Bên trong Thanh Vân môn, phía trên Thông Thiên phong có một cái chuông lớn được luyện thành từ Băng nguyên huyền thiếc cùng với Hắc xích kim, là vật trân quy. Nó được người khác dùng bí pháp treo tại Ngọc Thanh Điện, gác chuông là một vách đá dựng đứng, tên gọi của cái chuông này là: Tam Thánh Trấn Linh Chung. Nó không phải là một vật cổ xưa do các tiền bối Thanh Vân truyền lại mà mới được chế tạo ra từ mấy chục năm nay.
Tiếng chuông hùng hồn trong trẻo, một khi ai đó dùng pháp lực thúc giục để gõ lên thì tiếng chuông có thể vang dội cả Thanh Vân sơn mạch rộng lớn. Ngày trước, công việc chế tạo ra khối chuông này do Tiêu Dật Tài một tay tổ chức. Cũng bởi năm xưa, Quỷ Vương Tông chủ lấy Phục Long Đỉnh thúc giục Tứ Linh Huyết Trận, kèm theo vô số người xâm nhập Thanh Vân môn, làm nên một cuộc đại chiến sống còn của hai phái chính tà tại nơi này. Thanh Vân sơn có thêm vô số oan hồn, thậm chí có truyền thuyết cho rằng sau trận huyết chiến năm đó, vào mỗi đêm khuya, trên Vân Hải bên Ngọc Thanh Điện lại rộ lên tiếng quỷ khóc thê lương.
Thanh Vân Môn chính là tổ đình Đạo gia. Thanh Vân sơn linh khí ngút trời, tất nhiên không thể cho phép tình huống như vậy. Sau này Tiêu Dật Tài tiếp nhiệm chức Chưởng môn, tại Thanh Vân sơn mở đàn làm phép, tế điện vong hồn, thiết lập vô số đàn khẩu đại trám, lại chế tạo linh vật Tam Thánh Trấn Linh chung. Từ lần đầu rung lên mười lăm tiếng, cứ như thế mười một năm sau thì đã tiêu diệt hết mọi oan nghiệt, Thanh Vân Môn trở lại thành thế giới thanh tịnh như xưa.
Cho tới ngày nay, Tam Thánh Trấn Linh chung đã không hề phải rung lên lần nào nữa, nhưng nó vẫn được treo trên Thanh Vân điện phòng khi có đại sự có thể sử dụng tiếng chuông này. Nhưng Tiêu Dật Tài đã có nghiêm lệnh : Linh Chung trọng khí không thể vọng động nhằm tránh quấy nhiễu anh linh quỷ thần. Phải nhớ rằng, phía sau Thông Thiên Phong là Tổ Sư Từ Đường, nơi thờ phụng vô số lịch đại tổ sư tiền bối Thanh Vân.
Ngày hôm nay, thật ngoài ý muốn, tiếng chuông của Tam Thánh Trấn Linh chung lại trong trẻo, hùng hồn vang lên, thanh âm như sóng lớn lan truyền vạn dặm vang khắp Thanh Vân sơn, làm cho vô số người rất đỗi ngạc nhiên.
“Đương...... Đương......”
Bên dưới Thanh Vân Môn, tiếng chuông quanh quẩn vang vọng. Trong Thanh Vân Biệt Viện, tại dãy nhà mười bảy, đường Canh, trong nội viện bỗng xuất hiện một đạo bạch quang sáng lòa cuốn tới. Nhưng chỉ chốc lát sau, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương lập tức bao trùm cả khoảng sân nhỏ, cứ như là cái sân này đang ở dưới chân núi Thanh Vân bỗng đột nhiên biến thành một địa danh ở Bắc Cực lạnh giá. Cảm giác giá buốt khiến hai hàm răng người ta như muốn va vào nhau run rẩy.
Cỗ hàn khí lướt tới như quét sạch tất cả, bỗng nhiên đụng phải một màn kiếm quang cũng lạnh giá vô cùng. Nhưng ngay sau đó, hai bên liền tách ra, đạo bạch quang tức giận liền xuất thủ một chiêu với thanh thế cực lớn. Lão già kia mặc dù đỡ được một kiếm này nhưng không thể ngăn được trận cuồng phong hàn khí ập đến mãnh liệt, thật không ngờ đám hắc khí vừa mới đọng lại đã mở ra chút ít.
Đạo bạch quang xẹt qua, nhân ảnh của Tề Hạo xuất hiện, hắn nhìn lướt qua dưới mặt đất liền thấy ngay xác đệ tử của Tăng Thư Thư. Đồng tử Tề Hạo như co rút lại, hắn bỗng quay đầu, Hàn Băng tiên kiếm nắm trong tay chỉ thẳng hướng địch nhân, sắc mặt hắn lạnh lùng cực điểm. Đột nhiên thân thể Tề Hạo chấn động mạnh, kiếm Hàn Băng vẫn ổn định vững vàng trên tay nhưng một kiếm này lại như ngưng đọng chưa chịu phát ra ngoài.
Trên khuôn mặt Tề Hạo trong giây lát xuất hiện vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, nhìn lại vẻ mặt hắn lúc này như là thấy quỷ hiện lên giữa ban ngày.
Đám hắc khí lại nhẹ nhàng tràn ngập tới, che khuất khuôn mặt của người nọ…
Trong sân, dưới ánh mặt trời, hai cao thủ vẫn đang giằng co nhau, trên tay vẫn cầm chặt kiếm, hào khí xung quanh bọn họ phảng phất như giá lạnh tới cực điểm. Tuy nhiên bọn họ đều nhìn lên phía trên, cơ hồ như không để ý gì tới nhau. Cả hai đều đứng yên không nhúc nhích, chỉ có ở xa xa trên Thanh Vân sơn, tiếng chuông từ nhiều năm nay đã không vang lên lại đang vọng lại…
“Đương...... Đương......”
***
Bên trong dị cảnh vang lên tiếng thở hổn hển cùng với từng nhịp tim đập thình thịch, thời khắc này, ranh giới giữa sinh và tử thật mong manh, chẳng khác nào một sợi chỉ tơ, công cuộc chạy chốn của hai gia hỏa này không biết sẽ còn gặp phải kiếp nạn nào nữa.
Vương Tông Cảnh cõng theo Tiểu Đỉnh trên lưng đang cùng nhau tiến vào trong thạch thất.
