Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 27: Chương 27




Thứ năm chủ yếu là môn học bắt buộc, khô khan nhàm chán, nhưng cũng may là chỉ một ngày nữa thôi là đến cuối tuần.

Trương Kiến Thanh sáng sớm đã ngồi ở cửa lớp Tự nhiên 1.

Tiết tự học buổi tối hôm qua tỉ lệ cúp cua quá cao, chủ nhiệm khối nói với ông, mặc dù Trương Kiến Thanh tuổi đã cao, nhưng “tâm sự” cùng lãnh đạo vẫn có chút đứng tim.

Cho nên tối qua ông không nhẫn nại được đi kiểm tra phòng kí túc, kết quả là có mấy đứa trong lớp không về phòng.

Trương Kiến Thanh sờ đầu.

Hôm nay ông lại không đội tóc giả, sợ tức giận quá sẽ nóng đầu.

“Cậu, đứng lại.”

“Chờ chút, đừng vào vội, ở bên ngoài để tỉnh táo một chút đã.”

“...”

“Thẩm Dũ! Đứng lại!”

Thẩm Dũ dừng chân, Trương Kiến Thanh mặt mày hiền hậu nhìn cậu, sau lưng cậu còn có Hoắc Duệ và đám Lục Sơ Hành.

“Đêm qua không về phòng, đi đâu vậy?”

Thẩm Dũ dựa vào tường, ngoan ngoãn rũ thấp mi mắt, vẻ ngoài của cậu quả thực có tính lừa tình rất cao, nhìn bộ dạng này của cậu, thật không nghĩ rằng thành tích toán học của cậu lại có thể kéo điểm bình quân của lớp xuống thấp như vậy.

“Thầy ưi, hôm qua em ở phòng mà! Em và Thích Vinh đều ở phòng, có phải là...” Lục Sơ Hành thể hiện đầy đủ tình anh em cây khế của mình.

Trương Kiến Thanh cười nhạt: “Thật không? Vậy tiết tự học buổi tối cậu ở đâu?”

Lục Sơ Hành sờ mũi một cái.

Ừa nhỉ, tối qua kiểm tra phòng không nói gì cả, kết quả là sáng sớm nay đã phục kích bọn họ.

Mấy người bị bắt bên cạnh xanh lét, trường bọn họ mặc dù quy định phải ở lại kí túc, nhưng lại quản lý lỏng lẻo, cho nên thường sẽ có người nửa đêm trèo tường ra ngoài, đêm không quay về.

“Hôm... Hôm qua em về ăn sinh nhật mẹ em, mẹ em có thể làm chứng!”

“Bạn của em gặp tai nạn, em đến bệnh viện thăm nó!”

Mấy người đổi qua đổi lại cho nhau, đều là vì cha mẹ bạn bè mà ra ngoài.

Trương Kiến Thanh vẫn chưa giãn cơ mặt ra.

Thẩm Dũ im lặng một lúc, liếc mắt nhìn sang Hoắc Duệ đang đứng cạnh dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi mặt kiểu sao cũng được, cậu thật thà mở miệng: “Tối hôm qua em ra ngoài ăn cơm, đau chân nên không leo tường trở lại được.”

Lục Sơ Hành ngay lập tức che mặt.

Bạn cùng bàn thật thà quá, cúp học ra ngoài ăn cơm, thiếu gì lý do khiến thầy giáo tức giận, dù thế nào thì cũng cố kiếm được một lý do nào đó để không chọc giận giáo viên chứ.

Hoắc Duệ đang đứng im lặng bên cạnh khẽ cười một tiếng.

Trương Kiến Thanh lại cười nhạt lần nữa: “Lý do hay lắm, sao, chân khỏi rồi hả? Chỉ một đêm đã khỏi?”

Thẩm Dũ gật đầu một cái: “Vâng, thật ra thì cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là không quen trèo tường, tiếp đất không tốt, hơi cà nhắc, đến buổi sáng liền đi lại bình thường.”

Trương Kiến Thanh: “...”

Ông đột nhiên cạn lời.

Thẩm Dũ nói rất thẳng thắn, giống như cậu không trốn học, không có chuyện đêm không về kí túc xá.

Mấy người bên cạnh cũng lén cười trộm.

Trương Kiến Thanh ho khan: “Còn Hoắc Duệ thì sao!”

“Mèo nhà em đau chân, em chăm sóc nó một đêm.” Hoắc Duệ không nhìn Thẩm Dũ, chỉ là nửa môi đã nhếch lên.

Trương Kiến Thanh cứng họng một lúc: “Mèo nhà cậu họ Thẩm hả?”

