Cái gọi là đan sư bảo quyển, chính là một loại bằng chứng tư cách sau khi Luyện Đan sư thông qua khảo hạch của Luyện Đan sư minh hội mà đạt được.
Đan sư bảo quyển được chế tạo từ Linh Thiết cực kỳ hiếm thấy, Luyện Đan sư có đẳng cấp càng cao, sử dụng Linh Thiết càng hiếm có, hơn nữa bên trong bảo quyển còn bao hàm dấu ấn tinh thần của trưởng lão Luyện Đan sư minh hội cùng với thông tin cá nhân của Luyện Đan sư, cho nên rất khó giả tạo hoặc là lấy trộm.
Sau khi thị vệ mặc giáp vàng kim nói xong lại tăng thêm một câu, “Nếu như ngươi thật là Luyện Đan sư tứ phẩm thì dựa theo quy định có thể mang theo ba mươi người đi vào!”
Mọi người nghe được điều này thì lập tức mừng rỡ, thi nhau nhìn về phía Diệp Trần.
Dù sao trong suy nghĩ của bọn họ, Diệp Trần trước đó quả thực đã từng luyện chế qua đan dược tứ phẩm, hơn nữa còn là đan dược tứ phẩm thượng đẳng, cho nên ít nhất cũng là Luyện Đan sư tứ phẩm, thậm chí còn có thể cao hơn!
Chỉ cần Diệp Trần lấy ra đan sư bảo quyển của chính mình là có thể mang theo tất cả bọn họ tiến vào Vân Đan thành, có thể tiết kiệm một mốn chi tiêu lớn.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Diệp Trần cũng lập tức có chút xấu hổ, hắn bước vòa Tu Chân giới chẳng qua ngắn ngủi mới có mấy tháng, hơn nữa luôn trong tình trạng không phải bận bịu với việc tu luyện thì chính là chém giết rồi đi đường, nơi nào còn có thời gian đi làm vật đó?
“Chuyện này, tuy rằng ta quả thật là Luyện Đan sư tứ phẩm, tuy nhiên còn chưa có tham gia khảo hạch của Luyện Đan sư minh hội...”
“Chuyện này...”
Diệp Trần vừa mới nói ra lời này thì tất cả mọi người ngay lập tức đều ngạc nhiên, mà thị vệ áo giáp vàng kim kia cũng hoàn toàn không còn vẻ cung kính vừa rồi, trong đôi mắt lộ ra vẻ xem thường, lạnh lùng nói:
“Các ngươi có cần lấy bản tướng ra làm trò cười không? Không trải qua Luyện Đan sư minh hội tán thành thì không phải Luyện Đan sư, muốn vào thành thì nhất định phải giao nạp phí thông hành!”
Thái độ trước sau của tên thị vệ áo giáo vàng kim này khiến Diệp Trần vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, hắn cũng hiểu rõ, Vân Đan thành này cũng không giống với Hắc Nham thành kia tự xông vào là chắc chắn không được, hơn nữa hắn có mối quan hệ sâu sắc với Vân Đan tông thế nên chỉ có thể dựa theo quy củ của bọn hắn.
“Linh thành chủ, nếu không ta trước tiên tiến vào thành, các ngươi chờ ta ở bên ngoài, đợi ta bổ sung đan sư bảo quyển, quay lại đón các ngươi vào, như thế nào?”
Linh Sơn tự nhiên không dám có bất kỳ ý kiến nào, “Mọi chuyện đều do Diệp tiên sinh làm chủ!”
Ở trước khi đến Vân Đan thành, Diệp Trần cố ý dặn dò qua mọi người một lần, để bọn hắn gọi mình là Diệp tiên sinh thì tốt hơn, tránh để người ngoài chú ý với gọi cũng dễ nghe hơn một chút.
Chẳng mấy chốc, Linh Sơn từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một vạn linh thạch giao cho tên thị vệ áo giáp vàng kim kia.
Linh thảo, pháp bảo trên tay Diệp Trần ngược lại là có không ít, linh thạch nhưng lại chẳng có mấy khối, cho nên cũng chỉ có thể để cho Linh Sơn đứng ra trả.
“Các ngươi chờ ta ở chỗ này, ta sẽ nhanh chóng trở về!”
Sau khi lại dặn dò một câu nữa, Diệp Trần trực tiếp cất bước hướng vào trong thành đi đến.
...
Vân Đan thành không hổ là trung tâm của tinh vực cấp sáu, bố cục trong thành to lớn hùng vĩ, chỉ là một cái đại lộ cũng dài tới mấy ngàn dặm, giống như một cây đại thu che trời, phân ra ngàn vạn con đường, cùng các nhánh đường khác nhau kéo dài không dứt!
Nếu là người bình thường tiến vào trong tòa thành lớn này, muốn đi hết toàn bộ thành trì một lần thì ít nhất cũng phải mất khoảng mấy năm a.
Cho dù lấy thần thức của Diệp Trần bây giờ cũng chỉ có thể bao trùm một phần nhỏ trong thành mà thôi.
Cũng may, Luyện Đan sư minh hội này chính là một chỗ cực kỳ quan trọng của Vân Đan thành, gần như mọi người ai ai cũng biết, suy khi Diệp Trần tùy tiện nghe ngóng một chút thì chẳng mấy chốc đã tìm tới nơi.
Đây là một tòa cung điện lộ ra khí tức phong cách cổ xưa, nằm ở bên cạnh con đường chính, xung quanh không hề có thứ gì ngăn cản tầm mắt cho nên rất dễ nhìn thấy.
