Ngày hôm sau
Phòng bệnh chặt nít người, mẹ Phong nghe tin con dâu mang thai bỏ luôn chuyến du lịch cùng các người bạn, bay về trong đêm. Đàn Vân thì khỏi nói, cô bé muốn thăm cô hôm qua rồi nhưng anh không cho, nói để cô nghỉ ngơi.
Gia Tuệ nghe tin cũng kéo Tần Ngạo đi thăm cô còn đùa giỡn nói rằng cô (GT) muốn làm mẹ nuôi. Nào ngờ cô gật đầu đồng ý. Gia Tuệ vui sướng không thôi, thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, cũng may bị Tần Ngạo cầm tay.
Lạc Ân Ân nhìn người đàn ông đến cùng Gia Tuệ, cô nhướng mi, hắng giọng nói
- Không định giới thiệu ai sao?
- Mình quên, đây là Tần Ngạo vị hôn phu của mình.
- Trước đây chưa từng nghe cậu nhắc đến.
- Dĩ nhiên, anh ấy là kim ốc tàng kiều của mình.
Gia Tuệ vỗ ngực nói mà không để ý sắc mặt đen xì của Tần Ngạo, kim ốc tàng kiều? Đang đùa với hắn hả?
Bỗng, một giọng nói lạnh lùng vang lên
- Mọi người làm gì ở đây?
Chủ nhân giọng nói còn ai khác ngoài Phong Duật? Anh chỉ ra ngoài mua đồ ăn sáng, rời đi mới hơn mười phút mà cả phòng đã đầy ắp người? Họ là không muốn cho cô nghỉ ngơi?
Mẹ Phong là người gỡ cục diện rối ren này
- Con dâu mang thai, mẹ đến thăm.
- Không phải mẹ đang đi du lịch?
Anh nhíu mày nói.
- Mẹ nghe tin bay về trong đêm.
Phong Duật đi đến cạnh giường, vừa đỗ cháo ra bát vừa nói
- Thăm cũng đã thăm rồi, cửa trước mặt, không tiễn.
Đây là đuổi người một cách trắng trợn? Mẹ Phong lườm con trai một cái, bực bội kéo tay Đàn Vân rời đi.
Lạc Ân Ân thờ dài, bất đắc dĩ nhìn anh
- Mẹ với Đàn Vân chỉ đến thăm em thôi mà.
- Em cần yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Anh bưng bát cháo lại, ngồi xuống ghế vừa khoáy đều vừa nói.
Gia Tuệ thấy mình bị bơ gượng gạo nói
- Vậy cậu nghỉ ngơi, hôm khác lại đến vậy.
- Cậu mới đến mà, ở lại chơi đã.
Gia Tuệ có chút khó xử, hồi nãy Phong Duật có ý đuổi người một cách rõ ràng vậy mà. Tần Ngạo lại chẳng quan tâm đến vẻ khó xử của bạn gái, hắn đút tay vào túi quần, ung dung ngồi xuống ghế sofa
- Vậy tôi không khách sáo.
Lời vừa dứt, Tần Ngạo nhận được cái nhìn lạnh lùng của anh. Hắn nhếch môi, không sợ chết nói
- Là vợ anh bảo chúng tôi ở lại.
Phong Duật hừ lạnh một tiếng cũng không để ý đến hai người họ, chu đáo cho cô ăn bữa sáng.
***
Lạc Ân Ân ở bệnh viện một tuần mới ra, cô mừng đến suýt khóc. Đáng lẽ cô được xuất viện rất sớm, cũng tại anh bắt cô ở lại theo dõi này nọ, giờ ra viện tinh thần sảng khoái vô cùng.
Biệt thư Phong gia
Lạc Ân Ân như chết đứng khi nhìn thấy bài trí trong nhà, khóe môi cô co rút liên tục. Sàn nhà lót thảm dày, các cạnh bạn, những nói có vật nhọn đều được bọc lại. Những đồ dễ vỡ, đều được thay đổi bằng đồ nhựa như hoa giả, đồ trang trí...nhưng không thô.
