CHƯƠNG 60: TIẾN CÔNG ĐÓA THỦY TIÊN |2|
Cách xa đại sảnh ồn ào, bước vào hành lang yên tĩnh. Cuối cùng, Khấu Thu đến ngay ngả rẽ thấy được người mình tìm.
“Chờ một chút.”
Khấu Thu gọi nữ nhân tóc ngắn phía trước.
Nữ nhân kia lại thật sự dừng bước, cô ta đưa lưng về phía Khấu Thu, tay buông xuống, không nhúc nhích, đứng tại chỗ.
Khấu Thu đi tới, bước chân từ chần chờ cho đến kiên định.
“Bà trở lại.”
Giọng khẳng định.
Nữ nhân chậm rãi xoay người, lộ ra nửa gương mặt xinh đẹp.
Khấu Thu cười nhạt. Hơn 3 ngàn năm, ngành make – up từ xưa đến nay đã lừa gạt không ít thiếu nam thiếu nữ vô tri.
Nhờ phấn nền, phấn che khuyết điểm, hoàn toàn nhìn không ra nữ nhân này đã hơn ba mươi tuổi. Gương mặt trắng hồng làm bà ta càng thêm sức sống, như là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp. Khuôn mặt mang theo vài phần ngây ngô không rành thế sự.
“Tiểu Thu, vài năm gặp, con trưởng thành lên rất nhiều.” Giọng nói ôn nhu mang theo hương vị trấn an nhân tâm.
Khấu Thu lãnh đạm: “Là mười mấy năm.”
Bạch Mộng Thu ngẩn ra, đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Thực thần kỳ, dù đã hơn mười mấy năm không gặp. Trên người bà ta nồng đậm mùi trang điểm, cùng mùi nước hoa gay gắt nhưng Khấu Thu lại có thể nghe thấy hương vị mỗi khi bà ta ôm lấy mình trong trí nhớ.
“Mẹ rất nhớ con.”
Bạch Mộng Thu nhẹ giọng nói. Nhưng trong đáy mắt lại không hiện lên chút tình cảm gì, những lời này đương nhiên độ tin tưởng cũng không được cao lắm.
Khấu Thu nhìn bà ta: “Nếu lúc trước rời đi không để lại lời nào, vì cái gì bây giờ lại trở về?”
Bạch Mộng Thu nhìn hắn lãnh khốc, trong mắt đột nhiên ngân ngấn nước mắt: “Con cho là mẹ không muốn về thăm con hay sao? Nhiều năm trôi qua, mỗi một ngày, mỗi một buổi tối, không lúc nào mẹ không nhớ đến con. Con là con trai của mẹ, là đứa con mẹ mang thai 9 tháng 10 ngày mới sinh con ra a!”
Nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ lên mặt đất. Bà vươn đôi tay trắng nõn, nhẹ nhàng mơn trớn hai má: “Mỗi khi mẹ soi gương, liền nghĩ đến con giờ đang sống thế nào, có phải lớn lên giống mẹ hay không?” Bạch Mộng Thu nghẹn ngào: “Nhưng mẹ biết, con nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ!”
Nói xong, bà ta nghĩa vô phản cố quay người đi. Nhưng cánh tay lại bị bắt lấy.
Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước đạo nghĩa không cho phép chùn bước
Bạch Mộng Thu bất khả tư nghị quay đầu lại, trong mắt hiện lên ánh sáng: “Tiểu Thu… con… chẳng lẽ con tha thứ cho mẹ?!”
Bất khả tư nghị: không ngờ tới – đây là một câu trong Phật giáo
Khấu Thu nhướng mày: “Đừng giả bộ.”
Bạch Mộng Thu bi thương: “Thì ra con cảm thấy… cảm thấy mẹ lừa con sao?”
Khấu Thu bình tĩnh nhìn bà ta… Đúng thế, bà giả vờ.
Bạch Mộng Thu lấy khăn tay lau khô nước mắt, biểu tình biến thành lãnh đạm. Có lẽ bởi vì lớp trang điểm bị phai do nước mắt, hai mắt bà ta mất đi phần hồn nhiên, mang theo vài phần trang trọng.
Bà ta thản nhiên nói: “Con đã trưởng thành, cũng trở nên thông minh hơn.”
Khấu Thu không muốn dây dưa với bà ta, đi thẳng vào vấn đề: “Bà đến đây làm gì?”
Bạch Mộng Thu: “Từ cách ăn mặc, con không thấy gì sao.”
Khấu Thu đánh giá nhìn đồng phục nhân viên trên người bà ta.
“Mẹ đang làm công kiếm tiền.”
Khấu Thu: “Nếu cha biết bà ở đây, không biết ông ta nghĩ gì.”
Bạch Mộng Thu cười nói: “Con sẽ nói cho hắn biết sao? Không cần thiết… con cho rằng với năng lực của hắn, hắn không biết mẹ đang ở đây sao?”
Khấu Thu nhíu mày.
“Lại nói tiếp, đứa con gái nhà Hàn gia kia. Hàn Mai Mai… cô bé làm con thấy đau đầu sao?”
