Thấm thoắt đã một tháng trôi qua với bao kỉ niệm vui buồn đáng nhớ của
tụi nó. Chiều nay, khi nó đang đọc sách ở nhà cùng Nhật Vĩnh thì có
chuông điện thoại reo. Đó là cuộc gọi từ một chị giúp việc chuyên dọn
dẹp phòng nó. Hoàng Linh nhấc máy nghe thì một giọng nói hốt hoảng vang
lên đầu dây bên kia:
- Tiểu……tiểu thư. Bức ảnh bà…….bà chủ………biến mất rồi ạ.
Nó sửng sốt:
- CÁI GÌ? CHỊ NÓI BỨC ẢNH MẸ TÔI MẤT RỒI Ư? RỐT CUỘC LÀ SAO?
- Thưa, hôm nay tôi vào phòng tiểu thư quét dọn như thường lệ thì nhìn
lên bàn không thấy bức ảnh đâu nữa ạ. Mọi hôm nó vẫn ở đó mà.
- Chết tiệt, tôi biết rồi, tôi sẽ về nhà ngay.
Cúp máy, nó quơ vội chiếc áo khoác rồi chạy xuống dưới lầu. Thấy nó vội vã như thế, Nhật Vĩnh có linh cảm không hay, liền gọi cho bạn cậu rồi
đuổi theo. Tại nhà nó:
- TIỂU THƯ ĐÃ VỀ!!!- Các chị giúp việc chào nó.
Nó không để ý, chạy nhanh lên phòng. Trong phòng, đồ đạc vẫn còn y
nguyên, không xê dịch một mm nào cả, chỉ duy nhất một điểm thay đổi. Đó
là bức ảnh của người mẹ kính mến luôn được nó đặt ngay ngắn trên bàn đã
mất tích. Sắc mặt nó ngày càng tái mét vì tức giận. Nó không có kí ức
nào về mẹ nó cả, tấm ảnh ấy là quà sinh nhật lúc 5 tuổi do ba nó tặng,
nhằm xoa dịu phần nào nỗi đau to lớn của nó. Đảo mắt nhìn xung quanh,
lục tìm mọi ngõ ngách, nó vẫn không tìm thấy. Huy động hết người làm
trong nhà, người tìm lầu trên, người tìm lầu dưới. Sau một tiếng đồng
hồ, tất cả vẫn không thấy tăm hơi tấm ảnh đâu hết. Lúc đó, anh hai và 2G đến. Thấy nó mồ hôi mồ kê nhễ nhại, khuôn mặt thì biến sắc, Gia Bảo
không dám đụng đến nó, bởi khi tức giận thì nó cực kì đáng sợ, y như
trái bom nổ chầm chậm chầm chậm vậy, liền hỏi chuyện một chị giúp việc.
Nghe kể, anh nó cũng giận dữ, không ngờ có kẻ dám chạm đến bức ảnh duy
nhất của mẹ anh (tại bà Ngọc không thích chụp ảnh). Vừa lúc đó, thấy
huyên náo, Mrs.Maria bước xuống lầu, ngạc nhiên khi thấy nó, liền hỏi:
- Hoàng Linh, con về làm gì thế?
- Nhà tôi, tôi không có quyền về sao?.- Chợt nghĩ ra điều gì đó, nó quay sang:
- Mọi người đã tìm trong phòng bà ta chưa vậy?
Các chị giúp việc nhìn nhau rồi đồng thanh:
- CHÚNG TÔI KHÔNG DÁM, THƯA TIỂU THƯ!
- Vớ vẩn, có gì mà không dám. Tôi đã cho phép, ai dám cản?- Nói rồi nó bước thẳng lên phòng bà Maria.
- Ơ, Linh, con làm gì thế? Sao lại vào phòng mẹ vô cớ thế hả?- Bà ta đuổi theo.
