Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 180: Q.2 - Chương 180: Gặp lại Tô Dĩnh Tư (Thượng)




Khi mà Trần Tuấn Đông triệu tập tất cả vệ sĩ tinh nhuệ của công ty với Luyện võ đường, tất cả những người này đều cao hứng vì công ty có được một khách hàng lớn.

Nhưng khi Trần Tuấn Đông đem ý tưởng của tôi nói cho mọi người nghe, thì họ chẳng thèm chú ý.

Trong mắt của bọn họ, tôi chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm.

Ngay cả những vệ sĩ bình thường nhất cũng không để tôi vào trong mắt, Trần Tuấn Đông nói mấy câu, cũng không có ai chịu lên đài tỷ thí với tôi.

Bởi vì ... những người này cảm thấy, tỷ thí với tôi quả thực là sự sỉ nhục với họ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, đã có người động tâm, bởi vì tiền thuê của tôi là độc nhất vô nhị!

10 vạn tương đương với giá tiền thuê những vệ sĩ cao cấp nhất, ở công ty này, không mấy người có được tiền thuê cao như vậy.

Rốt cuộc cũng có một tên Tiểu cá tử (1) không nhịn được nữa, bước lên đài, liếc nhìn tôi nói:

"Tỷ thí thì có thể, nhưng mà tôi cũng phải nói trước, quyền cước không có mắt, tôi muốn biết, nếu như tôi ngộ thương Lưu tiên sinh thì sẽ thế nào?"

(1): Tiểu cá tử: người có vóc dáng nhỏ nhắn

Sau khi Tiểu cá tử nói xong, thì rất nhiều người cười lên, bởi vì họ nhận thấy, lời nói của Tiểu cá tử rất có thể sẽ thành sự thật.

Tôi cười nhạt một tiếng, đối với chuyện này cũng không để ý gì nhiều, sắc mặt không chút thay đổi nói:

"Nếu như anh đả thương được tôi, tôi sẽ đưa thêm cho anh 10 vạn đồng, đồng thời không truy cứu trách nhiệm."

"A? Ha ha, vậy nếu như đánh chết thì sao đây?"

Tiểu cá tử được voi đòi tiên nói.

Tôi không nhịn được nữa, lạnh lùng nói:

"Cười đã chưa? Đánh chết tôi thì tôi không có ý kiến, nhưng cảnh sát chưa chắc đã bỏ qua cho anh!"

Đùa giỡn thì có thể được, nhưng quá mức thì sẽ không tốt. May mà tính tình tôi tốt hơn rất nhiều, phải lúc tôi mới sống lại, thì có lẽ người này sẽ không còn lo được cuộc sống của hắn về sau nữa.

Tiểu cá tử vốn định cười nhạo tôi không tự lượng sức, nhưng lại bị câu nói của tôi làm cho mặt hắn xanh lại. Hắn không nói nữa, mà chộp một trảo về phía tôi, thế công vô cùng sắc bén.

Nếu như là người bình thường, thì ứng phó sẽ không dễ dàng. Nhưng mà ở trong mắt của tôi, một chiêu này của hắn có đầy rẫy sơ hở, có cả trăm phương pháp phá giải, hơn năm chục phương pháp đưa hắn vào chỗ chết!

Tôi đứng yên, không né tránh đợi đến khi trảo của hắn sắp chộp vào người của tôi.

Tôi đột nhiên vươn tay phải, cầm lấy cổ tay của Tiểu cá tử, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe" răng rắc" một tiếng, cổ tay của Tiểu cá tử đã bị vặn chệch khớp.

Vốn tôi không có ý định đả thương hắn, chỉ trừng phạt hắn về tội miệng thối, nhưng do hắn quá đáng, nên trừng phạt một chút cũng không sao.

"A!"

Tiểu cá tử kêu thảm một tiếng, hắn cầm cổ tay bị bẻ chệch đứng im trên đài. Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến người khác sợ ngây người, ánh mắt của mọi người từ khinh thường chuyển sang kinh ngạc!

Bởi vì nghiêm túc mà nói, tiểu cá tử ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, lập tức bị tôi đả thương.

"Để cho tôi tới thử một chút!"

Một đại hán có vóc người to cao đi ra.

Chỉ căn cứ vào thân hình của hắn thôi cũng có thể đoán được, người này chắc chắn xuất thân từ Địa Hạ quyền đàn.

Tôi chắc rằng đã có rất nhiều người xem phim “A Hổ”, thì mọi người đều biết, tỷ đấu ở Địa Hạ Hắc Quyền khác hoàn toàn so với tỷ đấu chính quy, nó chẳng có quy tắc gì, muốn đánh thế nào cũng được, không có phạm quy, không có tạm dừng, chỉ có một mục tiêu duy nhất là làm thế nào để đánh bại đối phương.

Tỷ lệ tử vong cao nhất trong tỷ đấu là ở đâu? Là tỷ đấu quyền anh hay sao? Hay là những môn vật tự do? Hay là võ thuật tự do? Hay là thể hiện năng lực cực hạn của con người?

Không sai, những môn kia có tỷ lệ tử vong đúng là rất cao, nhưng lại không thể so sánh với Hắc Quyền.

Tỷ lệ tử vong ở Địa Hạ Quyền Đàn gần như là 100%. Cũng có thể nói cách khác là, trong một cuộc tỷ đấu, người thua gần như là chết!

Đây chính là ác mộng trong tỷ đấu – Địa Hạ Quyền Đàn.

