Qua ngày hôm sau, Tô Thanh Anh đến Sơ gia thăm Sơ Tĩnh Gia. Vòng vòng đôi co một lúc thì nghe bọn họ đề cập đến chuyện công ty Newcastle nổi tiếng ở Mỹ muốn tìm người hợp tác mở trung tâm du lịch trong thành phố, giống hệt như Tu Tử Văn muốn cô thăm dò Tô Cảnh Thần, chỉ khác việc Tu Tử Văn trước khi nhờ vả đã biết cô bị đuổi ra khỏi Tô gia nên ngậm ngùi không nói ra, còn Sơ Tĩnh Gia và Sơ Dương chưa biết nên đã nói.
“Cái gì? Cậu ta đuổi con ra khỏi Tô gia rồi?”
Sơ Tĩnh Gia kích động đứng bật dậy, sát khí hừng hực như muốn bốc cháy. Bà ta và con trai bị Tô Cảnh Thần đuổi đi rồi, Tô Thanh Anh ở lại là hy vọng cuối cùng, vậy mà cũng bị đuổi đi.
“Con lại chọc cậu ta cái gì? Mẹ đã nói rồi, con hãy nhẫn nhịn một thời gian đến lúc chúng ta bắt được điểm yếu của cậu ta rồi giành lại được Tô gia thôi. Em con còn đang trong tay của bọn xã hội đen chết tiệt đó, con cứ hẹn lần hẹn lượt sẽ lấy được tiền từ Tô Cảnh Thần, thế mà giờ chưa lấy được đồng nào đã bị đuổi đi. Tô Thanh Anh! Sao con vô dụng như vậy hả?”
Bị Sơ Tĩnh Gia tung một tràng mắng chửi, Tô Thanh Anh ngồi im nghe mắng, sắc mặt sa sầm, phản bác lại:
“Người phụ nữ Lưu Tuyết Nhiên có quan hệ bất chính với Tô Cảnh Thần chướng mắt con từ lâu rồi, hẳn là cô ta dòm ngó đến tài sản của Tô gia nên xúi giục Tô Cảnh Thần đuổi con đi. Con có làm gì sai đâu mẹ, mẹ cũng thấy đó, khoảng thời gian này con rất nhịn nhục làm em gái ngoan của anh ta. Kể từ mấy ngày trước Tô Cảnh Thần đưa người phụ nữ đáng ghét đó về con liền bị đuổi đi.”
Sơ Tĩnh Gia cau màu suy nghĩ, cái tên Lưu Tuyết Nhiên này đối với bà ta có chút ấn tượng. Bà ta không phải loại người ngồi yên chờ đợi, có điều tra qua và biết được cô thanh mai trúc mã này của Tô Cảnh Thần. Hắn trước giờ không đụng đến phụ nữ, thủ thân như ngọc là một lòng chung thủy với Lưu Tuyết Nhiên?
Đột ngột phát hiện được điểm yếu bên cạnh Tô Cảnh Thần, bà ta vừa mừng vừa lo, mừng vì có thể lợi dụng cô ta làm vài chuyện bất lợi với Tô Cảnh Thần, lo vì cô ta ỷ thế mới vào Tô gia đã đuổi Tô Thanh Anh đi như vậy, làm sao để lấy được tiền chuộc con trai?
Sơ Dương cũng ở đây, ngồi ở sô pha bên phải, vẻ mặt thâm trầm.
“Lưu Tuyết Nhiên? Tô Cảnh Thần thật sự thích người phụ nữ này?”
Sơ Tĩnh Gia xem như đã đả thông, không còn lên tiếng mắng Tô Thanh Anh nữa, tuy nhiên vẫn lườm lấy cô.
Bà ta luôn nghĩ Tô Thanh Anh trước giờ là một tiểu thư hống hách nóng nảy, bởi thế mới dễ làm hỏng chuyện.
“Cho dù thế nào đi chăng nữa con cũng không thể lực bất tòng tâm. Em con còn đang bị bọn xã hội đen bắt nhốt, không biết bọn họ đã đánh Trung An ra bộ dạng gì rồi. Thanh Anh, đi tìm Tô Cảnh Thần xin tiền của nó để đi chuộc Trung An được không? Con là người duy nhất lúc trước không bị nó đuổi đi, chắc chắn nó còn sót lại một chút lòng trắc ẩn với con.”
Tô Thanh Anh hít vào một ngụm khí, lạnh lẽo lan tỏa ra khắp cơ thể cô, ánh mắt thoáng lạnh lùng, rồi ra vẻ đắn đo.
