Tru Tiên 2

Chương 46: Chương 46: Cổ Văn (thượng)






Thanh Vân sơn, Đại Trúc phong.

Từ xưa tới nay, ngọn núi này được xem là một trong bảy ngọn cao nhất trên dãy Thanh Vân, vẫn một vẻ êm ả thanh tịnh, bên trên chẳng có bao nhiêu bóng dáng lầu đài, cứ vậy mà nó đã cùng bảy ngọn núi khác trên dãy Thanh Vân này trải qua vô số năm tháng hưng suy. Số lượng đệ tử truyền nhân trên Đại Trúc phong cũng rất thưa thớt, tính từ đời Điền Bất Dịch làm chủ tọa, ngay khi sinh thời, ngoại trừ gia đình, hắn chỉ thu nhận vẻn vẹn có bảy người làm đồ đệ. Cho đến mãi tận hôm nay sau khi Thanh Vân Môn đã trải qua cơn kinh biến, ngọn Đại Trúc phong tuy không có ai làm chủ tọa nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh tịnh trước kia. Trong những người đệ tử ở đây năm đó, ngoại trừ vị Tống đại sư huynh thu thêm một đệ tử tên là Mục Hoài Chính ra, còn những người sư đệ khác chỉ thường xuyên đóng cửa tu luyện, cuộc sống cứ thế ngày ngày trôi qua an nhàn.

Khắp nơi trên đỉnh núi này khác rất nhiều so với những đỉnh còn lại, chắc bởi vì trên núi có trúc xanh mọc bạt ngàn vô tận! Nhưng ngoài ra, mọi người đều biết Đại Trúc Phong là nơi nhiều sóng gió nhất trong sáu ngọn tiểu phong trên dãy Thanh Vân.

Bên ngoài Thủ Tĩnh Đường, mặt trời vẫn rải ánh nắng nhu hòa lên khu đất đã trải qua vô số sương gió của thời gian. Cho dù là các hành lang gấp khúc xa xa trước khu nhà của các đệ tử, hay như gian bếp phía trước kia, thì tất cả vẫn giữ nguyên vẹn vẻ im ắng vốn có của nó. Cho dù bao nhiêu năm qua đi, nhưng vẫn có một điều khiến người ta chú ý ở nơi này là Đại Hoàng, mấy hôm nay cứ theo Tiểu Đỉnh chạy rong chơi trên đỉnh núi, tiếng chó sủa vang trên Đại Trúc Phong mang lại chút ồn ào bấy lâu hiếm thấy ở đây. Làn khói bay lượn lờ chậm rãi thổi ra từ ống trên nóc gian bếp, từng mùi hương thêm mê hoặc lòng người đang nhẹ nhàng tỏa ra theo cánh cửa đang hé mở, đồng thời từng âm thanh chẻ củi cũng từ trong bếp truyền ra.

Một đạo kiếm quang màu xanh bỗng hiện ra trên nền trời Đại Trúc Phong, sau khi xoay trong một vòng, nó mới chậm rãi hạ xuống. Trước cửa Thủ Tĩnh Đường, hào quang tán đi để lộ ra thân hình của Lâm Kinh Vũ đang mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt. Hắn xoay người, sắc mặt lạnh nhạt đánh giá khung cảnh nơi này. Nhiều năm về trước, khi còn là thiếu niên, hắn có tới Đại Trúc Phong một lần, nhưng từ sau đó hắn chưa hề quay lại đây nào. Tưởng rằng những kí ức đó đã vô cùng mờ nhạt theo thời gian, nhưng mãi hôm nay khi hắn một lần nữa đặt chân đến nơi này, chúng lại ở nơi tận sâu trong đáy nào ào ạt ập về, gợi lại trong tâm trí hắn những cảnh năm xưa.

Dường như không có ai biết hắn đến, tất cả cửa giả phòng ốc đều đóng kín, một bóng người cũng không có, nơi này vẫn một mực duy trì nét thanh tịnh không khác đi một chút nào. Nhưng đối với tất cả những điều này Lâm Kinh Vũ đều không để ý đến, ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn tới gian nhà bến bằng gỗ dản dị phía trước, nơi đó còn nghe được từng tiếng dao chẻ củi phành phạch.