Đến trước cửa phòng, nó xô cái “Rầm!”, thầm nghĩ có lẽ bà ta là thủ
phạm. Nhưng lục tung cái phòng chói lóa kia lên, nó vẫn không tìm thấy
bức ảnh, ngoài một đống trang sức bằng vàng. Thấy nó không thu lượm được gì, Maria cười đểu:
- Sao? Con có tìm thấy kim cương trong này
không? Mẹ đoán hình như có ai nợ mẹ lời xin lỗi đại loại vì nghi ngờ
người tốt vô cớ hay vì xông vào phòng người khác mà không xin phép đó
ha?
Nó sầm mặt lại:
- Bà còn nói thêm câu nữa là tôi cho bà sống dở chết dở đó!
Rồi nó xuống phòng khách, ngồi lên ghế suy nghĩ. Anh nó liền bảo:
- Hay trộm lẻn vào nhà lấy rồi?
- Vớ vẩn, nhà cậu an ninh chặt chẽ như thế, tấm ảnh lại không đáng tiền, ai lấy chứ?- Tú Anh phản bác.
- Ai nói không có giá trị, bức ảnh đó được đặt trong một cái khung bằng vàng nguyên chất đó. Giá trị phải đến 4 tỉ chứ chẳng chơi đâu!- Gia Bảo đăm chiêu.
- Cái……..cái gì? 4 tỉ? Trời đất, nhà giàu có khác. Vậy
chắc trộm nó không sợ chết, lẻn được vào nhà rồi lấy đi rồi.- Nhật Vĩnh
kinh ngạc.
- ……….Không……..nhất định Maria là thủ phạm.- Nó quả quyết.
- Em dựa vào đâu mà chắc chắn thế? Mấy ông vệ sĩ nói là từ tối qua đến
giờ đâu có ai ra khỏi nhà đâu, mà em đã tìm kĩ mọi ngóc ngách trong
phòng bà ta rồi còn gì.
- Nhưng……..em vẫn có cảm giác là Maria là người lấy trộm. Giác quan thứ sáu mách bảo em thế đấy!
- Vậy thì 100, à không, 200% vụ này do trộm gây ra rồi. Mỗi lần em bảo
có giác quan thứ sáu là kết quả lại chẳng hoàn toàn ngược lại đấy thôi.
Này nhé, nhớ hồi em mới 7 tuổi không? Em bảo rõ ràng cô giáo là người
ngoài hành tinh, giác quan thứ sáu nói với em thế. Hỏi thẳng mới vỡ lẽ
rằng cô cầm bộ não người giả ở phòng sinh học, em lại tưởng thật, nói cô ăn cắp não của con người để về hành tinh nghiên cứu. Rồi còn lần em học lớp 9 nữa, em bảo một thằng bạn cùng lớp thích em, cũng lại do giác
quan thứ sáu nói thế. Kết quả là thằng nhóc thích cô bạn của em, nên mới nói chuyện nhiều với em để em nói tốt về nó. Nói chung là còn hàng tá
chuyện khác nữa mà anh không thể liệt kê hết ra được. Vụ này anh nghĩ
tại em ghét Maria nên “giác quan thứ sáu” mới mách bảo em thế thôi.- Anh nó lắc đầu.
Nó vẫn mặt dày cãi lại:
- Nhưng lần này khác.
Maria là thủ phạm lấy cắp bức ảnh của mẹ mà. Em chắc chắn 300% luôn. Đợi đấy, em sẽ chứng minh cho anh coi.
Rồi nó leo lên phòng, đóng cửa
lại suy ngẫm. Gia Bảo thở dài, tự hỏi không biết ảnh người mẹ thân yêu
của anh giờ đang ở chốn nào……………………….
