“Mấy người đi
cùng ngươi bây giờ sao rồi?” Thiệu Cảnh đổi đề tài, cười cười nói,“Không phải ngươi nói có cao thủ Ngưng Nguyên Cảnh nhị trọng trấn giữ
sao?”
”Đã chết, đều chết hết.” Ánh mắt của Lão Hầu hiện lên sự đau khổ và sợ
hãi, “Lúc mới tiến vào vận may của chúng ta thật ra rất tốt, chỉ gặp
phải một vài con yêu thú cấp thấp, cũng thuận lợi đuổi bắt, trên đường
ta còn tìm được một ít linh thảo, nhưng .... sau lại... Bọn họ quá tham
lam, gặp phải yêu thú lợi hại.”
Người chết vì tài, chim chết vì ăn. Thiệu Cảnh trong đầu xẹt qua một câu nói như vậy. Bởi vì lão Hầu không kể lại cảnh những đồng bạn bị chết
như thế nào nên Thiệu Cảnh cũng không tiện hỏi vì sao hắn lại có thể
chạy trốn, vì hắn là kẻ có đạo hạnh thấp nhấp trong nhóm mà. Hai người
ngồi ở trong quầy hàng chật chội, xung quanh vang lên rất nhiều tiếng
động lớn ầm ĩ , rất nhiều thanh âm đầy nóng bỏng đon đả mời chào nhưng
bầu không khí giữa bọn họ trong lúc này hoàn toàn yên tĩnh.
”Sau này ngươi tính thế nào?” Thiệu Cảnh đánh vỡ trầm mặc.
”Bán đống đồ này kiếm chút linh thạch, sau đó.... “ lão Hầu cắn răng, “mua một bình Bảo Nguyên đan.”
Thiệu cảnh thoáng ngơ ngác, giương mắt nhìn chằm chằm vào lão Hầu khiến cho khóe miệng lão không khỏi nở nụ cười khổ, nhưng nét mặt hắn vẫn vô tư như đang đùa vậy. Một hồi lâu, thiệu Cảnh thấp giọng hỏi: “Ngươi lại lấy mạng đi mạo hiểm, có đáng giá không?”
Lão Hầu cười cười, nói: “Ta người như vậy, trừ một cái mạng, còn có cái gì?”
Thiệu Cảnh không phản bác được nhưng trong lòng cũng không khỏi bi
thương, im lặng một chốc lát rồi nói: “Bao giờ ngươi kiếm đủ linh thạch
thì phải tới Thiên Phong lầu gặp ta nhé. Trong lầu có một quy củ, một
tháng một lần các đệ tử làm việc ở Thiên Phong lầu đều có thể được mua
rẻ một kiện hàng hóa, kiện cấp bậc cao quá thì không được mua, nhưng
Bảo Nguyên đan thì ta chắc chắn có thể mua được.” Hắn ngẩng đầu nhìn lão Hầu một cái rồi từ từ đứng lên, nói: “Ta có thể giúp ngươi tiết kiệm
được năm viên linh thạch.”
Lão Hầu ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó trong sự vui mừng hiện nên rõ trong đôi mắt, năm viên linh thạch đối với hắn mà nói tuyệt đối
không phải là một con số nhỏ, đương nhiên, đối với Thiệu Cảnh cũng
giống như vậy. Thiệu Cảnh yên lặng xoay người, chẳng biết tại sao giờ
phút này trong đầu hắn trống giỗng, chẳng suy nghĩ được điều gì cả,
đang định xoay người rời khỏi chỗ này thì bất chợt giọng nói của lão
Hầu vang lên sau lưng, lão nói: “Thiệu Cảnh, chờ một chút.”
Thiệu Cảnh quay đầu nhìn lão Hầu, lão Hầu cau mày, chần chờ một chút
mới nói: “Chỗ này của ta có một món đồ, có thể bán cho ngươi, không biết ngươi...”