Không có yêu thú. Trong thạch thất cũng không có vật gì ngoại trừ cái bệ đá ở phía trên và một khe nứt màu đen. Đứng lại suy nghĩ trong giây lát, Vương Tông Cảnh có cảm giác trong này so với dị cảnh ngoài kia có chút khác biệt, thoạt nhìn như rộng lớn hơn. Tuy nhiên, phía sau hắn còn vô số những đầu rắn quỷ dị đang hung hăng nhe nanh phụt tới, thật vô cùng đáng sợ. Vương Tông Cảnh không còn thời gian suy nghĩ nữa, hắn hét lên một tiếng rồi cõng Tiểu Đỉnh phi thân nhảy lên. Ngay phía sau, vô số đầu rắn như triều cường ập xuống, chỉ chậm một khoảnh khắc thì đã rơi vào hiểm cảnh rồi. Vương Tông Cảnh ra sức nhảy vào trong cái khe màu đen kia.
Một cảm giác đáng sợ khiến da đầu người ta tê dại đi, âm thanh “tê tê” nhanh chóng bị ngăn cách phía xa. Bóng tối vô biên vô hạn từ bốn phương tám hướng ập tới, ngay tức thì nuốt trọn lấy thân ảnh hai người bọn họ. Cảm giác này thật giống y như lúc đầu bọn họ mới rơi qua cửa để tiến vào dị cảnh, cũng là cùng một cảm giác bồng bềnh vô lực như đang trôi trong nước. Sau một khắc trôi qua, Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy một vùng bóng tối vô cùng cuồng bạo cuồn cuộn nổi nên như từng đợt sóng lớn xô bờ, từng cơn sóng lớn thoáng chốc đưa bọn họ vút lên cao rồi lại đột ngột theo phương thẳng đứng mà hạ xuống, y hệt như đang rơi xuống một vực sâu trầm luân không đáy.
Tiểu Đỉnh thét lên một tiếng chói tai. Vương Tông cảnh thần trí đang có chút hỗn loạn, nghe tiếng thét này nên nhất thời lộ vẻ kinh sợ tột độ. Theo bản năng, bàn tay hắn vẫn nắm chặt Tiểu Đỉnh, trải qua trận xóc kinh khủng vừa rồi vẫn không hề có ý buông tay. Hắn kiên quyết dùng tay kéo Tiểu Đỉnh ôm chặt vào mình, đang định lớn tiếng nói với thằng nhóc một điều gì đó, bỗng cảm thấy một cỗ cường lực cực lớn từ phía dưới xuất hiện, hút lấy hai người. Cảm giác như là cả hai bọn họ đang bị cuốn vào trong một vòng nước xoáy khổng lồ, trong nháy mắt cả hai liền bị cuốn xuống dưới.
“Bịch, bịch” hai tiếng vang lên. Hai thân thể một lớn, một nhỏ nặng nề ngã chỏng chơ trên mặt đất, ngay lập tức vang lên tiếng kêu đau đớn của Tiểu Đỉnh, không biết có phải rơi xuống mặt đất cứng rắn hay là có một hòn đá cuội ở trên mặt đất đã đập vào người thằng nhóc rồi? Vương Tông Cảnh lấy làm kinh hãi, hắn nhất thời quên hết mọi đau đớn trên người, vội vàng xoay người lại đỡ Tiểu Đỉnh dậy. Chỉ thấy khuôn mặt thằng nhóc đang nhăn nhó, hai tay ôm lấy trán, chân thì giơ lên. Vương Tông Cảnh nhẹ nhàng vừa an ủi thằng nhóc vừa gỡ hai tay nhỏ bé đang che trên trán của Tiểu Đỉnh ra, đập vào mắt hắn là một cục u sưng to màu đỏ trên trán của Tiểu Đỉnh, có lẽ lúc rơi xuống đã bị đập vào vật gì đó rồi.
Vương Tông Cảnh cẩn thận cúi xuống nhìn kỹ vết thương trên trán Tiểu Đỉnh, sau khi khẳng định chỉ là vết thương ngoài da, hắn lại quan sát khắp người Tiểu Đỉnh. May mắn thay, ngoài chút xây xát mơi cánh tay và lòng bàn tay của thằng nhóc thì không còn vết thương nào đáng phải lo ngại. Lúc này Vương Tông Cảnh mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cười nói: “Tốt lắm. Cuối cùng cũng trốn thoát ra được nơi này.”
Tiểu Đỉnh tay xoa xoa vết thương trên trán, miệng thì chép chép như muốn nói vết thương này đau đớn cũng không nhẹ, tuy nhiên thằng nhóc không hề có ý khóc nhè mà lại còn có chút nhe răng ra như cười cười. Ngẫm lại, tuy bị chút thương tích nhưng so với tình cảnh thập tử nhất sinh khi bị lũ rắn truy đuổi sợ rợn cả tóc gáy lên khi nãy, thì lúc này đúng là đã tốt hơn nhiều lắm. Vì vậy, thằng nhóc cũng rất nhanh cảm thấy cao hứng, nó đứng lên quay một vòng nhìn cảnh sắc xung quanh, rồi ngay sau đó ngẩn người ra, ngạc nhiên cất tiếng hỏi:
“Vương đại ca, đây là chỗ nào vậy nhỉ?”
Vương Tông Cảnh cũng hướng mắt quan sát trời đất bốn phía xung quanh, rồi hắn lắc đầu cười khổ một tiếng : “Ài, ta cũng không biết.”
Giờ phút này, nhìn ra xung quanh, chỉ thấy một mảnh hoang mạc rộng không bờ bến, dù nhìn từ phương hướng nào cũng chỉ thấy một sa mạc mênh mông vô bờ, đồng thời trên mặt đất là vô số những tảng đá màu đen to nhỏ khác nhau nằm rải rác vô trật tự ở khắp nơi. Bên trong sa mạc này, ngoài một chút rễ cỏ khô và một phiến lá xanh nhỏ lộ ra ở một khe nứt trên một tảng đá thì hình như không còn một dấu hiệu của sự sống nào khác nữa, cả một thế giới mịt mờ xám đen trải ra đến ngút tầm mắt…
Mà kì lạ thay trên đỉnh đầu bọn họ, bầu trời nơi đây cũng trái ngược hoàn toàn với bầu trời xanh thẳm bên trong dị cảnh. Cả bầu trời là một màu vàng nâu kì dị, giống như mặt trời đã vĩnh viện bị che phủ bởi vô số các tầng mây, một chút ánh sáng mặt trời ở tận sâu bên trên cũng không thể thoát khỏi biên giới của những dải mây đen dọc theo đường chân trời. Cảnh sắc này thật khiến cho con người ta không tránh khỏi một cảm giác quỷ dị khó lường. Ở tận cùng phía xa chân trời, các lớp mây dường như còn dày đặc hơn nữa, lại còn có thể thấy từng tia chớp nhỏ đang chớp lóe lên ở phái xa xăm.
