Tru Tiên 2

Chương 47: Chương 47: Cái tát






Vào lúc ban đêm, Vương Tông Cảnh trở lại Thanh Vân biệt viện. Chính vì Tiêu Dật Tài đã dặn dò nên Minh Dương đạo nhân đã đứng ra giải thích sơ qua một chút với mấy đệ tử trông coi biệt viện. Vừa đúng lúc, trong số những đệ tử Thanh Vân môn đang trực không có người quen nào, những người từng có vài lần gặp mặt như Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu, Mục Hoài Chính đều không có ở đây nên cũng đỡ xấu hổ vài phần. Những đệ tử Thanh Vân môn kia khi nhìn Vương Tông Cảnh, nhãn tình đều lộ ra chút tò mò, cổ quái. Chắc hẳn trong nội tâm họ đều cảm thấy kinh ngạc, người này mỗi khi gặp rắc rối đều xông ra khỏi Thanh Vân sơn như chết đói, thật đúng là không giống người thường.

Sau khi cáo biệt Minh Dương đạo nhân, Vương Tông Cảnh lập tức trở về nội viện. Lúc này trời đã tối mịt, trong viện những người khác đã đóng cửa đi nghỉ. Vương Tông Cảnh thì không vui vẻ được như thế, đi về tới Hỏa Tự Phòng của mình, đóng cửa phòng, lúc này mới bình tâm thở phào một hơi dài, toàn thân từ từ trầm tĩnh lại.

Hồi tưởng lại ba ngày vừa qua, giờ phút này bất chợt có cảm giác hư hư ảo ảo không thực. Trong căn phòng yên tĩnh, Vương Tông Cảnh trầm mặc đứng rất lâu, sau đó dần dần cảm giác được một cỗ ý niệm mệt mỏi, nặng nề thoáng hiện lên trong tâm trí, thực chẳng muốn suy nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy lên giường, nhắm hai mắt lại. Lúc trước cơ thể vốn đã bị thương, giờ lại càng mỏi mệt, không lâu sau đó liền chìm vào giấc ngủ say nồng.

Bên ngoài đình viện, khi gió đêm khẽ thổi qua, những rặng liễu lả lướt đung đưa nhè nhẹ, một bóng đen giấu mặt đứng ở ngay trước cánh cửa, nhẹ nhàng mở ra một cái khe nhỏ, ánh mắt không chút biểu cảm, trong bóng đêm dừng lại ở trước cửa Hỏa Tự Phòng một lúc lâu, nhãn tình xẹt qua một tia quang mang kỳ dị.

Hôm sau, Vương Tông Cảnh lần đầu tiên ngủ một giấc dài như vậy để lấy lại sức, đến tận giờ Tỵ canh ba mới tỉnh lại. Nhưng khoảng thời gian một đêm này hiển nhiên vẫn có chỗ tốt, ít nhất thể lực của hắn đã hoàn toàn hồi phục. Duỗi lưng một cái xuống giường, rồi ngay sau đó khẽ nhúc nhích thân thể, Vương Tông Cảnh cảm thấy vết thương đã khôi phục quá nửa, trong nội tâm đối với linh dược mà Tiêu Dật Tài đưa cho lại thêm vài phần ngạc nhiên. Chỉ là hắn tự nhiên lại nghĩ tới những tao ngộ trong ba ngày vừa qua, mặc dù ngoài miệng nói rằng ngoại trừ việc cùng yêu thú đánh một trận ra thì cũng không có quá nhiều khó khăn trắc trở gì, nhưng không biết tại sao, hắn đối với khung cảnh hoang tàn của Tôn gia trang kia, trong tiềm thức luôn có một sự mâu thuẫn hiển hiện, không muốn suy nghĩ nữa.

Vương Tông Cảnh chậm rãi lắc đầu, đem hết thảy những phiền muộn này ném lại phía sau, hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, những tia ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu rọi toàn thân, trong một khắc này, một cỗ ý niệm kì dị lập tức lại dấy lên trong lòng hắn lần nữa, tâm tình cũng lập tức tốt hơn nhiều.

“Ồ, muội đã trở về?” Vương Tông Cảnh hơi kinh ngạc, đi đến hỏi.