Thẩm Dũ: “...?”

Lúc này Lục Sơ Hành đã không nhịn được bò lên vai Thích Vinh cười như điên.

Vì Thẩm Dũ có thái độ thành khẩn nhận ra lỗi lầm nói ra sự thật, cuối cùng cậu chỉ cần viết bản kiểm điểm năm trăm chữ, những người khác thì viết một nghìn chữ.

Chờ những người khác đi vào lớp, Trương Kiến Thanh giữ Thẩm Dũ lại một lúc.

“Chuyện của Khương Châu trước đây, trường nghề kia đã phát thông báo phê bình mấy học sinh, sinh hoạt lớp tuần sau, các cậu và Trương Văn Lý đọc bản kiểm điểm trước lớp.”

“Còn chuyện xử lý Trương Văn Lý...”

Những chuyện này không nên nói cho Thẩm Dũ, nhưng chuyện này Trương Kiến Thanh cho rằng Thẩm Dũ cũng coi như là người bị hại, vẫn có quyền biết.

Nếu như không phải Hoắc Duệ chạy tới kịp thời, hậu quả không biết sẽ như thế nào.

Ngay từ đầu người sai chính là Trương Văn Lý và Khương Châu.

Vì chuyện thi tháng, việc xử lý phải hoãn lại, hôm qua mới đem ra bàn luận, xử phạt Trương Văn Lý là phải làm, việc xử phạt của trường cấp ba có thể bỏ qua, phải quan sát biểu hiện của hắn về sau.

Thẩm Dũ ngạc nhiên.

Cậu còn tưởng Khương Châu chuyển trường là kết thúc rồi.

“Vâng, em cảm ơn thầy.”

Trương Kiến Thanh gật đầu một cái: “Được rồi, vào lớp đi, sau này đừng trốn học với Hoắc Duệ nữa!”

Thành tích học hành cũng tiến bộ chút đi! Trương Kiến Thanh nghĩ trong đầu.

Thẩm Dũ cười một tiếng.

...

“Nếu biết nói thật có thể bớt năm trăm chữ, tui đã nói thật rồi!” Lục Sơ Hành giận dữ bất bình, ném ánh mắt hâm mộ đến chỗ Thẩm Dũ.

“Cậu nộp bản kiểm điểm lần trước chưa?” Thẩm Dũ vừa lấy sách vừa hỏi.

Hoắc Duệ lại nằm xuống, đêm qua mất ngủ rất nghiêm trọng, tên đầu sỏ lại ngủ rất say, nửa đêm bị gói lại thành bộ dáng kia mà cũng không tỉnh lại được.

“Nộp rồi.” Hoắc Duệ nằm trả lời.

Thẩm Dũ trả lời, có chút kỳ quái: “Chủ nhiệm lớp không bắt cậu viết lại sao?”

Nhất là còn phải đọc trước lớp, chẳng nhẽ lại muốn nghe hắn đọc “Em sai rồi” lặp đi lặp lại sao...

Hoắc Duệ lại ừ một tiếng.

Đang rất buồn ngủ, thực ra hắn vất vả lắm mới có thể ngủ được rồi còn nằm mơ, mơ thấy yêu tinh phiền phức còn đang gọi tên hắn.

Hắn nằm xuống không được bao lâu, điện thoại rung mấy cái.

[Lục Sơ Hành: Đại ca, Niên chó không nói gì với anh hả?]

[Lục Sơ Hành: [Chụp ảnh màn hình] Niên chó thoát nhóm chat]

Tối qua Lục Sơ Hành ngại quấy rầy đại ca, bạn cùng bàn sau đó cũng mất liên lạc, đoán chừng hai người đang chơi game.

Với tính cách của đại ca, chắc cũng chưa vào nhóm chat.

Tiếng đọc sách trong lớp dần dần vang lên, Thẩm Dũ đọc thuộc văn bên tai hắn, hôm nay kiểm tra.

Hoắc Duệ bực mình ngẩng đầu nhìn người bên cạnh một cái.

[Hoắc Duệ không nói lời nào: Ừ ]

[Lục Sơ Hành: Em hỏi nó nó còn không thèm để ý đến em, hồi còn bé nó nghe lời anh nhất, hay là anh đi hỏi một chút đi đại ca?]

[Hoắc Duệ không nói lời nào: Không]

Sau đó bất kể Lục Sơ Hành gửi cái gì, Hoắc Duệ đều không rep.

Lục Sơ Hành có chút nổi điên.