Ước chừng vài giây sau, Khấu Thu mới kịp phản ứng. Người bà ta nói đến chính là A Mai.
“Khi con còn bé, có từng gặp mặt đứa bé kia một lần.”
Khấu Thu kinh ngạc: “Khi nào?”
Bạch Mộng Thu dường như đang rơi vào hồi ức, ngón tay nhẹ nhàng ma xát cằm.
“Nói đúng hơn là, con đã từng cứu cô bé một mạng.”
Khấu Thu sửng sốt.
“Hàn gia trọng nam khinh nữ. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị ngược đãi. Mẹ cô ta sau khi sinh cô ta thì bị di chứng, không thể có con được nữa. Chuyện cô ta bị ngược đãi, trong vòng luẩn quẩn năm đó, ai cũng biết. Năm đó, cô bé nhỏ trốn nhà rời đi, trong một công viên xém chút nữa bị người bắt cóc.”
Bạch Mộng Thu nhìn chằm chằm Khấu Thu, chậc chậc lưỡi: “Nói đến đây, quả thật rất nực cười, khi đó con còn bé tí mà cũng biết làm anh hùng cứu mỹ nhân. Khi mẹ đến thấy con ở hiện trường vạch trần bọn buôn người, còn dắt cô nương nhà người ta đi. Nói cho cùng, vẫn là một đoạn nghiệt duyên mà thôi, trách không được hiện tại người ta muốn giết con.”
Khấu Thu vẫn không hiểu đoạn nhân quả kia: “Tôi cứu cô ta, cho nên cô ta muốn giết tôi?”
Bạch Mộng Thu: “Công viên kia, chính là con đường mà lúc tan tầm Trần Lâm thích đi nhất.”
Khấu Thu ngẩn ra.
“Bị bọn buôn người bắt cóc, hay bị một ông chú già đáng khinh *** loạn. Con thấy cái nào bi thảm hơn?”
Khấu Thu trầm mặc.
Bạch Mộng Thu: “Với con, nó không có liên quan. Con vốn muốn đưa cô bé đến sở cảnh sát, nhưng cô bé lại trốn ra, vừa lúc gặp phải Trần Lâm.”
Khấu Thu: “Nếu biết, vì cái gì bà không cứu cô ta?”
Bạch Mộng Thu lắc lắc ngón trỏ: “Đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn mẹ. Mẹ chính là người thấy việc nghĩa xông lên hăng hái mà làm nha.”
Khấu Thu cười nhạo: “Bất quá cũng chỉ là lời phiến diện một bên. Nếu thực sự có chuyện này, không có khả năng tôi một chút ý thức cũng không có.”
Bạch Mộng Thu ho khan một tiếng, có chút xấu hổ: “Lúc ấy, mẹ ôm con đi tìm cô bé đó nha. Cuối cùng ngay tại một con hẻm nhỏ nhìn thấy Trần Lâm đặt cô bé dưới thân làm chuyện khó coi. Vì tránh tạo thành bóng ma thời thơ ấu cho con, mẹ đã đánh con bất tỉnh.”
Khấu Thu: …
Bạch Mộng Thu: “Sau khi cứu cô bé, phát hiện gọi con thế nào cũng không tỉnh, liền đưa con đến bệnh viện. Bác sĩ nói con bị chấn động não, nên không nhớ rõ vài chuyện vốn cũng hợp tình hợp lý.”
Khấu Thu: “Nếu được cứu, vì cái gì lại trở thành thế này.”
“Chấp niệm.” Bạch Mộng Thu nói: “Lúc mẹ phủ thêm áo khoác lên người cô bé, hai mắt cô bé vô thần. Thì thào tự hỏi với mẹ, hỏi mẹ nếu là con trai có phải sẽ không bị ức hiếp nữa hay không.”
Khấu Thu giật mình, trách không được lại phân liệt nhân cách. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Mộng Thu.
“Năm đó bà rời đi…”
“Cùng hắn không quan hệ.” Bạch Mộng Thu: “Quan hệ giữa mẹ và Trần Lâm không giống như con nghĩ. Dù hắn là tên rác rưởi, nhưng cũng tội cho hắn, con có thể sống đến ngày hôm nay chính là nhờ hắn.”
Hiển nhiên, bà ta không muốn nói thêm gì nữa.
Bạch Mộng Thu: “Nếu đã đến, mẹ sẽ tặng con một món quà gặp mặt.”
Khấu Thu ngẩng đầu nhìn bà ta. Người ta nói, con mắt là cửa sổ tâm hồn. Lận An Hòa thâm thúy, Khấu Quý Dược lạnh lùng, Mặc Vấn trầm ổn, Thủy Sam điên cuồng, mà nữ nhân trước mắt này dường như có thể nói là hoàn mỹ. Hắn vĩnh viễn không rõ suy nghĩ chân chính của đối phương.
Bạch Mộng Thu từ dưới xe đẩy thức uống, lấy ra một cái hộp đưa cho hắn. Chiếc hộp hình chữ nhật được đóng gói tinh mỹ: “Cất kỹ nó.”