Cũng một thời gian không gặp thiếu nữ này rồi, hôm nay gặp lại, Tô Tiểu Liên sắc mặt ửng hồng rạng rỡ, rõ ràng xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Trên người thiếu nữ tựa hồ phảng phất một loại khí chất không giống với trước kia đang dần dần xuất hiện, nhưng khi đối diện với Vương Tông Cảnh, nàng hiển nhiên vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp ôn hòa như xưa, hơn nữa trên mặt mang theo vài phần quan tâm, bước đến bên người Vương Tông Cảnh, nói:

“Tông Cảnh ca ca, mấy ngày nay muội tới tìm huynh nhiều lần, đều không thấy huynh ở trong phòng, đến hỏi những đệ tử Thanh Vân môn kia, kết quả bọn họ cũng không biết huynh đi đâu. Về sau thậm chí có người nói với muội, huynh phạm phải sai lầm gì đó, bị sư trưởng trong môn phái hạ lệnh giam lại rồi. Bây giờ gặp lại được huynh thì tốt rồi. Huynh không có việc gì chứ?”

Vương Tông Cảnh nhìn Tô Tiểu Liên, nhận ra trên mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng, hiển nhiên là rất quan tâm đến mình, nhất thời cũng có vài phần cảm động. Nhưng tình hình cụ thể trong ba ngày này hắn sớm đã quyết tâm không hé lộ điều gì với người khác, nên ngay sau đó chỉ cười gượng gạo, lắc đầu nói:

“Không có việc gì không có việc gì, muội chớ lo lắng nhiều, mọi chuyện đều tốt cả mà! Muội xem, ta bây giờ chẳng phải đang đứng lù lù ở đây, một chút cũng không xảy ra việc gì sao?”

Tô Tiểu Liên cẩn thận đánh giá hắn một phen. Vương Tông Cảnh mỉm cười đứng đấy, sáng hôm nay đương nhiên đã thay y phục, hơn nữa thương tích cũng đã hồi phục quá nửa, Tô Tiểu Liên ngắm nghía mãi cũng không nhìn ra điều gì bất thường, trên mặt mới bớt đi vẻ lo lắng, hé miệng cười nói: “Huynh không có việc gì thì tốt rồi.”

Xa xa, Ba Hùng cùng Tô Văn Thanh đang đứng ở hành lang gấp khúc, hơi nghiêng mình nhìn về phía này. Vốn hai người bọn họ cũng có chút bận tâm về chuyện của Vương Tông Cảnh, nhưng Tông Cảnh sau khi đi đến, vừa đúng lúc gặp Tô Tiểu Liên nên liền bước đến chào hỏi, hai người đành đứng đấy quan sát. Ba Hùng vẫn một bộ dáng khoái chí cười ha hả, Tô Văn Thanh đứng bên cạnh khuôn mặt mang theo vài nét tiếu ý, khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt mấy lần quyến luyến đặt trên người Tô Tiểu Liên, nhãn tình lại tăng thêm vài phần hàm ý sâu xa.

Bên kia Vương Tông Cảnh vẫn đang cùng Tô Tiểu Liên nói chuyện, Tiểu Liên vốn lo lắng cho hắn nên mới vội vã chạy sang đây xem thế nào, bây giờ thấy hắn không có chuyện gì, chỉ dặn dò hắn vài câu, sau đó liền chuẩn bị trở về, đồng thời ngoái đầu lại, hướng Vương Tông Cảnh nói: “Tông Cảnh ca ca, nếu rảnh rỗi thì huynh đến đó chơi với muội một chút nhé!”

Vương Tông Cảnh cười nói: “Được!”, nói xong tiễn Tô Tiểu Liên ra đến cửa viện. Nhìn Tô Tiểu Liên đang bước từng bước xuống bậc thềm, Vương Tông Cảnh chuẩn bị quay người lại, liền nghe thấy phía sau lưng Tô Văn Thanh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Tông Cảnh, tới đây, mấy ngày nay ngươi một tiếng cũng không nói mà biệt tăm biệt tích, đang trốn tránh ai vậy? Nhanh thành thật khai báo một chút đi!”