Bốn bọn họ cùng nhau lớn lên, mặc dù về sau bọn họ không đồng ý với hành động của Niên chó, nhưng dù gì thì chuyện anh em vẫn là người quan trọng nhất, đại ca không quan tâm không hỏi han như vậy là có ý gì đây?

Thích Vinh nhìn điên thoại của hắn một cái: “Đại ca tự có tính toán của mình, mày sốt ruột cũng vô ích.”

“Tao chỉ muốn đại ca quan tâm anh em một chút, Niên chó...”

Lời hắn còn chưa nói hết, Trần Niên Nhất đi muộn bước vào lớp học.

Tóc Trần Niên Nhất bị cạo thành húi cua, không còn dáng vẻ phong lưu như trước nữa, còn dán mấy cái băng keo cá nhân trên mặt, lúc đi hơi khập khễnh, rõ ràng là đánh nhau cùng người khác.

Lục Sơ Hành “ĐM” một tiếng, lôi Thích Vinh bên cạnh.

Nếu không phải đang giờ đọc sớm thì hắn đã xông đến, Lục Sơ Hành theo bản năng liếc nhìn về phía Hoắc Duệ, Hoắc Duệ căn bản không thèm ngẩng đầu lên.

“Sao thế?”

“Bắt cá hai tay bị phát hiện... Không thấy bài viết trên diễn đàn tối qua à?”

“Nhỏ tiếng thôi, không lớp trưởng nghe thấy đấy.”

“...”

Trần Niên Nhất dường như không nghe thấy bọn họ bàn tán, vẫn trở về chỗ ngồi của mình, lúc đi qua chỗ Bạch Huỷ, còn làm rơi sách trên bàn của cô.

Bạch Huỷ ngẩn người một chút, Trần Niên Nhất đã không đứng lại nhặt sách cho cô, cũng không nói một câu cảm ơn, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày nho nhã lịch sự với đám con gái.

Nửa đêm qua, Trần Niên Nhất đột nhiên nói chia tay, Bạch Huỷ rất lờ mờ, hai người không có tình cảm gì, nói trắng ra là yêu nhau vì ai cũng sẽ có được cái mình muốn, yêu Trần Niên Nhất thỉnh thoảng sẽ được chơi game cùng Hoắc Duệ, cô cũng biết tính cách của Trần Niên Nhất, cũng không coi quan hệ của hai người là thật, hai người đến giờ chưa từng nắm tay gì cả, ngoài mặt thì giống như người yêu.

Lục Sơ Hành cúi đầu gửi tin nhắn cho Trần Niên Nhất.

[Lục Sơ Hành: Niên chó, mày sao rồi?]

Đá chìm đáy biển.

Mãi đến khi giờ học kết thúc, Trần Niên Nhất cũng chưa rep tin nhắn, Lục Sơ Hành lo lắng, vừa mâu thuẫn vừa lo lắng.

Giờ ra chơi sau tiết thứ hai, trong lớp ồn ào hẳn lên.

#Trần Niên Nhất lớp tự nhiên 1 năm hai trường Văn Lễ, bắt cá nhiều tay#

Bài viết nhanh chóng được gửi đến QQ, Wechat của mỗi cá nhân, mặc dù nhiều người không mang điện thoại di động đi học không xem điện thoại trong lớp, nhưng nghe người bên cạnh thêm mắm thêm muối như vậy, căn bản đều đã biết hết.

[Tống Dương: [Chuyển tiếp bài viết] Bạn học Thẩm cậu có thấy bài viết này không?]

Tống Dương bây giờ ngồi hàng thứ ba dãy trong cùng, mặc dù cùng hàng với Thẩm Dũ, nhưng ngăn cách ở giữa là Hoắc Duệ, hắn cũng không dám trực tiếp xông tới, chỉ có thể gửi tin cho Thẩm Dũ, liều mạng ngồi tại chỗ vẫy tay thu hút sự chú ý của Thẩm Dũ.

Bạn cùng bàn của Tống Dương:...

Đây là sinh vật đầu óc ngu si tứ chi phát triển gì đây.

Thẩm Dũ cắn nắp bút.

Tiết trước là tiết ngữ văn, giáo viên văn giảng một tác phẩm văn cổ, vì là kiến thức của năm nhất, nên không biết làm như thế nào.

Trình độ nhận biết chữ viết của Thẩm Dũ chỉ dừng lại trên một đống hợp đồng kiếp trước, cũng không biết bao lâu rồi không chạm vào văn cổ, còn thông giả tự*, tốt nghiệp cấp ba kiểu gì bây giờ!

