CHƯƠNG 62: TIẾN CÔNG ĐÓA THỦY TIÊN |4|
Lận An Hòa: “Đừng quậy nữa.”
Khấu Thu kiên quyết, đưa ra một loạt lựa chọn: “Quyền thái, Taekwondo, đấu kiếm. Anh chọn đi.”
Lận An Hòa: “Cậu không đánh lại tôi.”
Khấu Thu: “So mới biết được.”
Lận An Hòa không lay chuyển được Khấu Thu, quay đầu xe chạy đến trước một quán Taekwondo. Chủ quán là người quen, gặp mặt liền lên tiếng chào hỏi, sau đó liền hỏi có thể chuẩn bị một không gian riêng cho hắn sử dụng được không.
Lận An Hòa: “Đi thay quần áo trước đi.”
Chủ quán nhìn Khấu Thu, không chút do dự lấy bộ 170. Khấu Thu thản nhiên nói: “190.”
Chủ quán là một người thành thật: “190. Cậu mặc quần áo, hay quần áo mặc cậu?”
Khấu Thu mặt không đổi sắc: “190.”
Hắn muốn đắp nặn một người khổng lồ có thể trạng hùng vĩ, hình tượng anh hùng kiên cường dũng mãnh.
“Đưa cho cậu ta 180.”
Lận An Hòa mở miệng. Chủ quán đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lấy ra một bộ võ phục Taekwondo 180 đưa cho Khấu Thu.
Tuy không lấy được thứ mình muốn, Khấu Thu vẫn nghiêm túc cảm ơn đối phương, cũng bổ sung: “Tuy hơi nhỏ, nhưng tôi sẽ miễn cưỡng mặc nó.”
Chủ quán nhìn bóng dáng tiêu sái của Khấu Thu bước vào phòng thay đồ, nhìn Lận An Hòa lắc đầu nói: “Cậu sẽ không thật sự bàn luận với cậu bé đó chứ?”
Nhìn dáng người bé tẹo thế kia, đánh một cái liền tan nát… Aiz…
Lận An Hòa: “Dỗ trẻ mà thôi, làm bộ một chút.”
Chủ quán thở dài: “Người trẻ tuổi a, học cái gì không học, cứ thích được dịp thì chơi.”
Lận An Hòa đã sớm quen với kiểu dùng loạn thành ngữ của hắn.
Hắn là khách quen ở đây, có quần áo riêng của mình, không cần phải lấy quần áo mới, nói với chủ quán: “Lát nữa nên phủ thêm thảm lên nền, mềm mại một tí, tốt nhất là dùng lông dê.”
Hiển nhiên là suy xét đến thân thể nhỏ yếu của Khấu Thu, tránh để cậu nhóc ngã đau.
Mang theo tiểu tình nhân đến võ quán Taekwondo vui vẻ, luận võ còn phải trải thêm thảm. Chủ quán ha hả mỉm cười — cái thể loại ngu xuẩn gì thế này!
Khấu Thu ở một mình trong phòng thay quần áo, cởi áo khoác tây trang, đối diện với gương cởi cúc áo sơmi… phơi bày ra da thịt trắng nõn.
Hắn thở dài. Quả nhiên thân hình cao lớn, làn da rám nắng, khỏe mạnh như trong TV đã định trước vô duyên với hắn.
Có loại người trời sinh đã trắng, có phơi nắng thế nào cũng không đen lấy một miếng. Nếu ở trong thế giới của phụ nữ, đương nhiên sẽ bị ghen tị, hâm mộ.
Nhưng đối với nam nhân mà nói, người mà trắng trẻo quá thì lại bị chọc là 3D.
Khấu Thu cởi bỏ vài cúc áo cuối cùng, nhìn gương chừng vài giây —
8 múi đâu?
Mặc quần áo vào không có thì thôi. Cởi quần áo ra cũng không có là sao.
Vạm vỡ, thể trạng cân xứng, thanh niên hình tượng tráng sĩ: đây là trước khi Khấu Thu cởi quần áo, đánh giá mình.
Trai bao, một bàn tay là có thể đánh bay: đây là sau khi Khấu Thu cởi quần áo, đánh giá mình.
Sau đó hắn thử mặc võ phục Taekwondo. Rộng đến nỗi có thể mặc đi múa mấy cái lễ truyền thống.
Lận An Hòa đã thay quần áo, chờ hắn. Nhìn thấy Khấu Thu vẫn còn mặc tây trang, không khỏi hơi nhướng mày: “Sao không thay quần áo?”
Khấu Thu: “Tôi nghĩ vẫn nên đến quán quyền thái thì hơn.”
Ít nhất nơi đó đều để trần thân trên, không cần quần áo cầu kì, có hợp hay không hợp.
Lận An Hòa hình như cũng đoán được xảy ra chuyện gì: “Cậu còn nhỏ. Dù tôi có thắng cũng không tính là thắng. Cứ đợi vài năm nữa cậu trưởng thành rồi so cũng không muộn.”
Khấu Thu trầm ngâm một hồi, sau đó gật đầu.
