Có vài nữ sinh đã từng vô cùng xem thường Thiên Lạc, ánh mắt nhìn Thiên Lạc cũng lặng lẽ thay đổi, nhìn kỹ một chút Thiên Lạc bây giờ, thật giống như là nam sinh đẹp trai nhất trong toàn bộ lớp C.
Đứng nghiêm ở cửa, Thiên Lạc hoàn toàn không thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đặt trên người anh, hướng về phía một cửa sổ sát đất, bước từng bước một.
“Bạn học, phiền cậu nhường đường một chút, tôi muốn ngồi chỗ bên trong.” Thiên Lạc đứng lại ở giữa lớp, nói với nam sinh che ở trước mặt cô, đang nằm nhoài trên bàn ngủ.
Chỉ thấy nam sinh kia xoay một mái tóc màu vàng về phía Thiên Lạc, nằm nhoài trên bàn, hô hấp đều đều, ngủ vô cùng ngon, thật giống như không nghe thấy Thiên Lạc nói.
Phòng học vốn có chút huyên náo nhưng lại chợt trở nên yên tĩnh quái dị, hầu như tất cả mọi người đều nín thở nhìn Thiên Lạc và nam sinh tóc vàng kia.
Tuy rằng Thiên Lạc này đúng là không giống với trước đây, nhưng người tóc vàng này không phải là người mà ai cũng chọc tới được.
Không chỉ là lớp C, người tóc vàng này là không dễ trêu chọc, phóng tầm mắt toàn bộ học viện Huyễn Vũ, cũng không ai dễ dàng dám trêu chọc đến anh ta.
Người này tên là Bắc Cẩm, ngày thứ nhất bước vào học viện Đế Vũ đã dùng thủ đoạn hung tàn đánh bại người đứng đầu lớp A năm nhất chỉ trong năm hiệp, một trận chiến thành danh.
Khiến mọi người không thể hiểu được chính là, thành tích của anh hoàn toàn có thể bước vào lớp A, lại một mực chọn đến lớp C phế vật này, nguyên nhân chính là, anh không thích có người quấy rầy anh ngủ.
Dưới ánh mắt quái dị xung quanh, Thiên Lạc mỉm cười đưa tay ra vỗ vỗ lưng Bắc Cẩm, “Tôi nói nè bạn học, xin cậu nhường một chút, để tôi đi qua.”
Bắc Cẩm rốt cục bị đánh thức, anh tức giận, lông mày thoáng nhăn lại, ngẩng mặt lên, mắt buồn ngủ mông lung đầy rẫy tâm trạng không thích.
Da dẻ màu đồng khỏe mạnh, tướng mạo Bắc Cẩm có loại anh tuấn lạnh lùng độc nhất của người đàn ông, dưới sóng mũi thẳng, là môi dày vừa phải hơi mím.
Mà lúc nhìn đến Thiên Lạc, mắt ưng của Bắc Cẩm run rẩy, hơi thở ác liệt theo ánh mắt quét ra, làm bầu không khí trong phòng học rơi xuống băng lạnh.
Ngoại trừ Thiên Lạc ra, tất cả mọi người đều sốt sắng lên, bởi vì bọn họ đều biết rõ, lúc này Bắc Cẩm đã nổi giận.
Nhìn Bắc Cẩm rõ ràng đang xù lông vì bị đánh thức, Thiên Lạc không phản đối vẫn như cũ mỉm cười.
“Muốn chết.”Môi trầm thấp phun ra hai chữ, trong thời gian ngắn, Bắc Cẩm đã đứng dậy khỏi ghế, vung một đấm lên mặt Thiên Lạc.
Tốc độ này, nhanh như chớp giật, làm người ta không thể phản ứng.
Có nữ sinh nhát gan không nhịn được đưa tay che mắt mình, không dám nhìn tình cảnh Thiên Lạc bị một đấm của Bắc Cẩm đánh cho phun máu tại chỗ.
Đùng -
Lúc nắm đấm kia sắp đến trên mặt, Thiên Lạc thoáng né đầu qua, cái nắm đấm nặng như sắt kia liền sát qua tóc cô.
Né tránh? Cứ hời hợt né tránh như thế?
Tình cảnh này làm mọi người trong nháy mắt cứng đờ, học sinh đang vây xem cũng không thể tin tưởng trợn to mắt, ngay cả Bắc Cẩm cũng hơi kinh ngạc nhướng nhướng mày.
Nam sinh này nhìn yếu đuối như thế, lại tránh thoát được quả đấm của anh?
Lúc Bắc Cẩm đang ngây người, Thiên Lạc vô cùng bình tĩnh chui qua khe hở phía sau anh, đi vào chỗ ngồi bên trong.
“Mày... cái thằng nhóc thúi này...” Chưa bao giờ bị người khác coi thường như thế, gương mặt tuấn tú của Bắc Cẩm đen một nửa, quay đầu nhìn Thiên Lạc vừa định tức giận, thì một giọng nói dịu dàng như nước liền chen vào.
“Các bạn học, chào buổi sáng.” Theo hướng giọng nữ vang lên, một bóng người duyên dáng cũng đi vào phòng học.