Trọng Sinh Vì Muốn Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Học Tập Thật Tốt

Chương 28: Chương 28




Trần Niên Nhất dập tắt điếu thuốc, đứng dậy ném vào thùng rác bên cạnh.

Hoắc Duệ kéo ống tay áo đồng phục xuống, ống tay áo kéo lên lại bị bỏ xuống, hơi giễu cợt: “Mày đang nói vớ vẩn gì thế?”

Trần Niên Nhất cười một tiếng, liếm máu trên khoé môi, vị nhạt nhẽo, không trả lời hắn.

“Em rất hâm mộ Thẩm Dũ, có thể tiếp cận anh mà chẳng phải sợ hãi gì.”

Người cùng loại sẽ luôn có một loại trực giác, từ hành động lời nói của đối phương có thể cảm nhận được thuộc tính của đối phương.

“Nói thử xem, anh có cảm giác như thế nào với cậu ta?” Trần Niên Nhất ngước lên nhìn Hoắc Duệ, “Hoắc Duệ, anh có thể thích một người không nên thích không?”

Nếu như Hoắc Duệ cũng thích một người cùng phái -- Trần Niên Nhất không khỏi cảm thấy hưng phấn, thật tốt, ban đầu khiến cho hắn trở thành người đi sai đường, cũng sẽ đi trên con đường sai đấy không?

Lời hắn nói lộn xộn, Hoắc Duệ trợn mắt nhìn mấy giây, Trần Niên Nhất vòng qua, đi về phía lớp học.

Cái bóng dưới ánh mặt trời kéo thật dài.

...

Hết giờ nghỉ trưa, bất kể thời tiết có như thế nào, cả lớp đều mơ màng buồn ngủ, cả ngày đều là môn bắt buộc, tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, ngay cả hóng drama cũng chẳng ai muốn hóng nữa.

Tiết cuối cùng của buổi chiều, Thẩm Dũ tay trái nâng cằm, tay phải cầm bút chép bài trên bảng, hai mí mắt thỉnh thoảng đánh nhau, ngòi bút đang ghi chép trên vở đâm ra xiêu vẹo, chữ viết đến cả cậu cũng không nhìn ra.

Thiếu chút là lại đập đầu xuống mặt bàn lần nữa, Thẩm Dũ dứt khoát quay đầu sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào Hoắc Duệ.

Nếu như bình thường, ánh mắt của cậu sẽ bị Hoắc Duệ phát hiện, nhưng Hoắc Duệ hôm nay hình như không cảm nhận được, vẫn luôn nghiêm túc nhìn bảng, không nhìn xuống vở chút noà, mà động tác ghi chép vẫn không ngừng lại.

Thẩm Dũ:...

Chẳng lẽ đây chính là học sinh giỏi?

Đây là lần đầu tiên cậu thấy Hoắc Duệ nghiêm túc trong giờ học như vậy, hình như Hoắc Duệ trở về lớp vào giờ nghỉ trưa trở nên không đúng lắm, lúc nghỉ trưa làm bài thi, Thẩm Dũ không quấy rầy hắn.

Tiết đầu buổi chiều là giờ tiếng Anh hắn vẫn làm bài, tiết thứ hai lúc cả lớp đang ngủ gà ngủ gật hắn vẫn làm bài... Hai tiết tiếp theo vẫn...

Sau đó tiết cuối là tiết hoá, Thẩm Dũ đoán vì Hoắc Duệ không còn bài tập để làm nữa, nên bắt đầu chép bài trên bảng.

Giáo viên dạy Hoá nhận ra mọi người trong lớp lực bất tòng tâm, gõ bảng một cái: “Bài này, ai có thể lên giải?”

“Tiết trước đã giảng rồi đấy!”

Thầy quét mắt một cái, phần lớn học sinh trong lớp đều rụt cổ lại, sợ thầy gọi mình, có người còn núp đầu phía sau quyển sách.

“Không có ai thì tôi gọi theo danh sách lớp! Gọi lên mà không làm được, tan học ở lại lớp!”

Im lặng đến đáng sợ.

Thầy dạy Hoá chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lớp mình hình như có một bạn mới chuyển đến đúng không, tên Thẩm ---”

Thầy vừa nhìn xuống lớp, Thẩm Dũ không kịp chuẩn bị đã bị gọi tên, mặc dù tiết trước cậu có nghe giảng rất chăm chú, nhưng đề bài trên bảng ngoại trừ nhìn có vẻ rất quen ra, những thứ khác đều không nhớ nổi.

