- Sao con lại về đây?- Ba nó ngạc nhiên.
- Con sẽ nói chuyện đó
sau. Bây giờ ba hãy giải thích tất cả những gì con vừa nghe đi. Rốt cuộc Ly có quan hệ thế nào với ba?- Nó nghiêm mặt hỏi Mr.Lê mặc dù đã đoán
được phần nào nhờ IQ 190 của mình.
- …………….Hừm, dù sao thì bí mật
trước sau gì cũng sẽ bị phơi bày, ta không giấu con nữa. Thảo Ly thực ra là con gái của Mrs.Trần Ngọc Bảo Lan – thư kí của ba. Cô bé đã được ba
giao nhiệm vụ theo dõi con từ hôm con đi ra khỏi nhà để tìm hiểu con sẽ
sống thế nào, sẽ tìm nghề nghiệp ra sao, có thích nghi với môi trường
bên ngoài được không. Khi Ly biết được việc làm thêm của con, cô bé đã
báo cáo với ba. Nhưng đó chỉ là lệnh của ba, do ba ép buộc chứ cô bé
cũng không muốn làm công việc gọi là “phản bội” con đâu. Vì thế con đừng giận Ly.- Ba nó nhẹ nhàng giải thích.
- Ly…………..theo dõi con sao?
Tức là……..bạn ấy đã biết con là Hoàng Linh? Không tin được, bạn ấy trông vô tư thế cơ mà, chuyện này sao có thể xảy ra, con……………..- Nó lắc đầu
lia lịa .
Ly vội nói:
- Mình…….mình không muốn như thế đâu.
Cậu đừng trách mình, chẳng qua mình thấy công việc ấy thật không phù hợp với một tiểu thư danh giá nên mình mới…………….Hoàng Linh à, đừng giận
mình………..
- Sao cậu có thể…….có thể giả vờ giỏi như thế? Giỏi hơn mình luôn, và...........ai lai kịt (I like it)!- Nó nháy mắt với Ly.
- Hả, cậu………..không giận mình sao?
- Việc gì mình phải giận. Nói thiệt mình cũng chán cảnh ngày nào cũng
ăn mì tôm rồi. Về được đây không những không mất danh dự lại còn được ăn sung mặc sướng, mình vui lắm ấy chứ.- Nó cười.
- Thật sao? Ôi, mình cứ tưởng bị cậu ghét bỏ rồi.- Ly thở phào.
- Nhưng ba với Ly cũng quá đáng lắm. Sao có thể hợp sức lừa một cô bé “đáng yêu, dễ xương” như con chứ.- Nó hờn dỗi.
- Thôi đi cô nương, cô mà “đáng yêu, dễ xương” thì tôi cũng phúc tám đời.- Ba nó cười.
- Con như thế thiệt mà. Ly này, qua phòng mình chơi một lát đi.
- Ơ, chuyện đó………….có được không?- Ly e dè liếc nhìn thái độ Mr.Lê.
- Khỏi lo ba mình đi. Mình đã muốn thì ông cũng chẳng can được. Mau đi thôi!- Vừa nói nó vừa kéo Ly ra.
