Hoắc Duệ kéo cổ áo thấp xuống, “Có chăn thừa không?”
“Để tôi tìm một chút, chắc là có.”
Bước vào phòng, Thẩm Dũ mãi mới phát hiện ra tầm mắt Hoắc Duệ vừa nhìn ở đâu.
So to nhỏ giữa đàn ông con trai với nhau là chuyện rất bình thường, nhưng bị Hoắc Duệ nói như vậy, tai cậu ngay lập tức đỏ lên.
Hơn nữa cậu cũng không nhỏ mà, là hạng trung bình trở lên.
Cậu ném cái chăn lên giường, hơi giận dữ một chút.
Đàn ông con trai dù nhẫn nhịn giỏi đến đâu nhưng bị nói đến cái này cũng sẽ giận dữ.
Cũng may phòng này là phòng giường đôi, hai thiếu niên vẫn có thể ngủ được, mỗi người đắp một chăn.
Hoắc Duệ vừa nãy nói muốn đi chờ Thẩm Dũ sắp xếp giường xong mới nằm xuống.
Thẩm Dũ đứng ở mép giường một lúc, “Cậu không về kí túc à?”
Hoắc Duệ ừ một tiếng: “Sáng mai.”
“Không phải chê nhỏ sao, còn mặc vào làm gì?” Thẩm Dũ cũng nằm xuống, mặc dù hai người đắp chăn riêng nhưng trên người lại dùng một loại sữa tắm, không khỏi dây dưa trong không khí, còn kèm theo mùi thuốc rượu.
Động tác lấy điện thoại di động của Hoắc Duệ dừng lại một chút, hiếm khi thấy mùi thuốc súng trong giọng nói của Thẩm Dũ.
Thấy hắn không đáp, Thẩm Dũ lại tiếp: “Vậy ra cậu cũng không to lắm.”
Hoắc Duệ chậc một tiếng, trở người nắm lấy bả vai Thẩm Dũ, để cậu nhìn về phía mình, có chút bực bội: “Trong lòng tôi hiện tại đang rất khó chịu.”
Đèn trong phòng đã tắt, trong tối cũng không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm thấy được hơi thở của đối phương và mùi hương nhàn nhạt trên người.
Thẩm Dũ sửng sốt một chút, lực nắm của Hoắc Duệ không lớn, Thẩm Dũ cũng không muốn tránh thoát.
“Vì Trần Niên Nhất sao?” Cậu thử hỏi dò.
Hoắc Duệ im lặng một lúc, thu tay về, ừ một tiếng.
Cũng không bác bỏ.
Thẩm Dũ liếm liếm môi dưới: “Các cậu cãi nhau?”
Hoắc Duệ không lên tiếng.
Phòng lại yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng thở nhè nhẹ của hai người.
“Để tôi kể chuyện cười cho cậu, đừng khó chịu nữa.” Giọng Thẩm Dũ trong trẻo, có chút vỗ về.
Hoắc Duệ cười hừ một tiếng: “Lại trò này hả?”
Thẩm Dũ không thèm để ý: “Hoặc là cho cậu nắm tay một lúc.”
Cậu vừa nói xong đã muốn nắm tay Hoắc Duệ, chỉ là trong tối không nhìn thấy gì, quờ quạng một lúc, cuối cùng lại bị Hoắc Duệ nắm được cổ tay.
Hai người đều ngừng một lát.
“Có thấy phiền không?” Hoắc Duệ nắm cổ tay cậu không để cậu không lộn xộn: “Ngủ.”
Lại càng bực mình.
“Cậu không phải đang cảm thấy khó chịu sao?” Thẩm Dũ cọ cọ Hoắc Duệ bên kia, đầu hai người đã nhanh chóng sát lại gần nhau.
Hoắc Duệ thấy hơi nóng.
Hắn vì chuyện của Trần Niên Nhất mà thấy khó chịu, nhưng cũng không muốn giận cá chém thớt với Thẩm Dũ, chỉ là lúc đến lúc Thẩm Dũ đến gần mình, không hiểu sao trong cổ cảm thấy khô nóng.
Đúng là không nên ngủ ở chỗ này.
Thẩm Dũ trở tay, bắt được cổ tay của Hoắc Duệ.
Lòng bàn tay cậu lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay Hoắc Duệ lại có thể xua tan cái nóng một chút.
“Anh.” Trong bóng tối, Thẩm Dũ chớp chớp mắt, tai đỏ lên, nhỏ giọng gọi.