Chữ “Dũ” còn chưa buột ra khỏi miệng thầy dạy Hoá, đột nhiên có tiếng ghế kéo trên mặt đất.

Hoắc Duệ đứng lên, ném bút trên bàn, đi lên bục giảng.

Thầy dạy Hoá: “...”

Cậu đích thân lên làm một bài cơ bản như vậy có phải là hơi lố không?

Thầy dạy Hoá chỉ có thể lúng túng cười một tiếng.

Thẩm Dũ nhìn nắp bút, ngước đầu nhìn Hoắc Duệ làm bài.

“Đm nó, lâu rồi tao không thấy Hoắc Duệ lên bảng giải bài.”

“Lần trước vẫn còn năm nhất kiểm tra giữa kì có một bài không có trong đề cương, hắn đi lên giải một cách khác hoàn toàn với cách của giáo viên.”

“Vấn đề là tao thấy lúc thầy muốn gọi Thẩm Dũ thì Hoắc Duệ mới lên...”

Nhất thời tiếng bàn luận trong lớp lại càng ồn ào, ngay cả cơn buồn ngủ cũng bị đánh bay.

Thầy dạy Hoá: “...”

Cũng không biết là nên vui vẻ không, dù gì thì mọi người cũng tỉnh táo trở lại, tiết cuối mỗi ngày thứ năm thật không thoải mái gì.

Tốc độ làm bài của Hoắc Duệ rất nhanh, hơn nữa bài này là bài mở rộng trong sách giáo khoa, chỉ cần áp dụng công thức vào là có thể làm được, hắn chỉ mất một phút rưỡi để làm xong.

Sau khi làm xong, Hoắc Duệ còn đứng tại chỗ, trên mặt không có biểu cảm thừa thãi nào, chính là khiến cho mọi người cảm thấy không giống với Hoắc Duệ lúc bình thường.

“Đúng rồi, Hoắc Duệ em về chỗ đi.” Thầy dạy Hoá quay đầu nhìn.

Đâu chỉ có đúng, giải hết sức gọn gàng, để cho ông viết cũng khó có thể giải theo từng bước hoàn hảo như vậy.

Hoắc Duệ không trả lời, chỉ hơi nghiêng người, hạ mí mắt: “Quá đơn giản.”

“Có đề khó không?”

Không giống như đang giễu cợt.

Hiện tại hắn cần phải nhanh chóng giải quyết vấn đề khó khăn của bản thân.

Giáo viên Hoá: “...?”

Suy nghĩ này của Hoắc Duệ cuối cũng cũng không thể thực hiện được, tiếng chuông tan học đã vang lên.

“Đại ca! Em xin lỗi! Buổi tối em mời anh ăn cơm! Buổi trưa là em sai!”

Học sinh trong lớp chen chúc nhau ra ngoài, Lục Sơ Hành chạy đến chỗ Hoắc Duệ trước, cúi người, xin lỗi.

Thẩm Dũ cũng đã dọn dẹp xong, nhường chỗ cho Lục Sơ Hành.

Chuyện của bọn họ, dù sao thì cũng nên để cho bọn họ tự giải quyết.

Vừa ra khỏi lớp, Thẩm Dũ liền cảm nhận được không khí trong lành, trong lớp hơi bí, mặc dù bên ngoài lạnh, nhưng vẫn khiến cho người ta thoải mái.

Cậu dựa vào ban công, nhìn bầu trời phía xa đang dần dần tối, ngáp một cái.

“Cậu thích Hoắc Duệ nhỉ.”

Hành lang không có người, chỉ có đèn sáng, ngay cả cửa lớp cũng chưa đóng lại.

Thẩm Dũ ngạc nhiên hai giây.

Trần Niên Nhất không biết đã đến từ lúc nào, bên mép có thêm vết thương, cười như không cười nhìn Thẩm Dũ một cái, lại ngẩng đầu nhìn về phía xa.

“Không phủ nhận hả?” Trần Niên Nhất hỏi.

Thẩm Dũ bước sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Không có gì phải phủ nhận.”

Cậu quay đầu nhìn về phía lớp học, Hoắc Duệ và Lục Sơ Hành không biết đang nói gì, cũng không để ý đến bọn họ, Trần Niên Nhất đứng ở chỗ bên cạnh sau cửa ra vào, hai người họ cũng không nhìn thấy.