Hắn trầm lặng nghe âm thanh này một lúc rồi sải bước đi đến đó, tuy nhịp chân không mấy nhanh nhưng khoảng cách từ chỗ của hắn tới nơi cũng không xa là mấy.

Không lâu sau hắn đã đến bên ngoài cánh cửa, nhìn xuyên qua khe cửa hắn thấy được hết thảy cảnh tượng bên trong.

Bên cạnh bếp lò là một cái kệ để chén bát, phía bên kia là một đống trúc cao đã được chẻ vụn, xa xa hơn một chút có chiếc bàn ăn thật dài, xung quanh còn kê thêm vài cái ghế dựa. Nhìn qua thì mọi thứ trong gian bếp đều rất cũ kỹ, cũng chẳng thể đếm được chúng đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng nữa, nhưng cho dù có như vậy thì gian bếp này vẫn vững chãi an nhiên ở đây.

Cửa sổ hé mở, chiếc bàn sạch bóng, cho dù cái bếp lò đang cháy nhưng nó không hề vương lấy dù chỉ chút tro bụi, không hề giống như những gian bếp thế tục mà người ta vẫn thường thấy cảm giác khói lửa bám đen, bụi bẩn khắp nơi. Cùng lúc đó, qua khe cửa có thể thấy được một thanh niên đang ngồi trên ghế trúc cạnh bếp, bên cạnh hắn là mấy cây Hắc Tiết Trúc chỉ có ở sau núi, trong tay hắn cầm một chiếc dao chẻ củi, hắn im lặng vung từng nhát, từng nhát vung dao chẻ xuống.

Lâm Kinh Vũ trầm mặc nhìn nam tử kia, nhìn từng nhát chẻ biến hóa của con dao. Những thanh Hắc Tiết Trúc lúc thường vốn rất cứng cỏi, nhưng bây giờ lại mềm như đậu hũ. Cứ mỗi dao chẻ xuống, cây trúc lại nhanh chóng bị tách ra, rồi biến thành những miếng củi nhỏ giống hệt nhau, sau đó bị hắn tùy tiện quăng đi, chất thành một đống thật cao.

Một lúc sau, nam nhân kia như cảm giác được điều gì bèn quay đầu nhìn lại. Khi thấy Lâm Kinh Vũ đứng ngoài cửa hắn dường như hơi giật mình, rồi đứng lên.

Khóe mắt Lâm Kinh Vũ cũng run rẩy giật mình, khuôn mặt đang nhìn hắn từ bên trong thấy kia rất đỗi quen thuộc. Cho dù khuôn mặt đã nhiều nét tang thương, hai mai tóc ngả bạc, những chuyện cũ trước kia lại ào ạt tuôn về, hình ảnh những năm tháng tuổi thơ cũng chậm chậm hiện lên trong đầu hắn. Một người đứng trong phòng, một người đứng ngoài cửa số, chăm chú nhìn nhau.

Cả hai cứ thế nhìn không nói năng gì, sương gió biết bao nhiêu năm tháng đã qua, cứ thế hiện về trong ánh mắt rồi trôi đi.

Biết bao nhiêu năm rồi, dù kết quả có như thế nào, dù thù oán trong lòng đã xóa bỏ nhưng hắn vẫn một mực không hề đi đến nơi này. Mà sau khi mai danh ẩn tích, hình như ngay cả Trương Tiểu Phàm cũng chưa hề rời khỏi Đại Trúc Phong.

Đối với người tu đạo thì dù có xa ngàn dặm cũng chỉ như gần trong gang tấc, huống hồ chi chỉ cách nhau giữ hai ngọn núi.

Nhưng hôm nay, hắn lại đứng trầm lặng nơi này.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, bỗng nhiên Trương Tiểu Phàm đứng trong gian bếp nở một nụ cười ôn hòa kèm theo chút ấm áp nói: “Đi vào ngồi đi!”

Lâm Kinh Vũ dường như có chút ngẩn ra nhưng cũng chậm chậm gật đầu rồi bước vào. Trương Tiểu Phàm đi đến bên cạnh cái bàn tiện tay lấy một chiếc ghế đã cũ kỹ nhưng vẫn còn vững chắc đưa cho hắn nói: “Ngồi đi.”