“Con…”
Thấy bộ dạng đó của cô, Sơ Tĩnh Gia cố hạ giọng năn nỉ:
“Con là chị nó, chẳng lẽ con muốn khoanh tay đứng nhìn em trai mình bị giết chết sao? Chỉ là mấy trăm triệu, không thành vấn đề gì với Tô Cảnh Thần cả, nó chắc chắn sẽ giúp con thôi.”
Từng lời nói gấp gáp của Sơ Tĩnh Gia thể hiện rõ bà ta đang nóng ruột nóng gan thế nào. Tô Thanh Anh cười lạnh trong lòng, phải rồi, Tô Trung An là con trai duy của bà ta cơ mà, còn cô có là gì…
“Nếu đã biết Lưu Tuyết Nhiên là điểm yếu của Tô Cảnh Thần, vì sao không lợi dụng chuyện này?”
Cô đảo mắt nhìn vẻ mặt toan tính của Sơ Dương mà nhếch môi. Tốt lắm, cô chờ đợi câu nói này của ông ta nãy giờ.
“Ý anh là…”
Sơ Tĩnh Gia ngờ hoặc một lúc, như bắt được tia hy vọng, đôi mắt sáng rực lên.
…
Hôm nay tiết trời se lạnh, một cơn gió thoảng qua xen lẫn vài giọt mưa mây khiến Tô Thanh Anh rét buốt, lạnh phát run. Dù trên người đã mặc chiếc áo khoác dày cộm nhưng chẳng ấm là bao.
Cô đứng bên đường muốn bắt một chiếc taxi. Trời âm u thế này, taxi cũng khó tìm thấy được, đứng một lúc lâu, cô mới thấy một chiếc hiện ra trong tầm mắt liền ngoắc lại.
Đứng hơn mười lăm phút ngoài trời rét lạnh, cô không ngừng xoa tay vào nhau nhưng vẫn lạnh đến kinh người. Tô Thanh Anh nhanh chóng vào trong. Nhiệt độ ấm áp của điều hoà trong taxi khiến cô ấm áp hẳn. Tô Thanh Anh bắt đầu nói địa chỉ cho tài xế.
Cô mệt mỏi ngả người về sau, hơi buồn ngủ mà nhắm mắt một chút nghỉ ngơi. Một lúc sau, như có một dự cảm chẳng lành mở mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa, thấy không đúng lắm liền lên tiếng:
“Tài xế, đường này đâu phải địa chỉ mà tôi nói. Mau quay xe lại đi!”
Đáp lại cô là sự im lặng dọa người. Người đàn ông vẫn cứ thản nhiên lái xe, bỗng dưng tăng tốc khiến đầu cô đột ngột đụng mạnh vào cửa kính, cũng may trên người có dây an toàn siết chặt, nếu không cả cơ thể cũng sẽ bị va về phía trước lăn lóc trong xe.
Ý thức được tình hình đang nguy hiểm cho mình, Tô Thanh Anh trừng mắt nhìn người đàn ông không rõ mặt đang lái xe, lên giọng:
“Ông là ai?”
Người kia vẫn im bặt chăm chú lái xe, cô ngước đến nhìn kính chiếu hậu, trong thấy gương mặt hung tợn của người đàn ông hơn năm mươi tuổi, càng sợ hãi hét lên:
“Ông biết bắt cóc là phạm pháp không? Mau thả tôi xuống!”
Biết rằng những lời này là vô dụng nhưng lần đầu tiên gặp tình cảnh thế này, ngồi trên chiếc xe không ngừng tăng tốc, Tô Thanh Anh không dám nhìn ra ngoài đường, chỉ biết hét lên phát tiết cơn sợ hãi trong lòng.
Chắc chắn có kẻ sai khiến người này ra tay với cô. Chẳng lẽ là Sơ Tĩnh Gia, bà ta muốn dùng cô tống tiền Tô Cảnh Thần?
Khả năng này không lớn lắm bởi ban nãy cô đã quăng cho bà ta một cái cớ là bị người phụ nữ Lưu Tuyết Nhiên bên cạnh hắn đuổi đi. Nếu cô trong mắt Tô Cảnh Thần thật sự quan trọng thì làm sao đuổi cô đi dễ dàng như vậy, bà ta không ngốc nghếch để nghĩ đến chuyện này.
Vậy là… Lưu Tuyết Nhiên?
Đúng, khả năng cao chính là cô ta!
Chiếc xe phóng nhanh như một cơn gió trên đường, không làm chủ tay lái đâm mạnh vào giải phân cách nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục đâm vào đường ngược chiều bên kia, đụng trúng rất nhiều người vô tội. Xung quanh rơi vào hoảng loạn, la hét thất thanh.
Đầu Tô Thanh Anh va đập mạnh vào cửa kính, đau đến nỗi tê rân cả đầu, cô đưa mắt nhìn lờ mờ ngoài cửa thấy rất nhiều xe cộ dừng lại…