Vương Tông Cảnh xoay người lại, cười sang sảng, nghĩ thầm phải làm thế nào để che đậy sự tình mấy ngày qua, nhất thời không để ý thấy rằng khi Tô Văn Thanh gọi hắn, giọng điệu bỗng thân mật hơn chút ít, từ trước đó vài ngày vẫn “Vương công tử, Vương công tử…”, giờ đã âm thầm đổi thành “Tông Cảnh…” . Nhưng lúc ở trong cung điện dưới mặt đất ở thành Hà Dương, hai người đã đồng cam cộng khổ, kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau, tình cảm chiến hữu so với trước kia đã sâu sắc hơn nhiều, vì vậy, cách xưng hô này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Chỉ là lúc Vương Tông Cảnh quay người chuẩn bị rời đi, vốn là Tô Tiểu Liên vốn đã bước xuống một bậc thang liền dừng bước, xoay đầu lại, ánh mắt thoáng đặt trên người Tô Văn Thanh, nhưng chứng kiến nữ tử xinh đẹp đứng ở hành lang gấp khúc kia đang dịu dàng mỉm cười, chậm rãi đón Vương Tông Cảnh đi tới, ánh mắt phảng phất trong lúc lơ đãng hướng Tô Tiểu Liên nhìn thoáng qua, cái nhìn bao hàm ý tứ sâu xa, phức tạp một cách khó hiểu. Thế nhưng Tô Tiểu Liên sắc mặt trong nháy mắt lại trầm xuống, phảng phất như hiểu như không hàm ý trong cái nhìn đó.

Bất quá trừ lần đó ra, Tô Tiểu Liên cũng không có bất kỳ động tác gì, nàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tô Văn Thanh, sau đó hít sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh trở lại, sau đó bỗng nhiên quay người rời khỏi biệt viện.

Tô Văn Thanh nhãn tình trong veo, lấp lánh, nhìn theo bóng lưng Tô Tiểu Liên rời đi, ánh mắt chớp động trong chốc lát, lập tức quay lại, nhìn về phía Vương Tông Cảnh, mỉm cười ôn nhu.

Trên lối vào Thanh Vân biệt viện, dưới ánh mặt trời rực rỡ, Mục Hoài Chính dẫn hai người Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu cùng một nhóm sáu bảy người chậm rãi tiến vào biệt viện. Nếu như đám người Vương Tông Cảnh, Tô Văn Thanh nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ nhận ra những khách nhân này chính là người của Hạo Thiên kiếm phái, cầm đầu là Tống Dục cùng La Uy.

Trên đường đi, Mục Hoài Chính luôn cố gắng thực hiện chức trách của mình, nhiệt tình hướng về phía đoàn khách nhân Hạo Thiên kiếm phái giới thiệu sơ qua một chút về cảnh quan ở Thanh Vân biệt viện. Trong đám người, Tống Dục cùng La Uy bước đi chậm rãi, rớt lại phía sau mấy người, đi cuối cùng, một mặt thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, một khác trò chuyện to nhỏ với nhau.

La Uy nói: “Sư huynh, Phó sư bá cùng Cơ sư thúc vì sao lại để cho chúng ta đến Thanh Vân biệt viện này?”

Tống Dục đưa mắt nhìn lướt qua khoảng sân chung quanh, thấy phía trước Mục Hoài Chính đã dẫn mọi người đi đến một đại đạo, đang ở phía trước nói về sự tình Thanh Vân môn, liền nói khẽ với La Uy:

“Thanh Vân môn này ngày nay ở trong giới Tu Chân khắp thiên hạ danh khí càng lúc càng thịnh, trong môn phái chúng ta có mấy vị sư trưởng đối với chính đạo phái này trong tâm ngưỡng mộ, sai chúng ta sang đây diện kiến, coi như là mở mang tầm mắt.”

La Uy khẽ gật đầu, ánh mắt hướng bên cạnh nhìn một chút, nói: “Sư huynh, vốn chẳng phải đã nói là chỉ có Cơ sư thúc đến thôi sao? Như thế nào lần này lại để cho chúng ta đợi hai ngày trời, kết quả Danh Liệt Phó Môn Chủ Phó sư bá cũng đã dẫn người tới vậy?!”