Gọi một đứa nhóc mười bảy tuổi là anh, xấu hổ quá đi.
Tay Hoắc Duệ bị cậu nắm lấy cứng lên.
Một lát sau, tay Thẩm Dũ bị hắn hất ra, hắn xoay người sang bên cạnh.
“Im miệng, ngủ.”
Hoắc Duệ nhắm mắt lại, hơi thở có chút nặng nề.
Mười mấy giây sau, hắn lại điều chỉnh tư thế ngủ.
Không biết có phải do không mở cửa sổ không, trong phòng rất oi nóng.
Hoắc Duệ cong người lại, không thể không điều chỉnh tư thế, nếu không rất không thoải mái, nhất là size của Thẩm Dũ nhỏ hơn hắn.
Yêu tinh phiền phức, yêu tinh được đằng chân lân đằng đầu còn gọi “anh” cái gì?
Còn hạ thấp giọng tưởng rằng mình đang làm nũng sao?
Hoắc Duệ hít sâu năm lần, lại càng nóng, hắn rời giường một chút, bên tai vẫn là tiếng thở nhè nhẹ của Thẩm Dũ.
Ngủ nhanh thật, muốn im miệng có im miệng, bình thường sao không thấy nghe lời như vậy.
Thật sự là nóng, Hoắc Duệ đá chăn ra mới cảm thấy đỡ nóng hơn một chút, hắn nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng tối.
Vừa nãy gọi điện thoại, Hoắc Duệ nói chuyện với Trần Niên Nhất nói rằng chuyện lần này là bản thân Trần Niên Nhất sai, Trần Niên Nhất giải thích được hai ba câu lại bảo Hoắc Duệ không hiểu mình, trách móc hắn có phải là vì Thẩm Dũ nê mới chỉ trích mình không.
Hoắc Duệ ngay lập tức nổi giận.
Cho đến giờ, hắn chưa bao giờ đồng ý với việc làm của Trần Niên Nhất, ban đầu cũng đã nói với Trần Niên Nhất, nhưng Trần Niên Nhất không nghe, sau đó Hoắc Duệ không quan tâm đến chuyện riêng của Trần Niên Nhất nữa, chỉ cần không làm tổn thương người khác thì bọn họ vẫn là bạn.
Hắn chỉ muốn Trần Niên Nhất hiểu rằng bản thân mình sai rồi, có thể tự sửa sai, dựa vào việc này mà giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Bây giờ Hoắc Duệ không buồn ngủ chút nào, thời gian vẫn còn sớm.
Cũng không biết người bên cạnh sao lại nằm xuống mà có thể ngủ luôn được.
Mấy phút sau, chân của Hoắc Duệ bị một cái gì đó đè xuống.
Thẩm Dũ ngủ thấy hơi lạnh, trong mơ cậu nằm lên người Hoắc Duệ, mặc dù không biết tại sao Hoắc Duệ lại có thể nằm trên giường bệnh của cậu, một tay chống đầu nghiêng người nhìn mình chằm chằm, xe lăn của Hoắc Duệ bị ném đơn đọc bên cửa sổ, ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xoá.
Hình như là mùa đông, cũng có thể là tuyết đầu mùa, Thẩm Dũ nghĩ vậy.
Có điều là cậu cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, Hoắc Duệ lại không kể cho cậu nghe chuyện lúc trước, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cậu như vậy, cũng không đắp chăn cho cậu, khiến cho cậu lạnh run, nhưng cậu lại không nhúc nhích được, cậu chỉ có thể dốc sức dùng hết sức lực của mình ở trong suy nghĩ để tìm một vật ấm áp nào bên cạnh để dựa vào.
Người Hoắc Duệ thật ấm áp.
Thẩm Dũ đột nhiên phát hiện mình có thể cử động, chỉ là chưa linh hoạt lắm, phải dùng rất nhiều rất nhiều sức lực, sau khi cậu có thể cử động thì chạm vào chân Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ trước khi xảy ra chuyện, Thẩm Dũ cũng từng lén nhìn hai chân hắn, khuất sau quần tây, dài và rất đẹp, có bắp thịt, đường con hoàn ý, nhưng sau khi xảy ra chuyện, bắp chăn bắt đầu teo lại.
Hoắc Duệ không né tránh.
Thẩm Dũ khó khăn chui cả người vào trong ngực Hoắc Duệ, cậu đã muốn làm như vậy từ lâu, chẳng qua là nằm trên giường bệnh cử động thôi cậu cũng không làm được.
