Mới sáng sớm, biệt thự Tô gia đã ầm ĩ cả lên. Lưu Tuyết Nhiên bị tiếng động lớn làm cho thức giấc. Vốn hôm qua đã thức rất khuya, còn ôm một bụng bực tức vì bị Tô Thanh Anh tát một cái vào mặt, còn bị Tô Cảnh Thần ngó lơ, tầm ba giờ sáng cô ta mới có thể mệt mỏi chợp mắt. Vậy mà chưa đến sáu giờ sáng đã bị tiếng động lớn làm cho thức dậy.
Lưu Tuyết Nhiên rửa mặt sơ sài rồi đi ra khỏi phòng muốn xem là chuyện gì. Cô ra thấy bên kia phòng của Tô Thanh Anh rất ồn ào, người làm đứng từ xa chỉ chỉ trỏ trỏ không dám đến gần, Lưu Tuyết Nhiên liền đi về phía bọn họ.
Thấy Lưu Tuyết Nhiên đi đến, mấy cô giúp việc đang buông chuyện vội vã tách ra, một người bị Lưu Tuyết Nhiên kéo lại hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người làm bắt đầu ậm ờ kể lại:
“Mới sáng ra thiếu gia và tiểu thư đaz cãi lộn với nhau. Nghe nói… thiếu gia muốn đuổi tiểu thư đi khỏi Tô gia.”
Vừa nghe được tin tức này, ánh mắt Lưu Tuyết Nhiên liền sáng lên, không để ý người giúp việc vẫn còn đang nhìn chầm chầm mình.
Vậy là đêm qua không hẳn Tô Cảnh Thần không quan tâm đến lời nhắc nhở của cô ta mà có lẽ tâm tình hắn không tốt, sáng sớm liền đuổi cô đi.
“Tô Cảnh Thần, anh đừng có mà quá đáng, nhà này là nhà của tôi. Ba trên trời mà biết anh dám đuổi tôi đi sẽ không tha cho anh đâu.”
Tô Cảnh Thần chán chướng đứng nhìn cô diễn trò, thấy chán ngán rồi, hắn ngồi xuống giường nhìn sang bên ngoài cửa sổ.
Mới sáng ra còn chưa tỉnh ngủ, Tô Cảnh Thần đã bị cô lôi lôi kéo kéo từ trên giường sang phòng của mình, bảo hắn phải phối hợp diễn với mình.
Tô Thanh cứ đứng đó mà hét, cô đảo mắt ra ngoài cửa quan sát thấy Lưu Tuyết Nhiên đứng từ xa trông vào, nhưng một ngọn lửa bùng lên thôi thúc cô, liền chạy lại phía Tô Cảnh Thần gấp gáp nhỏ giọng:
“Con mồi ra rồi, anh mau đứng dậy đuổi em đi!”
Hắn vẫn chẳng thèm quan tâm đến lời cô nói, giây sau liền bị Tô Thanh Anh bất ngờ kéo dậy.
“Aaa!”
Đến hiện tại người làm và Lưu Tuyết Nhiên mới thấy bóng dáng của Tô Thanh Anh, sáng giờ chỉ nghe tiếng hét của cô trong phòng, bọn họ vô cùng bất ngờ khi thấy cô ngã sõng soài xuống đất trong khá đau đớn,
Rô Thanh Anh bị ngã đau, cáu kỉnh mà hét:
“Tên khốn kiếp, nhà này là nhà của tôi, anh mới là người nên cút khỏi đây. Được rồi, hôm nay tôi sẽ đi. Anh chờ đó, lần sau tôi sẽ về đòi lại căn nhà tổ của Tô gia.”
Nói rồi, Tô Thanh Anh quay lưng bước đi một cách rất tức giận, muốn giẫm thủng cả đất. Khi đi ngang qua Lưu Tuyết Nhiên và đám người làm liền liếc một cái sắc lạnh trút giận, sau đó kéo vali bỏ đi.
