15 phút nữa là vào giờ học. Buồn chán, nó bước ra khu vườn sau trường đi dạo. Thấy chiếc ghế đá quen thuộc tuy đã có một học sinh nữ ngồi nhưng
vẫn còn chỗ trống, nó không ngại, bước lại ngồi cùng. Nhìn lướt qua, nó
nhận ra đó là Tú Quỳnh. Liếc sang bên cạnh, Tú Quỳnh cũng đã thấy nó. Cô bé không thể không ngạc nhiên, liền hỏi:
- Cô……làm gì ở đây vậy?
- Tôi học ở trường này.- Ngắn gọn, nó trả lời.
- Trường này? Cô……học ở đây?
- Trường này là Superidol phải không?
- U~hm….
- Vậy thì đúng là tôi học trường này.
- Sao cô có thể học ở trường này được? Mà nhìn kĩ, tôi thấy cô quen quen…..
- Chúng ta đã gặp nhau ở nhà Hải Long đó thôi.
- Không, ý tôi không phải vậy. Mà là………..cô trông giống một cô bé tôi
đã thấy trên báo………giống………..Hoàng……A! Hoàng Linh, cô trông rất giống
Hoàng Linh.
Nó cười phá lên:
- Ha ha ha, tôi chính là Hoàng Linh, hỏi sao không giống?
- Cô……..là Hoàng Linh?.........Đừng có xạo, làm sao cô có thể là tiểu thư tập đoàn F.L được!
- Có gì là không thể? Tôi chính là Hoàng Linh đấy thôi.- Nó thản nhiên.
- Nhưng….cô tên là Anh Thư cơ mà?
- Well,……..it’s a long story……….
Tú Quỳnh hình như đã tin rồi. Cả hai cùng ngước lên bầu trời trong xanh và đắm chìm tâm hồn vào đó. Sau vài phút, chợt Tú Quỳnh hỏi nó anh hai
đã có bạn gái chưa. Nó lắc đầu, hỏi lại sao cô lại quan tâm đến chuyện
đó. Mặt cô bé thoáng hồng, ngập ngừng giây lát rồi kể hết tâm sự cho nó
nghe, mong nó giúp đỡ. Với tấm lòng độ lượng, nó quên luôn chuyện Tú
Quỳnh đã chơi xấu nó, vui vẻ đồng ý. Nó thầm nghĩ nếu có được một chị
dâu xinh đẹp như cô thì thật là tuyệt. Tiếng trống vang lên, cả hai cùng cười nói vui vẻ bước vào phòng học…………
…………………………………………� �……………………
Tan học. Nó và Tú Quỳnh rảo bước ra về. Ngoài cổng trường, cả đám đứa
con gái đang nhao nhao quanh 4 chiếc xe ô tô đậu ngay ngắn bên vỉa hè.
Đó là xe của từng thành viên trong 2G. Anh hai vẫy tay chào nó. Nó cũng
cười toe đáp lại. Hình như mặt Tú Quỳnh lúc này đã đỏ lên hết rồi. Ra
tới nơi, Gia Bảo đã chọc nó:
- Sao? Ở chung với Nhật Vĩnh “vui” lắm phải không?
Nó đang định cãi lại thì chợt nhớ đến lời của cô bạn trong lớp hồi sáng, liền cười trừ:
- À, vâng…….cũng bình thường thôi ạ.
- Hả…………..? Em………không đáp lại sao? Nhật Vĩnh, cậu cho nó ăn cái gì thế?- Anh nó hùng hổ quay sang “nạt” hắn.
- Tớ………..cũng không biết sao cô em cậu lại trở nên ngoan ngoãn, dịu
hiền lạ thường vậy nữa. Nè, cô…………..hum nay ăn phải đồ thiu hả?- Hắn
tròn xoe mắt nhìn nó.
- Không, tôi, à không, em có ăn phải thứ gì đâu.- Nó cười cười.
Cả 4 chàng trai há hốc miệng nhìn nó. Hải Long bước vội tới trước mặt nó, lắc lắc:
- Cô điên à? Mau tỉnh lại đi đồ ngốc!!!
Nó thực ra đang ức đến mức muốn quăng từng người một xuống sông Cửu
Long luôn cho rồi , nhưng lí trí bắt nó phải trả lời thật, thật, thật
dịu dàng:
- Kìa, em có ngủ đâu mà tỉnh? Mấy anh làm sao thế? À, anh hai này, Tú Quỳnh không có ai trở về hết, anh hai đưa bạn ấy về hộ em
nha. Các anh đi chơi vui vẻ nhé. Anh Nhật Vĩnh, đừng uống bia rượu
nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu. Em về nấu cơm đây.
