Thấy Tằng Ích và Hứa Lập tới, Daniau phụ trách thi công giám sát công trình lập tức đi tới đón. Y và Hứa Lập coi như là bạn, y nhiệt tình chào hai người.
- Hứa Lập tiên sinh, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy. Hình rồng Trung Quốc lần trước anh nói với tôi, tôi đã đưa nó vào trong bản thiết kế.
- Ồ? Anh thêm nó vào đâu?
Lần trước lúc Hứa Lập tới, Daniau từng hỏi Hứa Lập là kiến trúc Trung Quốc cái gì hay dùng nhất, có gì đặc sắc nhất. Hứa Lập suy nghĩ một chút rồi nói với Daniau đó là rồng Trung Quốc.
Daniau có chút đắc ý:
- Tôi chuẩn bị dùng pha lê xanh để bao phủ toàn bộ mặt trước của khách sạn Tùng Giang, sau đó dùng pha lê vàng vây quanh tạo thành hình tượng rồng Trung Quốc, anh thấy sao?
Khách sạn Tùng Giang là một tòa nhà cao 34 tầng, cao hơn 70m. Thiết kế khách sạn ban đầu Hứa Lập cũn xem qua, toàn bộ dùng pha lê xanh tạo thành bức tường thủy tinh, nếu như bên trên có một con rồng vàng Trung Quốc thì sợ là đứng ở bất cứ đâu tại nội thành Tùng Giang cũng có thể thấy rõ.
- Hay, rất khí thế, chờ sau khi khách sạn Tùng Giang xây dựng xong tôi dám cam đoan nhất định trở thành công trình kiến trúc kinh điển của toàn kiến trúc, có khi là cả thế giới.
Hứa Lập vỗ vai Daniau.
Đối với một kiến trúc sư mà nói có thể thiết kế ra một công trình kiến trúc kinh điển cấp thế giới là tâm nguyện cả đời bọn họ. Cho nên nghe Hứa Lập khen, Daniau cũng rất tự tin nói.
- Cảm ơn Hứa tiên sinh, nếu như công trình xây dựng thành công thì trong đó cũng có một phần công lao của anh.
Tằng Ích và Daniau nói chuyện vài câu rồi cùng Hứa Lập cáo từ rời đi.
Đảo mắt lại là hơn mười ngày trôi qua, các tổ giám định thị sát do các ngân hàng Tùng Giang cử sang Đức cũng đã về Tùng Giang. Bọn họ mang về một vài tin tức tốt. theo bọn họ thấy có thể cho tập đoàn Kang vay là một vụ làm ăn có lãi, không bao giờ lỗ. Chẳng qua văn phòng công ty Bạo Phong tại Đức truyền tin về lại khác so với tin này. Tổ điều tra tiến vào trụ sở tập đoàn Kang điều tra gần tháng mặc dù còn không tuyên bố phát hiện vấn đề gì nhưng một ngày tổ điều tra chưa rút là vấn đề của tập đoàn Kang vẫn không thể xem nhẹ.
Tằng Ích càng không dám xem nhẹ, y nghe đề nghị của Hứa Lập rồi yêu cầu các ngân hàng tiếp tục kéo dài. Hơn nữa Tằng Ích còn nói nếu ai dám cho bọn hắn vay, nếu như gặp chuyện không may thì tự gánh chịu trách nhiệm; dù là không xảy ra chuyện gì thì ủy ban thị xã cũng toàn diện không hợp tác cùng ngân hàng đó. Các ngân hàng trong thị xã Tùng Giang có ai dám chống đối, thị ủy, ủy ban thị xã chứ. Dù sao bọn họ nằm trên địa bàn Tùng Giang, nếu đắc tội Tằng Ích thì dù thành tích năm nay có tốt, cấp trên xuống kiểm tra chỉ cần thị ủy, ủy ban thị xã nói bậy vài câu là cũng khó khiến lãnh đạo thưởng thức mình.