Đúng lúc này, chiếc nồi sắt trên bếp trào ra từng tiếng nước sôi òng ọc. Trương Tiểu Phàm nhìn hắn cười rồi xoay người đi đến mở vung nồi lấy thìa quấy đều. Phía sau bỗng nhiên vang lên từng tiếng trúc vỡ thanh thoát. Trương Tiểu Phàm xoay người lại nhìn, chỉ thấy Lâm Kinh Vũ đã không biết tự bao giờ đang ngồi trên chiếc ghế trúc nhỏ, tay cầm dao, nhặt lên một cây trúc rồi cầm dao chẻ xuống.

Một dao, lại một dao...cứ thế căn bếp vang lên những âm thanh có tiết tấu kỳ lạ. Hắc Tiết Trúc dưới lưỡi dao vô cùng mềm yếu, cứ mỗi thanh nhỏ rơi xuống lại làm nhiều thêm những thanh củi kích cỡ y hệt nhau. Sau đó Lâm Kinh Vũ cầm chúng ném thẳng đến vách tường chất lên một đống ở đó. Trương Tiểu Phàm không nói gì, hắn chỉ lặng im nhìn người bạn cùng nhau lớn lên với mình, nhiều năm trôi qua, bỗng dưng trước mặt mình lại làm như vậy...

Hắn đi đến bên sườn bếp nhặt lấy một thanh trúc được chẻ sẵn nhét vào bếp lò, tiếp đó lấy cây khời lò màu đen khời hai cái rồi đứng lên.

Thanh Hắc Tiết Trúc cuối cùng được trẻ xuống đã được Lâm Kinh Vũ quăng vào vách tường. Hắn bỏ con dao xuống, nhìn qua phía vách tường rồi ánh mắt dừng lại trên Thiêu Hỏa Côn một lát, sau đó thản nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời ta biết chẻ củi.”

Trương Tiểu Phàm bật cười khanh khách, hắn kéo cái ghế dựa bênh cạnh ngồi xuống rồi tủm tỉm: “Trước đây gia cảnh nhà ngươi so với nhà ta tốt hơn rất nhiều, trong thôn cũng là thứ nhất thứ nhì nên cũng không cần phải đốn củi, còn ta thì năm đó đã phải phụ giúp cha mẹ không ít.”

Lâm Kinh Vũ khẽ gật đầu rồi bỗng nhiên hơi trầm mặc, dường như hắn nhớ lại một vài chuyễn cũ rồi trên mặt lộ ra một chút ôn hòa. Sau đó hai mắt hắn khẽ khép lại, chậm rãi thờ dài một hơi rồi quay qua Trương Tiểu Phảm hỏi: “Lúc hắn chết có đau khổ gì không?”

Vẻ tươi cười trên mặt Trương Tiểu Phàm biến mất, nét mặt cũng dần trở nên nghiêm nghị. Tuy Lâm Kinh Vũ hỏi không đầu không đuôi như vậy nhưng hắn hoàn toàn hiểu hết những ý tứ trong đó, rồi nghiêm trang trả lời: “Vạn sư bá ra đi rất thanh thản.”

Lâm Kinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch, lại giống như đang tự giễu cợt chính mình, hắn thản nhiên cười một chút.

Trương Tiểu Phàm không nói gì, hắn ngồi đối diện im lặng nhìn Lâm Kinh Vũ. Hơi trầm ngâm một lát, Lâm Kinh Vũ lấy từ trong áo ra một tấm ván gỗ bộ dáng cũ kỹ, bề ngoài đã bị mài mòn khá nhiều đưa cho Trương Tiểu Phàm.

Trương Tiểu Phàm đưa tay tiếp nhận lấy rồi nhìn Lâm Kinh Vũ có chút khó hiểu. Lâm Kinh Vũ im lặng một lát rồi nói: “Ta phát hiện ra nó tại một phế tích sâu trong Thập Đại Vạn Sơn ở Nam Cương, nơi đó chắc là phế tích một tế đàn của Vu Tộc, nhưng không hiểu tại sao tế đàn này lại thờ phụng rất nhiều pho tượng Tà Thần của Ma giáo nữa... mà ngoài ra Thương Tùng đã tới đó.”

