Tru Tiên 2

Chương 70: Chương 70: Đèn giấy (1,2)






Một đạo hắc quang đang phóng nhanh tới như xé toang bầu trời, khiến không trung vọng lên những tiếng xé gió nghe như tiếng người đang khóc vậy. Cỏ cây trong khu rừng ở những nơi mà đạo hắc quang ấy đi qua, bị khuấy động lắc lư không ngừng, nhưng tất cả bọn chúng đều hướng về một phía mà thôi. Tuy đạo hắc quang này đang tung hoành trên sơn mạch của Thanh Vân môn, nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy bộ dáng của nó có chút chật vật, có lẽ người này không quen thuộc địa hình sơn mạch của Thanh Vân Sơn, lại phi hành ở tốc độ cao như vậy nên có mấy lần suýt chút nữa thì đâm vào ngọn núi.

May mà trình độ ngự kiếm phi hành của người điều khiển đạo hắc quang kia cực cao, vì thế mấy lần lâm vào nguy hiểm kia, hắn liền giở ra thần thông ra để thoát hiểm, sau đó lại tiếp tục lao về phía trước.

Đằng sau đạo hắc quang kia cỡ trăm dặm có một đạo kiếm quang lóe lên những tia tiên khí mầu trắng đang theo đuổi theo đạo hắc quang không dời. Uy thế mà đạo kiếm quang này tỏa không hề kém đạo hắc quang, thế tiến tới của nó khiến bầu trời như nổi giông, tên thân kiếm phát ra những tiếng rít thấu trời, nhưng ẩn chưa trong đó là sự căm hận đạo hắc mang kia đến cùng cực, đạo kiếm quang mầu trắng mang theo chấp niệm đuổi giết đên tận chân trời góc biển.

Khoảng cách từ nơi này đến đỉnh Thông Thiên Phong cao nhất Thanh Vân Sơn còn rất xa, xa tới mức nếu đứng ở nơi này mà nhìn về hướng chân trời thì chỉ thấy những đường viền mờ mờ ảo ảo mà vô cùng hùng vĩ, những ngọn núi cao vút xem kẽ với nhau tạo thành rặng núi chập chùng, quả nhiên đã vào tới phạm vi Thanh Vân Sơn mạch rồi. Bỗng dưng phía trước xuất hiện một ngọn núi hiểm trở hoang tàn đứng cô độc một mình, giống như một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, ngăn cản đường đi của đạo hắc quang. Có lẽ lúc này đạo hắc quang đã bị kiếm quang mầu trắng đằng sau kia đuổi đến mức chật vật nên tỏ ra tức giận, nhưng cũng cảm tháy lo lắng vô cùng, đột nhiên đạo hắc quang thay đổi ý con đường bỏ trốn, nó không vượt qua núi mà trầm mình xuống chui vào trong cái bóng của ngọn núi trước mặt.

Chỉ trong chốc lát, đạo kiếm quang mầu trắng đang bám sát sau lưng cũng đã tới nơi, bên trong hào quang tiên khí kia bỗng có tiếng người hừ lạnh, rồi sau đó không hề do dự hay sợ hãi, mà lập tức đổi phương hướng lao về phía chân núi.

Trong cái bóng của ngọn núi có chút âm u, có lẽ vì đây là ngọn núi ở nơi thâm sơn cùng cốc ít ai lui tới, từ trong tảng đá của ngọn núi phun ra thác nước rộng chừng vài thước, thác nước này rơi từ độ cao ước chùng hai mươi trượng, xuống cái đầm nhỏ bên dưới, làm đàm nước tóe lên vô số bọt nước trong suốt như thủy tinh. Hai bên thác nước có những gốc cây đan vào nhau, đó là những gốc tùng sinh già cỗi, những cành cây thô to của nó vươn lên không gian trống rải xung quanh, có lẽ vì ở đây nồng độ hơi nước rất cao cho nên xung quanh phủ đầy rêu xanh khiến khung cảnh càng trở lên âm u vô cùng.

Khi đạo hắc quang bay nhanh, lúc sắp đụng phải mặt đất liền nhẹ nhàng cua một vòng sau đó lướt sát mặt đất bay đi, không biết đạo hắc quang vô tình hay hữu ý mà thỉnh thoảng lại tiếp xúc hờ với mặt đất bên dưới. Khi thấy đạo kiếm quang mầu trắng kia sắp áp sát lại gần, lập tức đạo hắc mang lại đổi hướng bay lên trên trời. bên trong đạo kiếm quang mầu trắng lại phát ra tiếng hừ lạnh, khi đạo kiếm quang mầu trắng khẽ đổi phương hướng, chuẩn bị đuổi theo không rời thì bỗng nhiên dưới mặt đất phát ra một tiếng kêu to, lập tức từ trong lòng đất bỗng xuất hiện một bàn tay bằng xương không lồ phá đất chui lên rồi vồ lấy đạo kiếm quang mầu trắng kia.

Biến cố phát sinh này hẳn do đạo hắc mang đằng trước sắp đặt lúc trước, thủ đoạn ám toán bất ngờ này quá âm hiểm và xảo trá rồi. Hơn nữa những luồng khí đen thẫm trên bạch cốt trảo kia còn phảng phất tản ra mùi tanh hôi. chỉ sợ đó chính là một loại độc vô cùng lợi hại, nếu đạo kiếm quang mầu trắng mà bị nó tóm được thì e rằng người đang nấp bên trong kiếm quang đó không chết cũng trọng thương.

Nhưng thủ đoạn âm độc như vậy vẫn không những không làm người bên trong đạo kiếm quang mầu trắng kia cảm thấy kinh sợ, mà thậm chí còn bình tĩnh như việc này đã nằm trong dự kiến của hắn vậy. trước khi bạch cốt trảo phá đất chui lên một khắc thì đạo kiếm quang mầu trắng đã bay né sang một bên, rồi sau đó bên trong kiếm quang mầu trắng có tiếng quát khẽ, lập tức từ trong kiếm quang phóng ra một luồng khí thế hùng hậu, xung quanh đạo kiếm quang xuất hiện bẩy miếng tinh thể lớn đang động đậy, ngay cả bạch cốt trảo không lồ đáng sợ kia cũng không thể gây lên chút trở lại nào, mà lập tức bị thất tinh kiếm xé toang thành mảnh nhỏ.