Thế rồi nó
cúi người chào họ rồi gọi bác tài đến trở. Đến khi bóng nó đã mờ dần, cả 4 người vẫn đang đứng như trời trồng, dõi theo nó. Gia Bảo không thể
hiểu nổi tại sao em mình lại như thế. Tú Anh cho rằng nó đang yêu nên
mới như vậy. Con gái khi yêu thường rất hiền dịu (kinh nghiệm lâu năm
mà). Nhật Vĩnh lại nghĩ rằng cô bé đang đứng trước mặt anh trai nên cư
xử như thế. Còn Hải Long thì không quan tâm tại sao nó lại như vậy, cậu
đang bận……….chiếu một tia ngắm chứa toàn sát khí đến Nhật Vĩnh, sau khi
nghe nó khuyên bảo cậu ấy nhẹ nhàng, đầy tình cảm. Khi vẫn không thể
hiểu được, Gia Bảo liền rủ cả nhóm về nhà cậu chơi (đương nhiên có cả Tú Quỳnh). Ai nấy đều tán thành, còn Tú Quỳnh chắc phải mừng rơn người ấy
chứ. Vừa đến nhà anh nó, Nhật Vĩnh bỗng chần chừ giây lát rồi xin cáo
từ. Cả bọn nhao nhao rằng hắn nhớ vợ. Cậu chỉ cười trừ, không phản bác.
Thật ra đúng là cậu muốn ăn trưa cùng nó nên mới xin về đấy chứ. Lời từ
chối khiến sự ghen tức của Hải Long này càng một nâng cao…………………….
…………………………………………� �………………….
Nhật Vĩnh phóng thẳng xe về nhà. Đi vào, thấy nó đang ăn cơm, cậu trách:
- Nè, cô ăn mà không đợi chồng, thế mà được ah?
Nó đang định cãi “chúng ta đã cưới nhau đâu mà vợ với chồng” thì bỗng thấy sờ sợ nắm đấm của cậu ta, liền nhỏ nhẹ:
- Vậy…………anh cũng ngồi xuống ăn đi.
“Rõ ràng con nhỏ này bị gì mà .”- Vĩnh ngồi xuống bàn.
Sau khi bữa ăn kết thúc trong sự dịu ngọt của Hoàng Linh, nó không nói
không rằng, tự động bưng bát đũa đi rửa. Nghĩ nó giận cậu vụ hôm qua nên mới dịu dàng chọc tức cậu như thế, Nhật Vĩnh mở lời:
- Tối...........tối nay,......tôi......sẽ ngủ dưới sàn nhà, cô cứ lên giường mà ngủ.
“CHOANG!!!”- cái đĩa nó đang cầm rớt xuống nền nhà:
- Anh.............? Tôi, nhầm, em...........không sao đâu, anh cứ ngủ
trên giường đi, sàn nhà cũng đâu lạnh lắm, mà em ngủ trên nệm mà, có
chăn đàng hoàng, không sợ rét đâu.
- Đồ ngốc, tôi bảo ngủ trên
giường thì cứ ngủ trên giường, cấm ý kiến. Dọn dẹp sạch sẽ
đó.........nhớ...cẩn thận nữa- Vừa nói hắn vừa bước lên lầu.
“CHOANG!!!”, cái bát nó đang cầm rơi xuống....
.................................................. ..............
Tại nhà Gia Bảo. Mr.Lê không có nhà. Cả 4 người ăn cơm thật vui vẻ.
Thỉnh thoảng, lấy hết can đảm có trong người, Tú Quỳnh gắp thức ăn bỏ
vào bát Gia Bảo. Khuôn mặt cô bé ửng hồng, lí nhí:
- Anh.......ăn đi. Cà rốt rất bổ cho mắt.
- Trời, đến cả tớ còn chưa được húp miếng nước mắm do con nhỏ rót nữa.......Cậu sướng thiệt đó.
- Thiệt là, làm em gái cậu xấu hổ kìa........Hải Long, sao không ăn mà cứ vằm miếng thịt cho nát bươm ra vậy?
- Hả, không............Ăn miếng nhỏ cho dễ tiêu hóa ấy mà.- Long giật mình, ngẩng mặt lên.
..........................................