Trương Tiểu Phàm hơi nhíu mày, Lâm Kinh Vũ dưng lại một chút rồi nói tiếp: “Trước đây chúng ta chưa bao giờ phát hiện manh mối nào cho thấy Ma giáo có quan hệ cùng Vu tộc đã bị tuyệt diệt tại Nam Cương. Khi ta đem vật này về trình lên chưởng môn sư huynh, nhưng hắn cũng không phát hiện ra được điều gì. Tuy nhiên Tiêu sư huynh có nói, những năm gần đây tuy chính đạo hưng thịnh nhưng cũng có dấu hiệu như những mạch nước ngầm đang dần rục rịch. Hắn cũng không dám khẳng định thêm, nhưng tấm gỗ này có liên quan đên những việc của Ma giáo, hắn muốn ta mang đến cho ngươi xem một chút.”

Trương Tiêu Phàm nhíu mày: “Sao hắn không đích thân tìm ta mà lại cho ngươi đến?”

Lâm Kinh Vũ thản nhiên trả lời: “Có người không muốn cho hắn tới gặp ngươi.”

Trương Tiểu Phàm gật đầu, vẻ mặt cũng hơi dịu lại nhẹ nhàng cười một chút rồi không nói gì nữa mà quay qua nhìn xuống tấm ván gỗ. Lâm Kinh Vũ ngồi phía đối diện cũng không nói thêm, chỉ im lăng chờ đợi.

Trên mặt tấm ván cũ hơi đỏ sậm, ngoại trừ các cạnh hơi mòn đi thì trung tâm nó còn khá nguyên vẹn, hơn nữa trên bề mặt có thể thấy rõ ràng một số đồ hình cùng những văn tự kỳ quái, méo mó. Ánh mắt Trương Tiểu Phàm dừng trên những văn tự, ngón tay chậm rãi sờ lên bề mặt văn tự, nét mắt cũng dần trở lên ngưng trọng.

Không biết trải qua bao lâu, đên khi ngón tay đã lướt qua chữ viết kỳ lạ cuối cùng trên tấm ván, lúc này Trương Tiểu Phàm nhắm hai mắt lại như đi vào trầm tư. Lâm Kinh Vũ vẫn một mực chờ đợi, một lúc sau Trương Tiểu Phàm mở mắt nói: “Cái này không phải là hình vẽ, mà là một cái cổ đồ đằng* của Vu Tộc.”

Nói xong hắn chỉ lên vài cái đồ án trên bề mặt tấm gỗ sau đó từ từ lướt xuống theo những nét ngoằn nghèo của những chữ cổ, bỗng nhiên âm thanh của hắn trở lên lạ lùng, vô cảm: “Còn những chữ này là loại chữ được dùng vào thời kỳ bắt đầu của Ma giáo được gọi là Cổ Thánh Văn.” Hắn thản nhiên cười rồi nói tiếp: “Cho đến ngày nay cho dù trong Ma giáo thì Cổ Thánh Văn cũng gần như bị thất truyền, rất ít người có thể nhận ra được nó chứ đừng nói đên việc tinh thông. Cũng chính vì vậy mà chỉ có một vài người đáng được xưng là thiên tư trí tuệ, tuyệt đại kỳ nhân mới có thể hiểu biết được một ít.”

Lâm Kinh Vũ nhướng mày đang muốn hỏi điều gì đó, nhung lại thấy Trương Tiểu Phàm cầm lấy khối gỗ ném ra giữa hai người sau đó nhìn chằm chằm thẳng vào những văn tự vặn vẹo kỳ dị trên đó rồi nói:

“Đoạn phía trước này hẳn là một phần bài tế văn, ghi là: Vì tôn thờ cổ thần mà hi sinh... sống tế, ăn no uống máu tươi phù hộ cho ngô tộc trưởng thịnh không suy.” Nói đên đây hắn trầm mặc một chút rồi nhìn Lâm Kinh Vũ. Lâm Kinh Vũ sắc mặt khẽ biến rồi cũng nhìn qua hắn, sau đó anh mắt hai người cùng lúc nhìn lên bề mặt tấm ván gỗ màu đỏ sẫm. Tại chỗ thật sâu sau nhưng chữ viết còn phảng phất như có như không tỏa ra mùi máu tươi.