Sau khi đạo kiếm quang mầu trắng kia đánh tan bạch cốt trảo, vẫn không hề dừng lại, mà tiếp tục đuổi theo hắc quang phía trước, đồng thời bên trong đạo kiếm quang mầu trắng truyền ra tiếng cười lạnh vang vọng cả không trung, tiếng cười ấy mang theo khí lạnh thấu xương, sau đó một thanh âm nghiêm nghị vang lên: 'Yêu ma tà đạo, mặc kệ ngươi giở ra thủ đoạn gì, Thanh Vân sẽ không để cho ngươi càn rỡ đâu, chuẩn bị chịu chết đi“.

Vừa dứt lời, đạo kiếm quang mầu trắng lại tăng tốc xé mây đuổi theo.

Hai người một trước một sau, một đen một trắng, một đuổi một chạy này chính là hai kẻ đã chiến đấu với nhau trong Huyễn Nguyệt động phủ đêm hôm qua, Bạch Cốt lão tổ và Tiêu Dật Tài.

Lúc này Bạch Cốt lão tổ cảm thấy vô cùng buồn bực, từ trước đến nay hắn chỉ một mực tu luyện ở nơi hoang dã mênh mông ngoài Trung Thổ. Bởi vì thánh điện Ma giáo ở nơi hoang dã này bị hạn chế bởi đủ loại quy củ, nên chưa từng xuất thế. Cứ như vậy cho tới một ngày có một nhân vật thần bí ở Trung Thổ không ngại trèo đèo lội suối xâm nhập vào nơi tuyệt địa hiểm yếu ở sâu trong vùng hoang dã, sau đó hắn đột nhiên xuất hiện ở trong Thánh điện, rồi tiện tay nhấc luôn “Thiên Ma Sách” tàn phiến, thánh vật mà bao đời Thánh điện gìn giữ, khiến các tế tự từ lớn đến nhỏ trong Thanh điện luôn một lòng phụng dưỡng Ma thần phải nhao nhao đi ra tìm lại.

Mà người này còn nói muốn mở cửa Minh Uyên, không chỉ vậy hắn còn không ngừng cổ động những thủ vệ Thanh điện và trưởng lão thánh giáo tiến vào Trung Nguyên, nói cái gì mà trùng hưng thánh giáo. Nhưng sau khi bảy vị Đại Tế Ti có đại vị cao nhất trong thánh điện tập trung thương nghị, thì ý kiến phản đối chiếm đại đa số. Chưa nói đến việc mở ra “Minh Uyên” có quan hệ quá lớn khiến chẳng ai dám đụng chạm tới vấn đề này, mà chỉ nói tới quy củ do các cố trưởng lão Thánh điện để lại, vì thế tất cả những tế tự trưởng lão có vị trí quan trọng đều muốn tuân thủ quy định của Thánh điện, không muốn phá bỏ. Loại suy nghĩ tương đối bảo thủ này chiếm đại đa số trong thánh điện nơi hoang dã, nhưng dù vậy vẫn có một số người có suy nghĩ cấp tiến lấy Bạch Cốt lão tổ làm đại biểu chẳng hạn.

Bạch Cốt lão tổ xuất thân từ Thánh giáo, từ nhỏ đã nổi tiếng thông minh, tu luyện ma công tiến bộ thần tốc, và hiện tại đã trở thành một vị trưởng lão có địa vị rất cao trong Thánh điện, mặc dù từ trong đáy lòng hắn không hợp ý với bẩy vị Đại Tế Ti cao cao tại thượng kia, bởi vì bẩy vị đó coi những bảo vật của Trung Thổ chỉ là xa hoa phù phiếm, còn hắn lại thèm muốn những thứ đó đã lâu. Huống chi hắn là con người cầu tiến, trong mấy năm gần đây hắn cũng hiểu ra một điều, đó là nếu chỉ ở nơi hoang dã như này thì cả đời hắn sẽ không thể tiến thêm được bước nào nữa'.

Tuy buổi tranh luận kia đã lắng xuống, nhưng hắn vẫn cảm thấy không cam lòng. Trong khi vị nam tử thần bị kia đã nhìn thấy hắn bất mãn nhiều lần, liền âm thâm gặp mặt, sau nhiều lần khua môi múa mép, cuối cùng Bạch Cốt lão tổ cũng xiêu lòng, lập tức cùng hắn âm thầm lẻn vào Trung Thổ. Đầu tiên hắn cũng muốn chứng kiên tận mắt nơi mà cả Tu Chân giới công nhận là phồn hoa, hơn nữa vị nam tử thần bị kia cũng nói với hắn, đúng là Trung thổ có vài nhân vật vô cùng lợi hại, nhưng trải qua trận hạo kiếp năm xưa tất cả đều đã chết cả rồi, hiện tại chỉ còn mấy kẻ có đạo hạnh thô thiển, sao có thể là đối thủ của Bạch Cốt lão tổ sư cơ chứ?

Cứ nghĩ đến điều này là gã Bạch Cốt lão tổ đang ẩn trong đạo hắc quang đang liều mạng bỏ chạy kia lại cảm thấy vô cùng tức giận, trong lòng thầm nhủ, quả nhiên đất Trung Thổ có nhiều bảo vật thật, mình mới chỉ đi có một lần mà đã cảm giác được ở Thanh Vân Môn có bảo vật Minh Hà Thúy Tinh và một số kì vật hiếm thấy như “Mãng cổ thận châu” nữa chứ, nhưng ngoài trừ những cái đó ra thì đạo hạnh của những tu sĩ Trung Thổ cao thâm hơn dự đoán của mọi người, Mặc dù đạo hạnh của Bạch Cốt lão tổ có thể nói là cực cao, nhưng tuổi cũng đã lớn rồi, trong khi kẻ địch đang đuổi sau lưng hắn có tuổi đời còn rất trẻ a, hơn nữa lúc ở trong Huyễn Nguyệt động phủ hắn cũng phải chịu một kiếm của kẻ kia rồi, lúc đó chỉ thấy thất tinh lóe lên, mang theo uy lực không thể đỡ nổi, trong khi Bạch Cốt lão tổ lại ở trong tình trạng bất ngờ nên không kịp đề phòng, kết quả khiến hắn không chỉ mất đi pháp bảo “Bách Quỷ Khốc” mà còn bị chặt đứt một cánh tay khiến nguyên khí bị tổn thương nặng.