…………………………………………� �………
Hai đứa thoải mái nằm lên giường, tâm sự với nhau. Nó kể mọi chuyện “ấm ức” vừa xảy ra cho Ly nghe. Cô bé nghe nó và chỉ mỉm cười. Nụ cười của
Ly êm đềm, thoáng qua như mặt hồ buổi sáng. Nụ cười ấy dường như có thể
cuốn đi mọi ưu phiền của người khác. Cảm nhận được vẻ dịu dàng của Ly,
nó thấy nhẹ người đi phần nào. Đầu óc nó bỗng thấy sảng khoái, nó liền
kể cho Ly về mẹ mình – người mà nó yêu nhất trên đời này………………………...Mẹ
nó tên là Nguyễn Mai Lan Ngọc, rất đẹp. Bà có mái tóc đen óng, dài mượt
xuống đến ngang hông. Đôi mắt của bà nâu nâu, lúc nào cũng như đang
cười. Vầng trán của bà cao, thanh thoát. Nụ cười của bà trông thật hiền
hậu. Từng lời nói của bà nhẹ nhàng, đằm thắm, khiến lòng người xao
động………………Vẻ đôn hậu, thoát tục kia làm ba nó say đắm. Người đàn ông
chững chạc ấy đã rất rất yêu mẹ. Cả hai đều thương yêu, che chở cho nhau trong những lúc hoạn nạn cũng như lúc hạnh phúc. Gia đình ấy đã đầm ấm
lại càng đầm ấm hơn khi bà Ngọc sinh hạ một bé trai kháu khỉnh. Lúc
thằng bé được một tuổi, bà lại sinh ra một bé gái rất đáng yêu (cho nó
tự sướng một tí). Gia đình ấy thật sự đã rất hạnh phúc, vui vẻ…….cho đến một hôm……………………”KÉTTTTTTT……… .” Tiếng phanh gấp của một chiếc xe tải
vang lên nghe thật gay gắt. Do đi sai làn đường, chiếc xe đã tông trúng
một người phụ nữ đang đi chợ cùng đứa con trai 4 tuổi. Khi thấy mẹ mình
nằm trên vũng nước màu đỏ, cả thân hình bất động, đôi môi hồng hào ngày
nào giờ đây tím tái, đôi mắt nhắm nghiền, cậu bé bất giác khóc òa lên
tuy không hiểu tại sao lại như thế. Cậu liền lay lay, đánh nhẹ rồi đánh
mạnh, van xin, kêu gào thảm thiết gọi mẹ dậy nhưng vô ích………….Bà đã bỏ
hai đứa con thơ dại, bỏ lại người chồng đáng thương mà đi không kịp nói
một lời nào…......người đàn bà có vầng trán cao, thanh
thoát……..................... Không muốn người mình yêu trên trời thấy
mình yếu đuối, ba nó đã cố gắng đứng lên, xây dựng một tập đoàn lớn
mạnh, đứng thứ ba toàn nước. Sau đó, vô tình ông đã gặp Maria. Thấy
khuôn mặt kia có nét giông giống với vợ mình, nỗi nhớ nhung bỗng bừng
dậy như chai nước có ga bị bật nắp, ông không kìm lòng được, đã khờ dại
qua đêm với Maria. Thế là bà ta bắt ba nó tổ chức đám cưới với mình.
Không muốn làm to chuyện, ông đành đồng ý, dù sao thì Maria cũng có đôi
nét giống người mẹ quá cố của nó………..Nó chợt thấy chạnh lòng , không nói gì thêm. Lúc này Ly hơi rưng rưng, cô bé cũng nhớ đến người cha kính
mến của mình…………………………Mẹ Ly và ba Ly tuy cưới nhau do sự sắp đặt của hai nhà nhưng sau một thời gian đã yêu nhau say đắm và sinh ra Ly. Cô bé
lớn dần trong sự thương yêu, đùm bọc của gia đình, trở thành một bé gái
12 tuổi xinh xắn, dễ thương. Nhưng cũng vì sự xinh xắn, dịu dàng đó, cô
đã phải trả một cái giá khá đắt, à không, là vô giá…………………Đang trên
đường đi học về, bỗng dưng Ly bị một nhóm con gái lôi vào hẻm ăn hiếp
chỉ vì ghen tức với sự đoan trang của cô. Quá hoảng sợ, Ly xô ngã một
đứa con gái rồi vội vàng tháo chạy. Ai ngờ, nhà đó lại qua nhà Ly ăn vạ. Họ dùng tờ giấy xác nhận bị thương của bác sĩ bắt ba mẹ Ly bồi thường
những 2 triệu, khi đó đối với gia đình Ly là một số tiền vô cùng lớn.
