Thiệu Cảnh rời
tửu điếm trở lại con đường ồn ào đông đúc, lúc này từ trong đoạn ngõ nằm bên cạnh bỗng có một thân ảnh ụt ụt vài tiếng rồi chạy về nơi hắn đang
đứng, là Tiểu Trư, nó đang dụi dụi vào hai chân của hắn rồi mè nheo đụng chạm một cách thân mật.
Bởi vì vừa trải qua nỗi đau xót khi thiếu kinh nghiệm để bị người dạy
dỗ rồi mất toi hai khỏa linh thạch cho nên sau khi tiến vào tửu điếm
Thanh Thủy Các Thiệu Cảnh đã không chút khách khí nghiêm lệnh bảo Tiểu
Trư phải chờ ở bên ngoài, lúc này hắn ngồi xổm xuống, vừa vỗ nhè nhẹ vào đầu Tiểu Trư vừa thấp giọng khen ngợi Tiểu Trư vài câu, sau đó cười
nói: “Đi thôi.”
Hắn đứng lên và quay đầu lại nhìn thoáng qua tấm biển gỗ của Thanh Thủy Các, ánh mắt dừng lại như có điều gì đó phải suy nghĩ nhưng rồi ánh mắt nhạt nhòa ấy lại nhìn thẳng về phía trước như chưa từng suy nghĩ điều
gì, sau đó hắn dẫn Tiểu Trư theo và cất bước đi thẳng về phía trước.
Địa phương nào nhiệt nhất bên trong khu phường thị của Tiểu Hồ Thành
ngoại trừ Thiên Phong lâu trên ngã tư đường san sát những dãy nhà cửa
cùng tửu lầu tửu điếm chính là bãi đất trống rộng lớn nằm ở ven bờ hồ
nằm ở cuối con đường. Không ai biết những người tán tu đầu tiên bắt đầu
mở quầy buôn bán ở nơi này từ khi nào nhưng cho đến ngày hôm nay thì nó
đã thành một nơi vô cùng đông vui náo nhiệt, khi Thiệu Cảnh đi tới bãi
đất trống ở ven bờ hồ thì đã nhìn thấy mấy trăm người tán tu mở quầy
đang buôn bán tấp nập, tất cả các quầy hàng đều tùy ý vẽ trên mặt đất
một vòng tròn, họ cũng không có nhiều quy củ, chỉ là những người mang
hàng hóa lên rao bán mà thôi.
So sánh với những cửa hàng nằm ở ngã tư đường thì Thiệu Cảnh lại ưa
thích những địa phương như vậy hơn, nguyên nhân chủ yếu chính là, ở
những nơi như thế này thường dễ dàng kiếm được một vài món bảo bối phù
hợp lại có giá rẻ bất ngờ, ban đầu khi hắn vẫn còn lăn lộn ở bên trong
toà thành nhỏ tên Nam Sơn thì tiền để trang trải cuộc sống chính là dựa vào ánh mắt nhạy cảm, kiến thức uyên bác để kiếm được một số thứ tốt ở nơi này, sau đó bán được không ít linh thạch, đáng tiếc đến cuối cùng,
sau khi tiến vào Huyền Thiên Tông thì những viên linh thạch đó đều phải
dùng để hối lộ một vị sư huynh Ngưng Nguyên Cảnh.
Nghĩ tới đây, Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy ai oán trong lòng, chẳng
hiểu sao khoảng thời gian không lâu trước đây trên người còn có nhiều
linh thạch hơn cả bây giờ, sau khi lạy vào cái môn phái tu chân này
hình như mình còn đần độn và nghèo túng hơn hồi trước?
Sai hay là đúng, Thiệu Cảnh nhún vai rồi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ chính mình cũng chỉ là một kẻ nông cạn.
Hắn lấy lại bình tĩnh rồi đi vào quầy hàng của một tán tu còn huyên náo ầm ĩ hơn cả đám tửu lâu ở ngã tư đường.
Khu chợ đông đúc, hàng hóa được bày la liệt, khắp nơi đều là những
quầy hàng bày đầy vật phẩp lạ mắt hiếm thấy, kỳ quái phức tạp nhưng
thật ra gần như toàn bộ chỉ là vật phẩm cấp thấp, không có gì hơn ngoài một số linh thảo, đan dược phẩm chất thấp, chỉ cần bày bán những thứ
giống như hộ giáp binh khí thì đã có thể được coi là một gian hàng bày
bán vật phẩm cấp cao rồi. Chỉ có điều với một kẻ nghèo túng như Thiệu
Cảnh thì chúng cũng đã là đồ ngon đồ tốt rồi, vì vậy mặc dù phải chen
chúc trong đám người qua lại nhưng vẻ mặt của hắn không hề hiện lên sự
buồn chán.
Bởi vì nơi này khá gần Vạn Yêu cốc, lại tập trung một lượng tán tu đông
đảo nên có rất nhiều người đã mạo hiểm tính mạng vào trong Vạn Yêu cốc
tìm kiếm vận may, vì vậy nếu thật sự có tiền thì cũng có thể kiếm được
thứ tốt ở nơi này, đặc biệt là những bộ phận trên thân thể yêu thú như
xương, da, răng nanh, móng vuốt ..... thậm chí còn có thể kiếm rất
nhiều. Chẳng qua chuyện đào bảo như vậy, thứ nhất phải dựa vào ánh mắt,
thứ hai phải dựa vào vận khí, cho dù ánh mắt có độc hơn, kiến thức có
quảng đại hơn nhưng nếu không có vận may tìm được bảo vật như viên minh châu ẩn trong bụi thì ngươi có thể kiếm được cái gì?