Từ khi nào ngôi nhà toàn đồ quý giá đắt tiền, trở nên như vậy? Cô lại nhìn sang anh, thủ phạm chắc chắn là anh. Phong Duật không để ý ánh mắt dò xét của cô, anh phân phó người làm đem sữa dành cho bà bầu lên rồi ôm cô ngồi xuống ghế sofa.
- Có mệt không?
- Không ạ.
Lạc Ân Ân lắc đầu, dựa vào anh nói
- Ngày mai em muốn đi học.
- Không được.
Anh lập tức phản bác, mang thai còn muốn đi học cái gì?
- Đi mà, năm nay là năm cuối, không thể nghỉ được.
- Anh nói không là không.
Chuyện gì anh cũng làm theo ý cô riêng chuyện này thì không.
- Duật, em sẽ cẩn thận mà.
Cô nũng nịu, đưa tay lắc lư tay anh. Phong Duật kiên quyết nói
- Chuyện gì cũng được, chuyện đi học bảo lưu lại, sinh xong rồi đi học.
- Không muốn, sao anh cái gì cũng quyết định thay em? Em là con người có quyền tự do của em, chứ không phải con rối mặc sức anh điều khiển.
Lạc Ân Ân đẩy anh ra đứng bật dậy, Phong Duật bị hành động của cô dọa sợ. Anh thở dài nói
- Anh chỉ muốn tốt cho em.
- Không nghe, không muốn nghe.
Cô bịt tai lại hét lớn, sau đó chạy lên lầu mặc cho anh gọi. Quản gia bưng sữa lên không biết phải làm gì lại nghe anh nói
- Bác đem lên cho cô ấy giúp cháu.
- Vâng.
Trong phòng
Lạc Ân Ân ngồi xếp bằng trên giường, hai tay ôm gối khuôn mặt vặn vẹo đến khó coi.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của bác Hà
- Tiểu thư, tôi mang sữa lên cho cô.
- Bác vào đi.
Bác Hà đẩy cửa bước vào, đặt ly sữa lên đầu tủ cho cô, định mở miệng nói gì đó nhưng vẫn im lặng rời đi. Việc của chủ vẫn nên để họ tự giải quyết.
Cô ôm ly sữa trong lòng, nghĩ lại việc xảy ra đôi mắt liền ươn ướt, cô sai rồi phải không?
Thư phòng
Phong Duật đưa mắt nhìn cảnh ngoài kia nhưng không biết hồn anh đã ở chốn nào rồi. Chỉ là anh đang nhớ về việc trước kia
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, chúng tôi cần người truyền máu cho bệnh nhân.”
“Nhóm máu, nhóm máu của anh ấy là gì?”
“Nhóm AB.”
“Lấy máu của tôi đi, tôi có cùng nhóm máu với anh ấy.”
“ Được, mời cô đi theo tôi.”
“Lạc Ân Ân, có phải não em bị vào nước rồi không? Sức khoẻ của em em nên biết với lại em vửa mới sảy thai, em truyền máu sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Em mặc kệ, em chỉ cần biết máu em có thể cứu sống anh ấy. Dù là tia hi vọng nhỏ thôi em cũng phải cứu anh ấy.”
.......
.......
Từng dòng, từng dòng ký ức hiện lên trong đầu anh. Kiếp trước, anh đã mất đứa bé của mình nên kiếp này anh muốn che chở, bảo vệ hai mẹ con cô, khó đến vậy sao? Còn khiến hai người cãi nhau.
Phong Duật ôm mặt, lúc này anh có bao nhiêu bất lực. Có lẽ phương thức anh quan tâm cô đã sai, vậy cứ để cô làm gì mình thích đi, hậu quả để anh gánh là được rồi?