Trên con đường chạy trốn về hướng Thông Thiên Phong, dường như việc Bạch Cốt lão tổ tự tiện xông vào cấm địa của Thanh Vân Môn khiến Tiêu Dật Tài cảm thấy vô cùng tức giận, vì thế hắn liền đuổi mãi không dừng, còn Bạch Cốt lão tổ cũng đã giở hết mọi thủ đoạn, bố trí rất nhiều cạm bẫy âm độc trên đường đi nhưng đều bị Tiêu Dật Tài phá vỡ, rồi sau đó điên cuồng đuổi theo như đang truy mệnh khiến Bạch Cốt lão tổ kinh hồn táng đảm.

Ngay cả khi lão dùng đến “Âm Quỷ Thủ” trên đường lúc vừa nãy cũng bị tên địch nhân ghê tởm đến cùng cực này phá vỡ. Lúc này Bạch Cốt lão tổ không còn cách nào khác để đối phó rồi, hắn khẽ cắn chặt răng, rồi thay đổi phương hướng, sau đó dùng hết khí lực toàn thân bay về hướng Thanh Vân Sơn Lộc bên dưới Thông Thiên Phong.

Người khác có lẽ không biết, nhưng hắn biết rõ cái tên nam tử thần bí đã dụ dỗ hắn tới Trung Thổ đang ở đó, hơn nữa mấy năm gần đây gã đó cũng âm thầm chiêu mộ một số binh mã, rồi xây dựng một chi nhánh của thánh giáo tên là Vạn Độc Môn. Tuy Bạch Cốt lão tổ xuất thân từ Thánh điện Ma giáo nên cũng không coi trọng chi nhánh này cho lắm, nhưng trải qua mấy ngày âm thầm quan sát, hắn cũng đã phát hiện ra không ít nhân vật có đạo hạnh không tầm thường chút nào, đặc biệt là nam tử thần bí được gọi là môn chủ và vị Phó môn chủ xinh đẹp thiên kiêu bách mị kia có đạo hạnh cao thâm khó dò khiến ngay cả Bạch Cốt lão tổ cũng không nhìn ra được.

Thực ra Bạch Cốt lão tổ không muốn dụ người này đuổi theo trở về đây, dù sao nếu chỉ mình lão trở về thì con che dấu được, nhưng có người đuổi theo lão khiến lão phải trở về thì làm gì còn chút mặt mũi nào nữa. Chẳng qua lão đang bị lâm vào tinh thế nguy cấp, nếu không trở về thì e rằng ngay cả cái mạng nhỏ cũng mất luôn chữ nói gì tới mặt mũi.

Trên không phát ra tiếng rít gấp gáp của đạo kiếm quang. hai đạo kiếm quang một đen một trang vẫn một chạy một đuổi theo.

Thanh Vân sơn mạch vô cùng rộng rãi, nhưng hai người này đều là những kẻ có đạo hạnh thâm sâu, vì thế khi hai người toàn lực phi hành cũng chỉ mất thời gian không quá một tuần trà, Bạch Cốt lão tổ đã bay tói rừng cây mà mình vẫn thường ẩn thân, sau khi tới nơi lão liền lao thẳng vào rừng cây mà không chút chần chừ do dự. Lúc này trong lòng lão cảm thấy vô cùng tức giận, thầm nhủ phải hợp sức của hai cao thủ lại để đối phó lại gã đằng sau, nhưng sau khi bay một lúc lão đột nhiên phát hiện ra không biết tại sao vị nam tử thần bí và Kim Bình Nhi kia không hề có ở trong rừng, trước mắt hắn chỉ có một gã tiểu lâu la trên eo đeo pháp bảo kim phủ đứng canh gác như thường ngày, gã tiểu lâu la thấy người bay tới liền quay đầu nhìn lại.

Người đeo kim phủ trên eo chắc hẳn là Hạ Hầu Qua rồi, nhưng lúc này khi thấy Bạch Cốt lão tổ vội vàng bay tới khiến hắn không kịp phản ứng gì. Còn sắc mặt Bạch Cốt lão tổ biến đổi hẳn trong lòng thầm quyết định, gã tiêu lâu la này có đạo hanh không bằng được hai người kia, có lẽ mình lên trốn đi vẫn là hơn, nghĩ vậy hắn liền quát nhẹ một tiếng :“Ngươi, qua đây ngăn cản tên sắp tới một chút!“.

Hạ Hầu Qua chính là tay chân thân tín của môn chủ, vì vậy hắn cũng đã gặp qua Bạch Cốt lão tổ mấy lần, cho nên mới biết được thân phận của hắn, vì vậy khi lão quát khiến hắn ngẩn người ra, rồi sau đó đứng dậy theo thói quen. Trong lòng Bạch Cốt lão tổ thầm vui vẻ, bản tính hắn vốn vô tình, nên hắn không hề cảm thấy áy náy chút nào khi đem Hạ Hầu Qua không quen biết này ra làm con cờ giữ mạng, vì thế hắn không nói lăng gì tiếp chỉ phi nhanh về phía trước.

