trước khi Lữ Tử Mặc bày đại trận này đúng là sơ suất ở phương vị Tứ Tượng, không thể nói là nguyên vẹn, nếu không sao chỉ phát huy được ba thành uy lực.

Tường băng xung quanh Hàn Ngọc tông không phải hàn băng bình thường, mỗi khối đều ngâm trong Hàn Thủy Đàm ít nhất trăm năm, hơn nữa còn được luyện hóa thêm mười loại tài liệu. Thêm Lữ Tử Mặc tính ra, ít nhất Hắc Phong Tứ Tượng Trận này có thể phát huy năm thành uy lực của Thượng cổ tuyệt trận mới đúng.

Người bày trận kinh nghiệm chưa đủ khiến Hắc Phong Tứ Tượng Trận không phát huy được uy năng thực sự của nó, đây cũng là tâm bệnh của Lữ Tử Mặc.

“Ngươi hiểu được Tứ Tượng?” Lữ Tử Mặc cũng không quay đầu lại, âm thanh trầm thấp ôn hòa truyền tới.

“Hiểu sơ một chút.” Với câu hỏi của Tông chủ Hàn Ngọc, Bạch Dịch ngẩng đầu đứng, bình tĩnh nói: “Ít nhất có thể khiến uy lực đại trận này tăng gấp đôi.”

Lữ Tử Mặc lặng im, lời Bạch Dịch nói với Lữ Tịch Thần nàng cũng nghe thấy. Đối phương nói rất rõ, cái giá cường hóa đại trận hộ tông chính là Vạn Niên Hàn Băng trong Hàn Thủy Đàm.

Dùng Vạn Niên Hàn Băng đổi lấy Hắc Phong Tứ Tượng Trận uy năng gấp bội, giao dịch này Hàn Ngọc tông tuyệt đối không lỗ. Phải biết rằng khi đại trận vỡ tan, Hàn Ngọc tông sẽ lâm vào nguy hiểm diệt tông, đại trận hộ tông này vốn không thể duy trì tới khi cường giả Nguyên Anh trở về tông môn.

Một vòng hào quang hiện lên, bóng dáng Lữ Tử Mặc xuất hiện trước mặt Bạch Dịch, vị mỹ nhân cung trang này chỉ hỏi một câu: “Sư phụ ngươi kế thừa là ai?”

“Vô thừa.” Bạch Dịch trả lời càng ngắn gọn hơn, một đám Trưởng lão Hàn Ngọc tông tức sùi bọt mép.

Đệ tử Trúc Cơ ngay cả sư phụ truyền dạy cũng không có còn nói mình có thể tăng cường uy năng đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông lên gấp bội, không phải lừa gạt thì là gì.

“Vô thừa...” Lữ Tử Mặc không tức giận như đám Trưởng lão, ngược lại nhíu chặt hàng mày, thấp giọng thì thầm, sau đó trên gương mặt tinh xảo hiện ra vẻ quyết đoán, nói: “Theo ta vào trận.”

Tông chủ nói lời này, bất kể là Trưởng lão hay đệ tử Hàn Ngọc tông, dù là Lữ Tịch Thần cũng suýt bị dọa đến kinh hãi. Họ không biết vì sao Tông chủ lại tín nhiệm Bạch Dịch như vậy, càng không hiểu hàm nghĩa của từ “Vô thừa” kia.

”Vô thừa” nghe vào tai đám Trưởng lão và đệ tử, và nghe vào tai Lữ Tử Mặc không cùng một nghĩa. Trong lòng Lữ Tử Mặc lúc này đang dậy sóng danh hào danh chấn Thanh Không Vực.

Khí Thánh Thanh Châu, nhị đệ tử Tiêu Dao Tiên Quân.

Ngô Trình!

Vô thừa và Ngô Trình, ngoại trừ Lữ Tử Mặc, lúc này trong Hàn Ngọc tông không ai hiểu hàm nghĩa của nó. Nếu sư phụ truyền dạy của Bạch Dịch thật sự là Ngô Trình, Lữ Tử Mặc tin tu sĩ thiếu niên hơi gầy này nhất định có thể tăng cường uy năng Hắc Phong Tứ Tượng Trận.