“Xã hội này, mức độ tiếp nhận đồng tính luyến ái rất thấp, nhất là với những người có gia thế như đại ca, người trong nhà hắn cũng không thể đồng ý hắn yêu người cùng giới---”

Ám chỉ: Hai người không thể đến với nhau.

“Vậy nên?” Thẩm Dũ quay đầu nhìn về phía Trần Niên Nhất, đèn hành lang rất sáng, phản chiếu ở đuôi mắt cậu như loé sáng, “Cậu lấy thân phận gì để khuyên bảo tôi?”

Thẩm Dũ thu lại ý cười.

“Bất kể là thân phận gì, cậu đều không có tư cách.”

Khoảng khắc này, Trần Niên Nhất cảm thấy, Thẩm Dũ trước mặt bình tĩnh đến mức không giống với một học sinh trung học, lúc bị cậu nhìn như vậy, hắn cảm thấy mình bị nhìn thấu, người này hình như đã nhìn thấy những suy nghĩ bẩn thỉu, hèn hạ trong nội tâm mình.

Vào lúc phát hiện ra tình cảm mình dành cho Hoắc Duệ không giống với tình anh em, hắn đã từng hốt hoảng, mông lung, thậm chí là muốn đi tìm bác sĩ tâm lý, thứ tình cảm không lành mạnh này, phải được chặn lại.

Hắn bắt đầu hận Hoắc Duệ, cũng hận bản thân mình, hắn bắt đầu hẹn hò với con gái, nhưng cuối cùng vẫn theo bản năng so sánh với Hoắc Duệ, thậm chí kháng cự tiếp xúc gần gũi với đối phương.

Sau đó hắn hẹn hò với nhiều cô gái đến mức mất cảm giác.

Nhưng vô ích.

Thẩm Dũ yên lặng nhìn Trần Niên Nhất một lúc, nhìn hắn từ lúc điềm tĩnh ban đầu cho đến từ từ lộ ra vẻ tức giận.

“Cậu rất tức giận?”

“Tức giận vì tôi nói cậu không có tư cách, hay là tức giận vì bản thân mình hèn nhát?”

Giọng nói Thẩm Dũ rất ôn hoà, khiến cho người khác có ảo giác “Cậu rất ôn nhu“.

Nhưng, kiếp trước lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy, cậu sao có thể là một người ôn hoà được.

Bị cậu nói như vậy, Trần Niên Nhất lại bật cười: “Nếu như tôi hèn nhát, thì cậu chính là người lỗ mãng.”

Không để ý bất cứ thứ gì, vỡ đầu chảy máu, cuối cũng vẫn chẳng có được gì, thậm chí thành trò cười trong mắt người khác, cả gia tộc sẽ vì cậu ta mà xấu hổ, sẽ bị bạn trong trường nhạo báng...

Mặc dù hắn rất hâm mộ, nhưng hắn không thể làm được.

Thẩm Dũ nâng mi thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng.

Cái loại hèn nhát tự cho mình là đúng này, không còn gì để nói.

Trần Niên Nhất: “...?”

Hắn nhìn khí thế vừa vụt tắt trong nháy mắt của Thẩm Dũ, dường như người vừa mạnh miệng hỏi vặn hắn không phải là Thẩm Dũ.

Trần Niên Nhất đột nhiên có chút không muốn tuỳ tiện xuất ngoại để chữa trị vết thương lòng, nếu như Hoắc Duệ biết Thẩm Dũ ôm tình cảm như vậy trong lòng, nếu như Hoắc Duệ cũng thích người không nên thích... Thật thú vị.

“Cậu không sợ tôi nói với đại ca, cậu có tâm tư với hắn sao?”

Động tác xoay người vào lớp của Thẩm Dũ dừng lại một lúc, dường như có chút nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu: “Không phải tôi vẫn luôn bày tỏ với hắn hả?”

...

Mười rưỡi buổi tối, đến giờ kí túc xá tắt đèn, kí túc xá nam phát ra tiếng gào thét.

Thẩm Dũ rửa mặt xong, nằm trên giường xem bài viết Tống Dương gửi cho mình.

[Tống Dương: Xem cái tag này đi #Đã có ai đu HS chưaaaaaaa#, đây là hỏi xem đã ai ăn hoà thượng* chưa à? Con trai trường mình đẹp trai như vậy, sao con gái lại muốn hoà thượng?]

