Lạc Ân Ân nghe tiếng mở cửa cứ nghĩ là Tô Trinh mang sữa vào nên không ngẩng đầu lên. Tay tiếp tục nghịch điện thoại, cho đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc
- Ngủ dậy khi nào? Hửm?
- Mới dậy, anh đi đâu. Ngủ dậy không thấy anh đâu cả.
Cô chu môi, nũng nịu nói, cả người mềm nhũn được anh ôm vào lòng.
Nhìn hai người, Phó Mặc Hiên mặt hết sức khó coi. Họ xem hắn là người tàng hình sao? Ân ân ái ái trước mặt hắn, đúng là 'ngược cẩu độc thân' mà.
- Khụ...hai người...
Hắn họ nhẹ để kéo sự chú ý, nhưng vẫn không biết nói gì. Lạc Ân Ân giờ mới để ý trong phòng có người khác vội đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt, ánh mắt sắc bén lườm Phó Mặc Hiên
- Tìm mình có việc?
- Không lẽ có việc mới được gặp cậu?
Anh cũng không trả lời, cúi nhìn sắc mặt của cô hơi nhíu mày
- Sao mặt em nhìn tái nhợt vậy?
- Em thấy hơi khó chịu.
Lạc Ân Ân gập người ôm bụng, từ sáng đến giờ cô cứ thấy bụng không khỏe bây giờ cứ đau từng cơn.
Phó Mặc Hiên nhún vai vu vơ nói
- Đoán chắc là bị bệnh, cậu không đem cô ta vào bệnh viện?
Hắn nhàn nhạt nói, vì Phó Mặc Hiên không có hảo cảm với cô một phần vì cô là con gái của Vương Dĩ Minh.
- Ân Nhi, đau bụng sao? Anh đưa em đi bệnh viện.
Nói xong bế cô lên đúng lúc bắt gặp Tô Trinh bưng sữa vào.
- Tổng tài, phu nhân người làm sao vậy?
- Không có gì.
Song, đi lướt qua không để ý đến ánh mắt tò mò của mọi người.
“ Cô gái đó được tổng tài dẫn lên hồi sáng.”
“Cô ta có thân phận gì nhỉ?”
“Chắc chắn là tình nhân”
“Hừ! Tổng tài khi nào thì có tình nhân chứ?”
Tô Trinh lạnh lùng liếc bọn họ, mọi tiếng bàn tán đều im bặt.
- Không muốn mất việc thì đi lo công việc của mình đi.
- Vâng.
Bọn họ giải tán, nhưng trong lòng vẫn còn hiếu kỳ.
Bệnh viện
Phong Duật sốt ruột đứng ngồi không yên, ánh mắt chưa rời khỏi phòng cấp cứu một giây. Phó Mặc Hiên bị anh đi tới đi lui làm chóng cả mặt, hắn dứt khoát đứng lên kéo Phong Duật ngồi xuống ghế
- Cậu ngồi yên cho mình, đau cả đầu à.
Phòng cấp cứu cũng đúng lúc mở ra, anh đứng bật dậy đi lại chỗ bác sĩ, trong giọng nói không giấu được lo lắng
- Cô ấy sao rồi?
- Bệnh nhân không sao, chỉ động thai nhẹ. Cho cô ấy nghỉ ngơi, điều dưỡng lại liền tốt lắm.
Phong Duật nghe cô không sao mới thở nhẹ nhõm, nhưng chưa đến hai giây ánh mắt anh hiện lên kinh hãi nhìn bác sĩ
- Ông nói vợ tôi mang thai?
- Phải, đã hơn ba tuần rồi.
Trời! Vậy mà tối qua, anh còn hành hạ cô suốt đêm cũng may không có chuyện gì xảy ra.
Phó Mặc Hiên đứng bên cạnh nhếch môi, người bạn của hắn quả thật rất quan tâm cô nàng không biết địch hay ta này a.
- Mình về đây.
Phong Duật không liếc hắn một cái đã đi vào trong. Phó Mặc Hiên sờ sờ mũi, sau đó rời đi.
Anh vào thì cô đã tỉnh, đang ngồi dựa vào giường, mắt nhìn ra cửa sổ.