Giữa đất trời mênh mông, giữa hoang mạc mênh mông này, chỉ có bóng dáng hai người bọn họ.
Vương Tông Cảnh giờ này trong lòng cảm giác hết sức mờ mịt, hành trình tiến vào dị cảnh lần này cho tới bây giờ đã hoàn toàn vượt qua mọi dự liệu ban đầu của hắn. Vương Tông Cảnh cúi đầu nhìn xuống, hắn phát hiện nền đất chỗ dưới chân mình và Tiểu Đỉnh đang dẫm lên không có gì là đặc biệt, chỉ có một màu đen của đất hoang và vô số tảng đá nằm khắp nơi. Nguyên nhân của cục u trên đầu Tiểu Đỉnh làm nó kêu đau lúc nãy chắc chắn là do khi rơi xuống đầu đã bị va vào một trong những tảng đá này.
Tiểu Đỉnh lúc này đã bớt đau đớn, tinh thần lại còn có vẻ tốt lên. Nó nhìn bốn xung quanh trời đất nơi này, trong lòng không có chút sợ hãi mà ngược lại còn mang theo mấy phần hiếu kì nữa, ánh mắt nó không ngừng nhìn ra bốn phía.
Vương Tông Cảnh ngẫm nghĩ một chút, đúng là không thể ở mãi chỗ này mà chờ chết, hắn liền quay sang đối diện Tiểu Đỉnh nói: “Tiểu Đỉnh, bất kể nơi này là chỗ nào, chúng ta cũng phải tiến về phía trước. Chứ đứng đợi chờ ở chỗ này không phải là một biện pháp đâu.”
Tiểu Đỉnh gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà bây giờ chúng ta nên chạy đi đâu hả Vương đại ca?”
“Chạy đi hướng nào?” Vương Tông Cảnh cảm thấy hơi tức cười, quay đầu nhìn ra bốn phía chỉ toàn một màu đen của hoang mạc, hoàn toàn giống nhau, đại khái là chỉ có phía xa xa đằng kia, nơi có chút lôi điện lóe lên là còn có một chút sự khác biệt.
Hắn trầm mặc trong giây lát rồi chỉ tay về phía tia chớp đằng xa nói: “Mình đi hướng bên kia, đi thôi!”
Ít nhất thì phía bên kia cũng có chút biến hóa, còn có một chút sự khác biệt không giống bình thường.
Tiểu Đỉnh hiển nhiên không suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi nghe Vương Tông Cảnh nói vậy nó liền cười và nhảy dựng lên hướng về phía tia chớp kia bước tới, rồi nó còn quay đầu lại cười nói như thúc giục Vương Tông Cảnh:
“Vương đại ca, đi nhanh nhanh lên một chút nào, chúng ta đi xem phía đó có khi lại còn thấy được vài món đồ chơi tốt cũng nên..!”
Vương Tông Cảnh lắc đầu cười khổ, trong lòng mang theo mấy phần bất đắc dĩ. Hắn bước theo Tiểu Đỉnh, cứ như vậy hai bóng người một lớn một nhỏ, trên sa mạc mênh mông nâu đen này cùng nhau hướng về phía trước mà bước tới.
Một trận gió lớn từ nơi nào sâu xa trong hoang mạc bỗng thổi qua, gió cuốn theo một mảnh đất cát lướt phía sau hai người. Có vẻ như trận gió này khá lớn, ngay cả vải tảng đá đen cũng cảm nhận thấy điều gì đó nên run rẩy rung lên nhè nhẹ mấy cái, bụi mù mờ mịt cuốn qua. Tại chỗ mà Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh vừa mới đứng, thời điểm hai người đã đi khuất bóng, đất cát chỗ đó bị gió cuồn cuộn thổi tung lên, từng mảng đất cát từ từ bay lên làm lộ ra dấu vết của một tảng đá lớn đã bị nhuốm màu bởi đầy những nét phong sương, phía trên tảng đá có khắc hai chữ, nhìn vào bút tích cũng có thể thấy được đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi, nét bút thê lương cổ sơ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đúng là hai chữ:
TU LA
***
Bên ngoài Thanh Vân sơn, Huyễn Nguyệt Động Phủ, cỏ cây xanh um tùm tạo ra một nét u tĩnh, nhưng trong lúc này cho dù là ở sâu bên trong cấm địa Thanh Vân cũng đều có thể nghe thấy tiếng chuông hùng hồn đang vang vọng.
“Đương...... Đương...... Đương......”
Một nhân ảnh từ không trung lướt tới, rơi xuống ngay tại cửa Huyễn Nguyệt Động Phủ , đó chính là Trương Tiểu Phàm. Hiển nhiên lúc này hắn cũng nghe rõ tiếng chuông Tam Thánh Trấn Linh chung đang vang lên trên Thông Thiên Phong. Hắn khẽ nhíu mày, xoay người nhìn thoáng qua về phía Ngọc Thanh Điện trên Thông Thiên Phong, tuy nhiên sắc mặt hắn cũng không hề có nhiều biến hóa, ngay lập tức lại xoay người đối mặt với cái địa danh thần bí danh chấn thiên hạ là cấm địa Thanh Vân kia: Huyễn Nguyệt Động Phủ.
Trong hai mắt hắn hiện thời xuất hiện một tia thần thái khó hiểu, dường như khi đứng ở tại nơi này, một đoạn quá khứ đã bị bụi mờ phủ đầy trong trí nhớ hắn đột nhiên sống lại. Nhưng rất nhanh chóng, hắn liền khôi phục ngay sự bình tĩnh, hướng tới cái huyệt động kia mà bước tới. Cấm địa này quy định như thế nào? Đến Tống Đại Nhân và Tăng Thư Thư là hai trưởng lão còn phải đứng chờ ở ngoài chứ đừng nói người thường như Trương Tiểu Phàm lại bước vào là một điều không thể tưởng tượng nổi, hiển nhiên hắn bước vào đây là điều không có lợi chút nào. Nhưng lạ thay, Trương Tiểu Phàm dường như không bận tâm đến cái quy củ kia, hắn đi vào trong cửa động. Sau đó một khắc, hắn liền thấy được Mãng Cổ Thận Châu được sắp đặt trong huyệt động cùng với những trận văn mịt mờ xung quanh được khắc trên mặt đất.