Tống Dục nhíu mày, xem ra trên mặt cũng có vài phần nghi hoặc, nói: “Việc này thật có chút cổ quái, không hiểu sao mấy vị sư trưởng lại an bài khác hẳn với kế hoạch lúc đầu a…! Hơn nữa …”, hắn bỗng nhiên dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua bốn phía, sau đó giảm thấp giọng, nói: “Sư đệ, ngươi có phát hiện ra không, Phó sư bá lần này mang theo nữ tử kia bên người, nhưng chúng ta cho tới bây giờ cũng chưa được diện kiến qua một lần…”

La Uy thần sắc cũng thoáng trở nên quái dị, nói: “Đúng vậy, ta cũng đang thấy kỳ quái đây, phó sư bá chỉ nói là người hôm nay vừa mới thu nhận vào phái một nữ đệ tử, những việc khác cũng không nhắc đến nhiều. Nhưng nữ tử kia thật quá đỗi xinh đẹp, ngươi xem, mới có một hai ngày, đã có bao nhiêu người đi đến lôi kéo làm quen rồi.”

Tống Dục quay đầu liếc nhìn La Uy, La Uy lập tức cười khan nói: “Sư huynh, ngươi còn không biết ta sao? Ta mặc dù đúng là đi theo để tham gia cho thêm phần náo nhiệt, nhưng dứt khoát sẽ không dám trễ nải việc tu hành đâu.”

Tống Dục “Hừ” một tiếng, tức giận nói: “Ngươi biết vậy là tốt rồi. Hôm nay hai vị trưởng bối đang ở trên Thông Thiên Phong cùng Thanh Vân Môn Tiêu Chân Nhân hội đàm, nhưng từ việc Tiêu Chân Nhân cho người dẫn chúng ta đến Thanh Vân biệt viện này tham quan du lãm, có thể nhận thấy Thanh Vân Môn đối với chúng ta vẫn có chút coi trọng, chỉ cần công việc lần này hoàn thành thuận lợi, như vậy chúng ta có thể sớm ngày trở về Vân Châu rồi.”

Đang nói, chỉ nghe thấy La Uy “Ồ” một tiếng, cười cười chỉ phía trước, nói: “Sư huynh, ngươi xem cái khoảng sân nhỏ đằng trước kìa, một con chó vàng thật lớn.”

Tống Dục quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy phía trước cách đó không xa , bên ngoài đại môn của một đình viện, trên thềm đá, một thân hình vô cùng to lớn đang ủ rũ nằm sấp ở đó, chính là Đại Hoàng, bên cạnh còn có một tiểu nam hài mập mạp, khoảng bốn tuổi, đang ngồi ôm đầu Đại Hoàng vui đùa, thích thú cười khanh khách. Ngoài ra, bên cạnh một người một cẩu còn có một con khỉ lông xám, thoạt nhìn cũng hoạt bát hiếu động không kém, tại ven bãi cỏ vườn hoa đang đuổi bắt bướm, giẫm lên vài khối đá lớn.

Tiểu nam hài này đương nhiên chính là Tiểu Đỉnh, không bao lâu sau nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy phía trước có không ít người đang tiến lại gần, nhưng đều là những đệ tử Thanh Vân môn quen thuộc. Đám người Mục Hoài Chính, Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu, cũng bước tới mỉm cười, trò chuyện hỏi han nó. Tiểu Đỉnh cũng cười ha ha vui sướng, đắc ý rung đùi, hai tiếng “Ca Ca”, “Tỷ Tỷ” cứ kêu loạn cả lên, sau đó lại ôm đầu Đại Hoàng lắc qua lắc lại chơi đùa.

Trong đình viện, có mấy người đồng thời đi ra, Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh cũng ở trong số đó, đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ.

“Nghe ta là rất đúng…” Ba Hùng béo mập ở một bên cười nói: “Ngươi bị thương nặng vừa mới khỏi, cả ngày trốn trong phòng không ra ngoài là không tốt cho thân thể chút nào. Nên ra ngoài phơi nắng, đi dạo một chút trong hậu hoa viên, đảm bảo tâm tình sẽ sáng sủa lên, tinh thần cũng vô cùng sảng khoái.”