Theo Lữ Tử Mặc, chỉ khi đạt được truyền thừa của Khí Thánh Ngô Trình, tu sĩ thiếu niên mới dám quả quyết như vậy. Nếu không, không có bất kỳ tu sĩ Trúc Cơ nào nói xằng bậy như vậy trước mặt Nguyên Anh.

Bạch Dịch nói danh tự Ngô Trình cũng là bất đắc dĩ.

Nếu không báo danh hào có thể khiến Lữ Tử Mặc tin phục, người ta sẽ không tin hắn có thể thay đổi uy năng đại trận. Đâu thể nói mình là Tiêu Dao Tiên Quân, vậy nên Bạch Dịch lấy danh hào đồ đệ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám môn nhân Hàn Ngọc tông, Bạch Dịch không tiến vào đại trận mà ôm quyền nói với Lữ Tử Mặc: “Lấy cảnh giới của ta không đủ để thay đổi trận đạo khi pháp trận mở ra. Ta cần tạo một Hắc Phong Tứ Tượng Trận loại nhỏ, Tông chủ đại nhân có thể dựa theo thứ ta thay đổi để thay đổi trận đạo đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông.”

Dứt lời, Bạch Dịch nhìn về phía Lữ Tịch Thần, nói: “Lữ cô nương cho ta mượn lầu các băng tinh một chút, ta cũng cần những khối băng để xây lầu các.”

Lữ Tịch Thần nhìn sư tôn, được đồng ý thì vội kéo Bạch Dịch đi. Băng qua Lưỡng Cực Điện, một lầu các do vô số khối băng nhỏ xây thành xuất hiện trước mặt.

Đây là Băng Tinh Lâu do Lữ Tịch Thần tự tay tạo ra, đều dùng băng bình thường, số lượng tới trăm vạn, mỗi khối chỉ có kích thước bằng móng tay, nhìn qua cực kỳ tinh xảo.

Bạch Dịch cần những khối băng nhỏ này để mô phỏng tường băng bốn phía Hàn Ngọc tông, nếu không, lấy cảnh giới hiện giờ của hắn không thể sửa đổi tốt đại trận Hàn Ngọc tông trong thời gian ngắn.

Trên bốn phía tường băng đều có gạch băng kích thước khác nhau, linh khí phát ra cũng không giống nhau, Bạch Dịch cần đổi lệch rất nhiều vị trí gạch băng ở phương vị Tứ Tượng, nhưng lấy trình độ linh lực của hắn, tới tường nam gỡ mấy khối rồi bay tới tường bắc đã mất rất nhiều thời gian.

Mà cường giả Nguyên Anh thì khác, lấy tu vi Nguyên Anh trung kỳ của Lữ Tử Mặc, chỉ cần nàng dùng toàn lực, đứng trong đại trận có thể dễ dàng chuyển dời gạch băng bốn phía đông tây nam bắc trên tường băng, không cần phải đi lại tới lui.

Rất nhanh, Băng Tinh Lâu của Lữ Tịch Thần đã biến thành băng tinh đầy đất, xếp thành pháp trận. Sau khi Bạch Dịch vào trận, đầu tiên là nghiêm túc hỏi: “Tông chủ đại nhân, sau khi tại hạ sửa đổi Hắc Phong Tứ Tượng Trận thì có thể vào Hàn Thủy Đàm đào Vạn Niên Hàn Băng không?”

Lữ Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Nếu uy lực Hắc Phong Tứ Tượng Trận có thể tăng cao gấp bội, cho phép ngươi vào Hàn Thủy Đàm đào hàn băng.”

“Được!”

Bạch Dịch chỉ nói một chữ “được”, sau đó xếp bằng ở chính giữa đại trận, thúc giục toàn bộ linh lực, tường băng nhỏ từ từ dựng lên xung quanh hắn.

Không lâu sau tường băng nhỏ dài rộng hai trượng đã dựng đứng xung quanh, Bạch Dịch hơi khép mắt, trầm ngâm một chút, khi mở mắt ra, trên tường băng bên trai, ba khối băng nhỏ đột nhiên bị rút ra, bay về phía tường băng bên phải, đồng thời trên tường băng bên phải cũng có ba khối gạch băng bị rút ra, bay tới sau tường băng.

Khi Bạch Dịch bắt đầu rút băng từ trên tường nhỏ, Lữ Tử Mặc đã dùng linh lực khổng rút gạch băng trên tường băng xung quanh đại trận hộ tông, động tác không khác Bạch Dịch là bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.