Theo bản năng, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn về hướng sâu bên trong Huyễn Nguyệt Động Phủ, vẫn đúng như trong trí nhớ không tồi của hắn, phiến lưu thủy bàn vẫn đang róc rách, những ánh sáng chớp động nơi cửa vẫn còn nguyên ở chỗ cũ.
Khóe miệng Trương Tiểu Phàm khẽ động một chút, hắn thu hồi ánh mắt lại, rồi sau đó không hề thấy hắn vận công hay làm phép gì cả, cứ như vậy mà trực tiếp dẫm lên những trận văn kia mà đi vào.
Trên Mãng Cổ Thận Châu, quang mang nhất thời sáng ngời lên, giống như là nhận được sự kích thích, chu vi trận văn bố trí xung quanh cũng đồng thời lóe sáng, cứ như là thế trận phòng ngự này thử tỏa ra hào quang kì dị khi tiếp cận Trương Tiểu Phàm. Tuy nhiên, khi tới gần người hắn, ánh hào quang bỗng nhiên ảm đạm xuống, sau đó thì quy về bình tĩnh hẳn, không hề có chút nào ngăn cản cước bộ của hắn.
Trương Tiểu Phàm vẫn thẳng bước đi tới, trên đoạn đường này trận văn tỏa ánh sáng từ giữa lan ra xung quanh như con người ta hô hấp vậy, nhưng không có thấy phần nào là dữ dằn chống đối, mà lại còn cùng với cước bộ của hắn có mấy phần tương hợp. Cứ như vậy, không quá bao lâu, Trương Tiểu Phàm đã trực tiếp đi thẳng tới Mãng Cổ Thận Châu phía trước mình, mắt nhìn thất bảo vật chưa từng hiện thân suốt hơn hai ngàn năm qua, ánh mắt Trương Tiểu Phàm lộ ra mấy phần khác thường. Hắn cẩn thận quan sát một chút và rất nhanh chóng hắn phát hiện ra bên trong viên Mãng Cổ Thận Châu, những dòng sông mây tía chẳng biết từ lúc nào bỗng giống như những cơn gió lốc cực kỳ mãnh liệt khác thường, chúng không ngừng vần vũ xoay tròn rất nhanh, mà hình như còn sinh ra rất nhiều tia chớp yếu ớt nhằng nhịt như mạng nhện mang màu sắc rực rỡ không ngừng lóe lên.
Một màn này làm cho người ta có cảm giác ở bên trong Mãng Cổ Thận Châu đang phát ra một cơn cuồng phong gió lốc mãnh liệt.
Trên viên Châu bóng loáng trong suốt, hai đốm lửa lớn lóe sáng như là đang cùng nhau hô ứng vậy.
Sắc mặt Trương Tiểu Phàm hơi trầm xuống một chút, hắn im lặng trong chốc lát rồi mặc nhiên ngồi xuống. Sau đó hắn không nói một lời, vươn cánh tay phải của mình hướng tới viên châu phía trước mặt…
Mãng Cổ Thận Châu ngay lập tức cảm thấy có gì đó tương đồng, bảy sắc cầu vồng nhất thời sáng lên, dường như có linh tính với ấn cánh tay đang vươn tới kia, một tia nhiệt nóng hổi mãnh liệt phun ra khiến từng mảnh không khí nho nhỏ xung quanh cũng bị cháy sạch trong nháy mắt. Một kích lực từ cánh tay kia dường như đã mang theo uy lực Thái Cực Huyền Thanh Đạo được tu luyện tới đỉnh cao của cảnh giới Ngọc Thanh cảnh.
Sắc mặt Trương Tiểu Phàm lúc này không hề thay đổi, vẫn giữ dáng ngồi cũ, bàn tay của hắn từ từ chậm rãi đè xuống. Trong chốc lát ánh sáng cầu vồng phát ra từ Mãng Cổ Thận Châu liền đụng vào bàn tay hắn, nhưng mà uy lực cực lớn cùng với sức nóng bỏng của ánh sáng cầu vồng này không thể ngăn được chưởng ấn của Trương Tiểu Phàm đang hạ xuống, thậm chí nó cũng không thể ngăn cản được dù là giây lát. Ánh sáng bảy sắc cầu vồng kia cố lóe lên trên liền bị ấn chưởng từ bàn tay bình thường kia chậm rãi đè xuống, mặc cho viên Mãng Cổ Thận Châu cứ thế lóe lên giãy dụa thì cũng chỉ như sức của con kiến hôi đang chống cự núi đá đè xuống, không hề có chút tác dụng chống cự nào. Hào quang ngày càng yếu dần, ấn thủ ngày càng hạ thấp xuống… Giây lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng nhẹ nhàng giòn tan vang lên giữa không trung, ánh sáng cầu vồng trong nháy mắt tiêu tán hết, ấn thủ chưởng tay phải của Trương Tiểu Phàm vẫn như cũ đặt trên viên Mãng Cổ Thận Châu.
Trương Tiểu Phàm nhìn xuống cái bảo vật kì dị dưới lòng bàn tay mình, thủ chưởng vẫn không hề nhúc nhích. Hình như hắn cảm thấy có cái gì đó, một ánh sáng nhàn nhạt mà chói lọi từ giữa các ngón tay hắn từ từ phát ra tản mác, trong giây phút này quang mang của viên châu lộ rõ vẻ vô lực và ôn nhu, cứ như là viên Mãng Cổ Thận Châu chưa từng gặp phải địch nhân cường đại này không phải là không có khả năng dùng lực để chống lại, chỉ là bắt buộc phải khuất phục mà thôi. Chốc lát sau,Trương Tiểu Phàm buông một tiếng hừ lạnh giống như là đã hiểu rõ một điều gì đó, sau đó hai mắt hắn nhắm lại, người như đang nhập định, mà ấn chưởng bàn tay phải vẫn đang áp vào bên trên viên Mãng Cổ Thận Châu. Xung quanh thân thể của hắn, một cỗ lực lượng vô hình cũng đang chậm rãi phát ra, dường như trong cùng thời khắc đó, viên Mãng Cổ Thận Châu dưới lòng bàn tay hắn bỗng lóe lên một tia sáng, nhưng ngay sau đó rất nhanh, tia sáng bị đè ép ngay xuống. Dần dần nhìn thấy, trong viên châu, vốn dĩ mây xám và gió lốc đang vần vũ cuồng nhiệt, bỗng nhiên bị một cỗ lực lượng áp chế, tốc độ đột nhiên chậm lại rồi cuối cùng trở về xu hướng bình thường hòa hoãn.