VẬY CHÍNH XÁC AI LÀ THỦ PHẠM? MỘT TÊN TRỘM VÔ DANH HAY LÀ MRS.MARIA
Buổi tối, trong bữa ăn, nó kể chuyện cho Mr.Lê rồi sẵn tiện xin ở lại
vài ngày luôn. Nghe xong, khuôn mặt ông tím đỏ vì tức giận, ba nó đập
tay xuống bàn:
- THẬT TO GAN, TA MÀ BIẾT AI LẤY TRỘM, KẺ ĐÓ SẼ SỐNG KHÔNG YÊN ĐÂU!!!
Lúc ấy, tay của bà Maria hình như hơi run khiến nó càng chắc chắn về dự đoán của mình. Khi bữa ăn kết thúc, ba nó và Maria ra ngoài phòng khách xem ti vi, còn nó thì về phòng. Đang bước lên cầu thang, nó chợt bất
ngờ đứng lại, quay ngoắt ra đằng sau theo dõi nhất cử nhất động của
Maria. Cảm thấy có ai đang nhìn mình, bất giác Mrs.Maria ngước mặt lên.
Nó liền để hai ngón tay hình chữ V chỉ lên mắt mình rồi chỉ về phía bà
ta, cử động miệng: ”I’m watching you!” rồi bước thẳng lên phòng. Mấy hôm sau vẫn chẳng có động tĩnh gì cả cho đến buổi sáng ngày thứ 6 (cái này
là số đếm chứ không phải thứ sáu trong tuần đâu nha), nó đi ngang qua
phòng của Maria thì chợt nghe thấy tiếng của bà ta nói với người giúp
việc riêng rõ mồn một: “Thật may con bé không tìm thấy bức ảnh. Cũng
phải thôi, chúng ta giấu kĩ thế mà, làm sao tìm được. Ha ha ha ha……..”.
Quá tức giận, nó đạp cánh cửa một phát, quát lớn:
- MAU TRẢ BỨC ẢNH CHO TÔI! TÔI ĐÃ NGHE THẤY HẾT RỒI!!!
Nào ngờ mặt bà ta chỉ hơi biến sắc rồi trở nên hồng hào trở lại, nhếch môi cười:
- Thế thì sao? Con có chứng cứ là mẹ đã lấy không? Nên nhớ, đến tận bây giờ con vẫn chưa tìm được bức ảnh, làm sao chứng minh mẹ là thủ phạm
được? Chẳng lẽ chỉ với một lời nói vu vơ của mẹ, con có thể kết tội mẹ
được sao?
Tuy đang rất bực mình nhưng nó phải công nhận bà ta nói
đúng. Không có chứng cớ thì làm sao pháp luật chấp nhận lời tố cáo của
mình? Nhất định phải tìm ra được tấm ảnh của mẹ đã. Mấy bác vệ sĩ đáng
tin đã làm việc ở đây phải trên 6 năm khẳng định rằng từ hôm đó đến nay
không có ai bước ra ngoài nửa bước ngoại trừ ngài chủ tịch và thiếu gia. Mà nó đã tìm khắp nơi trong ngôi nhà rồi. Vậy chắc chắn bức ảnh đó đang ở đâu đây, ngay chính căn phòng này thôi. Nó liền bước tới, ngồi lên
giường của bà ta rất tự nhiên, đảo mắt khắp nơi. Mrs.Maria có vẻ rất tự
tin về chỗ giấu của mình, thản nhiên nhìn nó tìm kiếm mà quên rằng chỉ
số IQ của nó cao đến 190…………..Sau khi nắm bắt được căn phòng bà ta, nó
chợt nhận ra một điều rất lạ. Đó là chậu hoa phong lan được treo bên cửa sổ trông có vẻ hơi ủ rũ. Gần một tuần trước, khi vào phòng Maria kiểm
tra lần đầu tiên, nó còn nhớ chậu hoa vẫn rất tươi tốt. Một điều gì đó
chợt lướt qua trong đầu nó tựa như làn sương mỏng manh mờ ảo xuất hiện
vào buổi sáng. Nó liền chạy đi lấy cái bay rồi tiến gần đến chậu hoa.