“Ngoại trừ đoạn tế văn này, những chữ còn lại không khác nhau lắm, tuy nhiên có một đoạn viết.” Ngón tay chậm chậm lướt xuống dưới trượt qua đoạn tế văn kia rồi đi xuống hàng chữ cổ đại ghi bằng Cổ Thánh Văn. Trương Tiểu Phàm trầm mặc chăm chú nhìn, sau đó chậm chậm đọc ra từng chữ:

“Thiên, địa, bất, nhân, dĩ, vạn, vật, vi, sô, cẩu...”**

*Đồ đằng: Biểu tượng, vật tượng trưng.

**: Đã là fan của TT thì câu này có lẽ không cần giải thích thêm.

“Hô...” Theo tiếng xé gió bén nhọn rít lên, lưỡi dao mang theo một đạo lực mạnh mẽ bổ xuống tạo lên một vết chém to như miệng cái bát ăn cơm trên gốc cây sam, những mẩu gỗ vụn văng tung tóe khắp nơi, cả thân cây to lớn rung lên bần bật. Vương Tông Cảnh lau mồ hôi trên trán rồi cứ từng nhát từng nhát bổ xuống, nhanh chóng đem cây sam mọc ven rừng chặt ngả xuống.

Vương Tông Cảnh vươn thẳng người thở phào một cái, giờ phút này dáng vẻ của hắn so với lúc bị yêu thú vây công đã khác hoàn toàn, quần áo bị rách nát đã được thay mới bằng một bộ đồ bằng vải thô, trên lưng có vài miếng vá qua loa nhìn rất khó coi, nhưng Vương Tông Cảnh cũng không để ý lắm.

Ngoại trừ cái cây mới bị chặt xuống, trên mặt đất còn có thêm hai thân cây sam nằm dài, tất nhiên là đều do hắn đốn xuống. Hắn nhìn lại một chút, cảm thấy như vậy cũng khá đủ rồi nên không chặt thêm nữa mà cúi người như những tiều phu đem ba cây gỗ đốn ra thành từng khúc nhỏ. Những khúc gỗ được chặt đều như nhau rồi vứt thành một đống, sau đó hắn nhặt sợi dây thừng dài gần đó đem chúng bó lại thành hai bó củi lớn.

Làm xong hết thảy, hắn lui về phía sau vài bước rồi ngắm nhìn hai bó củi gỗ gật gật cái đầu tỏ vẻ vừa lòng. Khẽ vươn vai vặn lưng, nhưng đột nhiên cơ mặt méo xệch, tay hắn sờ lên ngực, khẽo nhíu mày rồi cúi xuống nhìn lên ngực mình. Chỉ thấy vết thương kinh khủng nơi ngực mình đã lành lại hơn nửa, cho dù một phần nhờ vào linh dược trị ngoại thương của Thanh Vân Môn mà Tiêu Dật Tài cho ngày trước, nhưng miệng vết thương liền lại nhanh như vậy thì thật khiến cho người khác không dám tưởng tượng.

Đúng lúc này đằng xa truyền lại vài tiếng bước chân khiến Vương Tông Cảnh ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn gầy gò nhưng khí chất rất khỏe mạnh, dáng đi nhanh thoăn thoắt một mạch đang bước lại. Khi tới gần lão nhìn đến chỗ của Vương Tông Cảnh rồi cười nói: “Vương huynh đệ, a...” Khi ánh mắt nhìn đến hai bó củi lớn bên cạnh Vương Tông Cảnh, lão già hơi giật mình: “Việc này...”

Vương Tông Cảnh cười nói: “Ông Tôn, đã nhiều ngày nay ông chiếu cố cho cháu, cho cháu thức ăn, lại thêm quần áo để mặc thì cháu làm việc này cũng là phải đạo thôi. Cháu không có gì để báo đáp ông nên đanh thay ông đi chặt ít củi, để cho ông có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.”

Ông lão dậm chân cười ha ha, trên mặt lộ ra vài phần đôn hậu kèm ngượng ngùng, lắc đầu cười nói: “Ấy cha, cậu nói, cậu... vết thương còn chưa lành hẳn, đi làm cái việc nặng nhọc này làm gì?”

Vương Tông Cảnh phẩy tay cười xuề xòa: “Cũng khá tốt hơn rồi, không còn đáng ngại nữa.” Lão Tôn đầy rộng lượng nhìn xuống đầu hắn rồi vội vàng cởi túi nước buộc sau lưng đưa cho hắn: “Nhìn mồ hôi của cậu này, lại đây uống chút nước đi, nếu biết cậu bảo ta để dao và dây thừng lại để ngươi đi đốn củi thì ta đã không cho rồi.”