* thông giả tự: (通假字) một hình thức của phép giả tá, vay mượn âm của chữ khác để tạm thay thế chữ gốc, từ đó ước định mà thành. (Võ Trung Định)

“Tự mình xem đi.” Hoắc Duệ vẫn còn đang ngủ đột nhiên không ngẩng đầu mà ném một quyển vở đến.

Thẩm Dũ ngạc nhiên: “Cậu không ngủ à?”

Hoắc Duệ cười hừ: “Lẩm nhẩm học thuộc mãi cậu nghĩ là tôi bị điếc à?”

Hoắc Duệ nhíu mày liếc cậu một cái: “Nắp bút sạch nhỉ?”

Thẩm Dũ: “... Cũng được.”

Lúc cậu phiền não lại thích cắn đồ.

“Đây là vở của cậu hả?” Thẩm Dũ lật ra, ghi chép rất ngay ngắn, đều là văn cổ thường gặp, giải thích từ, chữ của Hoắc Duệ thật đẹp, bút phong có lực, khiến cho người nhìn hết sức thoải mái.

Hoắc Duệ quay đầu, ừ một tiếng, vừa vặn nhìn thấy Tống Dương đang khoa chân múa tay chưa kịp thu về.

Hoắc Duệ: “...”

Tống Dương: “...”

“Tự chép đi, chép xong trả tôi!” Vừa mới hoà nhã, ngay lập tức trở nên hung dữ.

Thẩm Dũ đã quen với việc hắn đột nhiên thay đổi thái độ, đáp ừ.

“Những cái khác có ghi không? Cậu lúc nào cũng ghi bài hả? Bài của năm nhất có chép lại không...” Thẩm Dũ lại bắt đầu hỏi.

Hoắc Duệ ghi chép rất tốt, có thể nói là loại trực tiếp mang ra ngoài xuất bản in, Thẩm Dũ kiếp trước cũng đã nhìn thấy vở ghi chép của học sinh giỏi nhất lớp bọn họ, không nhìn ra chữ nào.

Thật khó để tưởng tượng, tính khí của Hoắc Duệ lúc này, giờ học thì ngủ, vậy thì ghi bài vào lúc nào, sao lại có thể ghi chép đẹp đẽ sạch sẽ như vậy.

Hoắc Duệ ném hai quyển vở ra: “Im miệng.”

Lại bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, nếu không phải cậu ta cứ đọc đi đọc lại quấy rầy việc nghỉ ngơi của mình, đời nào mình cho cậu ta xem vở chứ.

Trần Dũ nghiêng người một tay chống má, nụ cười ở đáy mắt không thể che giấu được: “Cậu thật giỏi.”

Hoắc Duệ: “...”

Thẩm Dũ lại dán đến gần hắn, tiến đến bên tai hắn thầm thì thậm chí còn vô tình thổi một hơi vào gáy Hoắc Duệ: “Cảm ơn anh trai.”

Hoắc Duệ: “...” Hắn muốn văng tục.

Hoắc Duệ quay sang bên cạnh, lại bắt đầu nóng ran một cách khó hiểu.

Hắn mở mắt ra, một lần nữa lại nhìn thấy Tống Dương với khuôn mặt ngu ngốc đang ngồi cạnh hắn.

Hắn Duệ trợn mắt nhìn, môi tạo thành một đường thẳng, mặt không cảm xúc.

Tống Dương rụt về sau một cái.

Hắn phải đổi chỗ với bạn cùng bàn! Mặc dù vị trí này rất gần bạn học Thẩm nhưng lại còn gần Hoắc Duệ hơn!

Cũng may Thẩm Dũ phát hiện ra Tống Dương muốn trao đổi với cậu gấp.

“Sao vậy?” Thẩm Dũ nghiêng người về phía sau, nói chuyện với Tống Dương qua Hoắc Duệ.

Tống Dương cẩn thận nhìn Hoắc Duệ, sờ gáy lạnh của mình: “Không sao, là muốn chia sẻ với cậu mấy chuyện nhảm nhí ấy mà.”

Bọn Thẩm Dũ vẫn chưa biết chuyện của Trần Niên Nhất trên diễn đàn.

Tống Dương chỉ chỉ điện thoại.

Trần Niên Nhất là anh em với Hoắc Duệ, cho hắn mười lá gan cũng không dám chém gió chuyện của Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ điều chỉnh tư thế ngủ một chút, dời cái ghế về sau một chút.

Thẩm Dũ cúi đầu nhìn điện thoại, diễn đàn trường Văn Lễ trước kia vắng như chùa Bà Đanh, gần đây náo nhiệt hơn rất nhiều, Thẩm Dũ nhấn vào bài viết Tống Dương gửi cho cậu.

