Khi cuộc nói chuyện đã tàn, đáng ra Mr.Triệu và Mr.Lê về nhà còn tụi nó
phải đến thẳng căn biệt thự trị giá hàng trăm triệu đô kia. Nhưng vì say quá nên chúng nó cần đưa hai ông bố về đã rồi sáng mai mới qua đó. Về
đến nhà, nó chạy vội vào bồn nước, lấy tay chấm chấm vài mấy giọt lên
mặt. Giữ nguyên khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, nó và phòng Gia Bảo nức nở:
- Hu hu hu hu hu,..................anh...............hức......
.......hai.......hức,…… ba....hức....... ghét em nên............hức
hức............đuổi em đó..................ba…..hức……. bắt
em..............hức hức hức............sống chung với
tên.............hức.............em ghét........Em
mới..........hức...........có 17 tuổi à..........không
chịu............hức..........đ~âu........... .hức...........hu hu hu
hu!!!!! (giả nai kinh, đóng phim được đấy )
Anh nó đưa tay lên quẹt "nước mắt" của nó rồi nếm thử, bảo:
- Bữa sau muốn được anh cảm thông thì làm cho thật nhé, lấy nước muối
mà bôi, lấy nước lạnh hông xúc động được đâu! Mà sống chung là sao?
Nó xấu hổ chùi hết nước trên mặt rồi bực tức:
- Chỉ vì một lời hứa vớ vẩn mà ba bắt em sống chung với một đứa con trai 18 tuổi, anh nói xem có vô lí không?
- Sao lại vô lí? Ba là chủ tịch một tập đoàn lớn, lời hứa tựa như lời
vua, sao có thể quịt được? Sống chung đúng là có hơi quá, nhưng………….nếu
là với em thì anh chàng kia mới là người phải lo ấy chứ!
- Hứ, anh
và ba đều như nhau. Chỉ thích bắt nạt em, lại còn bênh nhau chằm chằm.
Không thèm nói chuyện với anh nữa.- Nó giận dỗi bỏ về phòng.
“Nhỏ
ngốc! Mà không biết ai xui xẻo dính phải nó thế nhỉ?”- Gia Bảo lắc đầu
rồi lại chăm chú dán mắt vào quyển “100 điều doanh nhân trẻ cần biết”.
…………………………………………� �………………
Nó leo lên giường, bực bội về thái độ của anh hai nó. Bình thường, khi
nó gặp rắc rối, anh nó đều ra tay cứu giúp, nhưng không hiểu sao lần này ảnh lại vô tâm như thế, có lẽ tại đây là việc ba quyết định. Mãi suy
nghĩ về cuộc sống sau này, nó chìm dần vào giấc ngủ……….
Sáng hôm
sau, khi bữa sáng kết thúc trong sự van nài, nịnh bợ, năn nỉ, van xin
của nó nhưng không được ngó ngàng gì đến, nó đành say bye-bye với ngôi
nhà thân yêu, chào tạm biệt các chị giúp việc dễ thương, then, nó buồn
bã xách vali xuống nhà (tội nghiệp con bé, mới 17 tuổi đã bị đuổi, chậc
chậc…). Bỗng Mary chạy xuống, với cái khăn mùi soa ướt đẫm, bù lu bù
loa, bịn rịn với nó:
- Ôi, con gái đáng yêu của mẹ đã phải đi rồi sao? Con mới về có một ngày thôi mà! Hay mẹ xin ba cho con nhé!
Nó nhếch môi cười:
- Được đấy, “con” cũng chẳng muốn xa “mẹ” đâu, “mẹ” xin cho con nha!
- Ơ, chuyện đó………….chắc mẹ không xin được đâu………con cũng biết tính cách ba con mà!- Bà ta vội chữa cháy.
- Ha ha ha, bà mà thuyết phục được ba tôi chắc lúc đó tôi quy tiên rồi
quá! Mà cũng đừng xưng hô thân mật mẹ mẹ con con như thế, ghê rợn lắm!
Đừng tưởng tôi không có nhà thì bà thích làm gì thì làm, anh hai còn
thông minh, đáo để hơn tôi đấy. Với lại chỉ vì khuôn mặt bà có đôi nét,
chỉ đôi nét giống mẹ tôi nên ba mới lấy bà về thôi, đừng mong ba sẽ bênh vực bà. Sẽ có ngày chính tay tôi tìm cách hợp pháp đuối bà ra khỏi căn
nhà mà mẹ tôi đã từng sống này.- Nó gay gắt nhấn mạnh từng câu từng chữ
khiến Mrs.Mary không dám hé môi thêm lời nào.