Chỉ một lúc sau, thân hình Hạ Hầu Qua bỗng chấn động, sau đó nghển cổ nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có một đạo kiếm quang mang theo uy thế vô cùng khủng khiếp phá không phi tới, cuốn theo vô số cuồng phong lam, làm cỏ cây ngã rạp khiến trong lòng người ta cảm thấy vô cùng nhỏ bé trước sức mạnh khủng khiếp kia, bỗng đạo kiếm quang trên bầu trờ kia giảm tốc độ rồi từ từ phi xuống, khi đến khoảng cách hơn một trượng liền dừng lại, sau đó kim quang lóe lên rồi từ từ tán đi, sau khi kiếm quang tán đi liền hiện ra một người, ánh mắt sắc lạnh của người đó đang nhìn xuống dưới mặt đất.

Trên thân hắn mặc bộ lục bào, trên tay cầm thất kinh kiếm tiên, sau lưng hắn có sương khói cuồn cuộn bốc lên, chỉ trong chốc lát khí thế của hắn như bao phủ cả rừng cây, khóa chặt Hạ Hầu Qua lại.

Khuôn mặt âm trầm kia làm thân hình Hạ Hầu Qua không biết tại sao lại run rẩy, nhưng hắn cũng cố sức lấy thanh pháp bảo kim phủ trên eo xuống. Có lẽ vì ánh mắt của người kia quá đáng sợ, làm hắn không dám có hành động bừa bãi sao?

Không khí trong rừng bỗng nhiên trở lên yên ắng, tiếng côn trùng xung quanh bỗng tắt hẳn.

Kiếm tiên trong tay Tiêu Dật Tài tỏa ra hàn khí bức người, bẩy miếng tinh thạch lớn không ngừng lóe lên theo trình tự nào đó, hai đầu lông tuấn lãng khẽ nhíu lại, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra hờ hững. Nhưng không biết tại sao hắn không hề động thủ mà chỉ đứng đó híp mắt lại âm thầm nhìn gã nam tử âm trầm phía trước mặt.

Vào một ngày nắng đẹp, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên Thanh Vân biệt viện đã vắng lặng lâu ngày.

Sau khi Âu Dương Kiếm Thu xuống núi liền liên tục ngự kiếm phi tới bên ngoài Thanh Vân biệt viện. lúc này hắn phát hiện ra mình là người đến sớm nhất, vì vậy liền lẳng lặng đứng đợi ở đây, thừa dip xung quanh không có ai, hắn len lén lấy từ trong ngực ra chiếc đèn lồng nhỏ bằng giấy đặt lên lòng bàn tay rồi nhìn kỹ, những lá bùa mầu vàng được dán trên chiếc đen khẽ tỏa ra mùi hương thơn ngát, làm tâm tình người ta cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đây là hương thơm của Vũ sư muội dính vào lá phú sao?

Nhưng cũng có khi đây là hương thơm của mấy vị tiểu sư muội khác thì sao?

Âu Dương Kiếm Thu đang ngẩn ngơ suy nghĩ, bỗng hắn giật mình một cái, rồi gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng, thiếu chút nữa thì tự bạt tai mình một cái, hắn thận trong đem chiếc đèn lồng nhỏ nắm chặt, trong lòng tự cảm thấy hổ thẹn, âm thầm mắng bản thân: “Âu Dương Kiếm Thu, ngươi có còn lương tâm nữa không? Đây là vì tiểu sư muội quan tâm tới ngươi nên mới tặng cho ngươi một món lễ vật này, ngươi đã không vui vẻ thì thôi, lại còn có cái tâm tư hạ lưu như vậy ?Nếu sư muội mà biết được điều đó. chẳng phải sẽ bị nàng coi thường sao?“.

Nhưng dù vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy chút ngọt ngào, được một lúc hắn lại không nhịn dược mà nhìn chiếc đèn lồng nhỏ trên tay, trên khóe miệng khẽ nở nụ cười hạnh phúc.

Đúng lúc này bên cạnh hắn có tiếng gió truyền tới khiến Âu Dương Kiếm Thu cảm thấy vô cùng kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ phía xa có hai đạo kiếm quang bay tới rồi dừng lại cách hắn không xa. một trong hai người chính là Liễu Vân đang nghi hoặc nhìn hắn. Mọi người đều quen biết nhau, nên khi gặp mặt liền gật đầu mỉm cười chào hỏi. Chẳng qua Liễu Vân nhìn thấy biểu hiện trên mặt Âu Dương Kiếm Thu có chút bất bình thường, hơn nữa chiếc đèn lồng nhỏ hắn đang cầm trên tay cũng rơi vào mắt nàng, vì vậy nàng liền mỉm cười nói:.

“Âu Dương sư huynh, sao trong tay huynh lại có chiếc đèn lồng nhỏ vậy, lúc trước không có thấy nha?“.

Âu Dương Kiếm Thu không kịp phòng bị khiến Liễu Vân mới đến đây đã nhìn thấy món đồ chơi nho nhỏ trên tay hắn rồi, lúc này hắn thấy ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở lên sắc bén lạ thường, nhưng định lực hắn cũng không tệ, tuy khuôn mặt cũng hơi nóng lên, nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh như thường nói :“A, không có gì, chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi mà“.

Nói xong, liền thu chiếc đèn lồng nhỏ vào trong lồng ngực, người bên cạnh tuy cũng cảm thấy nghi ngờ nhưng chẳng nói câu nào, chỉ có Liễu Vân như nghĩ ra điều gì đó, liền cười lên hai tiếng hì hì, sau đó nói: “Âu Dương sư huynh, nếu như ta nhìn không lầm thì chiếc đèn nhỏ kia được dán bằng bùa chú a, tuy là Thanh Vân Môn chúng ta có nhiều tạp học nhưng nói đến kỹ thuật phù chú thì phải nói tới vị sư muội có xuất thân từ Long Hồ Vương Gia Vũ sư muội kia a. Di, đúng vậy nha, nhưng mà cũng thật là kì lạ, hôm nay vị tiểu sư muội đó đâu có phải làm nhiệm vị dò xét ở đây. Chẳng lẽ ... đây là đồ tiểu sư muội tặng cho ngươi sao?“.

Nói đến đây Liễu vân liền che miệng cười khúc khích, ngay cả người bên cạnh cũng chăm chú tò mò nhìn Âu Dương Kiếm Thu.