Thiệu Cảnh thở dài, nói: “Lão Hầu, thứ nhất trên người của ta không có
bao nhiêu linh thạch, quy củ cho đệ tử vay linh thạch của Huyền Thiên
tông như thế nào, ngươi lăn lộn ở Tiểu Hồ thành này lâu như vậy chắc
cũng biết; thứ hai, những đồ vật trên quầy hàng này của ngươi, thật sự
là ta không cần.”
Lão Hầu khoát khoát tay, nói: “Ta cũng biết ngươi không có hứng thú gì
với mấy món đồ này, ta nói thật một điều, không biết ngươi có hứng thú
hay không?” Vừa nói hắn vừa móc một quyển sách từ trong lòng ngực đưa
cho Thiệu Tảnh.
Thiệu cảnh vừa nhận lấy vừa nhìn, chỉ thấy đây là một quyển sách buộc
chỉ bình thường, màu giấy đã ố vàng phai màu năm tháng, xem ra đã khá
lâu rồi, trên bìa mặt cuốn sách trừ một cái khung vuông màu đen viết thư danh thì không hề có những thứ như trang trí đẹp đẽ hoặc là tranh vẽ, ở trên bìa trang sách lớn cỡ bàn tay chỉ viết bốn chữ nhỏ:
Tiểu Bùa Chú.
Thiệu Cảnh nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay, mặt không chút thay
đổi nhưng lại trầm mặc trong chốc lát rồi tiện tay mở ra lật xem mấy tờ, sau đó ngẩng đầu nhìn lão Hầu, nói: “Lão Hầu, vật này ta nghe nói qua, e rằng không phải thứ đáng giá, trừ phi trong này ghi lại bản hoàn chỉnh
của một vài loại phù trận cao cấp, nhưng...” Hắn thở dài, nói: “Cho dù
được như thế nhưng muốn tìm được tu sĩ có hứng thú mua loại này sách
viết về bùa này e rằng càng ngày càng ít.”
Sắc mặt của Lão Hầu cau lại hơi khó coi nhưng vẫn là cố gắng cười một
tiếng, nói: “Đây là đồ do tổ tiên ta truyền xuống, không ghi lại phù
trận đơn lẻ, ta nhớ bên trong trừ những lá bùa căn bản thì chỉ còn...
Bốn loại phù trận, mà chúng cũng chỉ là phù trận cấp một Ngũ Hành thuật pháp.”
Thiệu Cảnh trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu nhưng không nói gì.
Lão Hầu cũng trầm mặc nhưng trong ánh mắt nhìn Thiệu Cảnh lại lộ ra mấy phần hi vọng, một lát sau Thiệu Cảnh thản nhiên nói: “Ngươi định bán
bao nhiêu tiền?”
Lão Hầu trong mắt xẹt qua một tia mừng rỡ, chần chờ một chút rồi nói: “Năm viên linh thạch.”
Thiệu Cảnh lập tức lắc đầu, nói: “Quá mắc, hơn nữa trên người của ta tổng cộng chỉ có ba viên linh thạch.”
Lão Hầu cười khổ vì Thiệu Cảnh đã cầm quyển sách trả lại cho hắn. Lão
Hầu nhìn những trang sách ố vàng, khóe mắt giật giật một chút, đột nhiên cắn răng nói: “Huynh đệ ngươi giúp ta, ta không cần thêm hai khỏa linh
thạch, chỉ cần ba viên linh thạch là đủ rồi.”
Thiệu cảnh cầm lấy quyển Tiểu Bùa Chù rồi nắm thật chặt vào tay, từ từ
thu trở lại, sau đó gật đầu, thò tay vào trong túi Lưu Vân lấy ra ba
viên linh thạch đưa cho lão Hầu. Lão Hầu nhận lấy, có chút không thôi
nhìn thoáng qua kia quyển Tiểu Bùa Chú, cuối cùng khóe mắt hiện lên
niềm vui và cảm kích nhìn Thiệu Cảnh, thấp giọng nói:
”Đa tạ ngươi, huynh đệ.”
”Không cần khách khí.” Thiệu cảnh nhẹ giọng đáp.