Trọng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Chương 61: Chương 61: Tiến Công Đóa Thủy Tiên |3|




CHƯƠNG 61: TIẾN CÔNG ĐÓA THỦY TIÊN |3|

Khấu Thu xuyên qua đám người đang nói chuyện với nhau, đi đến góc vắng, ngẩn người. Kết quả ở đây, thế mà lại nhìn thấy Trần Nhạc Thiên. Hắn ngậm quýt, một bên dùng di động chụp ảnh Hạ Dự, còn lại là kiểu chụp 3 lần liên tiếp một bên lại nhìn chằm chằm A Mai, vẻ mặt sầu bi.

Nhìn thấy Khấu Thu, chớp chớp đôi mắt, xem như chào hỏi.

Khấu Thu: “Cậu đang thay đổi thất thường?”

Trần Nhạc Thiên: “Tớ đang tự đả kích mình.”

Khấu Thu: “Cậu đang đứng núi này trông núi nọ?”

Trần Nhạc Thiên: “Tớ chỉ là…”

Dường như bản thân cũng không nói được, hắn thở dài: “Mỗi khi nhìn thấy A Mai, tớ đều rất áy náy.”

Khấu Thu: “Bình thường thôi. Mỗi khi đá bồ cũ, người có lương tâm đều thế. Huống chi, cô nàng còn bẻ cong cậu.”

Trần Nhạc Thiên nhìn hắn một cái: “Cho tớ mượn di động một chút được không?”

Khấu Thu: “Cậu muốn làm gì?”

Trần Nhạc Thiên: “Thẻ nhớ di động tớ đầy rồi, không lưu ảnh được nữa.”

Khấu Thu: “Xóa bớt.”

Trần Nhạc Thiên: “Tớ đã nén file lại rồi.”

“Rốt cuộc cậu chụp bao lâu rồi?” Khấu Thu quét mắt nhìn phương hướng Hạ Dự nhíu mày, nhìn nhìn lại Trần Nhạc Thiên. Quả nhiên dưới điều kiện cho phép, người người đều có thiên phú si hán. Hắn lấy di động ra, đưa cho Trần Nhạc Thiên: “Điện thoại của tôi khác hãng với cậu, cậu chắc không quen dùng.”

Si hán: có thể hiểu là gàn dở, mê muội, hóa rồ, không có não. Nếu bạn nào có nghĩa nào hay hơn giới thiệu Ci nhé.

Trần Nhạc Thiên tiếp nhận: “Không hề gì, có thể chụp ảnh là được.”

Tay cầm lấy, lướt ngón mở khóa, xuất hiện hai mảnh vụn thủy tinh.

Trần Nhạc Thiên: …

Khấu Thu ho nhẹ một tiếng: “Tuy màn hình bị vỡ nhưng không ảnh hưởng đến công năng. Trừ giao diện bên trái không thể chạm, chỉnh thể công năng vẫn câu toàn như trước.”

Hai người ngồi trong góc, nhìn đại sảnh phồn hoa huyên náo, nhất thời lại có cảm giác bản thân cô tịch.

Trần Nhạc Thiên: “Chưa từng có người nấu mì cho tớ ăn, trừ bảo mẫu ở nhà tớ.”

Khấu Thu lẳng lặng nghe hắn phát biểu cảm nghĩ.

Trần Nhạc Thiên: “Chưa từng có người dùng ánh mắt ấm áp đó nhìn tớ.”

Thuật bắn súng nhất lưu, trầm mặc, cường đại, Nếu như có thể trở thành tình nhân, ở chung hẳn không cần lời ngon tiếng ngọt.

Khấu Thu: “Việc này người khác cũng sẽ vì cậu mà làm.”

Trần Nhạc Thiên nghiêng mặt đi: “Nhưng bọn họ không phải là người thứ nhất.”

Khấu Thu: “Nếu, tôi nói là nếu. Nếu có một ngày cậu phát hiện A Mai không giống như cậu tưởng tượng, cậu sẽ thế nào?”

Trần Nhạc Thiên: “Chữ ‘nếu’ làm câu mở đầu cùng ‘tớ có một đứa bạn’ làm câu mở đầu ở một mức độ nào đó chúng có giá trị bằng nhau. Người trước là sắp phát sinh chuyện xấu, người sau là việc riêng khó có thể mở miệng.”