Tiếp đó hắn lại quay đầu lại nói: “Tông Cảnh, nghe nói ngươi cũng bị thương, cũng nên đi một chút chứ?”

Vương Tông Cảnh tâm tình lúc này đang rất tốt, lập tức cười nói: “Được”. Rồi hắn không quên khích lệ Cửu Điêu Tứ: “Điêu Tứ, cùng đi một chút đi. Tu luyện cả ngày trong phòng không tốt chút nào đâu.”

Thấy mọi người đều nói vậy, Cửu Điêu Tứ cũng miễn cưỡng gật nhẹ đầu. Tô Văn Thanh đi bên cạnh cũng nói: “Tốt rồi, đi thôi. Hôm nay ta cũng có chút buồn bực, đi ra hậu hoa viên dạo chơi một chút.”

Ba Hùng cao hứng kéo Cửu Điêu Tứ đi xuống mấy bậc thang, không ngờ lúc này lại gặp nhóm người Mục Hoài Chính. Trong Thanh Vân biệt viện, hầu như ai cũng vô cùng kính sợ Mục Hoài Chính nên lập tức mọi người nhao nhao chào. Mục Hoài Chính nhẹ gật đầu, cũng không nói nhiều, vẫn như cũ đưa đoàn người của Hạo Thiên kiếm phái đi thẳng về phía trước. Trong đám người đó đương nhiên có Tống Dục, La Uy, hai người vừa đi qua, nhìn thấy đám người Vương Tông Cảnh thì hai bên nhất thời đều thay đổi nét mặt.

La Uy hừ lạnh một tiếng định nói gì đó, nhưng Tống Dục ở bên cạnh hắn ho khan một tiếng, liếc nhìn hắn một cái. La Uy bĩu môi, hậm hực quay đầu đi. Bọn người Vương Tông Cảnh đứng tại lối vào sân nhỏ thì cứ đứng đực ra, nhưng rõ ràng đều thấy sự khinh miệt trên mặt La Uy, nhất thời sắc mặt tất cả đều có chút lúng túng. Cửu Điêu Tứ thần sắc khó coi nhất, hình như nhớ tới chuyện hôm qua phải chịu nhục, hai mắt hắn chằm chằm nhìn vào La Uy rồi thấp giọng mắng:

“Khốn kiếp. Đồ vô giáo dục.”

Thanh âm này tuy nhỏ nhưng đám người Vương Tông Cảnh đứng ở bên hoàn toàn nghe rõ. Chuyện vốn cũng không có gì, nhưng Tống Dục, La Uy là người tu đạo đã có chút đạo hạnh, tất nhiên nghe được câu mắng này. Tống Dục lờ đi, không có phản ứng gì, nhưng La Uy tính tình nóng nảy, lập túc xoay người, giận dữ chỉ vào Cửu Điêu Tứ:

“Ngươi mắng ai?”

Cửu Điêu Tứ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào La Uy, ý tứ rất rõ ràng: “Ta mắng ai còn phải nói ra sao?”

Bị ánh mắt tràn đầy khiêu khích của đối phương trêu ngươi, La Uy lửa nóng dâng trào, cũng không biết tại sao chỉ cảm thấy ánh mắt của Cửu Điêu Tứ nhìn mình giống như hai luồng âm hỏa khiến cho nội tâm hắn thập phần khó chịu, nhất thời quên đi sư huynh bên cạnh, nhiệt huyết xông lên, tức thì vung một cái tát vung tới Cửu Điêu Tứ, trong miệng gầm lên: “Câm miệng cho lão tử.”

Tống Dục đứng bên cạnh lắp bắp kinh hãi, hoàn toàn không dám nghĩ La Uy lại thất thố như thế, thất thanh kêu lên: “La Uy, dừng tay!” Cùng lúc ấy, đám người Mục Hoài Chính, Liễu Vân, kể cả những người khác của Hạo Thiên kiếm phái nghe được âm thanh lạ đều quay đầu nhìn lại.