Vì anh trai ở lại đến chiều mới về nên Tú Quỳnh xin phép được vào phòng nó nằm nghỉ một lát. Gia Bảo đồng ý. Vừa vào phòng, Tú Quỳnh vội rút
điện thoại, xin nó tư vấn. Thiệt tình mà nói thì từ xưa đến giờ nó đã có cuộc tình nào đâu mà tư với chả vấn. Nhưng muốn áp dụng chiến thuật
đánh nhanh thắng nhanh nên nó khuyên Tú Quỳnh nói thẳng cho rồi, giấu
giếm làm gì. Nghe đầu dây bên kia có vẻ e ngại, nó liền nói anh hai tốt
lắm, cứ thẳng thắn mà thổ lộ. Nó đã không biết được vì nó mà Tú Quỳnh sẽ phải đau khổ, tổn thương……………
Buổi tối. 7:30pm.
Vị hôn thê của nó không có nhà, ti vi cũng
chẳng có gì đáng xem, sách báo lại đọc hết rồi, nó đành lang thang ngoài đường, thực hiện cái hoạt động mà người ta gọi là “đi dạo”. Lướt ngang
qua một sân bóng có ánh đèn mờ ảo với hàng rào bao quanh, nó chợt nghe
thấy tiếng đánh nhau. Vốn sẵn bản tính tò mò và có “tinh thần thượng
võ”, nó nhẹ nhàng bước vào ngó thử . Kinh ngạc. Sững người. Hoảng sợ. Đó là ba cảm giác mà nó đang dần nếm trải. Sau bức tường kia, một cảnh
tượng đáng sợ đập vào mắt nó. Một nhóm khoảng 20 đứa con trai với gậy
gộc, cây gỗ, lăm le vũ khí trong tay, có vẻ chuẩn bị xông tới 4 người
con trai đứng đối diện. Đó là…….2G. Phải, anh nó, Hải Long, Nhật Vĩnh và Tú Anh, không một tấc sắt quanh người, chỉ có một ánh mắt khinh bỉ và
lạnh lùng đang hiên ngang đứng đó, sẵn sàng tiếp nhận bọn kia. Tên cầm
đầu (nó đoán thế) hét lên một tiếng : “Kyaaaaaaaaa!!!” lấy tinh thần rồi cùng đồng bọn xông lên . Chẳng một tiếng động, Hải Long đã hạ đo ván
tên đầu tiên lại gần cậu. Với một cú đấm xuất hiện nhanh gọn, Tú Anh
“thưởng” cho đứa con trai đang chạy đến một đàn chim bay quanh trên đầu. Thủ sẵn một con dao dài trên tay, một thằng có vết sẹo dài trên mặt rón rén đằng sau, định tặng Nhật Vĩnh một nhát, nào ngờ cậu có “giác quan
thứ sáu”, quay lại cho ngay một đạp nơi “bộ hạ” khiến hắn không còn
đường trở tay. Nó dáo dác tìm anh hai trong mớ hỗn độn lúc bấy giờ. Kia
rồi! Xung quanh Gia bảo là 3 đứa con trai vác gậy bóng chày và cầm chai
thủy tinh bị đập bể. Không đợi chúng động tay động chân, anh hai đạp vào bụng tên đằng sau lấy đà, nhảy lên đá ngược cằm tên đứng trước. Cộng
thêm cú đấm sang bên trái và quay chân đá đằng sau nhanh như chớp, Gia
Bảo xử lí xong 4 tên một lúc. Cả bọn thấy thế liền cầm chặt vũ khí, xông mạnh lên. 4 người phối hợp chặt chẽ với nhau, hạ bọn chúng chỉ trong
chốc lát một cách thật trơn tru. 2G khiến bọn chúng máu me bê bết, chỗ
nào cũng bầm tím, thâm tái, muốn xin đầu hàng mà không mở miệng nổi.
Thấy cảnh tượng đẫm máu kia, nó không khỏi kinh hoàng và hoảng sợ. Thì
ra anh hai không hoàn hảo như nó nghĩ. Anh cũng có mặt trái, đó là quá
tàn nhẫn. Bây giờ nó đã hiểu tại sao anh có thể từ chối Tú Quỳnh một
cách thẳng thừng như thế. Nó đang tự hỏi nếu Tú Quỳnh biết sự tàn ác của anh hai thế này, liệu bạn ấy có còn thích anh nữa không thì bị tên cầm
đầu may mắn trốn thoát được hồi nãy trông thấy. Hắn nhẹ nhàng ra sau
lưng, túm lấy và kề dao nơi cổ nó, lôi con bé ra trước mặt của 4 tên
ngang tàng kia. Nhìn thấy khuôn mặt của em gái, Gia Bảo sửng sốt:
- Hoàng Linh? Em làm gì ở đây thế?