#Trần Niên Nhất lớp tự nhiên 1 năm hai trường Văn Lễ, bắt cá nhiều tay#

Lầu 1 (Chủ thớt): Tôi không phải người trường này, là trường nghề bên cạnh, hôm nay chỉ muốn báo về thằng cặn bã này, để các chị em sáng mắt ra không bị nó lừa tình!

Lầu 5: Mượn nick ở đâu?

Lầu 6 (Chủ thớt): Cái này có quan trọng không?

Lầu 10: Mặc dù cũng không quan trọng lắm, nhưng mượn nick người khác...

Lầu 11 (Chủ thớt): Sao nào, mấy người là bạn của thằng cặn bã kia sao? A a thủ đoạn đánh trống lảng thật cao siêu

Vẫn chưa có người nào nói về chuyện chính, chủ thớt đã nhấp nhổm rồi.

Thẩm Dũ từ đầu đã đoán được, hẳn là cô gái tóc đuôi ngựa kia post bài.

Lầu 15: Có sao nói vậy nè Trần Niên Nhất bắt cá nhiều tay không phải chuyện bí mật ở trường bọn tui, trường nghề chắc chưa biết, dù sao thì hắn cũng mê gái có tiếng

Lầu 20: Hứ tôi là bạn gái trước đây của Trần Niên Nhất, tối hôm qua hắn gửi tin nhắn chia tay, vẫn còn rất kinh ngạc, lúc đầu nhận lời yêu hắn cũng nói rằng bọn tôi chỉ là yêu đương thôi, cái gì cũng không làm, trừ khi tôi chán đi tìm mục tiêu mới.

Lầu 22: Nhân loại ngu xuẩn, bọn mi có mưu đồ gì? Trần Niên Nhất mặc dù đẹp trai thật, nhưng cũng chưa bằng Hoắc Duệ và Nhan Phái đâu nà.

Lầu 23 (Chủ thớt): Bắt đầu tẩy trắng?

Lầu 40: Đọc xong, tôi vẫn cảm thấy Trần Niên Nhất thật kì lạ, tôi có chị em trước kia có yêu hắn rồi, nghe nói hắn sẽ nói rõ với mỗi người bạn gái, nếu như để bụng chuyện hắn có bạn gái khác thì có thể chia tay, chủ thớt trước đó hắn không nói rõ với cô sao?

Lầu 70 (Chủ thớt): Cách tẩy trắng này của chúng mày, nói thế nào nhỉ? Hắn bắt cá nhiều tay thì không sao? Chúng mày có ý gì, tẩy trắng cho thằng khốn đó hả?

Lầu 80: Mở miệng ra là thằng cạn bã BS (bullshit), nhưng ĐÉO nói là cam tâm tình nguyện.

Lầu 150: Cuối cùng chủ thớt cũng không trả lời nữa, trước đó có phải người nào đó chưa nói với cô chuyện này không?

Tính chất của nói hay chưa nói có thể cũng không giống nhau.

Thẩm Dũ nhíu mày, tối hôm qua nhìn thái độ kia của tóc đuôi ngựa, chắc là không biết, nhưng trong bài viết này cô ta lại cố tình lảng tránh không trả lời câu hỏi, lại giống như đã biết rồi.

Thẩm Dũ không thích quan tâm những chuyện như thế này, nhưng ---

Tối qua vì chuyện của Trần Niên Nhất mà Hoắc Duệ tức giận rất lâu.

Ở kiếp trước, ít nhất thì khoảng thời gian cậu quen biết Hoắc Duệ đó, Trần Niên Nhất vẫn luôn ở bên cạnh Hoắc Duệ, cậu không biết những chuyện như thế này đã từng xảy ra chưa.

Hơn nữa thái độ của Trần Niên Nhất với cậu cũng có chút kì quái, ban đầu là địch ý không giải thích được, về sau lại là cách xử sự không giải thích được.

Thẩm Dũ dù sao cũng không phải là mười bảy tuổi real, cậu có thể cảm nhận được mục đích gì gì đó của Trần Niên Nhất, nếu như việc làm của Trần Niên Nhất không liên quan gì đến Hoắc Duệ, như vậy cậu sẽ hoàn toàn mặc kệ không thèm để ý tới, nhưng, hiện giờ một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu.

“Hoắc Duệ.” Thẩm Dũ chọc chọc cánh tay Hoắc Duệ.

Hoắc Duệ không quay lại, chỉ cử động cánh tay: “Đừng làm phiền.”