Quay ra xách vali, chưa kịp làm mặt lạnh với anh hai thì một giọng nói rất chi là quen vang lên ngoài cửa:
- Gia Bảo, cậu về mà sao không thèm đến nhà tụi tớ ? Có biết 1 năm qua chúng tớ nhớ cậu lắm không hả?
Hỡi thần tạo hóa, sao lại làm ra một quả đất tròn đến thế? Trái Đất
không chỉ tròn mà còn cực kì nhỏ hẹp nữa! Mấy tên đang bước vào đều là
những người mà nó quen, lại quen trong các tình huống rất oái oăm nữa
chứ! Tên mới nói là Hải Long, tên đang vẫy tay chào là Tú Anh, và tên
đang bước vào là….vị hôn thê của nó – Nhật Vĩnh!!? Nó chưa kịp thoát ra
khỏi cú sock thì anh nó mỉm cười lại với họ:
- Thì đang định đến nè, tại phải tiễn đứa em về nhà chồng đó mà!!!
“Ôi, muốn đạp anh hai bẹp dí như đạp chết một con gián luôn quá! Cái gì mà “nhà chồng”? Thật là uất ức mà chết mất thôi!”- Nó điên tiết.
Hải Long thấy nó đang bốc khí nóng, ngạc nhiên hỏi:
- Cô làm cái quái gì ở đây vậy?
- Nhà tôi, tôi không có quyền đứng đây ah?- Nó thản nhiên đáp.
- Nhà cô? Vậy tức là………cô……..là………- Tú Anh cũng ngạc nhiên khi thấy nó.
- Lê Nguyễn Hoàng Linh – tiểu thư tập đoàn trang sức F.L hân hạnh được
gặp mặt các quý công tử.- Nó giả vờ lịch sự cúi xuống chào.
- CÁI GÌ………..TIỂU THƯ Ư? TẬP ĐOÀN F.L Ư? CÔ Ư?- Hải Long cùng Tú Anh trố mắt nhìn nó.
- Vâng, đúng là như thế. Xin hỏi….....các anh là gì với anh trai tôi?- Nó ra vẻ của một tiểu thư danh giá.
Gia Bảo trả lời:
- À, đó là các bạn anh. Bạn chí cốt đấy nhé. Mà em quen họ à?
- CÁI QUÁI GÌ? BẠN ANH? MỘT NGƯỜI THANH LỊCH, TAO NHÃ, HOÀN HẢO NHƯ ANH MÀ LẠI QUEN HỌ SAO?- Tới lượt nó ngạc nhiên.
- Này, cô có ý gì thế hả? Tôi mới là người thấy tội nghiệp cho Gia Bảo vì có đứa em gái như cô đấy!- Tú Anh phản bác.
Nó chưa kịp đáp lại thì ba nó từ nhà ăn đi ra:
- Còn ở đó làm gì thế hả? Mau đi với Nhật Vĩnh đi!
Hải Long tròn xoe mắt:
- Sao……..lại đi với cậu ấy? Đừng nói là…………..
- Phải, đừng nói là cậu ấy là người đính ước với em đấy nhé!- Anh nó cũng nghi ngờ.
- Có gì mà đừng nói chứ? Chuyện đó có gì to tát đâu, con trai tập đoàn
đứng thứ 2 và con gái tập đoàn đứng thứ 3 có đính ước với nhau là bình
thường. Ra xe đi, V-Ị H-Ô-N T-H-Ê của tôi!- Nhật Vĩnh cười mỉa mai nó.
- Sởn cả gai ốc, nổi cả da gà! Lần sau đừng gọi tôi như thế, không tôi
lại ngất xỉu vì sự D-Ị-U D-À-N-G của anh mất!- Nó lè lưỡi rồi hùng
hổ………………………........xách vali đi ra. (ặc, tưởng làm gì to tát lắm)
Bất chợt, Hải Long nắm tay nó lại, có lẽ định nói gì đó nhưng lại thôi,
buông tay nó ra. Hơi ngạc nhiên rồi cũng cho qua, nó đi thẳng ra xe.
Nhưng cử chỉ nhỏ nhoi và lặng lẽ ấy đã bị một người trông thấy. Đó là
Nhật Vĩnh.
…………………………………………� �…….
Chào Mr.Lê và đám bạn thân của mình, Nhật Vĩnh bước ra xe đi với nó.