Trong động ngoài động, mọi vật hết thảy vẫn tĩnh lặng như cũ, giống như người nam tử bình thường này đang ngồi ngay ngắn yên lặng bên trong cấm địa Thanh Vân này. Ngoài động cỏ mọc um tùm, một tiếng chim kêu lên như là đang lẩm bẩm một điều gì đó không ai hay.
Nhân gian thế sự, năm tháng trôi qua, mà hình như tại địa điểm kì dị này, mọi sự vật sự việc đều không hẹn mà cùng nhau từ từ chậm rãi vô cùng…
Hoang mạc, một màu đen phảng phất như vô biên vô hạn, Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh cùng hướng tới phía chân trời xa đầy sấm chớp kia bước tới.
Hai người đi đã lâu thật là lâu rồi mà cảnh sắc xung quanh nhìn vẫn thấy y hệt như lúc đầu: trải rộng tới ngút tầm mắt vẫn chỉ đúng một màu xám đen cùng với những tảng đá nằm rải rác khắp mặt đất.
Tiểu Đỉnh từ chỗ lúc đầu còn mang nhiều hiếu kì, tới giờ này cũng đã chầm chậm bước từng bước nặng nề. Dù cho thể lực vẫn có thể duy trì được nhưng vẻ mong mỏi một sự thay đổi trong dị cảnh đã thể hiện rõ trên nét mặt. Vốn dĩ tiểu gia hỏa này cũng không có tính nhẫn nại, nó quay đầu lại nói với Vương Tông Cảnh: “Vương đại ca, huynh nói tại sao chúng ta đã đi xa như vậy mà chả gặp một thứ gì khác, nhìn qua nhìn lại cũng không thấy gì ngoài mấy cái tảng đá đen này?”
Vương Tông Cảnh in lặng, hắn khẽ cau mày hướng mắt về phía xa nhìn, chỉ thấy xa tuốt tận chân trời vẫn chỉ có một cảnh sắc hoang mạc giống nhau. Hắn đành phải bất đắc dĩ nói: “Cõ lẽ chỗ này vốn dĩ vô cùng rộng lớn...”
“Cho huynh!”.Tiểu Đỉnh ở bên cạnh hắn bỗng kêu lên một câu.
Vương Tông Cảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái đùi thỏ mập mạp đã nướng thơm phức được Tiểu Đỉnh cầm trên tay, đưa tới trước mặt mình. Tay kia của nó cũng cầm một phần thỏ nướng khác đồng thời cho lên miệng gặm một miếng thật to, hai khóe miệng thằng nhóc đang chảy đầy mỡ ra.
Vương Tông Cảnh ngạc nhiên hỏi: “Đệ lấy ở đâu ra vậy?”
Tiểu Đỉnh sau khi nhai nhai hai miếng trong miệng rồi đem miếng thịt thỏ lớn nuốt vào trong bụng, sau đó cười lên một tiếng ha ha rồi đưa tay vỗ vỗ lên miệng cái túi đang mang trên vai. Lúc này, cái túi hình như mơ hồ lóe lên một ánh lam quang yếu ớt. Vương Tông Cảnh ngay lập tức tỉnh ngộ, tên tiểu gia hỏa này lai lịch bất phàm, gia thế thì thật
kinh người, trong cái túi kia có cất giấu rất nhiều đồ cũng là lẽ đương nhiên. Ngay lúc này hắn cũng thấy đói bụng, bèn không khách khí gì hết, nhận ngay cái đùi thỏ từ Tiểu đỉnh và cắn luôn một miếng lớn.
Hai người này đi bên trong hoang mạc, mỗi người cầm một đùi thỏ ăn, tiếng nhai nuốt nhóp nhép không ngừng bên tai. Nhìn qua, trong cái khung cảnh hoang mạc tiêu điều này lại thấy được có mấy phần nhẹ nhàng sảng khoái. Vương Tông Cảnh cắn cái đùi thỏ hai miếng, nhất thời cảm thấy cái đùi thỏ nướng này sao mà mùi vị ngon vô cùng, so với tất cả những thức ăn ngon hắn đã từng ăn thì tuyệt hơn rất nhiều. Hắn hoàn toàn không nhịn được miệng bèn làm ngay một miếng thật lớn, làm liền ba miếng hết luôn cái đùi thỏ mà thấy có vẻ vẫn thòm thèm, trên tay còn sót lại chút xương thỏ mà dường như vẫn thấy lưu luyến. Hắn đang định nói cái gì đó thì bỗng lại thấy một cỗ mùi thơm nức bay vào mũi, nhìn sang bên cạnh thấy vẻ mặt rất nghĩa khí của Tiểu Đỉnh, nó lại móc ra một cái đùi thỏ nướng nữa đưa cho Vương Tông Cảnh.
“Vương đại ca, cho huynh nè!”
Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt nha, Vương Tông cảnh cũng không khách khí gì cầm ngay cái đùi thỏ trực tiếp đưa lên khoé miệng cắn một miếng thật lớn, sau đó hắn phát ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
“Vương đại ca, ăn ngon không?”
Tiểu Đỉnh trên tay vẫn cầm cái đùi thỏ nướng cười hì hì hỏi hắn.
Vương Tông cảnh không chút do dự trang trọng gật đầu, trong miệng còn vương chút không rõ ràng, hắn nói: “Ăn ngon, ngon quá là ngon luôn. Ủa mà ai là người làm món đùi thỏ nướng này vậy Tiểu Đỉnh?”
Tiểu Đỉnh dương đương đắc ý mà nói: “Là cha đệ làm đó. Cha đệ đã từng nói: những cái khác thì không dám nói, nhưng mà riêng món thịt thỏ nướng này thì tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ, ai gặp cũng phải thích, ai cũng phải ăn.”
Vương Tông Cảnh ngạc nhiên nói: “Quả đúng là như thế?”
Tiểu Đỉnh hừ một tiếng trả lời: “Tất nhiên rồi!”
Vương Tông Cảnh nhìn vẻ đắc ý của tiểu gia hỏa này, hiển nhiên đối với lời nói của cha nó là không có chút nghi ngờ nào, xem ra vị đầu bếp kia ở trong suy nghĩ của con trai mình thật như một cây đại thụ to lớn.