Âu Dương Kiếm Thu cảm thấy mặt mình như bị lửa nung nóng, hắn không lo lắng cho mình, chỉ lo lắng Liễu Vân lỡ miệng nói ra cho mọi người biết cái gì đó, vậy chẳng phải làm khó cho Vũ sư muội sao? Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới, đến lúc sư muội nghe thấy việc này, lại nghĩ ta là người lắm mồm, như vậy ta phải giải thích sao cho sư muội đây.

Tuy hắn cũng được coi là một vị nam tử hào phóng và hòa đồng. Ở Thanh Vân Môn cũng được coi là người có thiên tư xuất chúng, chẳng qua từ trước đến nay hắn vẫn chỉ an tâm tu hành, đây là lần đầu tiên trong đầu hắn nảy lên ý nghĩ về chuyện nam nữ khiến hắn trở lên trì độn, nhất thời quên cả trả lời Liễu Vân.

Liễu Vân ở một bên nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lúc đầu cũng hơi ngẩn người, nhưng sau đó trên miệng khẽ nở nụ cười, quang mang trong mắt khẽ chớp động, mà Mục Hoài Chính bên cạnh ngày thường đều mang bộ dáng nghiêm túc, tựa như một vị sư phụ, giờ phút này cũng là khẽ lắc lắc đầu, trên miệng hơi mỉm cười trêu chọc vị đồng môn của mình.

Ba người đứng đợi một lúc liền thấy những người còn lại trong nhiệm vụ lần này đang tới. Nhưng điều nằm ngoài dự tính của mọi người chính là đột nhiên có một đạo kiếm quang mang theo hơi thở lạnh lẽo phi tới, đó chính là người đứng trong hàng ngũ trưởng lão của Thanh Vân Môn, người đứng dưới một người mà trên cả vạn người, Tề trưởng lão.

Vừa thấy Tề trưởng lão, mọi người liền tiến lên làm lễ ra mắt trưởng bối. Tề trưởng lão có khuôn mặt ôn hòa, tính tình lại bình dị dễ gần, sau khi nói ra vài câu nói trêu chọc tiểu bối, mọi người mới biết Tề trưởng lão cũng quan tâm tới biệt viện dưới chân núi này, vì thế nhân tiện hôm nay rỗi rãi liền tới đây dò xét một phen. Còn về chuyện chưởng giáo chân nhân và vị trưởng lão đứng đầu này có minh tranh ám đấu không thì không ai rõ, mà chắc chắc hai người trong cuộc cũng không nói cho người khác biết rồi.

Tiếp đó mọi người bắt đầu tiến vào trong Thanh Vân biệt viện, đi dò xét theo lộ tuyến định trước của mình và phối hợp với mọi người, khi người chuẩn bị bước vào trong, thì xung quanh biệt viện rộng lớn và an tĩnh này bỗng xuất hiện một bóng người đang từ từ đi tới, bước chân của hắn thong thả tự nhiên, nhưng không ai biết hắn đã tới, vì hắn không hề phi hành mà chậm chậm bước tới nơi này. có lẽ hắn tới đây mang theo chút toan tính và oán hận nào đó.

Có lẽ không ai có thể ngờ được bên trong một căn phòng của Thanh Vân biệt viện thoạt nhìn an tĩnh này có một bóng đen đang ẩn nấp, bóng đen này có thân hình cao lớn, đang đứng nhìn bốn phía, chẳng biết hắn đã đợi ở đây bao lâu rồi, chỉ thấy trong mắt hắn ánh lên những tia sáng khó hiểu, trong miệng hắn đang lầm bẩm: “Trên thân tiểu nha đầu kia có Tu La Phệ Quỷ Đồ, lại không có pháp môn nào lợi hại, đáng ra cả ngày lẫn đêm đều phải chịu Tu La lực giầy vò thống khổ chứ, sao nó lại có thể áp chế Tu La lực trong người để học Thanh Phong Quyết của Thanh Vân môn cơ chứ?“.

Hai đầu lông mày hắn nhíu chặt lại, hắc khí toàn thân tỏa ra đã được hắn che dấu đi, bàn chân khẽ bước trong phòng, trong lòng tự nhủ: “Không thể như thế được, ngay cả những tu sĩ có đạo hạnh cao thâm cũng không thể áp chế Tu La lực, nói chi tới đạo hạnh yếu kém của tiểu nha đầu kia, trừ khi...” Lúc này khuôn mặt hắn hơi co lại, như nghĩ tới điều gì đó khó có thể xảy ra khiến hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, khẽ quay đầu lại nhìn về phía căn nhà nhỏ phía xa xa, trên miệng khẽ nở nụ cười kỳ quái, khẽ nói: “Chẳng lẽ. . . Ta đã nhìn nhầm người, chẳng lẽ tiểu nha đầu kia lại là một kì tài có thiên tư tu đạo cực cao sao?“.

Âu Dương Kiếm Thu thay mặt cho Vương Tế Vũ cho nên con đường dò xét ở Thanh Vân biệt viện giống hệt con đường mà Vương Tế Vũ đã đi qua, đều dựa vào sườn đông mà đi tới.

So với đại lộ ở sáu biệt viện lớn ở Thanh Vân môn thì độ cao kiến trú ở đây cũng không hề thua kém, cả hai đều có số lượng đình viện giống nhau. Chỉ khác là, các chủ nhân của vô số đình viện này đã lên trên Thông Thiên Phong để tham gia hành trình tiến vào dị cảnh từ trước đến nay chưa từng có, Âu Dương Kiếm Thu nhìn vào cánh cửa nửa kín nửa hở của viện môn. Trong đầu bỗng nảy lên ý nghĩ: nếu như ta cũng giống như những thanh niên kia, cũng tham dự vào hành trình tiến vào dị cảnh, thì không biết sẽ có mấy lần có được Thanh Mộc Lệnh đây?

Suy nghĩ này chỉ làm hắn mỉm cười một lúc rồi vứt bỏ cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, sau đó tiếp tục tiến về phía trước.