- Ha ha ha, thì ra là biết nhau à? Tốt quá, trời giúp ta mà!- Hắn cười lớn.
- Mày mà động đến sợi tóc cô ấy thì ngày hôm nay năm sau sẽ là ngày giỗ của mày đó!!- Hải Long không kìm nén được, hét lớn.
- Ha ha ha, tao chẳng cần động vào tóc con bé, động vào eo là đủ “phê”
rồi. Giờ mới cảm thấy eo con bé này nhỏ đấy!- Vừa nói, hắn vừa chạm vào
hông nó.
Lần đầu bị một thằng đàn ông chạm đến người mình, nó tức
điên người, dồn hết sức lực vào cánh tay, vật tên đó từ đằng sau ra đằng trước, khiến hắn ngã cái “oạch”, con dao cắm xuống dựng đứng ngay cạnh
cổ, hắn sợ quá, “tè” ra cả quần. Nó nghênh mặt:
- Dám chạm vào đai đen karate hả? Đúng là muốn chết chứ đâu muốn sống!!
Nói rồi nó phủi phủi tay, chuẩn bị đi ra thì…chạm mặt anh nó. Gia Bảo hỏi:
- Tối rồi mà em đi đâu thế hả? Có biết con gái ra ngoài ban đêm rất nguy hiểm không?
Không thể để anh hai cứ tiếp tục gây thương tích cho người khác thế này nữa, nó lấy hết can đảm trong người và bơm thêm một chút dũng khí, nó
nói thẳng:
- Anh hai! Sao anh lại đi đánh nhau? Lỡ người ta thù hận rồi báo cảnh sát thì sao? Lúc đó ba cũng đâu có cứu được chứ. Em biết
hết về hai gờ hai giếc gì gì đó rồi. Nói thật, em đâu có ngờ anh lại cầm đầu một nhóm nguy hiểm, đáng sợ vậy chứ.
- Sao……sao em biết?
- Chuyện đó anh không cần biết. Thực ra tại em sợ anh nên mấy bữa em mới
ngoan ngoãn dzậy đó. Còn bây giờ, anh mà còn uýnh nhau nữa là coi như
anh không có người em gái này luôn đi.- Nó thật sự không muốn mình có
người anh tàn ác như vậy.
- Cái đó…………….thôi, cho anh xin lỗi nha.
Anh hứa sẽ không đánh nhau nữa, được chưa? Mà em cũng kì ghê, anh đã
đánh em bao giờ đâu mà sợ chứ? Cũng tại Hải Long rủ rê đó, anh chỉ là
nạn nhân thôi.
- Nè nè, đâu ra cái thằng bạn bán đứng bạn bè thế hả? Tại cậu không từ chối chứ bộ. Dzô dzuyên à nha.
Thế là hai người cãi qua cãi lại, inh ỏi cả sân bóng. Nó phì cười vì sự trẻ con đáng yêu kia, liền nói:
- Thôi, dừng giùm em cái. Về nhà mau đi không ba la đó.
- YES, SIR!
- Cái gì? Ai là sir?
- Í lộn, lady chớ. Anh về đây. Nhật Vĩnh, “chăm sóc” em tớ đàng hoàng đó.
- Thôi, tớ không muốn ngày này năm sau là ngày giỗ của tớ đâu.- Vĩnh liếc Hải Long đùa mà trong lòng như có lửa đốt.
Mặt Long đỏ bừng, vội lên mô tô phóng thẳng cùng với Gia Bảo và Tú Anh. Nhật Vĩnh leo lên xe của cậu, gọi nó:
- Nè, lên đi, cô không về à?
- Á, có chứ. Chờ xíu, tôi tới liền.
Nó chạy vội đến, leo lên xe, không quên nhắc rằng đi chầm chậm thôi
không tai nạn đấy. Bỏ ngoài tai lời nó của nó, Nhật Vĩnh cố tình phóng
xe thật là nhanh, theo bản năng sinh tồn “tham sống sợ chết” vốn có của
con người, tay nó quàng qua ôm chặt lấy Nhật Vĩnh. Vào lúc ấy, hình như
có một nụ cười thoáng qua trên môi cậu…