Thẩm Dũ ừ một tiếng, lại sáp đến thỏ thẻ gọi: “Anh trai.”

Hoắc Duệ: “...” Tối hôm qua không để cho hắn ngủ, hôm nay cũng không có ý định để cho hắn ngủ hả?

“Nói đê.” Một phút sau, Hoắc Duệ sì mặt dựa lưng vào ghế ngồi.

Thẩm Dũ do dự một lúc, đưa điện thoại cho hắn xem.

Hoắc Duệ liếc mắt xuống một cái, mấy dòng chữ tiltle kia nổi bật hết sức.

Hoắc Duệ nhìn lướt rất nhanh, hắn nhận lấy di động trong tay Thẩm Dũ, chỉ tốn mấy phút đã đọc xong bài viết, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.

Thẩm Dũ còn chưa kịp hỏi, tiếng chuông báo vào lớp đã vang lên.

Hoắc Duệ cũng không chủ động nói, chuyện này cũng chỉ có thể gác lại.

Giờ cơm trưa.

Bình thường đều là Lục Sơ Hành, Thích Vinh, Hoắc Duệ và Thẩm Dũ đi cùng nhau, Thẩm Dũ rất ít khi thấy Trần Niên Nhất ở phòng ăn.

Hôm nay Trần Niên Nhất lại tới phòng ăn, không đi cùng cô gái nào. Hắn vừa bước vào, tiếng nói chuyện liền nhỏ lại.

Lục Sơ Hành vẫy vẫy tay với hắn.

Trần Niên Nhất không để ý tới.

“Đại ca, chuyện kia của Niên chó...” Lục Sơ Hành đương nhiên cũng đã đọc bài viết đó, Niên chó đuối lý, nhưng hắn vẫn không thể nào quên được việc Trần Niên Nhất thoát nhóm chat của anh em.

Hoắc Duệ từ trước đến giờ thường ăn cơm sẽ không nói gì, nghe được lời của Lục Sơ Hành, đũa dừng ở đĩa thức ăn một lúc: “Ăn cơm đi.”

Giọng ra lệnh.

Lục Sơ Hành nhìn chằm chằm hắn một lúc, “Đại ca, anh coi Niên chó là anh em không?”

Hắn hỏi rất nghiêm túc, hình như đang thực sự hoài nghi chuyện này.

Tim Thẩm Dũ đột nhiên nhói một cái.

Động tác ăn cơm của Hoắc Duệ không dừng lại, vẫn bình thản như cũ, có lẽ là do gia giáo, hắn ăn cái cũng cũng ung dung thong thả, không như nhiều thanh niên hốc mấy miếng là xong.

Thẩm Dũ thấy, trong nháy mắt sống lưng Hoắc Duệ cứng lên, nhưng lại rất nhanh, nhanh đến mức không ai phát hiện ra.

Thích Vinh vẫn đang im lặng ăn cơm cũng sầm mặt: “Lục Sơ Hành, ăn cơm.”

“Đại ca tự có tính toán của mình.”

Bọn họ cùng nhau lớn lên, hẳn là cũng hiểu tính cách của Hoắc Duệ.

Năm ấy, trung học cơ sở, từ sau khi cha Hoắc Duệ tái giá, Hoắc Duệ trầm mặc hơn trước rất nhiều, rất nhiều chuyện hắn cũng sẽ giấu trong lòng.

Nói rằng Hoắc Duệ không xem bọn họ là anh em?

Sao có thể chứ?

Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Duệ luôn là đại ca, mặc dù sau trung học cơ sở hắn ít nói hơn rất nhiều, nhưng đối với bọn họ thì vần vậy, chẳng qua là có ngăn cách so với kia, bọn họ không có cách nào chạm đến nội tâm của Hoắc Duệ.

Lục Sơ Hành mở miệng, cuối cùng nản lòng: “Được rồi, lát nữa tao đi an ủi Niên chó.”

Bầu không khí liền trở nên ảm đạm.

Người nhiều lời Lục Sơ Hành cũng không nói chuyện nữa, rõ ràng xung quanh cũng hò hét ầm ĩ, nhiều người trò chuyện vui vẻ, sân trường cấp ba vẫn luôn là tràn trề sức sống thanh xuân nhất, nhưng bọn họ bên này lại giống như bị phủ một tầng lụa mỏng.

“Tao biết, mày rất quan tâm Trần Niên Nhất.

Lục Sơ Hành và Thích Vinh ăn thật nhanh, Lục Sơ Hành ăn xong đi luôn, Thích Vinh không còn cách nào chỉ có thể đuổi theo hắn, trước khi đi còn quay lại làm một động tác “OK” với Hoắc Duệ và Thẩm Dũ.