Vương Tông Cảnh cười cười không nói rồi ngửa cổ ừng ực một hơi hết gần nửa túi nước, một cảm giác mát lạnh chạy dọc cơ thể hắn, quả là rất thoải mái. Ba ngày trước thực ngoài ý muốn, hắn bị Tiêu Dật Tài bỏ lại nơi này, không lâu sau đó lại được gặp gỡ một lão tiều phu tới đốn củi, chính là lão Tôn đang đứng trước mặt. Lão Tôn tính tình thiện lương, thấy thảm trạng của Vương Tông Cảnh liền động lòng ra tay cứu hắn, cấp cho hắn thức ăn, quần áo mặc, tất nhiên tất cả những thứ này đều rất bình đạm. Nhưng Vương Tông Cảnh năm đó từng vật lộn trong rừng già nguyên sinh, ngay cả máu thịt tanh tưởi của yêu thú cũng từng phải cắn răng mà ăn thì sao hắn để ý đến những điều này? Nhưng lòng chân thành của lão Tôn khiến hắn có chút càm động và nhớ nhung, nghĩ đến thời gian ba ngày sắp qua, hắn sắp phải quay lại núi Thanh Vân nên sinh ra một chút thành ý báo đáp.

Bây giờ một trẻ một già như bèo nước gặp nhau, tuổi tác chênh lệch cũng rất lớn, nhưng trải qua mấy ngày sống chung bên khu rùng ven núi này, tự nhiên hai người cũng có chút hợp ý. Thấy đống củi đã nhiều nên hai người tùy ý cùng nhau tán ngẫu, được biết Vương Tông Cảnh sau này sẽ trở thành đệ tử của Thanh Vân Môn, lão Tôn thực sự rấy ngạc nhiên khen ngợi hắn. Ở xung quanh núi Thanh Vân có rất nhiều thôn dân thuần phát hiền lương, có thể được lên núi trở thành đệ tử như hắn thì đề phải là những người tài giỏi như thần tiên.

Cũng nhờ lão Tôn kể nên Vương Tông Cảnh hiểu thêm một việc, dưới ngọn núi hẻo lánh này có một thôn nhỏ gọi là Tôn Gia Trang, tại thôn này có đên tám chín phần mọi người đều mang họ Tôn. Tôn Tích Thiện mà Tiêu Dật Tài nói đến đúng là có một người, ở trong thôn hắn chính là thôn trưởng, lại là người giàu có nhất. Ngoài chuyện này ra, lão Tôn cũng là người lớn lên ở cái thôn này, nhà lão đời đời cắm gốc rễ ở đây. Hơn nữa theo như lời lão kể, đừng tưởng lão tuổi già đơn độc một thân một mình, thật ra lão cũng còn một người con.

Đứa con lão gọi là Tiểu Tôn, vì tuổi trẻ mà lại không cam chịu cuộc sống nghèo khó nơi này nên hắn đã thoát ly đến một ngôi thành lớn nhất trong khuc vực vài trăm dặm xung quanh, đúng là tòa Hà Dương thành dới chân núi Thanh Vân. Nghe nói hắn ở Hà Dương thành rất chăm chỉ làm lụng, bây giờ đã cưới được một người vợ, cuộc sống rất tốt. Kể đên đây lão Tôn tỏ ra rất phấn khởi, mới cách đây mấy hôm hắn nhờ người mang tin về báo cho lão Tôn, đợi mấy ngày nữa hắn cũng trở về rồi đưa lão tới Hà Dương thành cùng ở với hắn, nghĩ đến ngày sau được sống ở đó thật là quá tốt đẹp.

Lúc kể, những nếp nhăn trên khuân mặt của lão Tôn cũng giãn ra cười, niềm vui sướng giấu trong cõi lòng cũng được mở rộ ra. Vương Tông Cảnh cũng bị nỗi mừng của lão làm mình vui lây, hắn liền liên tục chúc mừng. Nghĩ đến nều tương lai có cơ hội, nhất định phải đến nhà Tiểu Tôn ở Hà Dương thành thăm lão Tôn. Đến lúc đó, biết đâu tâm tình hứng khởi, không chừng lại có thể cùng nhau nếm vị rượu ngon lâu năm của thành Hà Dương.

