Hứa Lập nghe xong tên này công nhân nói, hắn ngẩn người. Công nhân bốn phía càng lúc càng tụ tập đông hơn, thoáng cái đã có mấy ngàn người. Lát nữa những người này mà náo loạn, cướp kho hàng thì phiền phức sẽ rất lớn.
Hứa Lập vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy, cục trưởng cục Công an Trương Quý Tường. Trương Quý Tường và Hứa Lập coi như người quen cũ. Năm đó lúc Hứa Lập giúp đám người Triệu Quốc Khánh phá án, ở lễ biểu dương của huyện Giang Ninh Trương Quý Tường cũng tham gia và phát biểu. Cũng từ lúc đó Hứa Lập coi như quen biết Trương Quý Tường.
Trương Quý Tường nhận được điện và nghe nội dung mà Hứa Lập báo cáo, y thoáng cái ý thức được tính nguy hiểm của chuyện này. Hơn nữa y biết chuyện còn có khi nghiêm trọng hơn cả Hứa Lập nói. Thị trưởng Tằng Ích đã tới công trường, nếu như Tằng Ích xử lý không tốt, hiện trường có hỗn loạn thì cướp kho hàng là việc nhỏ. Mấy ngàn công nhân lao về phía Tằng Ích, Tằng Ích có lẽ sẽ mất mạng.
Trương Quý Tường biết thân thủ của Hứa Lập khá tốt, y vội vàng dặn.
- Tiểu Hứa tôi lập tức sẽ tới, cậu phải luôn ở bên thị trưởng Tằng, đề phòng có người nhân lúc loạn mà gây nguy hiểm cho thị trưởng Tằng.
- Tôi hiểu.
Hứa Lập dập máy rồi chen vào trong đám người. Cũng may Hứa Lập khá to cao nên vẫn chen được một đường vào giữa.
Ở giữa đám người có sáu chiếc ống lớn dùng để thoát nước bây giờ đang được xếp thành hai hàng. Mà lúc này Tằng Ích vì để mọi người thấy mình, nghe được lời mình nói nên y được nhân viên hỗ trợ trèo lên cống.
Hứa Lập nhìn một chút, người đi theo Tằng Ích chỉ có hơn mười người, bọn họ đang vây quanh cống xi măng, duy trì trật tự. Từng này người nếu hiệu trưởng thật sự có bất ngờ xảy ra thì sợ rằng không thể bảo vệ được thị trưởng Tằng.
Nhân viên công tác thấy Hứa Lập liền vội vàng mở đường cho Hứa Lập, để Hứa Lập cũng trèo lên cống. Hứa Lập đi tới bên cạnh Tằng Ích, nhỏ giọng nói:
- Thị trưởng Tằng, ngài phải cẩn thận, đám công nhân này đang có chút kích động, vừa nãy tôi ở dưới còn nghe có người nói bọn họ có kế hoạch cướp kho hàng. Tôi đã gọi cho cục trưởng Cục công an – cục trưởng Trương, y lập tức sẽ dẫn người tới. Chúng ta tốt nhất là chờ cảnh sát tới rồi mới nói chuyện với đám công nhân.
Tằng Ích gật đầu. Trời trưa sáng y đã nghe nhận được điện của giám đốc công ty xây dựng số 1 gọi tới báo cáo nói giám đốc công ty Kang – Tùng Giang – Carlo đã bỏ trốn, y vội dẫn người tới thẳng công trường. y vốn muốn xác minh xem Carlo có phải thật sự chạy trốn không, nhưng không ngờ vừa tới công trường đã thấy đám công nhân gây chuyện, y đành phải dừng lại chuẩn bị khuyên can đám công nhân.
Công nhân tụ tập càng lúc càng nhiều, đã có hai ba ngàn người vây quanh mình, Tằng Ích còn thấy có không ít công nhân từ xa lao về phía này.
Hứa Lập nhỏ giọng nói:
- Thị trưởng Tằng, Carlo trước đây không phải thường xuyên về Đức sao? Sao lần này có thể kết luận là y bỏ trốn?