Khấu Thu nhướng mày, sao lại đột nhiên thông minh vậy?

“Khấu Thu, cậu có chuyện gì giấu tớ sao.”

Trần Nhạc Thiên khẳng định: “Gần đây, cậu hay nhìn tớ. Ánh mắt đầy vẻ chần chờ, hoang mang, còn có chút không đành lòng.”

Khấu Thu trầm mặc.

Trần Nhạc Thiên: “Dù cậu có giấu tớ cái gì, tớ chỉ muốn nói cho cậu biết —” Hắn nhìn Khấu Thu nghiêm túc nói: “Chúng ta là bạn. Nhưng cậu không cần phải nói tất cả mọi chuyện cho tớ biết. Tớ tin cậu, tin cậu sẽ không hại tớ… với lại…”

Trong lòng Khấu Thu dâng lên cảm động đã lâu chưa từng có.

“Với lại hiện tại trong lòng tớ tất cả đều là Hạ Dự. Cậu có nói gì thì tớ cũng không rảnh đi quan tâm.”

Khấu Thu: …

Thật ra cậu không cần phải thành thực đến vậy.

Trần Nhạc Thiên: “Cậu có thể nhích ra một chút được không?”

Hắn dựng thẳng di động lên: “Cậu ngăn trở tớ quay phim.”

Khấu Thu yên lặng đứng dậy.

Khấu Nhan đang cùng Lận An Hòa nói chuyện với nhau. Lễ phục đẹp đẽ quý giá, khéo léo trang dung, biểu lộ một vị tiểu thư khuê các mẫu mực.

Lận An Hòa lại thản nhiên, ngẫu nhiên vuốt cằm, không có biến hóa gì quá lớn.

Tuấn nam mỹ nữ, đứng chung một chỗ tự thành một phong cảnh xinh đẹp.

Lận An Hòa cảm giác có một tầm mắt quen thuộc dừng trên người mình, ngẩng đầu nhìn qua. Khấu Thu đang ngửa đầu tự hỏi thứ gì, trong tay còn cầm một hộp quà.

Hắn nói với Khấu Nhan: “Xin lỗi, tôi đi trước.”

Nâng chân đi đến chỗ Khấu Thu.

Khấu Nhan vẫn duy trì tia mỉm cười khóe léo, nhìn hắn đi xa, nhưng ý cười nhưng không đạt tới đáy mắt.

“Không cần chạy loạn, ở đây rất nhiều người.”

Khấu Thu gật đầu.

Ánh mắt Lận An Hòa dừng trên chiếc hộp quà hình chữ nhật trên tay hắn: “Cầm cái gì đó?”

Khấu Thu: “Bảo đảm tương lai của tôi.”

Lận An Hòa: “Cậu có rất nhiều bảo đảm.”

Khấu Thu ngẫm lại cảm thấy cũng đúng. Có hệ thống, ngủ đủ giấc đúng giờ, dùng nhiều sản phẩm trang điểm quá cũng không tốt. Vì thế sắc mặt thả lỏng, đưa chiếc hộp đi.

Trong mắt Lận An Hòa lóe lên tia kinh ngạc.

“Cho tôi?”

Trên mặt Khấu Thu tỏ vẻ mình nhịn đau bỏ những thứ yêu thích: “Cầm đi.”

Lận An Hòa tiếp nhận, nói tiếng cám ơn.

Trừ thú bông lần trước, đây là lần thứ hai Khấu Thu tặng quà cho hắn, so với Lận Ngang còn nhiều hơn một lần. Trong lòng Lận An Hòa quỷ dị sinh ra một loại cảm giác ưu việt.

Trong lòng Khấu Thu lại đang suy tư, lát nữa nên nói sao với Khấu Quý Dược về yêu cầu của Lận Ngang.

Nhưng nghĩ lại, chuyện cũng không quá khó khăn như hắn tưởng tượng. Khấu Quý Dược gần đây cả ngày ở sở nghiên cứu, làm sao có thời gian để đến họp phụ huynh cho hắn.

Lận An Hòa: “Cậu chuẩn bị đi nói về chuyện họp phụ huynh?”

Khấu Thu nhướng mày, trong mắt hàm nghĩa không cần nói cũng biết: làm sao anh biết?