Mà Vương Tông Cảnh đứng ở bên này cũng không ngờ rằng La Uy lại đột nhiên ra tay dù biết đây là bên trong Thanh Vân biệt viện nên nhất thời cũng chỉ ngây ra mà nhìn, không ai kịp phản ứng gì. Cửu Điêu Tứ thấy vậy thì nhanh chóng nhảy về phía sau một bước. Nhưng đạo hạnh của hắn làm sao có thể so được với La Uy, bàn tay của La Uy đang giơ lên cao trong nháy mắt lại đuổi tới, xem ra còn nhanh hơn vài phần, mang theo ý phẫn nộ, xem ra nhất định không đánh Cửu Điêu Tứ một bạt tai thì sẽ không ngừng lại.

Cửu Điêu Tứ biến sắc, vội vàng cúi xuống, động tác so với ngày đó ở trong Hà Dương thành có vẻ nhanh hơn chút ít, nhưng cũng khó khăn lắm mới tránh được một chưởng này. Gặp tên bại tướng mà khi trước trong Hà Dương thành mình chỉ cần nhấc tay đã đánh bại hết lần này tới lần khác tránh được đòn, La Uy càng sôi máu, tâm hỏa bùng nổ, lý trí hoàn toàn bị lửa giận thiêu ra tro, hắn phẫn nộ quát một tiếng, trở mình đánh ra thêm một chưởng nữa. Tiếng xé gió vang lên, cái tát như gió bay điện chớp hướng xuống Cửu Điêu Tứ.

Cửu Điêu Tứ đang nằm phục phía dưới, đôi mắt lúc này đột nhiên xẹt qua một tia lục quang khó phát giác, sau đó cả thân thể cuộn lại một cái rồi lộn ra ngoài, một lần nữa tránh được chưởng đánh kinh người kia.

Ban đầu, vốn Cửu Điêu Tứ đứng trên thềm đá, nhưng sau khi hắn nhảy tránh một hồi làm cho La Uy cảm thấy hoa mắt, dưới lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một bóng người nho nhỏ đang kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng là Tiểu Đỉnh vốn đang ngồi đó chơi đùa.

“Bốp.”

Một âm thanh thanh thúy vang lên trước mảnh đình viện đông người. Một chưởng này của La Uy đánh lên Tiểu Đỉnh khiến mọi người đều kinh ngạc, ngẩn ra mà nhìn.

Một dòng máu đỏ tươi từ khóe miệng Tiểu Đỉnh chảy xuống, chảy trên da thịt trắng nõn của nó, từng giọt từng giọt nhỏ xuống cằm. Gương mặt béo ụ đáng yêu hiện rõ một cái chưởng ấn, năm dấu ngón tay hằn lên nguyên vẹn khiến người khác nhìn cũng phải giật mình. Cả bàn tay in trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn vô cùng chướng mắt và có vài phần khó tin.

Vương Tông Cảnh ngây dại. Tô Văn Thanh ngây dại. Mục Hoài Chính ở đằng xa ngây dại. Liễu Vân, Âu Dương Kiếm Thu cũng ngây dại. Tất cả đám môn hạ Thanh Vân môn ở xung quanh nhìn thấy một màn này cũng hóa đá, sau nửa ngày không thốt ra được một lời nào.

Trong đám người, chỉ có Tống Dục tâm tư nhạy bén là có phản ứng đầu tiên. Mặc dù hắn không hiểu tại sao La Uy lại đột nhiên táo tợn như thế, nhưng hắn cũng lập tức phát hiện ra đám đệ tử Thanh Vân môn xung quanh đang phản ứng vô cùng cổ quái, mang ánh mắt giống như là không thể tin được thì trong nội tâm trầm xuống. Đang định gào thét mắng La Uy và hướng về phía chú bé kia xin lỗi để vãn hồi vài phần thì nghe được một âm thanh giận dữ gầm lên. Một hoàng ảnh như chớp xẹt qua trước mắt, một thân ảnh khổng lồ lao lên trời.