Cười đùa một lúc, sắc trời cũng đang chuyển tối dần, hoàng hôn đang chầm chậm buông xuống, lão Tôn cũng trở mình đứng dậy chuẩn bị đi về nhà. Lão mờiVương Tông Cảnh về phòng nghỉ ngơi thêm một đêm nhưng Vương Tông Cảnh chỉ cười xin miễn, lão cũng không nài ép thêm nữa, cười cùng hắn một cái rồi xoay người nhấc bổng hai bó củi lớn nặng trĩu lên vai. “Hây, hây” lão quát nhẹ hai tiếng, tấm thân già đã nhỏ, nay bị củi nặng đè lên càng trong gầy gò nhiều hơn. Vương Tông Cảnh muốn bước lại đỡ nhưng bị lão ngăn lại: “Chỉ là hơi nặng một chút, chỉ như vậy mà không làm được sao?”

Nói xong lão vẫy tay từ biệt, rồi bước từng bước thong thả đi về cái thôn nhỏ hẻo lánh kia.

Vương Tông Cảnh nhìn theo cho đến khi cái dáng người gầy gò khuất hẳn trong thôn nhỏ kia mới quay lại, trong lòng hắn thầm nghĩ mình phải đợi ở đây ba ngày, cuối cùng cũng đã được trở về rồi. Nhưng khi hắn mới quay lại thì bỗng nhiên ngẩn ra, sau lưng hắn có một bóng người không biết đã xuất hiện ở đó từ bao giờ. Nam tử này người hơi cao, sắc mặt lạnh lùng, khuôn mặt không giận mà uy nhìn vô cùng phong độ xuất thần, người này đúng là Tiêu Dật Tài.

Vương Tông Cảnh bị giật mình, hắn nhất thời lúng túng, ngay đến cả lời chào cũng quên không nói ra được. Tiêu Dật Tài cũng không hề để ý đên nghi thức xã giao, hắn bước lại gần đánh giá trên người Vương Tông Cảnh một lúc, sau đó lại hướng xuống thôn nhỏ phía dưới nhìn thoáng qua, rồi nói: “Ngươi ở đây đã ba ngày, đã nhận thấy những điều gì, có muốn nói với ta cái gì không?”

Vương Tông Cảnh trâm ngâm một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Ngươi nói đúng, gã Tôn Tích Thiện này quả là đáng chết.”

Tiêu Dật Tài dường như có chút hứng thú, hắn nhíu mày “A?” một tiếng. Vương Tông Cảnh quay lại nhìn về thôn nhỏ nói: “Tôn Tích Thiện ở trong nhà là người con rất mực hiếu kính với cha mẹ, nhưng khi ra khỏi cửa, hắn liền trở thành ác bá của thôn này. Hắn thường khi nhục mọi người, thôn dân ai nấy đều ghét sợ. Ta âm thầm theo dõi hắn trong ba ngày vừa rồi, liền thấy hắn cướp của hai nhà, đánh đập ba người, lại chiếm đoạt của người ta một mảnh ruộng tốt nhất mà chỉ trả lại có hai phần bạc so với thị trường.”

Tiêu Dật Tài im lặng lắng nghe, dường như tất cả nhũng điều mà Vương Tông Cảnh kể ra không làm hắn rung động chút nào. Chỉ khác là, thứ duy nhất mà hắn cảm thấy chính là thiếu niên cường tráng đang đứng phía trước. Hắn gật đầu khẽ hỏi: “Nếu đúng là nghư vậy, ngươi đã giết tên ác bá này sao?”

Vương Tông Cảnh xoay người đối diện với Tiêu Dật Tài trầm mặc một hồi: “Không.”

Tiêu Dật Tài hơi nheo mắt lại, âm thanh cũng lạnh lẽo thêm vài phần: “Vì sao?”