Thiệu Cảnh cảm thấy khoảng thời gian gần đây hắn không được may mắn,
nhìn nghe hồi lâu, những tán tu mở quầy đang rao hàng bằng những lời mời nghe rất kêu và hay nhưng khi tự mình nhìn qua thì hiển nhiên chúng chỉ là những đồ vật tầm thường mà giá tiền thì lại khá cao, thỉnh thoảng
cũng có một hai vật khiến cho hắn động tâm nhưng sau khi lại gần hỏi
giá tiền, nghe thấy giá bốn viên linh thạch không giảm một cắc thì hắn
chán nản rồi phải rút lui.
Có điều hắn không để tâm trạng đưa đám ấy ở lâu trong lòng bởi dù sao
hắn vẫn chưa thấy bảo bối đặc biệt gì, rồi cứ vô tư đi dạo như vậy ở
trong đám người.
Bất tri bất giác hắn đã đi dạo ở trong khu chợ của tán tu một canh giờ, Thiệu Cảnh vừa mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đang muốn tìm một nơi để
nghỉ ngơi thì bỗng nhiên có một tiếng kêu to vang tới từ đằng trước:“Tiểu Thiệu, Tiểu Thiệu?”
Thiệu Cảnh ngẩng đầu vừa nhìn, nhất thời ngơ ngác một chút, sau đó trên mặt lộ ra sự vui mừng, hắn thấy ở nơi cách ba bốn quầy hàng ở phía
trước có một tán tu đang đứng lộ nửa người ra khỏi cái quầy hàng, tay
quơ quơ về phía hắn, không lẽ lão Hầu lâu rồi không thấy lại là người ở
đây?
Thiệu Cảnh thầm cao hứng trong lòng, vội bước chen chúc vào giữa đám
người rồi đến trước quầy hàng của lão Hầu, vừa ngồi xổm xuống một bên
vừa cười nói: “Không sai a, lão Hầu, cũng bắt đầu mở quầy, xem ra lần
này ngươi đi Vạn Yêu cốc quả nhiên thu hoạch không . . .” Thanh âm của
hắn bỗng nhiên nhỏ xuống, nụ cười bỗng cứng ngắc ở trên môi, ánh mắt rơi vào lão Hầu, lão Hầu vừa mới quơ một cánh tay chào hắn đầy nhiệt tình
nhưng còn cái tay kia, giờ phút này trên thân thể của hắn chỉ còn một
cánh tay duy nhất.
※※※
Ống tay áo bên trái rủ xuống và đung đưa qua lại, bị nhét vào trong dây lưng một cách tùy tiện, Thiệu Cảnh hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy sắc mặt
của lão Hầu còn tiều tụy hơn hồi trước rất nhiều. Lão Hầu nhìn thấy nét mặt ngỡ ngàng của Thiệu Cảnh chỉ nở một nụ cười khổ sở rồi dứt khoát
lôi kéo hắn đến phía sau cái quầy hàng, cùng ngồi xuống.
Bởi vì nơi này khá chật chội, vị trí ở phía sau quầy hàng cũng rất nhỏ
nên hai người đều phải ngồi khúm núm trên mặt đất không sạch sẽ, nhưng
Thiệu Cảnh không quan tâm tới những thứ này, hắn chỉ nhìn cái tay cụt
của lão Hầu rồi khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng hỏi: “Là bị lũ yêu thú trong Vạn Yêu cốc đả thương sao?”
Lão Hầu gật đầu, trên mặt khẽ co quắp, hình như vừa nhớ ra một đoạn ký
ức không dễ chịu, cười khổ một tiếng rồi chỉ vào cái quầy nhỏ trước mặt
mình, nói: “Những thứ này chính là thu hoạch của ta.”
Thiệu Cảnh lại gần cái quầy hàng và nhìn lướt qua, ánh mắt lướt qua rất nhanh đã nhìn thấu đống hàng hóa bày trên quầy hàng này phần lớn chỉ là những thứ vụn vặt lấy ra từ cơ thể của yêu thú cấp thấp, ngoài ra còn có một ít linh thảo cấp thấp tầm thường, nói đúng ra thì toàn bộ
những món đồ này đều có thể dùng nhưng được giá trị rất thấp, cho dù
thu hoạch được gấp đôi chỗ này thì chúng vẫn không đáng giá một nửa cái
bình Bảo Nguyên Đan mà ngày đó lão Hầu đã cắn răng bỏ tiền ra mua.
Sắc mặt của Thiệu Cảnh lại khó coi hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lão Hầu, thấp giọng hỏi: “Vậy bình Bảo Nguyên Đan đâu?”
”Ăn rồi.” Lão Hầu thản nhiên nói: “Sau khi tay của ta bị cắn đứt thì
máu chảy xối xả như nước đổ, nếu không ăn Bảo Nguyên Đan sợ rằng ta đã
không thể ra khỏi Vạn Yêu cốc.”
Thiệu Cảnh im lặng rồi thở ra một hơi thật dài, hắn không tiếp tục hỏi
đến tột cùng là cái gì đã cắn lão Hầu cụt tay, bởi sau khi nghe hai chữ “Cắn đứt” thì trong lòng hắn chợt dâng giá lạnh.