- Chậc chậc, tội nghiệp thằng nhỏ!- Gia Bảo lắc đầu.
- Hông dám đâu, người cần tội nghiệp là em cậu đó!- Tú Anh phủ nhận.
- Uh thì………tội nghiệp cả hai, đúng là “kẻ cướp gặp bà già” mà!.............Sao đăm chiêu vậy Hải Long?- Anh nó hỏi.
Hải Long giật mình:
- Hả……không! Tại tự dưng có nhiều chuyện xảy ra đồng thời và bất ngờ
quá thôi!- Nói rồi, cậu lại suy nghĩ. Trong lòng cậu bỗng bừng lên sự
ganh tức với đứa bạn thân từ nhỏ.
Trên đường đi, nó có ghé qua nhà trọ Hương Thảo để hoàn phòng và trả
tiền trọ, tiện thể đến thăm Ly luôn. Nhưng bà chủ nhà nói rằng Ly đã đi
từ hôm thứ 7 rồi, tức là hôm nó về nhà ấy. Bỗng nhận ra sợi dây liên kết tuy chặt chẽ nhưng lại mơ hồ giữa các chuỗi sự kiện này, nó cảm thấy là lạ. Nhưng đã lâu IQ không phải hoạt động nhiều, nó chẳng thể hiểu được, đành tiu nghỉu bước lên xe mà lòng vẫn đắn đo nghĩ ngợi…………
Tại biệt thự Rose:
Nó và Nhật Vĩnh cùng đứng trước một căn phòng trông rất đẹp rồi thở dài liên tục. Nó ngao ngán:
- Ba anh hay thật đó. Cả một căn biệt thự rộng gần 400m2 này lại chỉ có duy nhất một phòng. Chuyện đó đã kinh khủng ở nhiều cấp độ rồi. Đã thế
lại thêm cả cái biển hiệu “Love room” to tướng đóng đinh vào cửa phòng
nữa chứ. Một lần nữa, chuyện đó lại kinh khủng ở nhiều cấp độ.
-
Sao mà tôi biết ông ấy lại làm như thế này để ngăn chặn kịp thời chứ? Mà công nhận ông ấy bố trí hay thật. Cả một căn nhà to lớn lại chỉ có một
phòng ngủ, không những thế, ngoài một phòng ăn và một phòng khách ra,
tất cả các phòng còn lại đều là………….nhà vệ sinh mới chết chứ. Thế này
thì tôi phải ở chung với cô à?- Hắn lắc đầu.
- Anh bất mãn gì chứ? Người cần bất mãn là tôi mới phải.- Nó cau có.
Tự nhiên không ai bảo ai, hai đứa cùng quay lại nhìn nhau rồi im lặng
trong vài giây. “RẦM!!!”, cánh cửa bị tụi nó mở mạnh. Như đang đua
marathon, cả hai chạy hết vận tốc, chạy hết sức lực, chạy cho bay khói
để………… dành quyền chiếm hữu chiếc giường (trẻ con ghê ha). Trong tình
thế “nguy hiểm, gian nan” như thế, nó vẫn chừa một khoảng chất xám trong đầu, nghĩ ra mưu kế ranh ma để được ấm êm trên chiếc giường mềm mại,
quyến rũ kia. Nó vừa chạy vừa đưa chân ra, thế là Nhật Vĩnh vấp té, úp
mặt xuống thảm (hên là nhà giàu đấy chứ không gạch lát sẽ làm khuôn mặt
đẹp trai của hắn có sẹo mất). Nó nhảy ập lên giường, cười chế nhạo:
- Ha ha ha ha, đáng đời anh chưa! Ai bảo tranh giành với tôi làm chi
cho khổ cái thân. Mà là con trai ai lại để nữ nhi nằm trên sàn nhà
L-Ạ-N-H L-Ẽ-O chứ! Thế đâu có đáng mặt làm trai?
- Nữ nhi? Cô á?
Thôi đi, đừng tự an ủi mình như thế. Cô chỉ có cái xác là nữ chứ tính
cách thì hoàn toàn là của con trai. Tôi trông thế này chứ yếu ớt lắm,
mau trả giường cho tôi đi.- Hắn vừa nhăn mặt xoa xoa cái mặt đang đau ê
ẩm vừa năn nỉ nó.