Lận An Hòa: “Cậu tỏ vẻ thấy chết không sờn.”

Khấu Thu thầm hút một hơi. Quả nhiên lòng hắn vẫn cảm thấy hành động này là đang muốn chết.

Sau đó, hắn liền phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều. Vì ngay sau đó, hắn mắt mở trừng trừng nhìn Lận Ngang nâng đôi chân dài hướng đến chỗ Khấu Quý Dược, nói gì đó, biểu tình đặc biệt cao quý lãnh ngạo.

Sau khi Khấu Quý Dược nghe xong, ánh mắt chiếu thẳng tắp đến hướng Khấu Thu.

Khấu Thu dừng bước lại, cảm thấy mình hẳn nên tìm lý do thích hợp. Dù là thế, hắn vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, xoay người nói với Lận An Hòa: “Tôi hơi mệt, có thể đưa tôi về trước, được không?”

Lận An Hòa còn không chưa mở miệng.

Chợt nghe sau lưng truyền đến một âm thanh lạnh lùng: “Không thì, để ta đưa ngươi về.”

Khấu Thu: …

Hắn quay đầu lại, đối mặt với Khấu Quý Dược không biết khi nào đã đứng sau lưng hắn, trấn định nói: “Là chủ tiệc, cha hẳn phải là người cuối cùng rời đi mới đúng.”

Khấu Quý Dược: “Không cần. Đã có Bân Úc cùng Uẩn Lương.”

Lận Ngang đi tới: “Cần gì phải làm khó một đứa trẻ.”

Nội tâm Khấu Thu: nói hay lắm! Đây mới chính là thiện giải nhân ý.

Nói xong, ánh mắt Lận Ngang dừng trên người Khấu Thu: “Ngươi nói, ngươi muốn chọn ai?”

Khấu Thu: …

Vẻ mặt Lận Ngang như băng tuyết giữa trời đông giá rét: “Hai chúng ta, ngươi chỉ có thể chọn một.”

Hai tầm mắt đồng thời nhìn lên người hắn. Một lạnh như băng, một lại sắc bén như dao cạo.

Khấu Thu thản nhiên nói: “Tôi chọn tóc dài.”

Khấu Quý Dược, Lận Ngang: …

Hai người: một người buộc bằng cọng thun đơn giản, người kia thì buộc đuôi ngựa. Nhìn qua quả thật không phân được ai dài hơn ai.

Khấu Thu: “Cứ quyết định vậy đi.”

Sau đó nhìn Lận An Hòa: “Có thể đưa tôi về không?”

Lận An Hòa lấy chìa khóa xe, dẫn hắn rời đi, lưu lại hai mỹ nam tóc dài, hai mặt nhìn nhau.

Trên xe, Lận An Hòa chờ Khấu Thu thắt dây an toàn xong, mở miệng hỏi: “Vì cái gì lại chọn tóc dài.”

Khấu Thu: “Tóc dài, IQ ngắn. Mỗi khi xem bảng điểm, tôi mới không có xúc động tự mình đi chết.”

Lận An Hòa: “Cố gắng học cho tốt.”

Khấu Thu: “Tôi biết.”

Lận An Hòa: “Sau này muốn học ngành gì?”

Khấu Thu không chút nghĩ ngợi đáp: “Y.”

Lận An Hòa: “Tốt lắm.”

Bản thân hắn y thuật cao siêu, lại là y học thế gia, đối với ý tưởng muốn học y của Khấu Thu đương nhiên thực vừa lòng.

“Lĩnh vực cụ thể?”

Khấu Thu: “Trợ giúp mọi người thay hình đổi dạng, có một cuộc sống mới.”

Lận An Hòa: “ Phẫu thuật bắc cầu mạch vành, khoa tim?”

Khấu Thu: “So với khả năng đo, càng dễ hơn.”

Lận An Hòa: “Da liễu?”

Khấu Thu: “Từ góc đó nào đó, cũng có thể lý giải như thế.”

Xe khởi động, Lận An Hòa không hỏi lại. Hắn là người, dù làm chuyện gì cũng đều hết sức chuyên chú, khi lái xe sẽ không nói chuyện.