Tiếng bước chân dẫm lên mặt đường phá tan sự yên tĩnh âm u của không gian xung quanh, hàng liễu hai bên đường vẫn rũ xuống như trước, nếu nhìn qua những cánh cửa sổ khép hờ còn có thể thấy được những cánh lá khẽ đong đưa theo gió. Tuy dưới núi Thanh Phong có bốn mùa luân chuyển, nhưng dù sao trong Thanh Vân môn cũng có bí pháp để đem những cành liễu này luôn tươi tốt quanh năm.

Tuy có nhiều người cùng dò xét trong căn biệt viện yên tĩnh này, nhưng diện tích của nó quá lớn khiến hắn có cảm giác hiện tại quanh đây chỉ có hắn tồn tại mà thôi. Nhưng dù sao Âu Dương Kiếm Thu cũng là người tu đạo, tuy lúc này mặt trời đang treo phía trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng chiếu rõ khắp nơi, nhưng hắn không những không lơi lỏng cảnh giác và còn vô cùng cẩn thận, cứ cách một đoạn đường lại đứng lại dò xét xung quanh, không khí căng thẳng khiến hắn không nhịn được mà lấy chiếc lồng nhỏ trong ngực ra vuốt ve, mũi ngửi thấy mùi hương thơm ngát nhàn nhạt tỏa ra, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tế Vũ.

Liệu tiểu sư muội có biết được tâm ý của ta không?

Chắc là nàng có biết, nếu không sao nàng lại tặng cho ta chiếc đen lồng nhỏ này? Hơn nữa tiểu sư muội là cô gái vô cùng lương thiện, nói không chừng, chẳng qua nàng chỉ lo lắng cho ta suốt đêm không ngủ, nên mới đưa cho ta cái này, nếu mà ta dùng nó để dây dưa với nàng khiến nàng không thể tĩnh tâm tu luyện, thì chẳng phải phẩm cách mình đã trở lên quá tệ hại hay sao?

Âu Dương Kiếm Thu chậm rãi bước đi, nhưng trong lòng nổi lên trăm mối tơ vò, lúc này tất cả suy nghĩ của hắn đều hướng về người con gái kia, nhưng cứ nghĩ đến dây dưa là tâm trí hắn lại trở lên bất định. Vì thế hắn không biết mình đã đi được bao xa, khi đến gần khu vực trung tâm đột nhiên Âu Dương Kiếm Thu tỉnh lại rồi vội vàng xua tan ý niệm trong đầu, sau khi bình tĩnh lại hắn không khỏi nở ra nụ cười khổ, khẽ lắc lắc đầu rồi thở dài một hơi, sau đó lẩm bẩm nói:““Âu Dương Kiếm Thu a Âu Dương Kiếm Thu, sao trong đầu ngươi có nhiều ý niệm cổ quái như vậy, cẩn thận có ngày ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma mất thôi!“.

Vừa dứt lời hắn liền khẽ quát lên một tiếng làm mình phấn chấn, sau đó ánh mắt liếc nhìn về hai bên rồi dứt khoát tiến vào một căn đình viện bên đường, hắn cẩn thận dò xét khắp nơi, quả nhiên làm việc đã giúp hắn quên đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, nhưng dù vậy trong tay hắn vẫn nắm chặt chiếc đèn lồng nhỏ của Vương Tế Vũ không chịu buông ra.

Ở trên thềm đá trước cửa đình viện có tấm bảng ghi: số mười lăm, đường Canh.

Mà cách một vách tường, trong đình viện số mười bảy, nơi gian phòng chữ Hỏa, một cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, bên cửa hiện lên bóng dáng một người cao lớn đang đứng yên, tuy cửa phòng đã mở nhưng người đó không hề bước ra ngoài mà chỉ chậm rãi quay đầu quan sát phía sau căn phòng, trên mặt ánh lên một tia nghi hoặc.

Tất cả mọi thứ đều vẫn như cũ.

Âu Dương Kiếm Thu đi ra khỏi đình viện số mười lăm, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng mọi thứ vẫn y như cũ, tất cả những căn phòng đều yên tĩnh, thậm chí ngay cả con chuột còn không có chứ đừng nói tới ngoại địch.

Khi hắn bước chân vào đình viện số mười sáu, đầu tiên là nhìn thoáng qua liễu xanh trong viện, rồi khoanh tay đi dọc hành lang trong sân viện một vòng, vừa đi vừa cẩn thận quan sát từng căn phòng một, nhưng vẫn không tìm ra điều gì khả nghi.

Hắn xoay người định ra khỏi đình viện, một lần nữa lại đi qua cái sân trong viện , nhưng khi đi được một nửa đường hắn bỗng nhớ ra, sáng nay, lúc ở trên vân hải của Thông Thiên Phong, hình như Vân sư muội có thoáng hiện vẻ lo lắng, còn dặn dò mình phải cận thận khi ở dưới chân núi nữa.

Mặc dù việc dò xét biệt viện này không hề có nguy hiểm, nhưng nàng vẫn dặn dò như vậy chứng tỏ Vân sư muội có quan tâm đến mình. Ý nghĩ này khiến Âu Dương Kiếm Thu không nhịn được mà nhìn thoáng qua chiếc đèn lồng nhỏ trong tay mình, còn trên khóe miệng khẽ nở một nụ cười hạnh phúc, có lẽ Vũ sư muội thật cũng có chút tình ý với mình.

Nếu như có thể được ở bên cạnh tiểu sư muội, được kết thành đạo lữ với nàng, thì cuộc đời này hắn còn cần gì nữa ?