Không đủ tiền, ba Ly phải làm việc quần quật cả ngày, rất ít có thời
gian nghỉ ngơi. Vì thế, bệnh lao phổi của chú ngày một nặng thêm. Cuối
cùng, chẳng thể chịu nổi nữa, ba Ly đã rời bà Lan và Ly đến một nơi xa
thật là xa, nơi không thể kiếm tìm……………......Cô bé ngây thơ ấy luôn tự
dằn vặt mình, đêm đêm ngồi khóc vì nhớ cha. Đã có lần, Ly thu hết can
đảm, cầm con dao lam định cứa vào mặt nhưng cũng may mẹ cô kịp thời ngăn chặn. Giờ đây Ly chỉ có ước mơ được trở thành một luật sư giỏi để giúp
đỡ những người vô tội, nghèo khổ………………….Nó liền ôm lấy Ly, dỗ dành bạn
ấy đang khóc nức nở trong vòng tay nó. Chợt một ý tưởng lóe sáng lên
trong đầu , nó lau nước mắt cho Ly rồi thủ thỉ:
- Này, mình vừa mới nảy ra một ý. Bây giờ cậu mất cha, mình mất mẹ. Cả hai lại đều muốn có
một gia đình hạnh phúc, đầy đủ. Vậy sao tụi mình không làm mai cho ba
mình và mẹ cậu, cậu nghĩ được không?- Càng nghĩ, nó càng thấy kế hoạch
thật hoàn hảo.
- Chuyện đó………….Chắc gì chủ tịch đã ưng một thư kí
đã lớn tuổi như mẹ mình chứ? Với lại chẳng phải chủ tịch đã cưới phu
nhân Maria rồi đấy sao?- Ly ngập ngừng.
- Ui dào, không thích thì
tụi mình mới phải ra tay, mới phải mai mối, ba mình cũng đã gần 50 rồi
chứ còn trẻ đâu. Còn vấn đề kia, tự mình sẽ giải quyết. Bà ta chỉ muốn
chiếm đoạt tài sản, hưởng sái từ ba mình thôi chứ yêu đương gì. Chính
mình sẽ đuổi bà ấy ra khỏi đây, vậy nên đừng lo về Maria. Bây giờ cậu
chỉ cần thăm dò mẹ cậu, thúc đẩy mẹ cậu có cảm tình với ba mình là được.
- Cái đó………..mình nghĩ là mẹ mình có ấn tượng tốt về chủ tịch đấy. Tại bữa ăn cơm nào, mẹ mình cũng khen chủ tịch hết trơn á.- Ly ngại
ngùng.
- Thật sao, vậy thì tốt rồi. Mình sẽ “làm việc” với ba mình
sau. Mà bữa nay đừng gọi ba là chủ tịch nữa, trước sau gì cũng là người
một nhà mà. Giờ mình phải về cái biệt thự đáng ghét đó đây, không ba
mình lại mắng cả vốn lẫn lãi thì mệt chết. Còn chuyện kia cậu phải giữ
bí mật nha, chúng ta chỉ tác động từ xa thôi đấy.- Nó nháy mắt với Ly.
- Hì hì, mình biết rồi. Thôi, mình cũng phải về nấu cơm đây. Chúc cậu
sống tốt với tên “đáng ghét đẹp trai giàu có” ấy nhé!- Ly mở cửa phòng.
- Nhỏ chúc làm mình muốn lộn cả bao tử ra ngoài quá……………..Ôi, Dolly dễ
thương, đáng yêu của chị đang ngủ đấy à? Chị xin lỗi vì bắt em sống với
một con người cực kì dễ ghét nhé, nhưng chị phải sống thì em cũng phải
sống với chị. Đi nào!- Nó bê nguyện cái hộp kính lên rồi xuống tầng chào Mr.Lê, bước ra xe.
Đến “nhà”, nó khệ nệ bưng hộp kính vào phòng, đặt lên trên bàn. Đang
ngắm nghía để ở vị trí nào cho ổn thì Nhật Vĩnh bước vào đang lau khô
đầu và kinh điển hơn…..hắn chỉ mang độc nhất cái khăn tắm . Nó vội quay
mặt đi:
- Anh làm ơn kín đáo giùm tôi cái. Chúng ta chỉ sống chung
trong 3 tháng mà thôi, sau 3 tháng coi như tôi và anh chưa gặp nhau. Vì
vậy anh đừng có “hở hang” như thế.