Vương Tông Cảnh bỗng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Tiêu Dật Tài. Sau một lúc, trong sâu thẳm đôi mắt hắn sự điên cuồng bộc lộ ra, dường như hắn không thèm để ý đến người đứng trước mặt có đạo hạnh cao hơn hắn biết vô số lần. Người này ở Thanh Vân Môn là nhân vật tuyệt đỉnh, địa vị cao trên vạn người, ai ai trước mặt cũng phải tỏ ra cung kính. Vậy mà hắn lại tràn đầy vẻ lạnh lùng ngạo mạn hỏi: “Dựa vào cái gì? Ta thậm chí còn chưa biết ngươi có thực sự là chưởng môn Tiêu chân nhân không nữa, ta chưa hề gặp qua ngươi!”

Tiêu Dật Tài giật mình, dường như phản ứng của Vương Tông Cảnh thực sự ngoài dự đoán của hắn, hắn khẽ lắc đầu rồi bật cười giống như bình thường. Nhưng thật ra nét uy nghiêm trên khuôn mặt hắn đã hơi hòa hoãn lại, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Vương Tông Cảnh mà chỉ bảo thiếu niên này quay lại nhìn phía sau một chút. Vương Tông Cảnh chần chờ một chút rồi chậm rãi ngoảnh lại, tức thì trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, chỉ thấy xa xa phía sau gốc cây đại thụ bước ra một bóng người, dung mạo rất quen thuộc. Người này đúng là Minh Dương Đạo Nhân, người có ân huệ với hắn.

Vương Tông Cảnh chậm chậm xoay người lại nhìn Tiêu Dật Tài một lần nữa. Tiêu Dật Tài cười cười không nói gì, chỉ là hàm nghĩa cũng đủ để hiểu rồi.

Lúc này Vương Tông Cảnh trầm mặc một hồi rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói cũng trở nên trầm trọng hơn nhiều. Nhưng lạ lùng hơn là đôi mắt hắn lại phảng phất thêm vài phần quật cường cùng kiêu ngạo: “Ta… ta không giết.”

“Vì sao?”

“Ngày trước người đã nói với ta, nhân tính có tốt xấu, mọi chuyện có đúng sai. Nhân tính tốt xấu thế nào ta đã hiểu, nhưng đúng sai chắc gì đã như lời người nói, người dựa vào cái gì mà phán quyết việc sống chết của người khác? Người dựa vào quyền cao chức trọng? Người dựa vào đạo hạnh cao thâm? Chỉ vì người so với bọn hắn mạnh hơn nên coi họ như con kiến?”

Sắc mặt Vương Tông Cảnh ửng đỏ lên, hắn biết những lời vừa nói ra vừa rồi vô cùng bất kính với Tiêu Dật Tài. Nhưng không biết vì sao, trong người hắn như sôi trào lên một cỗ nhiệt huyết khiến hắn liều lĩnh sổ ra thất cả.

“Người muốn ta đi giết hắn, ta thực nghĩ không ra, ta cùng với hắn trước nay không thù không oán, thậm chí trước đây còn chưa hề gặp qua hắn, cuối cùng tai sao ta phải giết một người không có quan hệ gì với mình?”

Nét cười cợt trên khuôn mặt Tiêu Dật Tài biến mất, khí thế trên người hắn một lần nữa lại tở ra vô cùng uy nghiêm, như một bóng ma vô hình bao phủ lên gây cho Vương Tông Cảnh cảm giác vô cùng áp lực: “Như vậy ngươi muốn lý do gì để giết người này?”

Vương Tông Cảnh cảm thấy như sắp nghẹt thở, nhưng sâu trong đáy lòng hắn một cỗ nhiệt huyết đang sôi trào, hắn ngạnh cổ lớn tiếng:

“Ta không biết!”

Ánh mắt Tiêu Dật Tài dần trở lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Tông Cảnh, dường như hắn muốn nhìn xuyên qua cả da thịt để thấy rõ nội tâm bên trong của người này. Sau đó hắn chậm rãi nói: “Cũng được, vậy chờ khi ngươi hiểu rõ u mê trong lòng, khi nào thông suốt thì lại đến gặp ta!”

Dứt lời hắn đột nhiên xoay người bước tới, tiên khí dưới chân hắn hiện ra, hắn dẫm lên Thất Tinh Kiếm bay vút vào không trung, đồng thời âm thanh cũng từ từ truyền lại:

“Minh Dương, đưa hắn trở về! Đối với người ngoài thì cứ nói hắn vi phạm môn quy nên bị giam cấm ba ngay, đến hôm nay mới được thả ra.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.