- Yếu ớt? Anh á? Thôi đi, đừng tự sỉ nhục mình
như thế. Tôi biết anh là con trai từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ bên phải sang bên trái, vậy nên anh trải nệm ra nhà mà nằm, tôi cho
anh cái chăn, được chưa?- Mắt nó lấp lánh .
Nhật Vĩnh liền leo lên giường, tiến sát tới nó, ngọt ngào:
- Em vừa bảo tôi là con trai đúng không? Vậy làm sao tôi có thể đành
lòng bỏ em cô đơn trống trải trên chiếc giường tuy êm nhưng không ấm này chứ? Hay để tôi tính thế này: chúng ta sẽ ngủ chung, san sẻ hơi ấm cho
nhau. Thế là giường vừa ấm vừa êm, mình cũng vừa êm vừa ấm. Em thấy thế
nào?- Mỗi tiếng được phát ra, hắn lại dồn nó vào sát tường.
-
Anh…….anh đang nói cái quái gì vậy hả? Có tránh ra không thì bảo!- Nó
toát mồ hôi hột. Đây là lần đầu tiên có một người con trai gần nó đến
thế.
- Sao lại phải tránh ra? Trước sau gì chúng ta cũng là vợ
chồng cơ mà, bây giờ coi như là tập dượt trước cho đỡ bỡ ngỡ, rụt rè đi! Mình à, anh làm tới nhé!- Hắn buông vào tai nó những lời nói đường mật
như con ong dày dạn kinh nghiệm đang dụ dỗ một bông hoa mới nở vậy .
Sợ hãi, nó nhắm tịt mắt lại, miễn cưỡng lên tiếng:
- Anh…….anh dừng lại đi, đừng tiến tới nữa, tôi………..tôi……..sẽ nhường giường cho anh được chưa? Mau lùi lại đi mà!
Thấy thú vị trước vẻ e ngại, lo lắng pha lẫn chút gì đó dễ thương đang
được bày ra trước mặt mình này, Nhật Vĩnh đã định hôn cô bé để nhỏ lần
sau không dám nhìn mặt mình luôn cho biết. Bỗng nhớ ra hành động của Hải Long sáng nay, cậu chợt khựng lại, suy nghĩ giây lát. Thấy nó vẫn đang
nhắm mắt, Vĩnh cười phá lên:
- Ha ha ha, cô tưởng mỡ mà húp đấy à?
Tôi chẳng thèm chạm vào người cô đâu, mơ đi! Nhưng lời nói vẫn là lời
nói, mau xuống dưới nằm đi đồ ngốc!
- Cái…..cái gì? Anh……………….- Nó
đá hắn một phát vào bụng rồi chạy vội xuống tầng dưới để giấu đi khuôn
mặt đang đỏ ửng của mình…………..
- Ui da, nhỏ ngốc này! Tính phá hoại dạ dày người ta à? Ôi…...đau quá!- Nhật Vĩnh ôm bụng rên rỉ.
…………………………………………� �………………
Sau khi than ngắn thở dài hộ thằng bạn và đứa em, Gia Bảo đề nghị đến
nhà Tú Anh chơi, tiện thể thăm mẹ cậu ấy đang bị bệnh luôn (đừng trách
cậu í vô tâm, có câu “làm anh khó lắm” mà ). Đến nơi, ba người bước lên
lầu, vào một căn phòng được trang trí rất đẹp đẽ và thoáng mát. Thấy họ, bà Quang Tú Thanh ngồi dậy, tựa lên đầu giường và nở nụ cười thân mật:
- Các con đến thăm bác đấy à? Tú Anh đúng là có phúc mới có được những
người bạn tốt thế này đấy!............. Nhưng đây là ai mà mẹ trông quen thế nhỉ?………..Ủa, Gia Bảo, con đã về rồi sao? Một năm trời không gặp
con, giờ bác thấy khác quá!
- Con có thay đổi gì đâu bác. Mà bệnh
tình bác sao rồi, đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?- Anh nó hỏi mà không tránh
khỏi vẻ buồn rầu.
- Có gì đâu mà trông con bí xị thế. Dù sao bác đã lớn tuổi rồi, chết thì có sao. Được nhìn thấy Tú Anh cùng các con khôn
lớn trong sự đùm bọc của nhau, bác đã mãn nguyện lắm rồi.- Bà Thanh lại
cười.
- Kìa, sao lại chết chóc ở đây, bác nói làm con sợ quá nổi da gà luôn nè. Số bác là số sống lâu trăm tuổi, làm sao lại chết được!-
Hải Long nhẹ nhàng.