Chỉ bằng ăn món thỏ nướng này, Vương Tông Cảnh thấy mình mười phần thì cũng ít nhất có lòng tin chín phần rồi, đúng thật là mùi vị vô cùng tuyệt hảo.
Đã được ăn ngon lại còn cười cười nói nói, trên bước đường đi tới của Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh cũng cảm thấy có phần dễ dàng hơn rất nhiều. Cứ như vậy lại đi được một đoạn đường, so với màu đen buồn tẻ của hoang mạc lúc đầu thì giờ đây, ở phía xa rút cuộc đã thấy có sự biến hóa khác thường.
Những tia chớp trong không trung ở phía chân trời lúc này có vẻ như đã gần bọn họ hơn nhiều, mà ở chỗ xa xa phía trước đã không còn là bãi đất hoang trống trải, ngược lại tại đường chân trời đang có một cơn bão cát cuồn cuộn lên không ngừng nghỉ. Kỳ quái cơn bão kia tựa như chỉ xoay tròn tại chỗ, cũng không hề hướng tới phía này mà thổi tới. Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh cùng phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy bụi đất mịt mờ phía bên trong, thậm chí còn nhìn thấy sau lưng cơn bão có một dị vật xuyên thẳng lên tầng mây, nhưng do khoảng cách quá xa nên chưa thể nhìn thấy rõ lắm. Tuy nhiên với những gì đang thấy, chỉ sợ hơn phân nửa chính là một quả núi.
Thấy được một màn như vậy, bất luận là Vương Tông Cảnh hay Tiểu đỉnh cũng thấy cao hứng trở lại. Mặc kệ là như thế nào thì nhìn thấy cảnh này so với cái vẻ không có sinh khí của hoang mạc cũng là tốt hơn được rất nhiều rồi.
Nước mưa làm cho tinh thần hai người phấn chấn hẳn lên, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều, hướng về mảnh gió lốc cuồng phong lì dị kia đi tới.
Hơn nửa giờ sau, hai người rút cục cũng đã tiếp cận được cơn bão cát kia. Ngay từ đầu, trong tâm cả hai người đều hết sức cẩn thận, dù sao lần này trong dị cảnh cũng đã xảy ra quá nhiều điều cổ quái. Cho dù từ lúc tới chỗ hoang vu này cho tới bây giờ cũng chưa gặp nguy hiểm gì, tuy nhiên chim đã ngã một lần thì luôn sợ cành cong, cả hai đều không hề dám khinh thường, ai dám đảm bảo là trong cơn bão cát này lại không đột nhiên xuất hiện ra một yêu thú hung ác đáng sợ?
Huống chi trong lúc này ở xung quanh cơn lốc gió bụi tuyệt nhiên không hướng ra ngoài, hai người bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này,thật là cổ quái vô cùng !
Hai người vừa chậm rãi quan sát vừa từ từ tiếp cận, toàn bộ tinh thần hết sức đề phòng, lần này bọn họ vận khí tốt hơn trước nhiều, không hề có dị biến nào phát sinh. Cho dù bọn họ có chạy tới gần cái vòng lốc xoáy, khoảng cách ngay cạnh chỉ khoảng mấy trượng vẫn không hề bị bất kì một sự công kích nào. Kỳ quái nhất lại chính là từ chỗ đứng thật gần bọn họ có thể nhìn thẫy rất rõ một cỗ gió lốc khổng lồ, sức gió cực kỳ mãnh liệt, cuồn cuộn nổi lên, xoáy theo vô số tảng đá màu đen cuốn lên trên trời. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong đó tiếng sấm ù ù, ánh chớp nhập nhằng, bất kể thế nào cũng là một cơn gió lốc vô cùng đáng sợ. Cơn gió dữ cuồng bạo hết lần này tới lần khác đang ở ngay bên cạnh bọn họ, mà lạ thay cả hai lại hoàn toàn không hề cảm thụ được sức gió thổi càn quét dù là lất phất thôi.
Nhìn qua cái cảnh tượng thiên địa kỳ lạ không thể tưởng tượng này, sắc mặt của Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đều trở nên trắng bệch. Tiểu Đỉnh nuốt nước miếng một cái rồi nhỏ giọng nói: “Vương đại ca, nó, nó không phải đột nhiên sẽ quay qua đây chứ? Chúng ta mà nếu bị cuốn vào thì hơn phân nửa sẽ mất mạng đó.”
Vương Tông Cảnh nhìn cơn gió lốc khổng lồ đáng sợ kia, da đầu cũng cảm thấy một trận tê dại, nhưng hắn cũng không thể giải thích nổi một màn đang ở trước mắt. Sau một chút chần chờ, hắn cúi người xuống nhặt một hòn đá nhỏ ném tới phía trước, chỉ thấy hòn đá nhỏ xẹt qua một đường vòng cung giữa không trung , khi còn cách cơn gió lốc khoảng một trượng, đột nhiên giống như đụng phải một bức tường vô hình, “bộp” một tiếng vang lên, hòn đá đã rơi thẳng xuống dưới mặt đất.
“Gì vậy?”
Vương Tông Cảnh cùng Tiểu đỉnh liếc nhau một cái, cả hai đều có chút giật mình, sau đó hai người lại lấy mấy hòn đá khác, thậm chí còn thay đổi vài chỗ khác nhau ném vào, nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, dù đi tới từ khoảng cách nào thì cứ tới cách cột gió lốc khổng lồ một trượng hòn đá liền bị cản lại và rơi xuống. Đến cuối cùng Vương Tông Cảnh thậm chí còn cố lấy hết can đảm tự mình cẩn thận dò dẫm đi về phía trước, Tiểu Đỉnh ở phía sau ánh mắt khẩn trương hồi hộp nhìn theo. Khi tay hắn chạm tới, chốc lát phát hiện ra, quả nhiên có một bức tường vô hình nhưng vô cùng quỷ dị, rõ ràng không có nhìn thấy gì mà lại cứng như đá, kiên cường che chắn tất cả ngoại vật ở bên ngoài cơn gió lốc.
Vương Tông Cảnh quay lại nhìn Tiểu Đỉnh, tiểu gia hỏa này cũng có thể nói là một kỳ nhân, chẳng qua là sự việc kỳ lạ ở trước mặt thực sự vượt ra ngoài rất nhiều tầm hiểu biết của hai người. Cả hai thận trọng bàn luận với nhau, dứt khoát không dám lỗ mãng mà sẽ từ từ đi vòng quanh bên ngoài cơn gió lốc này.