- Là tổng giám đốc công ty xây dựng số 1 – Vương Lợi gọi điện cho tôi. Tối qua y tìm Carlo có việc nên gọi điện cho Carlo. Mới đầu Carlo còn nói tập đoàn có việc gấp nên y phải về nước. Nhưng Vương Lợi lần thứ hai gọi điện, Carlo lại tắt máy. Vương Lợi lại gọi về trụ sở tập đoàn ở Đức, nhân viên ở đây nói mấy vị giám đốc không thấy đâu, ngay cả chủ tịch Karl cũng không thấy. Lời này không biết sao lại truyền ra để đám công nhân nghe được, sáng hôm nay công nhân tới đây muốn hỏi tin tức của Carlo.
Công nhân vây quanh Tằng Ích càng lúc càng nhiều. Có người đã thấy Tằng Ích trên Tv nên vội vàng nói cho người bên cạnh mình. Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đều đã biết thân phận của Tằng Ích. Chẳng qua tâm trạng mọi người càng lúc càng kích động, ngay cả Hứa Lập đứng ở trên cống cũng nghe thấy công nhân ở dưới bàn nhau nếu chính quyền không quản được việc này thì bọn họ sẽ cướp kho hàng.
Tằng Ích vốn định chờ cảnh sát tới hiện trường, khống chế được cục diện rồi mới nói chuyện với công nhân. Nhưng đám công nhân bên dưới đã không chờ được, đã có người kêu lên:
- Thị trưởng Tằng, tổng giám đốc công ty Kang – Tùng Giang – Carlo có phải là chạy rồi không?
Tằng Ích vốn không muốn trả lời nhưng nhìn vẻ kích động của đám công nhân, đặc biệt nghe nói mình là thị trưởng nên càng chen chúc về phía này. Nếu để tình hình phát triển thì rất có thể dẫn thành sự kiện giẫm đạp nghiêm trọng. Vì tranh thủ thời gian đợi cảnh sát tới, Tằng Ích không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nói:
- Mọi người không nên chen chúc, yên tĩnh một chút. Có gì đều có thị ủy, chính quyền thị xã giải quyết cho các vị, các vị không nên lo lắng.
- Thị trưởng Tằng, nếu Carlo thật sự chạy thì tiền lương của chúng tôi sẽ tính như thế nào giờ?
Có người lại hỏi.
Không đợi Tằng Ích trả lời, phía dưới đã có người đáp.
- Sợ gì chứ, ở trong kho còn có sắt thép, xi măng và cả gạch, đó không phải là tiền ư? Nếu không được trả lương thì chúng ta mang về nhà bán.
Người này chưa dứt câu đã có đông đảo công nhân hùa theo.
Tằng Ích nghe vậy không khỏi khẩn trương tới đổ mồ hôi. Y vội vàng nói:
- Mọi người tỉnh táo một chút. Các vị nói tới Carlo tiên sinh, người này chỉ là về nước Đức có công chuyện, căn bản không phải là chạy trốn. Các vị tuyệt đối không được xúc động, phải biết rằng nếu các vị mà cướp kho hàng vậy chính là hành vi cướp bóc, phải bị pháp luật trừng phạt.
Nghe Tằng Ích nói mình cướp kho hàng sẽ bị phạt, đám công nhân dù văn hóa không cao nhưng cũng biết một khi bị xử thì cả đời này chắc xong rồi, trong lúc nhất thời bên dưới cũng yên tĩnh hơn chút.
- Thị trưởng Tằng, ông lừa ai đó, Carlo kia thật sự là chạy rồi.
Không biết có ai trốn ở phía dưới lại gào lên.
- Là ai nói? Có bản lĩnh đứng ra. Anh có biết là anh làm vậy sẽ bị xử lý vì tội gây rối không?
Hứa Lập đứng trên cống lớn tiếng mắng.
Hứa Lập nói như vậy không làm đối phương sợ, tên kia không đứng ra khỏi đám người mà còn lớn tiếng nói.
- Hừ, dọa ai đó. Tôi nói là thật nếu như tôi nói dối thì anh gọi Carlo ra đây.
- Anh …
Hứa Lập tức tới xanh mặt, hắn quát.
- Thị trưởng Tằng không phải đã nói Carlo về nước Đức công tác sao, sao có thể lập tức quay lại. Anh nói Carlo chạy thì anh có chứng cứ gì không?