Phòng ăn rất ồn ào, người khác cũng không nghe được.

Hoắc Duệ vẫn còn đang ung dung ăn.

Thẩm Dũ cảm thấy đồ ăn hôm nay không ngon chút nào, trứng gà xào cà chua cho nhiều muối, khoai tây sợi chua tay cho nhiều hạt tiêu, thịt viên sốt tương đỏ cho nhiều xì dầu, trộn lẫn trong miệng tạo thành một vị đắng.

“Nếu không tối hôm qua cậu sẽ không gọi điện cho Trần Niên Nhất.”

“Cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận.”

Thẩm Dũ cắn đũa: “Tôi đoán nhé, có phải cậu muốn cậu ta nhân dịp này giải quyết hết tất cả mọi chuyện không, sau này sợ hối hận không kịp, đúng không nhỉ?”

“Mặc dù tôi không biết tại sao hai người lại cãi nhau, nhưng tôi đoán cậu không muốn nói chuyện với Trần Niên Nhất là sợ bản thân mình sẽ mềm lòng...”

“Bộp” một tiếng, Hoắc Duệ ném đũa vào đĩa thức ăn.

“Không như cậu đoán.” Vẻ mặt hắn cũng không khác bình thường lắm, lúc đứng dậy, đẩy ghế tạo nên âm thanh rất lớn.

Thẩm Dũ ngồi một lúc, chỉ cảm thấy buồn bực.

Cậu đoán những chuyện này, chẳng qua là kiếp trước Hoắc Duệ tự mình nói ra, gọi là ăn gian cũng được, nếu như cậu không biết tính cách Hoắc Duệ thì sao? Nếu như cậu cũng hiểu lầm Hoắc Duệ như người khác thì sao?

Kiếp trước, cậu vẫn luôn coi Hoắc Duệ là một người cực kì đáng ghét.

Hoắc Duệ có phải vẫn luôn khổ sở không?

“Có đi không?” Hoắc Duệ có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn đứng đợi cậu.

Cậu ta nhận là con giun trong bụng mình sao? Đoán tới đoán lui cái gì?

“Đi thôi.” Thẩm Dũ đuổi theo hắn.

Người khác không hiểu Hoắc Duệ, cậu hiểu là được rồi.

Rất nhiều người ăn xong về lớp, gió hôm nay không lớn nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, nhiều người ở phòng ăn và phòng học nhưng vừa ra ngoài liền có thể cảm nhận được.

Thẩm Dũ cảm thán, quả nhiên là sắp đến mùa đông.

Cậu đột nhiên nghĩ tới giấc mơ hôm qua, là tuyết đầu mùa sao?

Tuyết đầu mùa sẽ có lúc nào?

“Tôi đi tìm nó.”

Hai người im lặng đi một đoạn đường, xung quanh có người trêu đùa nhau, Thẩm Dũ không nghe rõ Hoắc Duệ đang nói gì.

“Gì cơ?”

Hoắc Duệ dừng bước, cười giễu: “Không có gì.”

Miệng luôn nói là quan tâm mình hả?

Lúc Thẩm Dũ trở về lớp học chỉ có một người.

Lục Sơ Hành chiếm chỗ ngồi trước bàn Thẩm Dũ, mặt nhăn nhăn nhó nhó: “Đại ca đâu?”

Thẩm Dũ nhìn hắn một lúc, bị vẻ mặt của hắn chọc cười: “Không biết.”

Cậu quả thực không biết, nhưng trong lòng lờ mờ có thể đoán được.

Lục Sơ Hành như đưa đám: “Được rồi... Nãy tôi nói với đại ca như vậy, là tôi không đúng, chỉ là tôi quá sốt ruột.”

Thẩm Dũ gật đầu một cái: “Chuyện giữa các cậu tôi không can thiệp được, nhưng...”

Cậu liếc nhìn chỗ ngồi của Hoắc Duệ, giọng ôn hoà nhưng kiên định: “Cậu phải tin tưởng Hoắc Duệ.”

Các cậu là anh em của hắn, phải tin tưởng hắn.

Lục Sơ Hành ò một tiếng, lại bắt đầu xoa gáy.

Tại sao hắn lại vừa thấy được ánh mắt của người cha trong mắt bạn cùng bạn vậy?

Nhất định là hắn nhìn nhầm rồi.

Hoắc Duệ muốn an ủi Trần Niên Nhất nhưng thật ra là một chuyện rất dễ dàng.