Đi bên cạnh một cột gió lốc nước xoáy khổng lồ như vậy, thật sự là một kinh nghiệm kỳ lạ bình sinh hiếm thấy. Lúc đầu cả hai đều có chút sợ hết hồn hết vía, sợ nhất cơn gió lốc kia đột nhiên thay đổi hướng mà cuốn hai người bọn họ vào trong rồi xé ra thành từng mảnh nhỏ. Nhưng cũng không hiểu tại sao, cái sức mạnh khổng lồ gì của thiên địa mà có thể ước thúc cơn gió lốc kia không hề có chút suy chuyển nhúc nhích nào. Hai người cũng dần dần yên lòng hơn. Lúc này, cả hai mới cẩn thận từ từ đánh giá về khu vực cuồn cuộn bão cát này, phát hiện ra phạm vi của cơn gió dữ dội này trải dài trên mười dặm thổi mạnh, đúng thật là làm cho người ta phải kính sợ.
Hai người đi dọc theo một đường bên ngoài cơn lốc, thật vất vả để vòng qua một khúc quanh, lúc này phía trước hai người xuất hiện một sườn núi nhỏ. Một mặt sườn núi, cao lên trên đỉnh hơn hai mươi trượng, đứng đối diện với cơn gió lốc kia, tựa hồ có một hình tròn dường như là một chút kiến trúc tàn tích của một tế đàn đã bị tàn phá. Thật bất ngờ, mặt còn lại của sườn núi là một vùng bằng phẳng màu đen hoang sơ. Cái sườn núi này làm cho người ta có một loại cảm xúc hết sức kì quái.
Vương Tông Cảnh cùng Tiểu Đỉnh ở dưới chân núi nhìn quanh trong chốc lát, sau đó từ từ chậm rãi bò lên trên. Vùng đất hoang phía trên cùng với mặt sườn núi cứng rắn giống nhau, như là do cùng một loại địa chất, trên đó còn có rất nhiều tảng đá màu xám đen lớn nhỏ khác nhau. Tuy nhiên, khi đi tới đỉnh sườn núi, Vương Tông Cảnh phát hiện ra điều khác lạ của của cái kiến trúc phế tích lúc nãy nhìn thấy từ xa, là một phiến bạch ngọc khác lạ, tuy giờ này đã sớm bị tàn phá kinh khủng nhưng vẫn hoàn toàn đối lập với những cảnh sắc ở xung quanh.
Mọi thứ trên tế đàn đều có vẻ đổ nát thê lương, thậm chí không thể nhìn thấy dù chỉ một món đồ vật còn đầy đủ nguyên vẹn. Cũng chỉ thấy đặt ở trung tâm tế đàn nơi này là một cái bàn ngọc có vẻ rộng rãi, nhìn qua còn coi như là có chút đầy đủ, tuy nhiên thực ra cũng bị sứt mất hai góc, phía trên mặt bàn gồ ghề cũng nhìn thấy có một đồ vật gì đó được bày đặt.
Đứng ở trên sườn núi, phương xa có gió nhẹ thổi tới ,Vương Tông Cảnh cau mày rồi từ từ đi tới. Đứng ở bên trên ngọc đài, hắn thấy rõ ràng cái vật đang cắm trên bàn này là một thanh đoản kiếm, chất liệu làm kiếm không phải vàng cũng không phải ngọc, nó cũng không hề trong suốt mà lại mang một màu trắng bệch vô cùng quỷ dị, giống như xương cốt của các loại yêu thú ngày xưa Vương Tông Cảnh vẫn thường nhìn thấy ở thật sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Thanh đoản kiếm màu sắc trắng nhợt này, nhìn mũi kiếm cũng không thể nói là sắc bén nhưng giờ phút này lại đang cắm vào ngọc đài. Vương Tông Cảnh lấy tay sờ sờ vào chỗ mặt bàn trước mặt, một cảm giác thô ráp và cứng rắn ngay lập tức truyền đến lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó hắn nhìn về phía thanh đoản kiếm trắng nhợt kia: Nếu không phải là xương của yêu thú thì mũi kiếm thì nhất định không thể nào đâm vào mặt ngọc thạch cứng rắn kia được.
Hắn cẩn thận từ từ chậm rãi thò tay ra, nắm lấy cái chuôi thanh cốt kiếm này, cái cán kiếm khẽ truyền tới một cảm giác lạnh như băng, nhưng cũng không có thêm bất cứ điểm dị thường nào khác.
Tiểu Đỉnh đứng ở bên cạnh hắn, nó đang chăm chú nhìn Vương Tông Cảnh thử nắm lấy thanh đoản kiếm kia, hơn nữa nó còn không nhừng quay đầu lại xem xét xung quanh đồng thời ngẩng đầu nhìn từng cơn lốc xoáy gấp rút đang xoay tròn phía trước cách tế đàn không xa.
Vương Tông Cảnh thử đi thử lại mấy lần, hắn xác định không có gì dị thường, hình như đây chỉ là một thanh đoản kiếm bình thường. Tuy nhiên nếu là một thanh đoản kiếm phổ thông thì tại sao lại có thể xuất hiện ở cái nơi kì quái này?
Hắn lắc đầu không thèm suy nghĩ nữa, với những thứ này không thể vội vàng mà phải suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện. Hắn nắm lấy chuôi kiếm thử dùng sức rút ra một lần nữa. Hắn cảm thấy cái ngọc đài kia vô cùng cứng rắn, cái chuôi kiếm trắng nhợt này thoạt nhìn cũng thấy mấy phần kỳ quái, cho nên Vương Tông Cảnh không hề nghĩ tới một điều hoàn toàn bất ngờ: trong lúc hắn lật tay, chỉ nghe thấy một tiếng trầm thấp nhẹ kêu lên, cái chuôi cốt kiếm không ngờ lại bị hắn dễ dàng rút lên khỏi ngọc đài.
Lần này, ngược lại, Vương Tông Cảnh cúi mình kêu to lên một tiếng, hắn theo bản năng nắm lấy cái chuôi bạch cốt kiếm này nhảy lùi về sau một bước. Nhưng cũng không có chuyện gì phát sinh thêm, hắn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này hắn mới nhìn lại cái chuôi cốt kiếm màu trắng đang nằm trên tay, không hiểu màu trắng trên cốt kiếm này là gì, mặt khác khi so sánh với trường kiếm thì cốt kiếm lại ngắn hơn khoảng hai thước, nhưng mà nếu so sánh với đoản kiếm bình thường thì lại thấy dài hơn một chút. Cả thân kiếm và mũi kiếm đều trắng nhợt một màu như xương cốt, có điều Vương Tông Cảnh chưa hề nhìn thấy vật như thế này, khi nắm trong tay, ngoài cảm giác lạnh như băng thì không còn bất cứ cảm giác dị thường nào khác nữa.