- Đúng đó mẹ, mẹ sống lâu lắm, không chết được
ngay đâu. Bệnh gì rồi cũng sẽ khỏi, ung thư cũng thế thôi. Mẹ đừng lo gì hết, cứ nằm yên dưỡng bệnh, mẹ nhé!- Tú Anh lại nắm lấy tay người mẹ
đáng kính của mình.
Bà Thanh chưa kịp cám ơn, chợt một giọng nói dịu dàng vang lên cùng tiếng mở cửa:
- Anh về rồi sao?
- TÚ QUỲNH đấy à, mau vào đây chào mẹ với bạn anh đi!
- Thật là, bạn anh có ai xa lạ với em đâu chứ! Ủa, mà……..đây là ai vậy anh?- Tú Quỳnh ngạc nhiên hỏi.
- Thế mà kêu có ai không xa lạ với em đâu chứ. Đây là một người bạn của anh, cũng ở trong nhóm 2G, con trai tập đoàn F.L, do mới đi du học Mỹ
về nên em không biết đó thôi!
- Anh là Lê Nguyễn Gia Bảo, rất hân hạnh được gặp tiểu thư tập đoàn I.F!- Anh nó mỉm cười.
“Thượng đế ơi, con chưa từng thấy nụ cười nào tỏa sáng đến thế! Cha mẹ
ơi, sao tạo hóa có thể tạo ra một con người hoàn hảo đến thế! Ôi, có lẽ
mình gặp tiếng sét ái tình mất rồi, có lẽ đó là vận mệnh của mình như
anh Long đã nói chăng?”- Tú Quỳnh nhìn chằm chằm Gia Bảo, cơ thể như
đang lâng lâng trên trời cao, quên cả đạo lí thường ngày.
- Nè,
nhìn thế người ta ngại đấy, mau chào hỏi lại đi. Con gái gì mà thấy
người đẹp là coi như “hồn bay phách lạc” luôn .- Tú Anh lắc đầu phê
bình.
- Anh thiệt là………………Em chào anh, em là Nguyễn Quang Tú Quỳnh.- Nhỏ cúi xuống dịu dàng.
- Chà, nhìn em như thế anh thật sự, thật sự, thật sự ngạc nhiên đấy!
Gia Bảo lạnh lùng lắm, cả hàng con gái dài như vạn lí trường thành kia
mà cậu ta còn chưa để ý, em không có cơ đâu.
- Kì ghê á! Em về phòng đây. Con chào mẹ, em chào anh Long, em chào….anh.- Tú Quỳnh e dè rồi nhẹ nhàng bước về phòng.
- Con nhỏ hôm nay lạ ghê. “Thục nữ” hết mức luôn. Cũng tại cậu đấy, tự
nhiên lại nở nụ cười chết người đó ra làm gì để em tớ mất hồn thế hả?
- Ơ, hay nhỉ? Phép lịch sự thông thường cũng không cho người ta thực
hiện nữa. Cậu ấy vô duyên bác nhỉ?- Gia Bảo hỏi đùa bà Thanh.
Thế
là mọi người cùng nhau cười vui vẻ với nhau mà không biết cô bé Tú Quỳnh phòng bên đang cố điều hòa nhịp tim ổn định trở lại…………..
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Về phần nó, sau khi uống hết một cốc nước lấy lại bình tĩnh, nó mới sực nhớ ra nó đã quên mang Dolly theo. Vội vàng khoác áo ấm, nó bước ra,
gọi bác tài chở đi. Đến nhà, nó hăm hở định vào phòng ba nó giả nói dối
rằng nó đã cố tình bỏ về nhà để gây sự ngạc nhiên. Bỗng có tiếng nói rất quen thuộc vang lên bên trong khiến nó khựng lại:
- Cháu đã hoàn phòng và đổi số điện thoại rồi, chắc cô chủ không tìm được đâu ạ!
- Uhm…………Đừng để con bé phát hiện ra cháu là “gián điệp” bác cài vào để tìm hiểu cuộc sống của nó, không khéo con bé lại bất ngờ và đâm ra ghét cháu mất!
- Vâng………cháu cũng muốn cô chủ có kí ức đẹp về cháu.
Đó…………..chẳng phải là giọng của Ly sao? Một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu nó thúc nó mở cửa phòng:
- Ba, Ly, hai người đang nói chuyện gì thế? Sao lại gián điệp gì ở đây? Ly, cậu giải thích đi chứ?- Nó hỏi dồn dập