Trong ngực Hoắc Duệ thật ấm áp, Hoắc Duệ không nói gì, vỗ sau lưng cậu một cái.
Thẩm Dũ rõ ràng quay mặt về phía Hoắc Duệ, nhưng cậu lại thấy được tuyết ngoài cửa sổ rơi rất nhiều, cậu chưa bao giờ thấy tuyết rơi nhiều như vậy, ùn ùn rơi xuống, nhưng mà không lâu sau, tuyết ngừng rơi, mắt trời ló ra, những bông tuyết kia biến mất về nơi phương xa.
Thẩm Dũ còn lạnh hơn lúc nãy, cậu muốn ôm thật chặt Hoắc Duệ, chỉ là cậu không thể nhúc nhích được.
Còn khó chịu hơn lúc đầu, hình như có ai đó trói cậu lại bằng một cái gì đó, Thẩm Dũ muốn cúi đầu nhìn một chút, nhưng lại không nhúc nhích được, cậu muốn nói, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, Hoắc Duệ vốn đang ngủ cạnh cậu đã không còn ở đây.
“Hoắc Duệ...” Thẩm Dũ muốn đi tìm Hoắc Duệ, nhưng cậu không cử động được, giọng nói cậu cũng phát ra những tiếng khàn khàn.
Cậu vùng vẫy một lúc, hình như có bác sĩ đến tiêm cho cậu, cậu mơ mơ màng màng nhìn thấy có người ngồi trên xe lăn tiến tới, người nọ mắt đỏ hoe râu lởm chởm ---
Trước khi ngủ Thẩm Dũ đặt ba cái báo thức.
Cái năm giờ, cái năm giờ mười, cái năm rưỡi.
Lúc cậu tỉnh lại, trời còn chưa sáng hẳn.
Điện thoại đặt ở đầu giường không ngừng rung, Thẩm Dũ mở mắt ra, đáy mắt còn chút ửng đỏ.
Là nằm mơ.
Giấc mộng này quá chân thật, cậu còn tưởng mình xuyên trở về.
Nhiệt độ buổi sáng khá thấp, mặt Thẩm Dũ có chút lạnh, cậu với lấy điện thoại di động ở đầu giường, sau đó phát hiện ra mình không thể cử động được.
Trên người thấy hơi nặng.
Thẩm Dũ hơi ngửa đầu lên.
Cậu đắp hai cái chăn, góc chăn còn được nhét dưới người cậu, thảo nào đêm qua cậu đang ngủ đột nhiên cảm thấy không thể động đậy được, may mà chăn mỏng, đắp hai cái cũng không nóng lắm.
Mà một cánh tay đang vắt ngang qua người cậu, đùi cũng bị một chiếc chân dài đè lên, ngoắc lấy đầu gối cậu, tư thế rất bá đạo cố định người cậu lại.
Người bên này thì không nhận thấy cậu đã tính, nghiêng người ngả đầu lên bả vai cậu, nửa mặt áp xuống gối, hai mắt nhắm chặt lông mày nhíu lại, nhưng vẻ mặt lại không dữ như lúc bình thường.
Thẩm Dũ nhướn lên một chút, nghiêng đầu, chóp mũi cạ vào chóp mũi đối phương.
Mí mắt Hoắc Duệ giật giật, chưa hoàn toàn ngủ say, lại ngoắc ngoắc chân, kéo người bên cạnh lại gần chút, hơi thở phả lên gò má Thẩm Dũ.
“Đừng nghịch, ngủ thêm chút nữa.” Hoắc Duệ nhắm hai mắt, giọng có chút khàn, chưa tỉnh ngủ.
Thẩm Dũ nhìn xuống dưới.
Cơ thể đàn ông vào buổi sáng khó tránh khỏi phản ứng hoặc là trong tình huống đang bị người mình thích ôm.
Cũng may hiện tại trên người cậu là hai cái chăn, không nhìn ra cái gì hết.
“Dậy đi, phải đi mua đồ ăn sáng, về kí túc thay quần áo.” Bọn họ không mang theo đồng phục, còn phải về kí túc thay đồ, còn nhận lời mua đồ ăn sáng cho Lục Sơ Hành rồi.
Hoắc Duệ nhắm mắt lục lọi một chút, níu cánh tay của Thẩm Dũ lại: “Phiền.”
Vẫn không dậy.
Thẩm Dũ mặc cho hắn níu một lúc, mình cũng nhắm mắt, thời điểm chuông báo thức thứ hai vang lên, cậu mới kéo tay Hoắc Duệ, đắp chăn cho Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ không đắp gì cả, không sợ lạnh luôn.