Khi nhìn kỹ lại,Vương Tông Cảnh phát hiện trên cái chuôi của cốt kiếm lại còn có điêu khắc một đồ án rất đơn sơ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy như là một quả cầu nhỏ hoặc như một cánh cửa, hay là các loại thú đang dứt khoát chạy tới.
Cuối cùng chính là trên thân kiếm có điêu khắc hai chữ, cùng với chuôi kiếm tạo thành một bức tranh có chút không tương đồng, hai chữ này trên thân kiếm nhìn rất thô sơ cứng cáp,Vương Tông Cảnh liền nhận ra hai chữ này: U Minh.
U Minh !
Hai chữ này khi niệm đọc ra ngoài liền dẫn ra vài phần âm trầm đáng sợ, làm cho người ta phải cau mày nhăn mặt. Nhưng không đợi Vương Tông Cảnh có thêm phản ứng nào nữa ,bỗng nghe thấy Tiểu Đỉnh đang đứng yên tĩnh bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, nó la lên thật lớn:
“Vương đại ca mau nhìn kìa. Rồng… một con Rồng thật lớn…”
Vương Tông Cảnh ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy phía trước sườn núi, từng cơn bão lốc gió thổi cực mạnh che đậy đi cái bên trong, lúc này bỗng nhiên chậm rãi tản ra hai bên làm hé lộ ra chút ít chân tướng phía sau lưng bão cát.
Đất trời lúc này bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Một mũi kiếm khổng lồ không có cách nào tưởng tượng nổi đâm xuyên thẳng lên trên trời, cao tới hàng vạn trượng, giống như cây cột chống trời cắm xuống dưới vùng đất rộng lớn, một người phàm trần căn bản không bao giờ tưởng tượng ra. Một con rồng lớn, dài hàng vạn trượng mang theo một hơi thở hoang dã đáng sợ như thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đang bị thanh kiếm kia găm lại trên vùng đất này, để rồi con rồng chỉ còn có thể vặn vẹo méo mó, uốn éo trong nỗi thống khổ vạn phần dưới mũi kiếm này, thanh kiếm xuyên thẳng lên trên từng tầng, từng tầng mây. Cái đầu rồng cực lớn kia nhìn như một ngọn núi to lớn, hai mắt rồng nhắm chặt lại, trong giờ phút này từ xa nhìn lại chỉ thấy thân thể con rồng cực lớn này đã hóa đá từ lâu, dường như mấy vạn mấy ngàn năm về trước, nó đã từng rong ruổi tung hoành trong thiên địa, chọc giận thần linh để rồi bị đóng đinh lại ở nơi này.
Tuy rằng cự long nhìn như đã sớm chết đi, mà trong một khắc bão cát hé mở này, một cỗ nhuệ khí với uy thế đáng sợ kinh thiên động địa bỗng lăng không hạ xuống trên sườn núi, làm cho Vương Tông Cảnh cùng với Tiểu Đỉnh hai người cảm thấy bàn chân như mềm nhũn ra phải nằm liệt trên mặt đất.
Một màn này thật là quá mức đáng kinh sợ. Đứng trước thân thể con cự long này, Vương Tông Cảnh cảm thấy mình chỉ như một con kiến hôi vô cùng nhỏ bé, hai chân hắn khẽ run lên, miệng thở dốc từng ngụm lớn, thật vất vả lắm mới có thể trấn định lại tinh thần một chút, trong lòng không nhịn được nổi lên suy nghĩ :
“Giữa trời đất này lại có thể thực sự tồn tại truyền thuyết về Rồng sao?”
Thanh cốt kiếm tái nhợt trong tay vẫn đang được hắn nắm chặt không nhúc nhích, Vương Tông Cảnh xoay người đi tới bên cạnh đỡ Tiểu Đỉnh dậy. Sắc mặt Tiểu Đỉnh không tốt chút nào, xem ra cũng vừa bị dọa làm cho sợ hãi không ít, đúng lúc đang muốn ngẩng đầu lên để nói chuyện thì bỗng nhiên ở tận nơi cực cao xa kia, đôi mắt trên đỉnh đầu vốn nhắm chặt của cự long như đã hóa đá hàng ngàn vạn năm kia,hai con ngươi khổng lồ bỗng đột ngột mở ra!
“Oanh!”
Tế đàn trên sườn núi trong nháy mắt phát nổ, ngọc thạch cũng mềm nhũn như đậu hũ, nhanh chóng vỡ thành phấn vụn. Nhưng chẳng biết tại sao ở chỗ Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh đang đứng, cỗ lực đạo vô tình đáng sợ kia lại bay qua bên cạnh bọn họ trượt ra ngoài, hiển nhiên hai người thoát khỏi kiếp nạn này. Song đúng lúc bọn họ cảm thấy tin tưởng thì cả tế đàn vỡ vụn ra, cả sườn núi trong nháy mắt xuất hiện vô số cái khe nứt, giống như một loại lực lượng của thiên địa đang thúc giục lôi kéo mà sức người hoàn toàn không có khả năng ngăn cản. Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh liền cảm thấy chỗ đứng dưới chân đã không còn cảm giác nữa, cả sườn núi to lớn và cứng rắn này trong nháy mắt liền sụp đổ, trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, thế nên mảng cự thạch cũng bị theo phương xuống dưới mà rơi xuống.
Trong tiếng vang khổng lồ của sự sụp đổ,Vương Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh lại giống như trước, cùng nhau rơi xuống cái hố sâu không đáy.
Phía trên không trung, tia sáng phát ra từ con ngươi cự long đáng sợ kia đang chậm rãi biến mất, không biết tại sao ánh sáng lại dần dần bị mất đi.
Sau màn hủy diệt tế đàn trên sườn núi, cảnh tượng cự kiếm đâm rồng đáng sợ lại đang xảy ra chút biến hóa, cái thân thể cự long kia tuy vẫn còn vặn vẹo lên xuống như cũ, nhưng trên cao vạn trượng, bên trong con ngươi cự long đang có một tia sáng yếu ớt không ngừng chớp động, chớp động…