- Ha ha ha ha, thế này sao đạt
đến độ hở hang được? Chẳng phải tôi đã che “những thứ cần che” rồi à? Mà nghe giọng cô sao có vẻ hằn học thế, hay……..miệng chỉ nói thế chứ lòng
cô đang bất mãn vì không được nhìn thấy hết ?- Hắn chế giễu nó.
-
Đồ………đồ điên, tâm thần, chập điện, mát dây, hoang tưởng!............Mà
tôi để Dolly ở đây, cấm anh động chạm gì tới pé nó đấy!- Nó cảnh cáo.
- Dolly? Chó cảnh à? Sao không nghe nó sủa?- Hắn ngạc nhiên.
- Hâm, đó là tên một chú hamster bé bỏng đấy!- Nó giải thích.
- Hừ, có cho tôi cũng không thèm đụng vào.- Hắn bĩu môi.
- Biết thế là tốt đấy. Mà…tôi đói quá, nấu gì cho tôi ăn đi.- Nó sờ bụng.
- Cái cô này hay nhỉ, vợ phải nấu cho chồng mới phải đạo chứ. Tôi cũng thấy đói rồi, xuống nấu cơm đi.- Hắn ra lệnh.
- Này, thời buổi hiện đại, nam nữ bình đẳng nhá. Nhưng thôi, để anh nấu thì chắc tôi cũng chẳng nuốt nổi. Tôi xuống nấu ăn đây………Mà nói cho anh biết, đừng mơ ăn được cơm của tôi, đói thì đi quán mà ăn.- Nó chạy
xuống lầu.
“Chắc gì cơm của cô đã ăn được đó mà….”- Hắn thầm nghĩ.
Khoảng một tiếng sau, nó đã nấu xong. Đừng tưởng nó giống mấy cô nhà
giàu đỏng đảnh nhé. Nó nấu ăn hơi bị “cừ” đấy. Trên bàn có bao nhiêu món ăn bày ra trên bàn. Nào là trứng chiên, trứng luộc, trứng kho, trứng ốp la, canh cà chua trứng,………Tóm lại, trên bàn đều là……trứng, trứng và
trứng . Nó ngồi xuống bàn, chuẩn bị thưởng thức tài nghệ của mình. Trên
lầu, Nhật Vĩnh ngửi thấy mùi thơm, liền bước xuống rồi há hốc miệng:
- Trong đời, tôi chưa bao giờ được thấy nhiều kiểu trứng thế này. Công
nhận cô “giỏi” thiệt đó. Thế này thì chắc chắn 99,99% cô “chống ề” rồi.
- Anh hay nhỉ, tôi có bắt anh ăn đâu mà bình phẩm. Mà vẫn còn những 0,01%, lo gì- Nó gắp đũa ăn ngon lành.
- Có cho hay ép tôi cũng không ăn!- Nhật Vĩnh định khoác áo đi ra thì
chợt có điện thoại, của ba cậu. Mr.Triệu dặn bất luận thế nào cũng phải
ngồi ăn cùng nó, dù ngon hay dở. Nó nghe thấy hắn tranh luận với ông rất nhiều, cuối cùng đành ngồi “phịch” xuống ghế đối diện. Nó “ngơ ngác”:
- Chẳng phải anh nói có ép anh cũng không ăn đó sao? Giờ ngồi xuống làm gì thế?
- Cô biết hết rồi chứ gì, lại còn giả nai.- Vừa nói, hắn vừa xúc cơm.
Nó cười khúc khích. Thì ra trước mặt ba, Nhật Vĩnh chỉ là một con thỏ nhút nhát. Trong bữa cơm, hắn hỏi nó:
- Trước đây cô……….có gặp Hải Long à?
- Uh, sao?- Nó ngắn gọn.
- Như thế nào?- Hắn hỏi thận trọng như sợ nó không trả lời.