Sau đó cậu lại cẩn thận dịch sang bên cạnh, thoát ra khỏi chân Hoắc Duệ, chui từ trong chăn ra ngoài.
Trong phòng đúng là lạnh thật.
Thẩm Dũ thở dài, chỉnh báo thức sang năm giờ bốn mươi, rồi mới đi đến nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, Hoắc Duệ sì mặt gõ cửa nhà vệ sinh, dáng vẻ của hắn rõ ràng là bị đánh thức, mắt vẫn chưa mở ra được, áo ngủ cũng mở ra hai cúc.
Thẩm Dũ miệng đầy bọt, ánh mắt lướt qua ngực của Hoắc Duệ, động tác đánh răng dừng lại mấy giây.
“Cậu muốn đi vệ sinh hả?”
Hoắc Duệ im lặng nhìn cậu một lúc, mắt khép hờ, khoé miệng kéo xuống, nhìn tâm tình cực kì không thoải mái.
“Cậu có biết tối qua cậu ngủ như thế nào không hả?” Im lặng một lúc lâu, giọng Hoắc Duệ hơi khàn: “Biết mấy giờ tôi mới được ngủ không?”
Giờ không chỉ là ngái ngủ nữa mà còn có oán khí.
Hắn hình như mãi nửa đêm mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ, ban đầu là vì nóng, sau đó là vì Thẩm Dũ liều mạng cọ xát lên người hắn, cũng gần như áp sát lên người hắn, thậm chí còn muồn chui vào trong ngực hắn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoắc Duệ còn khó ở hơn: “Cậu là Koala hả?”
Thẩm Dũ bối rối, “Tôi cọ sát lên người cậu hả?”
Cho nên mới có giấc mơ kia? Mới có thể chân thật như vậy?
Thẩm Dũ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là buổi sáng bộ dạng khi mới tỉnh dậy kia của cậu quả thật không giống như chuyện bản thân mình có thể làm.
Nghe được từ “cọ xát”, Hoắc Duệ nhếch mép một cái, không chấp cậu nữa, hơi mở mắt ra hiệu Thẩm Dũ đi ra ngoài.
Hắn cần giải quyết một trong ba việc cấp bách.
...
Lúc hai người đi đến cửa, gần sau giờ, bầu trời xuất hiện màu trắng bạc.
Vẫn là tiệm ăn sáng trước kia, chủ quán còn nhớ Thẩm Dũ, dù sao thì ngoại hình đẹp mắt thế, dễ để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.
“Bạn nhỏ, lần này ăn gì? Nhìn cháu hình như không thường xuyên đến chỗ này.”
“Bốn cốc sữa đậu nành ạ.” Thẩm Dũ quay đầu nhìn Hoắc Duệ, đối phương khép hờ mắt.
“Bốn cái bánh rán vừng, tám cái bánh tiêu nữa ạ.”
“Bình thường cháu ở nội trú, thỉnh thoảng sẽ đến đây.”
Chủ quán đáp: “Tốt lắm, ở một mình hả? Lớp mấy?”
Hoắc Duệ chạm vào tay Hoắc Duệ một cái: “Nói nhảm nhiều quá, không kịp trở về kí túc đâu.”
“Đây là bạn cùng lớp à? Dậy sớm nên chưa tỉnh ngủ sao! Học sinh cấp ba bây giờ thật khổ mà...” Cũng không để ý đến chuyện có ngưởi trả lời ông không, chủ quán lẩm bẩm nói.
Nhưng động tác lại nhanh hơn rất nhiều.
Thời gian còn sớm, trên đường cũng không có người nào, hai người sóng đôi đi.
Mặc dù mua nhiều đồ như vậy, trong tay Thẩm Dũ chỉ có phần ăn sáng của cậu, Hoắc Duệ cúi đầu cắn một miếng nhỏ, miệng có chút nói không rõ: “Chủ quán kia đang thăm dò chuyện riêng tư của tôi.”
Bước chân Hoắc Duệ ngừng mấy giây: “Biết vậy là được.”
Nếu hắn không cắt ngang, có phải là lại chuẩn bị tránh đi không.
Thẩm Dũ ừ một tiếng, quay đầu nhìn hắn, bên mép còn dính một ít mỡ: “Tôi sẽ trả lời khi hai chúng ta ở chung.”
Hoắc Duệ giễu cợt.
Nghĩ thật đẹp ha.