Khấu Thu ngồi ghế trước, theo thói quen lấy điện thoại ra nhìn giờ, mới phát hiện di động còn ở chỗ Trần Nhạc Thiên.

Tốc độ xe nhanh hơn, ngoài cửa sổ, lóe lên những tia sáng từ đèn nê ông làm người hoa mắt, tầm mắt của hắn đương nhiên cũng vì thế mà dừng lên người Lận An Hòa.

Khuôn mặt lạnh lùng, tây trang bao lấy dáng người hoàn mỹ, cả người hiện ra một loại lý tính lãnh khốc.

Quả thật rất xứng với câu tổng tài bá đạo.

Giám đốc

Khấu Thu lại không có một chút hâm mộ ghen tị nào, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, khuôn mặt mình vẫn còn non nớt.

Xe dừng lại ngã tư đường vì đèn đỏ, Lận An Hòa nhìn Khấu Thu không ngừng soi gương, liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn: “Cậu còn nhỏ.”

Cuộc đời Khấu Thu ghét nhất nghe thấy người khác nói hắn nhỏ hoặc ám chỉ hắn lùn. Tốt xấu gì hiện tại hắn cũng đang kích hoạt hình thức tổng tài bá đạo.

Hệ thống nói ‘dáng người hoàn mỹ như được Michelangelo điêu khắc’. Nói thế nào hiện tại cũng có thể hắn có cơ bụng 8 múi.

Khấu Thu ngồi ngay ngắn, cố gắng chứng minh mình không phải gà luộc.

Lận An Hòa lắc đầu. Đứa nhỏ này khí thế không tồi, nhưng thể trạng không khỏi có chút đơn bạc.

“Chú ý cân đối dinh dưỡng. Hiện tại cậu đang trong giai đoạn phát dục.”

Khấu Thu: “Dáng người tôi rất vừa vặn.”

Lận An Hòa cảm thấy cần phải ăn ngay nói thật, lại không muốn đả kích lòng tự tin của đứa nhỏ này, thử uyển chuyển một ít: “Giai đoạn này, giới tính thể hiện trở nên rõ ràng hơn, cơ quan sinh dục cũng bắt đầu hoàn thiện.” Hắn nhìn Khấu Thu, nghĩ đến lần trước bạn học cậu ta đưa cậu ta trong tình trạng bất tỉnh về nhà mình, lắc đầu: “Thân thể cậu quá yếu ớt. Giai đoạn này, nếu không chú ý sẽ dễ bị bất tỉnh lần hai, đặc biệt là buổi sáng.”

Đèn xanh sáng lên, xe lần thứ hai lăn bánh.

Cứ luôn cảm thấy những lời này nghe sao cũng thấy có thâm ý. Qua hơn nửa ngày, Khấu Thu mới kịp phản ứng — cơ quan sinh dục bắt đầu hoàn thiện, thân mình mảnh mai, sáng sớm dễ té xỉu.

Trong đầu như xe dù chạy bạt mạng trên đường cao tốc, nhanh chóng phiên dịch nội dung thành: thân kiều thể yếu, chơi với ngũ cô nương cùng babie khăn giấy vài lần liền hôn mê bất tỉnh.

Ý nói là sóc lọ

Hôm nay lão Bạch còn đặc biệt ám người, để hắn não bổ ra một bức tranh:

Thị nhi phù khởi kiều vô lực

Thủy thị tân thừa ân trạch thì.

Bàn tay thể nữ tắm hoa

Mịn màng mỡ đọng một tòa thiên nhiên

[Trường hận ca – Bạch Cư Dị]

Khấu Thu nhất thời ‘hổ khu chấn động’.

Lận An Hòa đóng cửa sổ xe, chỉ sợ gió đem thổi lạnh vị thiếu niên mảnh mai này.

Cổ tay phải đột nhiên bị nắm chặt, Lận An Hòa nghe thấy Khấu Thu nói, liền dừng xe ở ven đường: “Sao thế?”

Khấu Thu nhìn hắn, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi muốn khiêu chiến anh.”

Lận An Hòa đưa tay sờ sờ trán hắn, không sốt.

Khấu Thu: “Đi võ quán.”

Hắn muốn dùng cơ bụng 8 múi do Michelangelo điêu khắc áp đảo đối phương, để một lần nữa vùng lên làm người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.