Đại Hoàng vốn dịu dàng ngoan ngoãn và lười biếng nằm trên thềm đá lập tức toàn thân lông dựng đứng, răng nanh sắc nhọn nhe ra, nó rống giận chồm tới. Mặc dù La Uy cũng có chút đạo hạnh trong người nhưng giờ phút này bị con chó chồm tới đẩy cho ngã nhào. Đám người Vương Tông Cảnh cả kinh, muốn làm gì đó thì lại nghe thấy bên cạnh có âm thanh kì quái truyền tới. Quay đầu nhìn lại, hầu tử Tiểu Hôi cũng đang mắt trợn trừng trừng, trong tay nhấc một khối đá lớn đang hướng La Uy vọt tới.

Một màn này người khác nhìn tới thì chẳng để vào mắt, nhưng Vương Tông Cảnh và Tô Văn Thanh thiếu chút nữa hồn phách lên mây, cả hai cùng xông tới phía trước, liều chết liều sống ngăn Tiểu Hôi lại, không dám để con khỉ lại gần La Uy nửa bước, nếu không e rằng cái tên gia hỏa ngu ngốc kia sẽ bị nện vỡ toác đầu.

Trong cảnh hỗn loạn đó, đám người của Hạo Thiên kiếm phái nhìn La Uy bị Đại Hoàng hung hăng bổ nhào vào thì lập tức nhao nhao xông tới, mà đám đệ tử Thanh Vân mặt cũng không khỏi biến sắc lao tới. Bên kia, Vương Tông Cảnh cùng Tô Văn Thanh toàn lực giữ lấy Tiểu Hôi, kết quả không ngờ vẫn bị hầu tử này từng bước từng bước kéo dịch về phía La Uy.

Thế cục ngày càng đại loạn, dường như khó có thể cứu vãn được, đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn phía sau:

“Dừng tay!”

Tiếng quát âm trầm vang lên, nhất thời mọi người chỉ cảm thấy trong đầu một trận ông ông, không tự chủ được phải lùi về sau hai bước. Sau đó hai thân ảnh nhanh chóng bước tới, đi đầu là một nam tử mặt đẹp như ngọc, phong tuấn tiêu sái, chính là Tăng Thư Thư, mà theo sau hắn chính là Vương Tế Vũ. Thấy một màn như vậy hai người khẽ giật mình, sau đó ánh mắt vẫn có chút kinh ngạc liếc tới trên người Tiểu Đỉnh đang bị thương, sắc mặt trở nên đại biến.

Tăng Thư Thư gương mặt vốn điềm tĩnh, lúc này cũng hiện lên một tia tức giận, trên mặt như được bao phủ thêm một tầng sương lạnh. Nhưng dù sao thân phận của hắn cũng có chút bất đồng nên đành phải nén lại lửa giận, đang muốn tìm người hỏi thăm nguyên nhân thì bỗng nghe ở bên kia bậc thang truyền tới một tiếng kêu hô. Hóa ra là Tiểu Đỉnh vốn vô duyên vô cớ bị ăn một cái tát, lúc này đã có phản ứng.

“Oa nha nha nha…”

Tiểu tử này lập tức cả khuôn mặt giận tới đỏ bừng, đồng thời cũng không biết có phải do đôi má đau đớn quá hay do khóe miệng đổ máu làm nó đau mà đôi mắt lúc này có thêm một tầng nước, nhìn qua vô cùng đáng thương. Nhưng mà nó cũng không có khóc ra thành tiếng, đồng thời vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, đẩy Ba Hùng đang chắn trước người ra, phóng về phía La Uy không ngừng la hét, giống như muốn liều mạng cùng hắn vậy.

Trong đình viện lại được một phen gà bay chó chạy, kẻ kéo người ôm, chật vật ngăn đón, khuyên nhủ nó, cuối cùng Tăng Thư Thư nhảy tới, một tay ôm lấy Tiểu Đỉnh vào trong lồng ngực, cười khổ nói:

“Tiểu Tổ Tông, được rồi, được rồi, đừng làm ồn…”

“Oa nha nha…”

“Ai nha, đừng có đánh. Đừng có kéo đầu ta…”

“Oa nha nha…”

“A… đau, đừng làm rối tóc thúc thúc…”

“Oa nha nha nha…”

“Híz-khà-zz… Tốt rồi, tốt rồi! Chúng ta lên núi, mọi chuyện lên núi rồi nói. Ai nha, đau…!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.