Trong lòng Âu Dương Kiếm Thu cảm thấy vô cùng kích động, bất giác bàn tay hắn nắm chặt lại, nhưng chợt nhớ ra trong tay còn đang cầm chiếc đèn lồng nhỏ khiến hắn giật mình, vội vàng mở bàn tay ra, chỉ thấy chiếc đèn lồng nhỏ kia tuy có biến dạng đôi chút, nhưng đại khái vẫn có thể coi như là hoàn hảo. Thấy vậy Âu Dương Kiếm Thu thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại cảm thấy rất tức giận rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó tự mắng bản thân, nhờ vậy mới vơi bớt chút đau lòng, bàn tay hắn khẽ vuốt ve chiếc đèn lồng nhỏ, trong lòng thầm nhủ, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ dò xét này, có lẽ cũng không cần đi tới mười bẩy căn đình viện kia đâu nhỉ, chắc mấy cái kia cũng hoang vắng giống cái này thôi.

Làm xong sớm một chút thì có thể sớm về Vân Hải, sớm gặp được Tế Vũ tiểu sư muội.

Lúc này trước mắt hắn là những bậc thang bằng đá xanh. Có lẽ hôm qua Vương Tế Vũ cũng đã từng bước chân lên những bậc thang này khi dò xét đình viện số mười bảy. Vào thời khắc này Âu Dương Kiếm Thu không biết và cũng không ngờ được, cuộc đời con người cũng chỉ giống một cánh hoa bay trong gió, tuy đóa hoa ấy điểm xuyết cho bầu trời thêm phần nào sắc mầu, nhưng nó quá nhỏ bé, rồi cũng đến lúc thả trôi theo làn gió bị người đời quên lãng mà thôi.

Hắn không hề phát hiện ra thứ gì, trong lòng thầm cảm thấy vui vẻ, bước chân đi về phía trước chuẩn bị bước vào khoảng sân cuối cùng trước khi rời khỏi nơi đây.

Một luồng gió mát nhẹ nhàng thổi tới từ phương xa, đưa đẩy cành liễu khẽ đung đưa, giống như cánh tay tình nhân đang vẫy gọi.

Nhưng lúc này thần sắc Âu Dương Kiếm Thu đang đứng trên bậc cầu thang đang cứng đờ, nụ cười trên khóe miệng cũng biến mất, thân hình hắn đang đứng yên, ngạc nhiên nhìn lão giả xa lạ đang đứng ở giữa sân.

Khi người kia quay mặt lại, nhìn thấy Âu Dương Kiếm Thu đột nhiên xuất hiện ở trước cửa, khiến hắn như nhớ ra được cái gì đó, khuôn mặt liền lộ ra vẻ ảo não, sau đó sắc mặt hắn bỗng trầm xuống, ánh mắt khẽ liếc, hắn đã phát hiện ra, bởi vì quá chím sâu vào suy tư làm hắn quên mất không dùng hắc khí để che khuôn mặt, khiến cho Âu Dương Kiếm Thu đã nhìn thấy được chân diện thật của mình.

Âu Dương Kiếm Thu cũng là người tu đạo lên phản ứng khá nhanh nhẹn, khi hắn thấy lão giả kia quay lại liền quát lên một tiếng :“Ngươi là người phương nào, sao lại tự tiện xông vào cấm địa của Thanh Vân Môn ta?“.

Ánh mắt lão giả kia khẽ híp lại, trên miệng nở nụ cười lạnh, nói: “Thanh Vân cấm địa sao, cái chỗ này mà cũng dám kêu là cấm địa sao?“.

Âu Dương Kiếm Thu bị câu hỏi của hắn làm cho ngẩn người trong giây lát, đúng lúc hắn định hỏi thêm một hai câu nữa thì lão giả kia hừ lạnh một tiếng, trên mặt thoáng hiện lên sát ý, lão giơ bàn tay lên tế ra thanh kiếm tiên thanh quang, trên thân kiếm còn ẩn hiện tiếng gió và sét giật, hướng về phía Âu Dương Kiếm Thu chém xuống.

Trong nháy mắt Âu Dương Kiếm Thu liền cảm thấy toàn thân như cứng lại, nghe tiếng gió rít khi thanh kiếm kia phát động cũng có thể đoán ra đạo hạnh của lão giả này cực kì cao, nhưng điều khiến toàn thân Âu Dương Kiếm Thu như cứng đờ chính là, hắn đã nhận ra được công pháp ẩn đằng sau chiêu kiếm kia.

“Thái Cực Huyền Thanh Đạo!“.

Thế kiếm quang lao tới nặng như núi, trên thân kiếm ngập tràn khí thế bài sơn đảo hải loại áp tới khiến sắc mặt Âu Dương Kiếm Thu đại biến, tuy hắn không thể đánh lại đối phương, nhưng sao có thể đứng yên chờ chết được, vì thế hắn liền tế ra thanh kiếm tiên của mình rồi dùng lực toàn thân đánh ra một kiếm, chỉ cần kéo dài được thời gian hắn có thể phóng ra khỏi đình viện rồi lớn tiếng gọi đồng môn xung quanh, hơn nữa hôm nay Tề trưởng lão cũng ở căn biệt viện này, chỉ cần Tề trưởng lão có thể chạy tới thì chắc chắn có thể đánh lại địch nhân khó lường này.

Nhưng khi hắn dùng hết lực toàn thân đánh ra một kiếm ngăn cản đạo thanh quang nặng như núi đổ kia, thì sâu bên trong kiếm quang kia bỗng lóe lên một tia ánh sáng mầu hồng, tia ánh sáng mầu hồng này luồn lách như một con rắn độc đánh lên mình Âu Dương Kiếm Thu.

Toàn thân Âu Dương Kiếm Thu chấn động mạnh, hắn chỉ cảm thấy bên trong thanh kiếm tiên kia như có cỗ lực lượng âm hàn quỷ dị khó lường chui vào cánh tay mình. Chỉ trong nháy mắt hắn cảm thấy thân thể của hắn cứng đờ, còn con mắt chứa đầy tuyệt vọng nhìn thanh quang như núi đổ kia đánh lên ngực mình, khiến hắn không kịp phản ứng gì thì trên ngực đã bị thủng một vết thương lớn.