Lần đầu tiên Khấu Thu nhìn thấy bà ấy trịnh trọng như thế.
Nửa tin nửa ngờ, cầm lấy.
Bạch Mộng Thu thấy hắn phòng bị, giận dữ nói: “Bây giờ không cần mở nó. Một ngày nào đó, con sẽ dùng đến nó. Nhớ, nếu có một ngày con mất bạn bè, tiền tài, địa vị thì hãy mở nó ra, nó sẽ trợ giúp con một lần nữa lấy lại hết thảy.”
Nói xong, bà ta tiêu sái rời đi. Mái tóc ngắn lưu loát tôn lên bóng dáng bà thêm vài phần tư thế oai hùng, hiên ngang, tuấn tú. Bạch Mộng Thu đưa lưng về phía Khấu Thu khoát tay: “Nhớ thay mẹ hỏi thăm bé An Lôi nhé.”
Cánh môi Khấu Thu giật giật, nhưng lại không mở miệng. Hắn trực tiếp mở cái hộp Bạch Mộng Thu đưa, khóe mắt nhất thời nhướng lên —
Chỉ thấy bên trong là một bộ trang điểm, sản phẩm mới nhất của L’OREAL Paris.
Khấu Thu cầm lấy hàng mẫu, thử dùng một chút, cảm giác cũng không tệ lắm.
Quả nhiên, sở dĩ hắn có những suy nghĩ như dùng gương mặt cướp lại hết thảy, chủ yếu là do di truyền học có tác dụng.
Trong đại sảnh vẫn là cảnh tượng trước khi hắn rời đi, vô cùng náo nhiệt.
“Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi tôi có thể mời cô nhảy một…”
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra, đã bị người đá bay.
Khấu Thu đi qua.
Lận An Hòa: “Không cần để ý, đây là người thứ 10 rồi.”
Khấu Thu nhìn đồng hồ, hắn rời đi chừng 10 phút. Nói cách khác, mỗi một phút đều có người nhận lầm Thủy Sam là nữ nhân.
Tần suất này… so với hắn tưởng tượng… còn thấp a.
Khấu Thu điều chỉnh biểu tình, quét mắt nhìn ông chú hói đầu té trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Người của ta, ngươi cũng dám đụng?”
Hôm nay là sân nhà Khấu gia, ông chú hói đầu đương nhiên sẽ không dám đi trêu chọc người họ Khấu, chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt cơn giận này.
Khấu Thu: “Còn không mau cút.”
Đuổi ông chú hói đầu đi, Khấu Thu nghiêng mặt nhìn Thủy Sam, mặt không đổi sắc nói: “Không phải tôi đã nói, lúc tôi không có mặt, không được câu dẫn nam nhân khác hay sao.”
Thủy Sam vuốt tóc, vừa định tiến lên. Chỉ thấy sau lưng Khấu Thu, Lận An Hòa yên lặng lấy ra một con dao giải phẫu. Hắn nhịn xuống, dừng bước lại.
‘Thình thịch’… Thủy Sam bị đẩy lên tường. Khấu Thu một tay chống mặt tường, cúi đầu nhìn hắn: “Hay… thầy trời sinh thích như thế?”
Một tay nắm lấy cằm đối phương, Khấu Thu cười lạnh: “Một khi đã thế, chờ dạ tiệc kết thúc, tôi sẽ cho thầy biết sự lợi hại của tôi.”
Chỉ thấy con ngươi Thủy Sam hơi phóng đại, trong lòng Khấu Thu âm thầm thích thú. Rốt cục hắn đã biết Lận Ngang vì cái gì lại ham thích sự nghiệp dưỡng thành. Lạc thú sắm vai này, căn bản không dừng lại được.
Nông nô ca xướng, dạy ngươi một lần nữa nhận thức thế giới này.
Thủy Sam đánh không lại Lận An Hòa, đương nhiên hiện tại không thể làm gì được Khấu Thu, thay thế chính là mấy vết xước trên tường. Chờ đến khi móng tay ẩn đầy bột phấn, hắn đột nhiên cười đặc biệt mị hoặc, nhìn Khấu Thu liếm liếm môi: “Thứ hai gặp.”
Biểu tình khí phách của Khấu Thu chững lại. Quên rằng ngày hôm sau còn phải đến trường.
Hắn nhìn chằm chằm mấy vết xước trên tường, cẩn thận tự hỏi khả năng cứu vớt bản thân. Cuối cùng cho ra kết luận — giá trị âm!
Sau khi Thủy Sam lưu lại những lời này liền rời đi, chỉ còn một mình Khấu Thu choáng váng tại chỗ.
Lận An Hòa: “Không cần nghĩ nhiều.”
Đáy lòng Khấu Thu có chút an ủi.
Chỉ nghe đối phương lên tiếng nói: “Nên xử lý việc trước mắt thì tốt hơn.”
Khấu Thu nghi hoặc: “Chuyện gì?”
Lận An Hòa: “Chuyện chú út nói cậu đến thông báo cho cha cậu biết, chú ấy muốn thay cha cậu đi họp phụ huynh.”
Khấu Thu: …