Vì vậy việc vay vốn của công ty Kang – Tùng Giang mãi không được duyệt. Carlo gấp tới độ mỗi ngày đều đích thân tìm tới Tằng Ích hai ba lần, số lần gọi điện cho Tằng Ích càng nhiều không tả xiết. Có lẽ y cứ rảnh là sẽ liên lạc với Tằng Ích. Tằng Ích cuối cùng thấy quá phiền nên phải lấy lý do lên tỉnh họp để tránh đi ba ngày.
Chờ Tằng Ích từ tỉnh về thì phát hiện Carlo không làm phiền mình như trước nữa, Tằng Ích rốt cục thở phào nhẹ nhỏm.
Hôm nay trời chưa sáng, Hứa Lập đang ngủ ngon đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên. Hứa Lập mơ màng cầm thấy là số Tằng Ích gọi tới. Hắn thoáng cái tỉnh lại, trời bên ngoài vẫn tối mịt, chắc mới là 5h sao lãnh đạo có chuyện quan trọng gì mà gọi mình sớm như vậy?
- Thị trưởng Tằng.
Hứa Lập cầm máy cẩn thận nói.
- Tiểu Hứa, cậu lập tức tới văn phòng tôi, xảy ra chuyện lớn.
Hứa Lập nghe rõ ràng, mặc dù đầu kia do khẩn trương nên giọng hơi lạ nhưng quả thật là giọng của thị trưởng Tằng Ích.
- Thị trưởng Tằng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Carlo đã chạy, cậu không cần tới văn phòng tôi, cậu trực tiếp tới công trường thi công của công ty Kang – Tùng Giang, tôi lập tức tới đó.
Carlo nói xong dập máy luôn.
Hứa Lập nghe tiếng tít tít truyền tới mà mãi lâu không có phản ứng gì. Lát sau Hứa Lập mới lẩm bẩm nói:
- Chạy? Carlo này thật sự đã chạy? Không ổn rồi.
Tằng Ích vừa nãy bảo mình tới công trường, chẳng lẽ là công trường cũng xảy ra chuyện? Hứa Lập vội vàng mặc áo khoác rồi dùng có hai phút chạy từ nhà ra đường bắt taxi lao thẳng tới công trường.
Sáng sớm trên đường không có người mấy, xe càng ít. Hứa Lập chỉ mất có 10 phút là tới công trường, nhưng chờ hắn xuống xe đã thấy cả công trường đang hỗn loạn. Một sóng người đang dồn về phía khu vực giữa công trường.
Hứa Lập tiến lên kéo một công nhân hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Mọi người làm gì thế?
Tên công nhân kia liếc nhìn Hứa Lập.
- Nhìn cậu chắc cũng là một quản lý ở công trường, sao cậu không biết chuyện gì ư?
Thì ra tên công nhân này thấy Hứa Lập ăn mặc chỉnh tề không giống người làm việc chân tay, hơn nữa bây giờ trời còn chưa sáng nên ngoài người ở công trường ra thì ai tới đây chứ, cho nên y hiểu lầm Hứa Lập là một trong số các quản lý của công trường.
- Tôi vừa dậy là tới đây ngay, có việc gì vậy?
Hứa Lập đưa điếu thuốc tới.
- Ồ, trung hoa, hôm nay được hút thuốc ngon rồi.
Tên công nhân vội vàng lấy bật lửa châm hút một hơi thật sâu mới nói.
- Nghe nói ông chủ công trình này mang tiền bỏ chạy. Chúng tôi làm đây ba tháng mà chưa được nhận đồng tiền lương nào, cậu nói mọi người có thể không lo sao? Vừa nãy có người thông báo nói lãnh đạo thị xã đã tới, mọi người liền tới hỏi cho rõ. Dù sao đây cũng là công ty do thị xã đưa tới, nhất định phải có câu trả lời cho mọi người.
Nói xong tên công nhân lại nhìn thấy không ai chú ý mình, y nhỏ giọng nói với Hứa Lập.
- Tôi nói với cậu việc này, cậu đừng nói với ai khác. Tôi nghe nói trong kho vẫn còn nhiều xi măng, sắt thép, vừa nãy chúng tôi thương lượng nếu không được thì lát tìm một chiếc xe chở vật liệu về, kiểu gì cũng phải lấy đủ tiền lương mấy tháng mới được.
Nói xong y vội vàng chạy đi.