* hoà thượng (和尚) /hé shang/: viết tắt là HS

Tống Dương mặc dù là lớp phó thể dục, nhưng Thẩm Dũ phát hiện, người này cả ngày lẫn đêm đều ở trên diễn đàn, chỗ nào có drama là có mặt, thú vui lớn nhất chính là chia sẻ cho người khác các loại drama.

Thẩm Dũ trả lời hắn một câu, vào diễn đàn xem một chút.

#Đã có ai đu HS chưaaaaa#

Lầu 1 (Chủ thớt): Có ai cùng thuyền không?

Lầu 2:??? Gì đới

Lầu 10: Cái mật mã gì kia? Viết tắt phụ âm đầu?

Lầu 15 (Chủ thớt): Aaaaa đúng đúng đúng! H và S đứng cạnh nhau thành HS*!

* HS: ghép chữ cái đầu trong tên Hoắc Duệ /huò'ruì/ và Thẩm Dũ /shěn'yù/

Lầu 20:... tk (thần kinh) rồi

Lầu 21: Ngày đó H đối với S là nhất kiến chung tình, vô cùng bá đạo giữ S bên cạnh mình, S bị bắt nạt, H lập tức đứng dậy, S vì cảm ơn H, mà vẫn luôn ở bên cạnh H, sau đó S phát hiện ra bản thân mình đã yêu H sâu đậm...

Lầu 22: Người chị em siêu vl, cho cô bút nè, viết thành truyện luôn đi!

Lầu 23 (Chủ thớt): Bài viết này ít người chú ý thế, hay là lập group nha?

...

Lầu 25 (Chủ thớt): Group lập xong rồi! Vào chúng ta nói chuyện riêng tư!

Thẩm Dũ: “???” chả hiểu gì.

Cậu thoát ra, xem lại hai bài viết của diễn đàn, phát hiện ra bài viết hot đó của Trần Niên Nhất đã bị xoá, lại xuất hiện mấy bài viết khác, chỉ là cũng không có tí gì hot, có người còn hâm mộ bạn gái Trần Niên Nhất, dù sao thì người ta có tiền, ngoại hình cũng không tệ lắm, muốn yêu sớm thì hắn cũng là một sự lựa chọn rất tốt, bên dưới còn một đống người chửi mắng.

Hình như mọi người đều quên, đây là diễn đàn để tên thật, không chừng ngày nào đó sẽ có giáo viên nào đó đến xem trộm mấy bài viết.

Thẩm Dũ trừng mắt nhìn, còn chưa đọc xong bài viết, điện thoại di động rung hai cái, hai tin nhắn Wechat mới nhảy ra.

[Lục Sơ Hành: Bạn cùng bàn đấu xếp hạng không? Có 4 người rồi]

[SSSR: Tôi không có hạng trong Vương giả]

[Lục Sơ Hành: Không sao không sao chúng ta chơi server mới, giúp tôi kéo một em gái]

[SSSR: Wechat hay QQ?]

[Lục Sơ Hành: Wechat]

Cập nhật trò chơi một lần, Thẩm Dũ được Lục Sơ Hành thêm vào đội, thêm cậu nữa là vừa đủ năm người, nhưng lại không có Hoắc Duệ.

[SSSR: Hoắc Duệ không chơi à?]

Kí túc xá phòng 605.

Lục Sơ Hành cầm điện thoại quay đầu liếc nhìn đại ca vẫn đang làm bài tập dưới đèn, xoắn xuýt một lúc.

“Đại ca, bạn cùng bàn hỏi anh có chơi không?” Nếu như đại ca chơi, có thể kick Vinh Vinh ra!

Hoắc Duệ xoay lưng về phía Lục Sơ Hành, sống lưng ưỡn thẳng tắp, tầm mắt không đặt trên bài tập, một lát sau.

“Lục Sơ Hành.”

Lục Sơ Hành giật mình một cái.

Mỗi lần đại ca gọi cả họ và tên hắn đều không có chuyện gì tốt.

“Đại ca! Có em!”

Thích Vinh ở trên giường mình cúi đầu nghịch điện thoại nhìn xuống hai người, tắt diễn đàn trên điện thoại.

“Thích một người, là cảm giác gì?”

Hoắc Duệ sầm mặt, nhíu mày.

Lục Sơ Hành: “...?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.