Nghe tiếng động, Lạc Ân Ân quay lại thấy anh môi không khỏi mỉm cười
- Duật.
- Ân Nhi, xin lỗi...hại em mệt mỏi như vậy.
Cô lắc đầu, cầm lấy tay anh áp lên mặt mình. Chu môi nũng nịu nói
- Về sau không được bắt nạt em nữa đó!
- Được, bây giờ bà xã là lớn nhất.
- Ha ha, Duật thật tốt.
Cô nhoài qua ôm lấy anh, mặt dựa vào lòng ngực ấm áp của anh. Phong Duật cười đến vui vẻ, chỉnh lại tư thế để cô dựa thoải mái hơn, hai tay ôm lấy eo cô, mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô Kìm lòng không đặng anh cúi xuống hôn lên má cô.
Lạc Ân Ân mặt ửng hồng dúi vào ngực anh. Phong Duật thấy vậy bật cười ha hả, sủng nịnh hỏi
- Có đói không?
- Không ạ.
Cô lắc đầu, mặt vẫn không ngẩng lên.
- Vậy ngủ một lát, đến giờ ăn tối anh gọi dậy.
Vừa nói anh vừa vỗ nhẹ lưng cô như dỗ ngủ một đứa trẻ.
Lạc Ân Ân hai mắt trĩu xuống, mơ màng rồi ngủ thiếp đi.
Khi cô thức dậy bên ngoài trời đã tối, Phong Duật cũng không có trong phòng. Lúc định xuống giường, thì cánh cửa phòng bệnh mở ra. Anh bước vào, trên tay còn có hộp giữ ấm.
- Dậy rồi? Anh có mua ít cháo cho em, anh giúp em rửa mặt rồi ăn nhé?
- Dạ.
Cô gật đầu, hai tay giơ lên đòi anh bế. Phong Duật cong môi, cúi người bế cô lên. Lạc Ân Ân hai chân quấn hong anh, tay ôm chặt cổ Phong Duật tránh mình khỏi ngã.
Vào phòng tắm, anh cẩn thận đặt cô ngồi lên bệ rửa tay, giúp cô rửa mặt, rồi tắm rửa cho Lạc Ân Ân. Trong quá trình tắm rửa, một ngón tay của cô động cũng không động, đều là anh làm từ đầu đến cuối.
Sau khi giúp cô tắm, anh thay cho cô bộ đô bệnh nhân mới, rồi mới đặt cô lên giường. Sửa lại gối đầu cho cô, mới lấy hộp giữ ấm đổ cháo ra. Phong Duật bưng lại, ngồi xuống ghế đặt cạnh giường, cẩn thận đút cháo cho cô. Lạc Ân Ân rất ngoan ngoãn ăn hết.
Ăn xong cô liếm môi, ánh mắt đáng thương nhìn anh. Anh nhịn lắm mới không cười, lúc trước cô ăn như mèo hử, bây giờ ăn hết hai bát cháo vẫn còn muốn ăn? Đúng là mang thai ăn nhiều lên thì phải?
Anh đưa tay xoa hai mặt đang phụng phịu của cô, yêu chiều nói
- Buổi tối ăn quá no sẽ không tốt, mai lại ăn.
- Người ta còn chưa no.
Cô chu môi, ủy khuất nói.
- Ngoan, mai muốn ăn gì nói anh, anh mua cho em. Được không?
- Hừ!
Cô giận dỗi hừ một tiếng, xoay người nằm xuống không thèm nhìn mặt anh. Phong Duật đưa tay sờ mũi, phụ nữ mang thai thật khó chiều.
- Mèo nhỏ, mới ăn no nằm liền sẽ không tiêu. Ngoan, ngồi dậy, anh dẫn em đi dạo.
Cô quay người, hai mắt trừng anh nhưng vẫn ngồi dậy, mè nheo nói
- Anh bế em mới đi.
- Ha ha, được, anh bế em đi.
Anh bật cười, xoa xoa đầu cô. Dịu dàng nói, rồi bế kiểu công chúa đi ra ngoài. Lạc Ân Ân cười híp mắt, để lộ má lúm đồng tiền.