Giờ này mà Tô Cảnh Thần chưa đến công ty làm Lục Hách ở dưới nhà đợi rất lâu, thấy tình hình không ổn bèn đi lên xem thử, ai ngờ vừa mới mở cửa đã nhìn trúng gương mặt tức giận hầm hầm của cô. Tô Thanh Anh thấy cậu không nói lời nào, tránh sang một bên kéo vali đi khỏi.
Trong đầu Lục Hách ngấm ngầm suy đoán được lý do Tô Cảnh Thần chưa đi làm.
Lục Hách trực tiếp đi lên cầu thang. Cửa phòng của Tô Thanh Anh vẫn mở, khi đi ngang qua, cậu thấy Tô Cảnh Thần đang trầm mặt ở trong đấy.
“Tô tổng, có cần tôi gọi người đưa Tô tiểu thư về nhà không?”
“Không cần, cậu cho người theo dõi bảo vệ tốt cho cô ấy đi.”
“Tôi sẽ điều người ngay!”
Tô Cảnh Thần rời khỏi căn phòng, muốn định về phòng của mình tắm rửa rồi đi làm, ai ngờ vừa đi ra thì chạm Lưu Tuyết Nhiên.
Cô ta đang trong bộ dạng không mấy chỉnh tề, chỉ mặt một chiếc áo ngủ mỏng manh, nếu nhìn kỹ một chút thì sẽ trông thấy cảnh xuân bên trong.
Lục Hách khẽ nhìn đi hướng khác tránh né, Tô Cảnh Thần vẫn đứng yên không nhìn cô ta cũng không nói gì.
Lưu Tuyết Nhiên giờ mới nhận ra được vấn đề, hốt hoảng bảo người làm đi vào phòng lấy cho cô ta một chiếc áo khoác. Khi đã mặc áo khoác dày dặn che chắn, Lưu Tuyết Nhiên có vẻ tiếc nuối lên tiếng:
“Anh Thần, sao anh lại đuổi Thanh Anh đi? Cho dù cô ấy làm sai thế nào cũng là em gái anh, anh cứ răn dạy cô ấy một chút là được, cần gì…”
“Không vừa ý thì đuổi, em có ý kiến? Nếu em có ý kiến thì tự đi tìm Tô Thanh Anh về lại đi.”
Rất khó khăn mới đuổi được cô đi, làm sao có chuyện Lưu Tuyết Nhiên đi tìm cô ta về được. Cô ta cảm thấy không chỉ Tô Cảnh Thần không vừa mắt Tô Thanh Anh mà dạo gần đây còn đối xử lạnh nhạt với mình, Lưu Tuyết Nhiên muốn mở lời nói thêm gì đó với hắn thì hắn đã đi mất.
…
Tô Thanh Anh ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi ngồi vào trong. Cô nhắn cho Vi Tiểu Mẫn một tin nhắn muốn ở ké nhà của cô ấy, quả nhiên là bạn tốt, chưa đầy một phút sau cô ấy đã đồng ý, sau đó là hỏi một tràn vì sao. Tô Thanh Anh chỉ giải thích qua loa.
Vừa tắt điện thoại, định ngả người nghỉ ngơi khuây khỏa một lát thì điện thoại chợt reo lên. Tô Thanh Anh thấy số điện thoại hiện lên màn hình, ánh mắt lóe lên sự chán ghét, cô bắt máy.
“Em nghe?”
“Thanh Anh, đến quán cà phê với anh một lúc đi.”
Cô ngờ hoặc hỏi:. Ngôn Tình Ngược
“Có việc gì sao?”
“Anh chỉ muốn gặp em thôi!”
Giọng Tu Tử Văn vẫn dịu dàng truyền qua loa điện thoại chui vào tai cô. Nếu là kiếp trước, cô chắc hẳn sẽ chết mê chết mệt với giọng nói ấm áp này, hiện tại lại thấy kinh tởm vô cùng, cô thích giọng nói trầm lạnh của Tô Cảnh Thần hơn rất nhiều. Tô Thanh Anh rảnh rỗi cạ cạ móng tay vào nhau, nhếch môi trả lời:
“Được, vừa hay em đang trong taxi, vẫn địa điểm cũ chứ?”