Mà người có thể sống sót từ trong các cuộc tỷ đấu này đi ra, thì không phải khoa trương chứ, nếu như nhốt một con hổ và 1 võ sĩ địa hạ vào chung một chiếc lồng, thì người chết chắc chắn là con hổ!

Mà đại hán này chính là một người như vậy, từ vết sẹo trên mặt hắn thì có thể thấy được dấu vết của sự thống khổ do thời gian lưu lại!

Có thể nói, vết sẹo này chính là một kết cục không thể nào tốt hơn cho họ! Nếu như làm vệ sĩ cho người khác, đúng là có nguy hiểm thật, nhưng nó lại chẳng đáng để so sánh với những gì đang diễn ra dưới Địa Hạ.

"Hãy thể hiện cho tôi xem, người đi ra từ Địa Hạ Quyền Đàn có gì khác."

Tôi vươn tay ra, làm một tư thế xin mời. Nói thật, tôi đúng là vô cùng kính nể với những người như thế này.

Đại hán trước mặt vô cùng sửng sốt, bình thường hắn luôn giữ kín thân phận của mình, trong công ty chỉ có mấy người lãnh đạo cao cấp mới được biết, không nghĩ tới đối phương chỉ mới nhìn đã nhận ra thân phận của mình!

Lại liên tưởng đến việc hắn chẳng tốn chút công sức nào giải quyết Tiểu cá tử, đại hán lập tức ý thức được người trước mặt này không phải hạng đầu đường xó chợ, nên hắn tập trung toàn bộ tinh thần.

Nhưng mà tôi lại thất vọng, bởi đại hán này không thể nào tiếp của tôi được một chiêu, bởi vì người này đánh nhau như trẻ con đánh lộn, chẳng có chiêu thức gì cả, trong mắt tôi động tác của hắn sở hở chồng chất.

Từ chỗ đồng tình với hắn, nên tôi không muốn đả thương, chỉ một chưởng đánh hắn rơi khỏi đài.

Những người lên đài ngay sau đó cũng vậy, cũng không có ai chống đỡ được một chiêu của tôi, mặc dù tôi căn bản không có sử xuất toàn lực, chiêu thức cũng rất bình thường. Thế nên tôi chủ yếu là dùng kĩ xảo, đánh đối phương rơi khỏi đài, chứ không đả thương họ.

Những người này thần sắc vô cùng nghiêm túc, từ kinh ngạc biến thành kính sợ, ngay cả Trần Tuấn Đông cũng vô cùng kinh ngạc! Bởi vì trong những người so chiêu với tôi, có cả mấy cao thủ có lương 5 vạn đồng.

Trần Tuấn Đông do dự một chút, nhìn mấy người chưa lên đài, nói:

"Tiểu Uy, cậu tới thử một chút."

Sau khi Trần Tuấn Đông nói lời này, những người dưới đài lập tức nhỏ giọng bàn tán!

Tiểu Uy là một trong những vệ sĩ chủ chốt của công ty Thanh Long, lúc bình thường hắn sẽ không xuất thủ, vậy mà hôm nay Trần quản lý lại cho hắn lên đài!

Tiểu Uy không nhanh không chậm, thần sắc vô cùng ngưng trọng, chậm rãi nói:

"Đông ca, tôi không nhìn được động tác của hắn, tôi chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn!"

Một câu nói của Tiểu Uy làm tất cả phải giật mình, Tiểu Uy là một nhân vật nổi tiếng trong giới vệ sĩ, người có cấp bậc cũng khó mời hắn! Do vậy, trong giới vệ sĩ Tiểu Uy chính là một nhân vật được coi như thần thoại!

Nổi tiếng nhất chính là lần, có một giám đốc của công ty mỏ trong nước, tới Châu phi bàn luận chuyện làm ăn, Tiểu Uy đi theo làm vệ sĩ, nhưng khi tới nơi lại bị bọn vũ trang phản loạn phục kích, Tiểu Uy dưới làn mưa bom bão đạn, bảo vệ an toàn cho vị giám đốc kia.

Sau mặc dù Tiểu Uy thân chịu trọng thương, nhưng danh tiếng vang dội trong giới vệ sĩ. Lâu ngày, Tiểu Uy trở thành một trong những vương bài chủ chốt của công ty Thanh Long!

Mà hôm nay, Tiểu Uy lại nói như vậy, khiến mỗi người ở đây đều ngây dại!

Vẫn là Trần Tuấn Đông từng trải việc đời, tương đối chững chạc, là người phục hồi đầu tiên, dùng sắc mặt ngưng trọng hỏi:

"Tiểu Uy, cậu chắc chắn chứ?"

"Đông ca, anh không có phát hiện gì hay sao? Công phu của người này chưa từng được miêu tả trong bất cứ bộ sách võ thuật nào, hắn vốn dùng một chiêu xuất kì bất ý mà giành chiến thắng! Hơn nữa mỗi chiêu đều dùng lực vừa đủ, lại chuẩn xác, hạ thủ lưu tình, nếu không có ít nhất một nửa người trong số này đã phải làm bệnh viện rồi!"

Tiểu Uy lắc đầu nói.

Trần Tuấn Đông gật đầu nói:

"Người này đúng là rất lợi hại! Tối ngày hôm qua ở trong quán rượu, ba bốn tên côn đồ, còn chưa tới gần hắn đã bị đánh gục!"

"Người này thân thủ tốt như vậy, tại sao lại muốn tìm vệ sĩ?"

Tiểu Uy có chút kỳ quái.

"Ha hả, không biết. Nhưng mà người này rất thú vị!"

Trần Tuấn Đông cười cười nói.

Tiểu Uy làm nóng thân thể, sau đó đi tới võ đài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.