Mrs.Maria bỗng tái mét, lại cản trở nó:
- Con làm gì thế? Chậu……chậu hoa đó quý lắm đấy, con đừng làm bậy!
Càng ngăn cản, nó càng muốn làm tới. Một lớp, rồi hai, ba lớp đất mỏng
được đào lên. Khi chiếc bay tiến đến gần đáy chậu, chợt nó chạm vào cái
gì đó cưng cứng. Nhẹ nhàng dùng tay bới lớp đất xung quanh ra, nó thấy
một điểm vàng lóe lên trong ánh nắng mặt trời. Đó chính là cái khung
bằng vàng vẫn đang che chở cho tấm ảnh mẹ nó trông thật hiền hậu. Vừa
mừng vừa tức, nó liếc bà ta:
- Sao? Thế này đủ làm hài lòng bà rồi chứ?
- Ơ? Bức ảnh đó………..mẹ mới chỉ thấy lần đầu thôi. Có lẽ có người muốn
hại mẹ đó. Mẹ thật sự không biết về tấm ảnh đó mà.- Maria “ngơ ngác”
nhìn nó thật ngây thơ.
- Chắc vậy đó ha. Chắc tại bà ác độc quá nên có người muốn hại bà đó. Nhưng dù sao chuyện này cũng dễ giải quyết
thôi. Trên mặt kính vẫn thấy dấu vân tay mờ mờ này, chỉ cần đem cho cảnh sát đối chiếu là xong hết. Để xem nào, tội trộm đồ của người khác phạt
như thế nào ấy nhỉ? À, đúng rồi
Nói rồi nó cầm bức ảnh đi ra. Chợt sau vài giây suy nghĩ, Maria vội chặn nó lại, nức nở nước mắt cá sấu:
- ……Là….là mẹ, mẹ đã lấy. Thực ra tại hôm bữa vào phòng con, mẹ thấy
bức ảnh nên cảm thấy ganh tị nên mới trộm thôi. Cho mẹ xin lỗi, làm ơn
đừng nói với cảnh sát, nhất là với ba con. Con bảo mẹ làm gì, mẹ cũng
làm mà.
- ………………………Hừ, dù sao thì cũng đã thấy bức ảnh. Tôi tha cho bà chuyện lấy cắp. Nhưng……..bà phải dọn đồ đạc ra khỏi nhà tôi NGAY LẬP TỨC.
- Sao? Ngay bây giờ ư? Ra khỏi nhà thì mẹ biết lấy gì sống
chứ? Làm ơn……..hức……….đừng đuổi mẹ đi mà, mẹ hứa……..hức………sẽ không làm
gì sai trái, tổn thất đến con nữa đâu, làm ơn đừng đuổi mẹ,………hức…….đừng đuổi mẹ……hức…….- Bà ta vẫn nức nở, quỳ xuống van xin nó.
- Không,
tôi không muốn bà sống trong căn nhà đẹp đẽ mẹ tôi đã từng sống này. Làm ơn đi ngay cho, đồ đạc của bà tôi sẽ cho người sắp xếp. 10 phút sau,
đừng để tôi thấy mặt bà trong căn nhà này nữa, tôi và cả mẹ tôi cũng sẽ
không thích đâu.- Nó vẫn quả quyết rồi bước về phòng, để lại Mrs.Maria
đang khóc lóc rất thảm thiết………………..
Ở trên phòng, nó đăm chiêu
nhìn ra cửa sổ. Thấy Maria lểu thễu ra đi, nó thầm nghĩ: “Tạm
biệt………Và………….KHÔNG HẸN GẶP LẠI NHÁ!” rồi quơ đại một cuốn sách trên bàn tung lên cao, hét lớn: “ CUỐI CÙNG CŨNG ĐUỔI ĐƯỢC BÀ TA RỒI! HURA!!!