Trần Niên Nhất có thói quen, buổi trưa luôn thích ngồi ở bồn hoa góc đông bắc trường học một lúc.

Ở đó không nhiều người, thích hợp để lén hút thuốc lá, xung quanh sẽ không có giáo viên nhìn thấy.

Trần Niên Nhất đang ngồi trên bồn hoa, cúi đầu cùi chỏ đặt trên đầu gối, ngón tay kẹp điếu thuốc, lại có chút chán chường.

“Nói xin lỗi với mấy cô gái rồi sao?” Hoắc Duệ hơi dựa vào tường, híp mắt nhìn về phía mặt trời.

Động tác Trần Niên Nhất hơi dừng lại.

“Nói rồi.” Hắn đáp.

“Cô gái kia thì sao?”

“Không thoả thuận được tiền nong.”

“Mày có biết mày sai chỗ nào không?” Hoắc Duệ hỏi.

Trần Niên Nhất lại im lặng.

Bao nhiêu năm rồi.

Hắn chưa từng im lặng khi nói chuyện với Hoắc Duệ như vậy.

Xử lý xong mọi chuyện, hắn mới cảm thấy, bản thân mấy năm qua rất buồn cười, không có chuyện gì lại bạc đãi bản thân, đều là tự hắn lừa mình dối người mà thôi.

Hắn nhìn điếu thuốc chưa cháy xong ở ngón tay, hắn chưa hút tí nào.

“Đại ca.” Trần Niên Nhất mở lời, có chút nghẹn ngào: “Cảm giác thích một người là như thế nào?”

Đến cùng là như thế nào?

Là thời trung học phát hiện ra mình có phản ứng với một người cùng phái? Là phát hiện ra đột nhiên ánh mắt mình không thể không rời hắn?

Hoắc Duệ không hiểu tại sao Trần Niên Nhất lại hỏi mình câu này, trầm mặc một lát: “Không biết.”

“Bất kể mày có thích mấy cô gái kia hay không, mày cũng không được gây tổn thương cho họ.”

Trần Niên Nhất cười: “Mấy đứa nó tự nguyện.”

Mỗi một người gọi là bạn gái, hắn cũng nói cho bọn họ biết, cô ta không phải là duy nhất.

Bọn Hoắc Duệ ngay từ đầu cũng nói với hắn như vậy là không đúng, hắn cũng đã từng thử, chỉ chung tình với một người, nhưng lại không được, không thể làm được, như vậy càng khiến cho hắn nghĩ tới một người khác.

Hắn cũng biết mình làm như vậy là sai, nhưng còn cách nào nữa chứ?

Hoắc Duệ cười lạnh một tiếng: “Mày vẫn chưa nhận ra lỗi sai của mình rồi.”

Tình cảm nên là một lòng một dạ, cho dù hai bên có tình cảm hay không, nếu đã lựa chọn yêu nhau, thì tối thiểu nhất cũng phải một lòng với nhau.

“Anh là tấm gương gương mẫu gì gì đó sao?” Trần Niên Nhất ngẩng đầu lên, Hoắc Duệ đã chuẩn bị rời đi.

“Biết rằng mấy năm gần đây, có phải anh không xem em là anh em nữa không?”

“Sao nào, có phải là anh vì có loại anh em như em mà cảm thấy bị sỉ nhục không?”

Hoắc Duệ không nói gì, chỉ là đột nhiên xoay người, nắm lấy cổ áo Trần Niên Nhất, cúi người, đấm xuống.

Lực hắn dùng không mạnh.

Trần Niên Nhất lập tức ngã xuống bồn hoa, vậy mà trong nháy mắt lại cảm thấy mình tỉnh táo ra rất nhiều.

Cái từ “anh em” này thật khiến cho người ta chán ghét.

Trần Niên Nhất liếm khoé miệng một cái: “Hoắc Duệ, có những lúc em rất hận anh.”

Hắn cứ nhìn chằm chằm Hoắc Duệ như vậy, đáy mắt là nối buồn Hoắc Duệ nhìn không thấu.

“Xem xem, anh từ nhỏ đến lớn đều ưu tú như vậy, coi như trường hợp cá biệt, cũng là con nhà người ta trong miệng cha mẹ em.”

“Nhưng mà em... đm nó...”

Hoắc Duệ thẳng sống lưng, mặt không đổi sắc, từ trên cao nhìn xuống Trần Niên Nhất đang ngửa đầu ngồi bên kia.

“Em lại thích anh như vậy.”

Hoắc Duệ nghe thấy âm thanh đè nén của Trần Niên Nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.