Tự động xem nhẹ, dù vài năm sau hắn lớn lên thêm được mấy tuổi, cũng vẫn nhỏ hơn đối phương.
Lận An Hòa tiếp tục đưa hắn về Lận gia. Trên đường đi, Khấu Thu nhìn thấy có chỗ bán kimbap, tự nhiên thấy thèm ăn. Lận An Hòa dừng xe lại, đi mua cho hắn. Tiệm này đông khách, người xếp hàng rất nhiều. Thừa dịp Lận An Hòa xếp hàng đi mua, Khấu Thu đi đến quảng trường gần đó nhìn các dì các thím khiêu vũ.
Chậm trễ hồi lâu, chờ lúc về đến nhà, đã là 10 giờ tối.
Lận An Hòa mở cửa, thấy áo khoác treo trên giá treo quần áo, nhíu mày, nói với Khấu Thu: “Cất thức ăn đi.”
Khấu Thu nhìn hộp kimbap trong tay. Ngoại trừ bỏ bụng, còn có thể cất chỗ nào.
Lận An Hòa cầm lấy túi ni lông trên tay hắn, đang chuẩn bị nhét vào tủ treo quần áo, chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến —
“Sao về trễ vậy?”
Lận Ngang mặc một chiếc áo khoác len mỏng, quần dài, ánh mắt còn ngấn sương mù, hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ.
“Tay cháu cầm gì đó?”
Không chờ Lận An Hòa trả lời, chóp mũi Lận Ngang giật giật, triệt để thanh tỉnh: “Mùi thức ăn.”
Tay Lận An Hòa cầm túi ni lông đơ lại, sau đó mở cửa tủ, mặt không đổi sắc: “Chú nhầm rồi.”
Tay Lận Ngang như tia chớp đưa qua, ngăn cản cánh cửa tủ đóng lại.
Cướp lấy chiếc túi, mở hộp, những cuộn kimbap sắp xếp thẳng hàng xinh đẹp xuất hiện.
“Đây là… kimbap?”
Khấu Thu: “Trên đường về thấy có cửa tiệm đông người, chắc cũng không tệ nên mua về ăn khuya.”
Lận Ngang: “Thì ra để ăn khuya.”
Thấy thế, Lận An Hòa đỡ trán… xong.
Chỉ thấy Lận Ngang chậm rãi đưa ánh mắt chuyển qua người Lận An Hòa: “Thức ăn bên ngoài vẫn nên ít ăn thì tốt hơn. Hiện tại nơi nơi đều là nói về vấn đề an toàn thực phẩm.”
Khấu Thu giải vây: “Chỉ mua hai hộp thôi. Dù có ăn cũng không có gì đáng ngại, hơn nữa thức ăn nhìn rất bắt mắt, rất có cảm giác thèm ăn.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe ‘ba’ một tiếng.
Túi ni lông từ trên không trung rớt xuống. Nháy mắt thấy nó tiếp đất, lại được một bàn tay thon dài bắt lấy.
Lận Ngang: “Tay trơn.”
Tuy chiếc túi được hắn đúng lúc bắt được, nhưng kimbap bên trong không còn đẹp đẽ như trước nữa.
Khấu Thu nghi hoặc nhìn hắn, cứ cảm thấy cái ‘tay trơn ’vừa rồi rất ‘trùng hợp’.
Nhìn kimbap hỗn độn trong tay, Lận Ngang đi đến phòng bếp lấy tạp dề đeo lên: “Để ta làm bữa khuya cho hai ngươi ăn.” Nói xong, đi đến bên người Lận An Hòa, không biết vô ý hay cố tình hung hăng dẫm lên chân Lận An Hòa một cái, mới xoay người một lần nữa vào bếp.
Khấu Thu thấy Lận An Hòa gặp tai bay vạ gió, không rõ vì sao.
Trong lúc chờ đợi, hai người ngồi trên ghế sa lông xem |Chân Hoàn truyện|.
Màn hình hiện lên cảnh Hoa phi được ban thưởng một tấm lụa mới tiến cống, Lận An Hòa bỗng nhiên mở miệng: “Đạo lý như nhau.”
Khấu Thu buồn bực: “Đạo lý gì?”
Lận An Hòa không có trực tiếp trả lời, mà mắt nhìn về hướng phòng bếp.
Khấu Thu kinh ngạc: “Chú ấy đang ăn dấm chỉ vì một phần ăn khuya?”
Lận An Hòa dùng điều khiển từ xa bấm vài cái. Cuối cùng chỉnh màn ảnh dừng lại cảnh Hoàng hậu cười âm hiểm.
Lận An Hòa: “Cậu cũng có thể lý giải chú ấy đang bảo vệ địa vị chính cung của mình.”
Khấu Thu: “… Khi chú ấy không ở nhà, chúng ta không phải cũng ăn bên ngoài hay sao?”
Lận An Hòa: “Dưới điều kiện chú ấy không biết.”
Khấu Thu: “Biết thì sao?”