Cảm thấy chuyện đó cũng chẳng có gì to tát, nó kể hết cho cậu. Nhật Vĩnh buông đũa:
- Hải Long…….cho cậu vào nhà sao?
- Uhm……….có gì mà ngạc nhiên thế?
- À……không. Bất ngờ một chút thôi……………Uhm……tôi ăn xong rồi, cô dọn dẹp đi.- Với một vẻ khó hiểu, Vĩnh bước lên lầu.
“Tên chết tiệt, tưởng mình là osin đấy à?”- Nó suýt bẻ gãy chiếc đũa đang cầm trong tay .
…………………………………………� �……………
“Cậu ấy cho một đứa con gái mới quen vào nhà? Ngay cả Tú Quỳnh, Hải
Long còn tỏ vẻ khó chịu khi thấy cô bé vào nhà, vậy mà……………..Rốt cuộc
con nhỏ kia là gì đối với cậu ấy nhỉ? Cả hành động hồi sáng nữa, là
sao!?”- Nhật Vĩnh vò đầu bứt tai vì không thể hiểu nổi thằng bạn của
mình.
Tối đến. Khi bộ phim yêu thích kết thúc, nó lên phòng. Không
chút phàn nàn, nó tự động lôi nệm ra, đặt cạnh giường, ngả lưng xuống.
Nó nghĩ mình đã nói, dù là lỡ lời cũng phải thực hiện. Nhưng dù sao tên
kia cũng thật quá đáng. Sao có thể để một đứa con gái mỏng manh, yếu ớt
nằm trên sàn nhà này được chứ. Như đọc được suy nghĩ, Nhật Vĩnh liền hỏi đểu:
- Có lạnh lắm không? Lạnh thì lên đây tôi sưởi ấm cho nè.
Nó giận, không đáp, thiếp dần vào giấc ngủ. Lần đầu tiên bị con gái
giận, Nhật Vĩnh bỗng thấy nao lòng, đặc biệt cô gái này lại là
nó…………………….
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Khoảng 6:00 sáng hôm sau, Nhật Vĩnh nghe tiếng lạch cạch bên dưới, lại
không thấy nó đâu, liền thủ sẵn cây chổi…….lông gà trong tay, nhẹ nhàng
bước xuống . Khi nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra trong bếp, hắn không
khỏi ngạc nhiên. Con bé ương bướng ngày nào giờ đây biến thành một cô vợ cực đảm đang. Trên bàn đã bày ra một nồi cơm, một dĩa cá chiên, một đĩa thịt kho tộ và một dĩa rau cải luộc. Nó đang bưng tô canh chua lại.
Thấy hắn, quên mất sự đáng ghét hôm qua, nó cười thật tươi:
- Anh đã dậy rồi à? Mau ăn sáng đi mà đi học nữa. Bữa sáng quan trọng lắm đấy.
Thấy sự đáng yêu còn đọng lại trên đôi môi kia, Nhật Vĩnh bỗng thấy
trái tim đập nhanh hơn bình thường. Cậu nghĩ rằng cô bé dễ thương này
thật là lạ. Mới hôm qua còn giận cậu, giờ đã nấu cho cậu ăn. Tự dưng
Vĩnh vui vui, liền ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa đề nghị chở nó đi học. Nó
đồng ý vì nó cũng chẳng muốn bắt đôi chân nhỏ bé phải hoạt động quá sức
nữa. Thế là ăn sáng xong, Vĩnh với nó cùng đi học. Một ý nghĩa bỗng lướt qua đầu hắn: ước gì sáng nào cũng như thế này thì thật tuyệt………………..
…………………………………………� �.
Nó lại trở về học ngôi trường cũ – trường Superidol. Nhật Vĩnh lại học
trường Shine cùng anh hai, Hải Long và Tú Anh nên nó xuống xe trước.
Trước khi đi, hắn còn dặn cô lúc tan học thì ở yên đó để hắn tới đón.Nó
bỗng thấy vui vui trong lòng mà chẳng hiểu nguyên do…………….Hít lấy làn
không khí trong lành dễ chịu, nó quay người lại, đi lên phòng học 11A.