Sau một khắc, Âu Dương Kiếm Thu mới nhìn đến lão giả xuất hiện trước mắt, nhưng lúc này trên mặt lão đã được bao phủ bằng một làn hắc khí nhàn nhạt. Tuy nhiên giờ khắc này khi hắn nhìn thấy Âu Dương Kiếm Thu, tựa hồ có chút do dự không tiếp tục ra tay. Trong lòng Âu Dương Kiếm Thu khẽ dấy lên một tia hy vọng, hắn nghĩ tới lúc trước vị lão giả này có dùng Thái Cực Huyền Thanh Đạo, hơn nữa lại có đạo hạnh cực cao, thậm chí đạo hạnh của hắn không hề kém các trưởng lão trong phái, vì thế hắn lập tức nói :“Tiền bối, ta là đệ tử của trưởng lão bổn môn Tăng Thư Thư, trong chuyện này chắc có hiểu nhầm gì đó.“.

Âu Dương Kiếm Thu!

Khi bốn chữ này rơi vào tai lão giả, bỗng hắc khí của hắn khẽ chấn động, dường như trong tai hắn đang văng vẳng lời nói của vị thiếu nữ trong rừng sâu kia :“Có người âm thầm theo dõi ta, người đó là đệ tử của Thanh Vân Môn, nghe nói ở Thanh Vân môn hắn có địa vị không nhỏ đâu, hơn nữa nếu so sánh với những người cùng thế hệ thì đạo hạnh của hắn cũng được tính là kiệt xuất. Hắn tên là Âu Dương Kiếm Thu. . . ”.

Bỗng nhiên bên cạnh hắn xuất hiện một thanh kiếm tiên, sau đó “vù” một tiếng đâm thẳng vào lồng ngực Âu Dương Kiếm Thu, mũi kiếm lạnh như băng đâm xuyên qua tim của hắn, chỉ trong nháy, mắt cảm giác lạnh lẽo lan tràn ra toàn thân. Thân hình Âu Dương Kiếm Thu như bị thoát lực, khẽ rung lên một cái rồi cứng đờ, trong ánh mắt mê mang của hắn có chút kinh ngạc hòa lẫn với một tia tuyệt vọng, rồi sau đó mở lớn đầy giận dữ nhìn lão giả trước mặt.

Lão giả chìm trong hắc khí khẽ hừ một tiếng, dường như hắn chán ghét ánh mắt kia của Âu Dương Kiếm Thu. Lập tức cổ tay hắn dùng lực rút thanh kiếm tiên kia lại, thanh kiếm rút lại kéo mang theo một luồng máu đỏ tươi bắn ra, còn Âu Dương Kiếm Thu chỉ kịp kêu lên một tiến, thất khiếu đổ máu, thân hình như bị sét đánh lập tức văng ra đằng sau rồi đập lên bức tường trắng phía sau, để lại một mảng máu đen trên bức tường màu trắng, còn thân hình Âu Dương Kiếm Thu lại rơi xuống rồi nằm co quắp dưới đất.

Lúc này Âu Dương Kiếm Thu chỉ cảm thấy thế giới xung quanh bắt đầu mơ hồ...

Sau khi Âu Dương Kiếm Thu ngã xuống đất, từ trong thân thể không ngừng tuôn ra những tia máu, khiến mặt đất nơi hắn nằm bị nhuộm thành màu đỏ tươi, có lẽ do mất máu quá nhiều khiến đầu óc Âu Dương Kiếm Thu cũng trì trệ dần. Lúc này hắn không hề cảm thấy đau đớn, mà chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc.

Nhưng khi khuôn mặt đầy máu tươi của Âu Dương Kiếm Thu ngước lên liền nhìn thấy chiếc đèn lồng nhỏ nhuốm đầy máu đang nằm cô đơn ở trên tảng đá cách đó không xa, bỗng cổ họng hắn khẽ rên lên những tiếng trầm thấp, những tiếng khàn kì quái ấy khiến người ta không thể hiểu được hắn muốn nói cái gì, sau đó Âu Dương Kiếm Thu từ trong vũng máu khẽ co người, rồi dốc hết sức lực còn lại bò về phía trước, hắn bò từ từ vô cùng chật vật khiến trên mặt đất xuất hiện một vệt máu dài. Lúc này Âu Dương Kiếm Thu không còn để ý tới mặt đất thô ráp đang chà lên từng thớ thịt trên người hắn, máu tươi trên người không ngừng chảy xuống giống như những dòng suối nhỏ, còn hắn vẫn chỉ từ từ bò tới chiếc đèn lồng đang nằm trơ trọi phía trước, dường như mùi máu tươi nồng đậm xung quanh không thể át đi mùi hương thoang thoảng phát ra từ chiếc đèn lồng kia.

Hắn vẫn ngửi thấy mùi hương đó. . .

Hắn cắn chặt răng, trong miệng gầm lên tiếng cuối cùng trong đời, sau đó dùng hết khi lực toàn thân, vươn bàn tay nhuốm đầy máu tươi nắm lấy chiếc đèn lồng nhỏ phía trước.

Hắn nắm thật chặt, mãi mãi không xa rời.

Trong khoảnh khắc trước khi chìm vào bóng tối, bên tai hắn phảng phất như có tiếng chuông trong trẻo vang lên từ trên đỉnh núi xanh cao cao phía xa.

Hình như bên ngoài cửa viện vang lên tiếng quát tháo, rồi một thanh tiên kiếm băng hàn đang lao tới.

Nhưng tất cả đều không quan trọng nữa rồi, trong con mắt bị che mờ bởi máu tươi của hắn chỉ còn lại chiếc đèn lồng nhỏ nhuốm máu kia thôi. Lúc này trong đầu hắn bỗng lóe lên một suy nghĩ khiến đôi môi khô khốc đỏ lòm khẽ nở nụ cười an tâm.

May mà hôm nay người đến đây không phải là Tế Vũ sư muội.

Hắn gục đầu xuống, đôi mắt nhắm lại, gió thổi qua kẽ tóc đen nhánh của Âu Dương Kiếm Thu, máu đỏ bị thổi bay lên, cứ như vậy, nam tử này, lặng lẽ chết đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.