…
“Thanh Anh!”
Tô Thanh Anh vừa bước vào, chưa kịp nhìn xung quanh tìm kiếm thì đã có tiếng gọi tên cô, cô đi về phía bàn bên trong, khẽ mỉm cười ngồi đối diện với Tu Tử Văn.
“Gọi em đến chỉ để ngắm nhìn thôi sao, hoàn toàn không có việc gì?”
Tu Tử Văn mỉm cười ấm áp với cô, gọi cho cô một ly nước ép dưa hấu vì biết cô rất thích loại thức uống này.
“Anh nhớ em quá nên muốn gặp em thôi.”
Thoáng nhìn qua chiếc vali bên cạnh cô, hắn có chút nhíu mày, hỏi:
“Vừa nãy em nói đang ở trong taxi, còn xách theo vali này nữa? Em định đi đâu?”
Cô thở dài buồn bực.
“Nhắc đến là em tức rồi.”
“Sao vậy?”
Tu Tử Văn càng tò mò hỏi, Tô Thanh Anh bắt đầu kể lại mọi chuyện cho hắn nghe. Thoạt nhìn hắn không mấy vui vẻ khi nghe được chuyện Tô Cảnh Thần phát hiện giữa bọn họ còn giao du.
“Anh ta chính là muốn đuổi em ra khỏi Tô gia để thừa hưởng tất cả gia sản đây mà. Bây giờ em thân cô thế cô, không thể làm gì được. Tử Văn, anh nói xem hiện tại em nên làm gì đây?”
Tu Tử Văn nắm lấy bàn tay mềm mại của cô vuốt ve mơn trớn trấn an.
“Em còn có anh đây mà? Đừng sợ, anh giúp em giành lại Tô gia, không để gia sản của ba em cứ thế thuộc về Tô Cảnh Thần.”
Tô Thanh Anh nhìn bàn tay của mình bị Tu Tử Văn nắm lấy mà chán ghét vô cùng, nhưng chẳng thể rụt tay lại. Gì mà không để tài sản Tô gia thuộc về Tô Cảnh Thần, không thì còn ai thích đáng thừa hưởng tài sản?
Tuy là đang an ủi Tô Thanh Anh nhưng trong lòng Tu Tử Văn không ngừng ngột ngạt.
Chủ tịch tập đoàn lớn Newcastle nổi tiếng ở Mỹ tháng này bay đến thành phố Hải Châu muốn tìm một ông chủ có uy tín cao để hợp tác xây một trung tâm du lịch quy mô lớn. Người trong ngành nghe thấy đã nghĩ ngay đến đối tượng thích hợp duy nhất là thương nhân hàng đầu, người nắm mạch kinh tế hàng đầu của đất nước - Tô Cảnh Thần. Tuy đang trong thời gian tìm kiếm người hợp tác nhưng ai cũng cho là hắn thích hợp nhất.
Tập đoàn của Tu Tử Văn cũng không gọi là nhỏ, tuy nhiên so với Tô Thị thua kém khá nhiều. Nếu được hợp tác với Newcastle thì công ty hắn sẽ càng phát triển nổi trội.
Vốn rằng Tu Tử Văn muốn nhờ Tô Thanh Anh thăm dò xem Tô Cảnh Thần đưa ra thương lượng gì với ngài Albert, chủ tịch của Newcastle, nhưng thật tiếc cô đã bị đuổi đi rồi.
Trước mắt Tô Thanh Anh có lẽ còn giá trị lợi dụng, hắn chưa thể trở mặt.
Tu Tử Văn bảo mình còn có một cuộc họp gấp nên đến công ty. Tô Thanh Anh cười khẽ, hẹn hắn hôm khác gặp lại.
Taxi dừng bánh ở một khu nhà nhỏ, Tô Thanh Anh kéo vali vào trong một ngôi nhà khá bình thường, khác xa với biệt thự Tô gia rộng lớn. Vừa bấm chuông không bao lâu liền có người mở cửa. Vi Tiểu Mẫn vừa thấy cô đã cười híp mắt kéo Tô Thanh Anh vào nhà.