Thấy nó, bao cái miệng bắt đầu xôn xao bàn tán. Không quan tâm, nó ngồi
xuống chỗ thân quen mà nó đã rời xa 6 tháng trời. Một cô bạn trong lớp
(chẳng để ý đến mọi người nên nó không biết tên ai trong lớp hết) lại
hỏi thăm nó vài câu rồi đưa cho nó một….bức thư tình. Nó hỏi gửi cho ai. Cô bạn nói gửi cho anh nó. Nó lại hỏi sao biết anh nó. Cô bạn liền tỏ
vẻ rất ngạc nhiên, nói rằng anh nó cực kì nổi tiếng, là thủ lĩnh của 2G
cơ mà, ai không biết. Lần đầu nghe về 2G, nó tò mò hỏi. Cô bạn sau vài
giây sững sờ, liền liến thoắng kể. Ngày xửa ngày xưa, tại trường THPT
Shine – ngôi trường chỉ dành cho những người mai này kế nghiệp cha mẹ,
có 4 người rất rất rất rất đẹp trai, phong độ, nổi tiếng là bạn thân từ
nhỏ của nhau, đã lập ra một nhóm thống trị học sinh của trường, gần
giống như là hội học sinh đó, tên là 2G, nghĩa là vừa giàu vừa giỏi.
Thành viên nhóm gồm Nguyễn Quanh Tú Anh, con trai tập đoàn thời trang
I.F, đạt giải ba ushu toàn VN, có khả năng ladykiller không ai sánh
bằng. Chỉ cần 6, à không, 5,5 phút, cậu đã cho một cô em xuống mồ, nổi
tiếng với slogan: “Sát người là một tội ác, sát gái là một nghệ thuật ”. Người thứ hai là Triệu Quách Nhật Vĩnh, cháu đích tôn của tập đoàn T.B, rất đẹp trai, giàu có, ngang tàn, kiêu ngạo, đứng thứ 2 karate toàn
quốc, không sợ bất kì ai (đương nhiên trừ bố mẹ ra, cậu là người con có
hiếu mà). Phó thủ lĩnh là Nguyễn Hoàng Hải Long, con trai một của chủ
tịch tập đoàn B.L, đương nhiên là rất đẹp trai, phong độ, đoạt giải nhì
taewondo cả nước, danh tiếng vang lẫy lừng với tính cách nói một đằng
làm một nẻo (người VN mà), nóng tính, hơi trẻ con một chút, một chút
thôi nhưng lại rất dễ thương. Và thủ lĩnh của nhóm chính là Lê Nguyễn
Gia Bảo, con trai đầu của tập đoàn F.L, là anh trai nó, cực kì nổi tiếng về độ đẹp trai, bản tính lạnh lùng, khó gần và đặc biệt là đánh nhau
rất giỏi. Thành tích đấu võ hơi bị nổi bật: đứng đầu ushu cả nước, vô
địch karate toàn quốc, đoạt giải nhất taewondo toàn VN (qua mặt bạn bè
hết), một mình cậu có thể hạ gục những 10 thằng con trai khỏe mạnh có
đao kiếm mà không cần vũ khí. Cô bạn vẫn đang còn huyên thuyên tiếp
nhưng tai nó đã ù ù như cối xay gió khi nghe tiểu sử của họ, nhất là
nghe xong đoạn trích về anh hai, nó đứng tim luôn. Anh nó ghê gớm đến
thế, vậy mà khi ở nhà, nó luôn cãi lại, bướng bỉnh, không nghe lời, nó
đâu hề biết rằng người anh chững chạc, manly, tao nhã của nó lại đứng
đầu một băng nhóm lừng danh như thế. Tự nhiên nó cảm thấy sợ anh hai, sợ đến run người. Bất chợt một dòng điện xẹt ngang qua tim nó, nhắc nhở
sau này không được làm 4 người họ phật lòng hay tức giận một lần nào
nữa…