Lận An Hòa thản nhiên nhìn hắn một cái: “Cậu sẽ không muốn biết.”
Một lát sau, lại bổ sung: “Vốn gần đây có không ít nhà hàng phục vụ đưa thức ăn đến tận nhà. Cậu đoán đi, vì sao hiện tại chỉ còn hai nhà hàng?”
Có chuyện trước đó làm nền, Khấu Thu cảm thấy nhất định có liên quan đến Lận Ngang, tưởng tượng: “Nếu không có quan hệ với chú Lận, không biết chừng hai nhà hàng này cũng đi luôn.”
Lận An Hòa bình tĩnh xem TV: “Cậu thử nghĩ vì cái gì Hoàng hậu lại muốn giết tất cả những phi tần được sủng ái. Những người lưu lại bất quá cũng chỉ là thủ hạ cùng con cờ mà thôi.”
Khấu Thu: … thụ giáo.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, loại người xuất trần như Lận Ngang lại có thể có liên quan đến việc này. Hơn phân nửa chắc là trùng hợp mà thôi.
Trong phòng bếp, Lận Ngang nhìn hộp kimbap, mười ngón tay thon dài dùng sức xiết chặt, chiếc hộp plastic phát ra âm thanh ‘rắc, rắc’. Cuối cùng trực tiếp nứt ra thành hai nửa.
Sau khi nội tâm được bình tĩnh, hắn mới bắt đầu nấu bữa khuya.
Ước chừng mười phút sau, Khấu Thu nhìn Lận Ngang bưng chén đĩa đi tới, bên trong có hai nắm cơm bự bự. Cơm nắm được nắm tròn trịa, lõi bên trong được nhét vào chà bông cùng cá chiên nhỏ vàng óng ánh, vừa nhìn liền thèm.
Khấu Thu cầm lấy một cái, vừa định cắn một miếng to, chợt nghe giọng Lận Ngang lạnh lẽo truyền đến: “Cái này chẳng những to hơn kimbap, lại còn xinh đẹp kích thích người thèm ăn.”
Khấu Thu: Lời Lận An Hòa mới vừa nói quả nhiên đáng tin, vĩnh viễn đừng bao giờ coi thường tâm tư ghen tị của nam nhân.
Khấu Thu cùng Lận An Hòa an tĩnh đang ăn cơm nắm, Lận Ngang ngồi bên cạnh nhìn bọn họ ăn.
Cứ hai phút lại hỏi: “Ăn ngon không?”
Khấu Thu cùng Lận An Hòa cùng nhau gật đầu.
Lại cách ba phút, lại hỏi tiếp: “So với kimbap thì sao?”
Khấu Thu cùng Lận An Hòa cùng nhau chỉ vào cơm nắm trong tay.
Trên màn hình ti vi, hoàng hậu tê tâm liệt phế rống một câu: ‘Ai gia mới là chân chính là mẫu nghi thiên hạ!’
Khấu Thu cùng Lận An Hòa quỷ dị tưởng tượng mặt Lận Ngang lẫn vào thân thể Hoàng hậu, sau đó lắc đầu. Người nào đó xem TV, hai người còn lại tiếp tục cắm đầu ăn cơm nắm.
Sau khi giải quyết hạt cơm cuối cùng, Lận Ngang: “Ta đi làm thêm cho hai ngươi.”
Lận An Hòa nắm chặt lấy tay hắn: “Ăn khuya quá nhiều không tốt cho dạ dày.”
Lý tính của bác sĩ ngăn cản Lận Ngang lần thứ hai đâm đầu vào bếp, Khấu Thu có thể thành công thoát thân.
Chờ đến khi đọc sách, hắn mới nhớ tới, thế mà lại quên hỏi đến cuối cùng ai sẽ là người đi họp phụ huynh cho hắn.
Lận Ngang gõ cửa tiến vào, đưa một di động với cái màn hình vô cùng thê thảm cho hắn: “Bạn ngươi nhờ ta đưa cho ngươi.”
Khấu Thu thả cuốn sách xuống, cầm di động.
Lận Ngang: “Nên đổi di động đi.”
Khấu Thu: “Dùng quen rồi, không muốn đổi.”
“Học cho tốt.”
Quả nhiên là chú cháu, lời nói ra đều giống nhau.
Khấu Thu nghiêm túc nói: “Có đôi khi, tôi thật sự cảm thấy tôi không nên quá học tập nghiêm túc. Nếu học quá nghiêm túc còn không thi đậu đại học nổi, chẳng phải chứng tỏ tôi trời sinh nhược trí hay sao?”
Lận Ngang: “Phúc hữu thi thư khí tự hoa, học liễu tựu hội biến mỹ.”
trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa, học mãi cũng sẽ trở nên xinh đẹp
Tuy nghe thật vô nghĩa, nhưng phải do ai nói, hiệu quả cùng lực tin phục hoàn toàn khác nhau.
Khấu Thu: “Thật vậy chăng.”
Lận Ngang: “Tất nhiên.”
Khấu Thu cất di động vào ngăn tủ, cúi đầu đọc sách.