HURA!!! HOÀNG LINH VẠN TUẾ, HURAY!! HURAY!!!”, cười thật mãn nguyện mà
không biết rằng, đứng ở ngoài cổng, Maria đang chiếu một ánh mắt chứa
đầy căm thù đến căn phòng của nó, lẩm bẩm: “ Nhất định tao sẽ làm cho
mày sống dở chết dở, mãi mãi sống trong đau khổ. Hãy đợi đấy!”……………
…………………………………………� �……..
Tối đó, nó kể cho mọi người chiến công của mình. Anh nó hơi xấu hổ vì
đã nghi ngờ suy đoán của nó nhưng rồi cũng rất vui khi bà ta sẽ không
sống trong ngôi nhà mà mẹ anh rất yêu mến này nữa. Còn Mr.Lê thì phải
suy nghĩ một chút, dù sao trên danh nghĩa Maria cũng là vợ ông, làm thế
chẳng phải rất tàn nhẫn sao, nhưng khuôn mặt phúc hậu của bà Lan chợt
lướt qua rồi đọng lại trong đầu ông khiến Mr.Lê không còn lo nghĩ gì
thêm được nữa. Bởi lẽ lúc này, ông chỉ có ý nghĩ duy nhất là làm sao có
thể “tiến triển” với bà ấy một cách nhanh chóng. Như đọc được suy nghĩ
của ba mình, nó liền đề xuất:
- Ba này, ba làm việc mệt nhọc như thế, sao không mời Mrs.Lan đi dạo quanh công viên để giảm stress?
- Uhm…………con nói cũng đúng. Nhưng sợ bà ấy không muốn đi với ba thôi.
- Thì………..ba cứ lấy chức chủ tịch mà bắt bác Lan đi cho con. Mà con
nghĩ bác ấy sẽ không từ chối đâu. Ba cứ gọi điện đi, còn lại con sẽ “lo
liệu” hết.- Nó nháy mắt với ba nó.
Ba nó mỉm cười, liền rút điện thoại đi ra ngoài vườn gọi điện (sao phải lén lút vậy ta!?). Anh nó liền hỏi:
- Ủa? Em và ba đang có âm mưu gì thế hả?
- Hì hì, em đang tác hợp ba với mẹ Ly đó mà!
- Mẹ của Ly? Em đã gặp bà ấy chưa mà muốn tác hợp?
- Anh khỏi lo đi. Em đã chấm là không sai vào đâu được. He he, tối nay
sẽ có chuyện lãng mạn xảy ra ở công viên đây.- Nó vừa xoa xoa tay vào
nhau vừa cười thật nham hiểm .
…………………………..……………… ………………………
Khoảng 8:00pm. Tại một chiếc ghế đá, Mr.Lê và Mrs.Lan đang im lặng ngồi
ngắm sao trời. Tuy mắt hướng lên bầu trời lấp lánh kia nhưng lòng cả hai lại đang hướng về nhau. Là đàn ông thì cần phải chủ động, thế là ông Lê lén lút “vô tình” đặt bàn tay trái của mình lên bàn tay phải của bà
Lan. Chưa kịp phản ửng lại, bỗng “Bụp……………..Chíu……….Chíu………Đoàng……….Đoàng………………C híu……….”. Những chùm pháo hoa nhiều màu sắc do
nó bố trí được bắn lên khiến bầu trời sáng rực rỡ. Trong giây phút lãng
mạn đó, ông Lê nhân cơ hội, quàng tay qua “ôm eo” bà Lan làm bà kêu lên: “ Chủ tịch….!”. Mr.Lê liền ghé miệng sát vào tai Mrs.Lan, thì thầm:
“Đừng gọi là chủ tịch, hai tiếng “ông xã” nghe hay hơn nhiều!”.
Và…..đúng lúc pháo hoa được bắn lên trời tạo thành dòng chữ ngọt ngào:
“I LOVE YOU!” thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên thật dịu dàng:
“Vâng………………….ông xã!!”