Trước cửa là một khối bia đá to lớn, ở trên khắc lấy năm chữ lớn có kim quang lóng lánh “Luyện Đan sư minh hội.”
Khi Diệp Trần đi tới, trước cửa đã có rất nhiều người tập trung ở đây, sau khi dò hỏi một chút mới biết, Vân Đan thành là một thành về đan dược rất nổi tiếng trên toàn bộ Tu Chân giới, hơn nữa lại là đại bản doanh của Vân Đan tông, nơi này gần như ai ai cũng biết luyện đan!
Mà Luyện Đan sư minh hội này lại là cơ cấu duy nhất khảo hạch Luyện Đan sư, cho nên mỗi ngày đều có hàng trăm hàng ngàn người đến đây để tham gia khảo hạch, hoặc là trở thành Luyện Đan sư chân chính hoặc là tăng lên phẩm giai Đan sư của chính mình.
Sau khi hỏi rõ ràng nguyên do, Diệp Trần cũng không có suy nghĩ nhiều, thế là đi theo mọi người, nước chảy thì bèo trôi tiến vòa bên trong cung điện.
Bên trong cung điện được bố trí vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, hơn nữa rất rộng lớn, giống như một cái quảng trường khổng lồ, dung nạp mười vạn người cũng thừa sức!!
Người đi vào trong cung điện cũng có rất nhiều, Diệp Trần đoán thô sơ giản lước thì có ước chừng ba, bốn vạn người!
Đương nhiên, trong những người này, cũng không phải tất cả mọi người đều tới tham gia khảo hạch mà còn có không ít người chỉ đến để đứng ở một bên quan sát.
Đây là lần đầu tiên Diệp Trần đến nơi này, rất nhiều thứ cũng không hiểu, thế là đi theo mọi người, nghe tiếng bàn tán của mọi người, từ đó rút ra được một số tin tức quan trọng.
“Ai, các ngươi nghe nói không? Vị Thiền Y tiểu thư của Vân Đan tông kia hôm nay cũng muốn tới tham gia khảo hạch đây!”
“Nói nhảm! Việc này sớm đã được Vân Đan thành truyền ra, bằng không ngươi cho răng hôm nay vì sao lại náo nhiệt tới như vậy? Trong những người này, có một nửa tới đây đều là vì Thiền Y tiểu thư mà tới!”
“Không sai! Nghe nói vị Thiền Y tiểu thư này chính là đệ tử thân truyền của tông chủ Vân Đan tông, danh xưng là thiên tài đan đạo mà một trăm năm qua Vân Đan tông mới gặp được, năm hai mươi ba tuổi cũng đã là Luyện Đan sư tứ phẩm!”
“Bây giờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi năm năm, nàng ta thế mà muốn tới tham gia khảo hạch Luyện Đan sư ngũ phẩm, nếu như Thiền Y tiểu thư mà thành công, vậy nàng ta sẽ là đan đạo tông sư trẻ tuổi nhất của Vân Đan tông trong gần một ngàm năm qua cho tới nay!”
...
Nghe được tiếng bàn tán của mọi người, lông mày của Diệp Trần cũng không thể không hơi nhíu lại, “Bọn họ nói tới có phải là Thiền Y tiên tử về sau trở thành tông chủ Vân Đan tông sao?”
Nhớ rõ kiếp trước, sau khi hắn đạt được truyền thừa của Vân Đan tiên tử thì cũng đã từng để ý tới tình huống của Vân Đan tông.
Mà khi đó, tông chủ Vân Đan tông chính là một nữ nhân tên là Thiền Y tiên tử, Diệp Trần đã từng gặp mặt nàng ta vài lần, trao đổi qua một số tâm đắc cảm ngộ trong phương diện luyện đan.
Tuy nhiên, dựa theo khoảng thời gian ở kiếm trước, chuyện đó cũng đã là bốn, năm trăm năm sau.
Lúc đó, Diệp Trần ở toàn bộ Tu Chân giới đã có thanh danh vang dội, mà Thiền Y tiên tử cũng là đại nhân vật uy chấn một phương.
Lúc này Thiền Y tiên tử còn chưa tới ba mươi tuổi, tự nhiên còn lâu mới đạt tới loại trình độ cao kia.
Ngay vào lúc Diệp Trần đang nhớ lại chuyện của kiếp trước, không ngừng âm thầm cảm khái thì bỗng nhiên ngoài cửa vào truyền đến từng đợt âm thanh xao động.
Sau đó thì nghe được có người cao giọng nói:
“Mau nhìn! Là Thiền Y tiểu thư đến rồi!”
Bá bá bá!
Giọng nói rơi xuống, tất cả mọi người thi nhau nhìn về hướng phía cửa ra vào, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không quay người lại để nhìn.
Chỉ thấy lối vào, một nữ tử có vẻ mặt xinh đẹp áo tơ màu trắng từ bên ngoài chậm rãi đi tới, nữ tử này nhìn qua cũng chỉ có hai mươi tuổi, nhưng tuổi tác lại có chút không hợp với khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh của nàng, mái tóc dài ngang éo chỉ cần một cái dây nhỏ màu tím buộc lại, ngoài đó ra khắp toàn thân từ trên xuống dưới, một cái trang sức cũng không có, cho người ta có một loại cảm giác rất mộc mạc rồi lại vô cùng cao quý...
“Thật đúng là nàng ta!”
Diệp Trần nhìn thấy nữ tử này, không thể không thấp giọng lẩm bẩm một câu.
P/S: Ta thích nào....chương 4